Vô Hạn Thự Quang

Chương 490: Kiên cường


Đọc truyện Vô Hạn Thự Quang – Chương 490: Kiên cường

Ikari Shinji vừa ngâm nga một khúc nhạc vừa nấu cơm, trên môi nở nụ cười, trông như đang rất vui vẻ. Hiện tại đang là lúc chờ tới giờ cơm tối, Asuka buồn chán ngồi trước bàn cơm nhìn Ikari Shinji đứng đó bận bịu làm cơm, hồi sau cô khinh thường nói: “Vui đến mức đó cơ à? Cười gì trông buồn nôn chết đi được.”

Ikari Shinji đã quen với cách nói chuyện và tính tình của Asuka từ lâu nên nghe thấy thế cũng chẳng hề để bụng mà vẫn tiếp tục nấu ăn như cũ. Mà người bị cậu lờ đi là Asuka thì lại lập tức nổi cơn tam bành, đặc biệt là khi mấy ngày trước Ikari Shinji còn đưa cho Ayanami Rei một hộp cơm, tuy chính cô cũng không biết vì sao nhưng lúc đó cô đã cảm thấy rất tức giận. Ngay lập tức, cô liền nhảy dựng lên và nắm lấy tai của Ikari Shinji rồi lớn tiếng nói: “Đang nói chuyện với cậu đấy! Dám không để ý đến tôi hả?”

“Đau đau đau!” Ikari Shinji đang xào rau thì bị nhéo tai, cậu liền lập tức hét lên, thế nhưng vẫn không thể nào vùng ra được.

Lúc này, Misato bước ra khỏi phòng tắm, cô vừa mở một lon bia ra vừa cười nói với hai người: “Tình cảm tốt ghê nhỉ.”

Lập tức, Ikari Shinji và Asuka đều đỏ hết cả mặt. Asuka liền vội vã buông tay ra và nói: “Ai thèm có quan hệ tốt đẹp gì với cái tên ngốc này chứ? Tôi chỉ đang trừng phạt cậu ta vì cái tội không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà thôi!”

Thật ra mấy lời Asuka vừa nói trước đó Misato đều nghe thấy cả, cô uống một hớp bia rồi nói với Ikari Shinji: “Quả thật tâm trạng của cậu gần đây tốt lắm đấy, cách cười cũng thay đổi nhiều lắm, đang có chuyện gì vui lắm à?”

Ikari Shinji liền đáp lại với giọng hơi xấu hổ: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây mọi chuyện dường như đều rất thuận lợi mà thôi. Xác suất đồng bộ cũng ổn, chuyện học hành cũng ổn, mọi người cũng đều rất tốt, tôi cũng cảm thấy rất vui.”

Misato cũng nở nụ cười, sau đó cô nói: “Chắc là vì Roger cứ không ngừng kéo cậu đi uống rượu đấy mà. Nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn chưa thành niên đâu, tuy tôi cũng không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng vẫn đừng nên uống say thì tốt hơn.”

“Việc đó… việc đó…” Ikari Shinji liền lập tức không biết nên nói thế nào cho phải, cậu cảm thấy việc mình uống rượu quả thật là một hành động sai trái, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết phải làm sao để ngăn cản Roger, mỗi lần cậu đều bị Roger chuốc rượu, thế nên cậu chẳng biết nên đáp lại Misato thế nào cho đặng.

Lúc này, Asuka chợt lạnh lùng nói: “Đồ ăn khét rồi kìa.”

“Hả? Á! Món ăn của tôi!” Ikari Shinji lập tức quay đầu lại rồi vội vã dọn món ăn ra dĩa.


Misato liền trầm ngâm, cô vừa uống bia vừa nhìn Ikari Shinji bận bịu trong bếp, còn Asuka ở cạnh đó thì vẫn đang không ngừng lạnh lùng cất tiếng. Hồi lâu sau, cô mới hỏi: “Ikari, cậu có cách nhìn thế nào về Roger?”

Lúc này, Ikari Shinji đã làm cơm xong và đang cởi tạp dề ra, nghe thấy thế cậu liền đáp: “Chú Roger là một người tốt, chỉ là tính cách quá ư là…”

Trong thoáng chốc, Ikari Shinji liền cảm thấy đầu đau âm ỉ, cậu hơi không biết nên hình dung Roger như thế nào, vậy nên cậu chỉ nói được một nửa thì liền ngưng lại. Thế nhưng dường như Misato vẫn hiểu ý cậu muốn nói, cô liền hỏi ngay: “Cậu cũng biết anh ta là ANGEL mà, lỡ như có một ngày chúng ta phải đánh nhau với anh ta thì sao?”

“Vì sao?” Ikari Shinji lập tức hỏi lại: “Chú Roger là một người tốt mà, hơn nữa tôi cũng dám chắc rằng chú ấy tuyệt đối sẽ không muốn tiêu diệt loài người chúng ta đâu, lẽ nào như thế mà chúng ta cũng phải tấn công chú ấy sao?”

“Không phải, tôi chỉ đang hỏi là nếu như…” Misato không ngờ rằng phản ứng của Ikari Shinji lại dữ dội đến thế. Chỉ có điều cô cũng hiểu rằng một người có bản tính bị động, hơn nữa lại còn tự dựng nên một vầng sáng tối tăm quanh mình như Ikari Shinji gần như không hề có một người bạn nào cả, mà tính cách của Roger thì lại vừa khéo chạm trúng điểm yếu của cậu. Tuy rằng cách biệt tuổi tác giữa hai người tương đối lớn, thế nhưng mối quan hệ giữa hai người quả thật là vô cùng tốt, thậm chí Misato còn cảm thấy trong lòng Ikari Shinji, Roger đang có xu hướng sắp thay thế luôn vị trí của bố cậu rồi.

“Nếu như? Chắc là sẽ không có cái “nếu như” này đâu nhỉ?” Ikari Shinji vẫn hỏi lại với giọng không mấy tin tưởng.

Misato cũng hết cách, cô chỉ có thể thở dài một hơi rồi nói: “Vậy nếu như… là mệnh lệnh do chính bố cậu đưa ra thì sao? Bởi vì dù sao thì Roger vẫn là một ANGEL, tuy trước mắt anh ta…”

“Sẽ không đâu!” Ikari Shinji liền lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn Misato và nói: “Sẽ không đâu, chú Roger tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu. Chú ấy không phải là một người như thế, tôi dám bảo đảm luôn đấy!”

Misato lại thở dài lần nữa và nói: “Được rồi, chúng ta cứ giả sử rằng Roger không hề làm gì cả, thế nhưng bởi vì anh ta là một ANGEL, thế nên vì để đề phòng cũng được, để bảo vệ loài người cũng được, để vĩnh viễn chặn đứng mối họa về sau cũng được, tóm lại tư lệnh sẽ ra lệnh cho chúng ta nhất định phải giết chết anh ta, vậy thì cậu sẽ ra tay chứ?”

“Không!”


Ikari Shinji trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nếu bố tôi thật sự đưa ra một mệnh lệnh chẳng ra sao như thế thì tôi nhất định sẽ không tuân theo đâu! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ra tay với chú Roger đâu!”

“Vậy thì… cậu với tư lệnh mà nói… à không, cậu sẽ không còn cần thiết cho vị trí điều khiển EVA-01 nữa, cậu hiểu không? Trong mắt tư lệnh, cậu đã không còn bất cứ chỗ hữu dụng nào nữa rồi.” Misato lại uống thêm một hớp bia nữa, rồi vẫn như trước mà thốt ra những câu nói thật tàn nhẫn.

“Người ta không phải chỉ vì người khác nói mình hữu dụng hay không mà sống!”

Không biết vì sao mà sau khi nghe thấy những lời Misato nói, trong đầu Ikari Shinji lại bỗng nhiên nóng lên, câu nói trước đây Roger đã nói với cậu liền thoát ra khỏi bờ môi. Sau khi thốt ra câu này, cậu mới bất chợt nhận ra mình vừa nói gì, thế nhưng cậu vẫn nói: “Nếu bố tôi thật sự đưa ra một mệnh lệnh vô lý như thế thì cho dù tôi không còn được điều khiển EVA-01 nữa, tôi cũng sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không tuân theo! Chú Roger nói rất đúng, mỗi người đều có nhân sinh và suy nghĩ của chính mình. Tôi không phải là con rối của bố tôi, tôi cũng có cách nghĩ và quyền hạn của chính mình! Cái được gọi là vô dụng chắc hẳn cũng chỉ là vô dụng trước những yêu cầu của bố tôi thôi phải không? Vậy thì tôi sẽ làm một người hữu dụng với những người khác. Hơn nữa… hơn nữa…”

Nói đến đây, sắc mặt của Ikari Shinji đã đỏ bừng bừng, như thể cậu đang phải đưa ra một quyết định và quyết tâm gì đó rất quan trọng vậy. Hồi lâu sau, cậu mới cắn chặt răng nói một cách chắc nịch: “Nếu bố tôi thật sự đưa ra một mệnh lệnh vô lý như thế, hoàn toàn không thèm quan tâm xem chú Roger có muốn làm hại chúng ta hay không mà đã ra lệnh cho chúng tôi phải tiêu diệt chú ấy, vậy thì ông ấy có khác gì bọn tội phạm giết người đâu chứ? Một người bố như thế… tôi cũng không cần… à không, nếu nói theo cách của ông ấy thì ông ấy với tôi, với chúng tôi mà nói cũng chẳng có chỗ hữu dụng nào hết!”

Sau khi cậu nói ra những lời này, không chỉ có Misato mà ngay cả Asuka cũng phải trừng lớn hai mắt. Cả hai đều nhìn Ikari Shinji như thể đang nhìn một sinh vật lạ nào đó vậy, hai người nhìn đến mức khiến cho Ikari Shinji cũng phải cảm thấy quái lạ. Mãi cho đến khi cậu liên tục hỏi “làm sao thế” thì Misato mới thở ra một hơi rồi đặt lon bia xuống và nói: “Không sao cả, chỉ là có cảm giác than ôi… cậu đã trở nên kiên cường hơn trước rồi ấy mà. So với lúc mới gặp, so với Ikari của trước đây thì Ikari của hiện tại đã kiên cường hơn rất nhiều, rất nhiều rồi… Cậu đã là một người đàn ông rồi đấy.”

“Vậy… vậy ư?” Ikari Shinji thì lại hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, trông như đang không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Lúc này, Misato chợt vỗ tay và mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ nêu một ví dụ, đưa ra một giả thuyết mà thôi. Ikari, chỉ cần Roger thật sự sẽ không trở thành kẻ địch của loài người chúng ta thì tôi nghĩ bố cậu cũng sẽ không kiên quyết muốn tiêu diệt anh ta đâu. Thành thật mà nói thì nếu thật sự có một ANGEL thân thiện với loài người chúng ta như thế này tồn tại thì có lẽ trong tương lai, anh ta sẽ trở thành thần bảo hộ của chúng ta cũng chưa biết chừng.”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Ikari Shinji lập tức hưng phấn nói: “Cũng giống như các anh hùng trong phim hoạt hình và truyện tranh hồi trước vậy, ví dụ như siêu nhân của Mỹ chẳng hạn. Nói không chừng chú Roger thật sự có thể trở thành một người như thế đấy, chỉ là tính cách của chú ấy quả thật quá ư là…”

“Yên tâm, yên tâm.” Misato vuốt tóc Ikari Shinji, rồi cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà và nói: “Nếu thật sự là thế thì quá tốt rồi. Chỉ có điều, phỏng chừng cũng phải đợi đến sau này được hòa bình, hòa bình của loài người chúng ta, hòa bình của ANGEL, hoặc là có cả… Tóm lại, sau khi cả thế giới đều đã lập lại hòa bình, Roger trở thành anh hùng của toàn thế giới, còn chúng ta cũng có thể sống cuộc sống của chúng ta rồi, à đúng rồi, và đại dương cũng sẽ cần được xử lý dần dần nữa, đó là thứ mà thế hệ của chúng tôi và thế hệ của các cậu đều không có cơ hội được nhìn thấy. Trong tương lai, rồi sẽ có một ngày trong tương lai đại đương sẽ biến lại thành màu xanh, giống như đại dương mà tôi đã từng trông thấy lúc còn nhỏ ấy… trong tương lai…”


Trong lúc nhất thời cả ba người đều lặng đi. Sau khi ăn tối xong, bầu không khí lại tiếp tục bình yên và lặng lẽ, sau đó cả ba liền ai về phòng nấy. Ikari Shinji vẫn đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa ngủ như trước. Ngủ được một lúc, cậu bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó đang đụng vào lưng cậu, cậu liền sợ đến mức suýt chút thì đã nhảy dựng lên. Lúc này, một giọng nói chợt vang lên: “Đừng động đậy, cứ nằm yên đấy.”

Không ngờ lại chính là giọng của Asuka. Toàn thân Ikari Shinji liền lập tức cứng đờ, cậu hoàn toàn không dám động đậy chút nào cả, hơn nữa cậu cũng đỏ lừ hết mặt mũi, rồi cứ thế mà nằm đưa lưng về phía Asuka.

“Lúc tối… cậu rất vui à?”

“Tôi… tôi không…”

“Nói thật lòng đi!”

Giọng nói của Asuka trầm xuống một chút, rồi cô lại nhẹ giọng nói: “Thành thật nói cho tôi biết đi, được không?”

“Tôi… đúng vậy, rất vui.” Ikari Shinji trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói.

Asuka cũng trầm ngâm một hồi, rồi cô hỏi: “Những lời cậu đã nói lúc tối… cho dù có không điều khiển EVA nữa thì cậu cũng sẽ tự có cách sống của riêng mình, phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” Ikari Shinji dần bình tĩnh lại, cậu nói: “Sau khi quen biết chú Roger và được biết rất nhiều điều từ chỗ chú ấy, hơn nữa dường như chú ấy còn từng đi du lịch qua rất nhiều nơi, chú ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện thú vị. Quan trọng nhất là chú ấy rất lạc quan, cho dù chú ấy là một ANGEL, còn tôi lại là một con người, thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự lạc quan và kiên cường của chú ấy. Có thể là do bị chú ấy lây nhiễm cũng nên, tôi của hiện tại đã không còn sợ cô đơn nữa rồi, cho dù không điều khiển EVA nữa thì tôi cũng sẽ có cách sống của riêng mình thôi.”

“Tốt thật đấy nhỉ…” Giọng Asuka càng ngày càng thấp dần, cô nói giọng thì thào: “Thế nhưng… nếu tôi không điều khiển EVA nữa thì tôi sẽ… tôi sẽ… chẳng còn nơi nào để đi nữa, tôi sẽ biến thành một kẻ vô dụng mất thôi.”

Ikari Shinji lặng im không nói lời nào, còn Asuka thì vẫn nói tiếp: “Bởi vì không muốn bị tổn thương nên mới giành tổn thương trước, bởi vì không muốn thất vọng nên mới không ôm ấp hy vọng gì, bởi vì không còn nơi nào có thể đi nên mới không muốn đi đâu cả… thật là ngưỡng mộ cậu…”

“Không… không đúng!” Ikari Shinji bỗng nhiên nhớ đến một câu nói của Roger, câu nói đó đã khiến cậu kinh ngạc đến ngẩn cả người.


Tình cảnh lúc đó là thế này: sau khi Roger biểu diễn màn đánh bại ANGEL và cho mọi người thấy được sức mạnh của mình, cậu đã bị Roger kéo đi uống rượu. Cậu đã hỏi Roger một vấn đề, đó chính là nếu đã là một ANGEL thì vì sao Roger lại giúp đỡ con người như thế? Hơn nữa một ANGEL như hắn mà phải sống giữa loài người bộ không cảm thấy hiu quạnh hay sao?

“Hiu quạnh? Ha ha ha, tôi không hề biết hiu quạnh là gì cả, tôi chỉ biết…”

Roger vỗ mạnh lên vai của Ikari Shinji một cái, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trời và nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Con người sống trên đời này không phải là vì cầu mong một cuộc sống an nhàn, ấm cúng hay là một cuộc sống đầy cảm giác an toàn như của cậu. Có lẽ đa số mọi người đều sẽ mong muốn những điều này, thế nhưng tôi thì lại không như thế, đồng thời nhân sinh trong cảm nhận của tôi cũng không nên như thế.”

“Vậy thì… không cầu mong những điều này thì nên cầu mong cái gì đây?” Ikari Shinji hỏi giọng khó hiểu.

Roger liếc nhìn Ikari Shinji bằng một ánh nhìn sâu thẳm và nói: “Cậu muốn cầu mong được an nhàn, cầu mong được ấm cúng, cầu mong được cảm thấy an toàn, vậy thì cậu sẽ cầu xin ai đây? Giả dụ người đó đã đáp ứng được cho cậu rồi, vậy thì an nhàn, ấm cúng và cảm giác an toàn của người mà cậu đã cầu xin đó lại là đến từ đâu? Chẳng lẽ là do mỗi người đều cầu mong những điều này, sau đó mọi người cùng cầu xin lẫn nhau, thiếu bù thiếu thì có thể thành đủ được sao? Không, sẽ luôn có người phải cho đi một cái gì đó, cho người khác được an nhàn, cho người khác được ấm cúng, cho người khác được cảm thấy an toàn.”

“Ước mơ của tôi ấy mà… chính là đem ước mơ tới cho những người có ước mơ và đồng thời cùng họ thực hiện ước mơ, thế là tôi sẽ có vô số ước mơ. Tôi có ước mơ được leo lên ngọn núi cao nhất, tôi có ước mơ được uống loại rượu ngon mạnh nhất thế giới, tôi ước mơ được ngao du khắp vũ trụ, tôi… sẽ trao đi sự an nhàn cho tất cả những người đang cần chúng, trao đi sự ấm cúng cho tất cả những người đang cần chúng và trao đi cảm giác an toàn cho tất cả những người đang cần chúng!”

“Ikari Shinji à, cậu không hề nhu nhược như cậu vẫn thường nghĩ hay vẫn thường thể hiện đâu, cậu là một người có tiềm năng để trở thành chỗ dựa cho người khác. Nếu có một ngày cậu cảm thấy mình có trách nhiệm… à không, nên nói thế này mới đúng, rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ biết nên làm như thế nào khi nghe người khác nói một điều gì đó với mình, tôi tin là như thế!”

Lúc đó, Ikari Shinji đã hoàn toàn không hiểu và cũng không tin vào những lời đó. Thế nhưng ngay lúc này đây, không biết vì sao, có lẽ thật sự giống như những gì Misato đã nói, trong khoảng thời gian này được quen biết với Roger, cậu đã trở nên kiên cường hơn. Ít nhất là ngay lúc này đây, bỗng nhiên cậu đã hiểu ra ý nghĩa của những lời Roger đã nói, cậu… cậu không cần…

“Không đúng đâu! Cậu có thể có hy vọng! Cậu có nơi để đi! Cậu có thể không cần tổn thương người khác! Nếu cậu không còn điều khiển EVA nữa… không còn điều khiển EVA nữa… thì cùng tôi đến trường đi! Đợi đến sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể tìm một công việc, còn có thể đi du lịch nữa… Đúng! Đi du lịch! Có chú Roger ở đây thì chúng ta nhất định cũng có thể dễ dàng đánh bại được những ANGEL còn lại thôi, sau này nhất định có thể được hòa bình. Đến lúc đó, chúng ta cùng đi du lịch đi!”

Ikari Shinji nói liếng thoắng, mà hành động gấp gáp đó khiến cậu suýt chút thì đã quay đầu lại, nhưng ngay sau đó lại có một nắm đấm từ sau lưng vung đến khiến cậu vội vàng nghiêng người qua. Nhưng rồi nắm đấm vung về phía cậu lại càng lúc càng nhẹ đi, càng lúc càng nhẹ đi, đến cuối cùng đã biến thành đặt nhẹ lên lưng cậu, Asuka nói: “Shinji ngu ngốc, Shinji đần độn… sau này cậu sẽ luôn kiên cường như thế này sao? Sau này cậu sẽ giúp tôi chứ? Lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, lúc tôi không còn nơi nào để đi nữa, cậu sẽ đến giúp tôi chứ?”

“Tôi… tôi sẽ đến giúp cậu!”

“Ừ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.