Đọc truyện Vô Hạn Thự Quang – Chương 487: Giao dịch
Tiêu bấm điều khiển ti vi một cách không chủ đích, nhìn màn hình ti vi chuyển từ kênh này sang kênh khác, một lúc lâu sau cậu mới nói giọng chán chường: “Vẫn chưa đến nữa à? Chờ đợi đúng là một việc đáng ghét mà!”
Ngồi bên cạnh Tiêu chính là Edwin Vancleef, bây giờ hắn gần như đã tự nhận là người giám thị, hoặc nên nói là người đại diện của Tiêu, chịu trách nhiệm làm cầu nối giữa Tiêu và những thành viên khác. Tuy rằng rất không vừa ý với việc cáo mượn oai hùm, thế nhưng Tiêu lại vốn là một người rất ghét phiền phức, thế nên nếu có thể giúp cho mọi việc thuận tiện hơn thì cứ để nguyên thế này cũng được, dù sao thì cậu cũng chẳng mất mát gì cả.
Edwin Vancleef liền đáp lời: “Hay là cậu chơi game gì đó đi. Bên đó hiện đang theo dõi, chẳng ai đoán chắc được tới khi nào mới phát hiện ra đâu.”
Tiêu nghe thấy thế cũng không nói năng gì, mà Edwin Vancleef cũng không đợi cậu lên tiếng thì đã rất ân cần đi lắp đặt máy chơi game cho cậu rồi. Tiêu cũng không phản đối, thế là hai người liền bắt đầu cùng chơi game với nhau. Cứ thế, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, khi thời gian gần xấp xỉ buổi trưa, điện thoại bỗng dưng kêu lên. Edwin Vancleef theo bản năng nhấc máy lên nghe, chỉ mới nghe được hai câu thì hắn đã lập tức nói với Tiêu: “Xuất hiện rồi.”
Ở một nơi khác, Ikari Shinji đang nằm trên sân thượng trường học, cậu định bụng sẽ chợp mắt trong chốc lát, thật sự là đang định chợp mắt trong chốc lát đây. Gần đây quả thật là mệt đến mức sắp hộc máu đến nơi rồi, gần như mỗi ngày Roger đều chẳng nói chẳng rằng gì mà chộp lấy cậu lôi đi uống rượu, dù cho cậu có từ chối thế nào đi nữa thì Roger vẫn chẳng thèm để ý gì đến cậu, cứ thế cho đến hôm nay… cả mức đồng bộ với EVA lẫn tửu lượng của cậu đều đã đồng loạt nâng cấp rồi…
Bắt đầu cảm thấy sai sai thế nào rồi đấy! Lẽ nào cậu đã trở nên giống như đám trẻ hư chuyên lăn lộn trong xã hội rồi sao? Không muốn đâu…
Ngay khi Ikari Shinji đang định đánh một giấc thì cậu bỗng nhiên trông thấy một bóng đen đang từ trên trời rơi thẳng xuống chỗ cậu đang nằm. Lập tức, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu chính là… chú Roger, đừng có nói là chú lại đến nữa đấy nhé!
Sau đó, một giọng nói chợt vang lên từ phía bóng đen nọ: “Tránh ra, tránh ra mau!”
“Đừng… đừng mà…”
Giọng nói của thiếu niên và thiếu nữ đồng thời vang lên. Ikari Shinji đã cố hết tốc lực để ngồi dậy, thế nhưng bóng đen nọ đã rơi đến ngay trước mặt cậu và đụng cậu một phát lăn luôn ra đất, sau đó còn đè luôn lên người cậu nữa.
Thiếu nữ nọ đang mặc một bộ trang bị giúp tiếp đất, thoạt nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ với Ikari Shinji, mái tóc màu nâu đỏ, đeo mắt kính… à mà, mắt kính rơi mất rồi, thoạt nhìn dáng dấp cô nàng thật đáng yêu.
Thiếu nữ nọ rõ ràng không ngờ rằng trên sân thượng này lại có người, thế nên sau khi chống tay nâng người dậy khỏi mặt đất thì cô liền tỏ ra rất ngạc nhiên. Sau đó, cô liền kinh ngạc phát giác ra mắt kính của mình dường như đã rơi mất rồi nên liền lập tức cúi mọp người xuống mặt đất tìm kiếm mà chẳng hề chú ý đến chiếc váy ngắn của mình đã tốc lên hết cả rồi. Nhưng đương nhiên là một cậu bé ngoan như Ikari Shinji giờ phút này cũng sẽ không tập trung tinh thần vào chiếc váy ngắn đó, bây giờ cậu chỉ đang xoa cái đầu bị đụng đau mà thôi. Hồi lâu sau, lúc cậu tập trung ánh mắt nhìn vào cô nhóc nọ thì cô nàng đã tìm thấy mắt kính, đồng thời cũng đã đứng dậy rồi.
Sau đó, lúc thiếu nữ nọ trông thấy Ikari Shinji thì vẻ kinh ngạc trên mặt cô lại càng rõ ràng hơn. Chỉ có điều, việc cô làm trước nhất cũng không phải là nói chuyện với Ikari Shinji, mà đầu tiên, cô lấy một cái điện thoại ra và nhìn vào đó, sau khi kết nối với đầu dây bên kia, cô liền lập tức nói: “Tôi là Makinami. Đã đến nơi, chỉ có điều dường như còn cách điểm đến một khoảng. Ừ, đúng vậy, tôi đã bị gió cuốn đi nên đã lệch khỏi phương hướng ban đầu. Chỗ này hình như là một ngôi trường… thì phải. Tóm lại, mấy chuyện vụn vặt này đều trông mong hết vào anh đấy. Ừ, không cần đến đón tôi đâu, tôi phải đi tới điểm đến dự định đã, bất kể ra sao thì đây vẫn là ưu tiên số một.”
Dứt lời, thiếu nữ nọ liền cúp máy. Sau đó, cô nghiêm túc dời tầm mắt về phía Ikari Shinji, đồng thời cũng áp sát đến bên cạnh cậu và hít hà mấy hơi. Hành động này khiến cho một cậu bé ngoan như Ikari Shinji ầm một cái liền đỏ hết cả mặt mày. Đang lúc cậu không biết phải làm sao thì Makinami đã thu nửa người trên về và nói: “Mùi dễ chịu ghê, là mùi của LCL.”
Makinami lại đứng dậy lần nữa, cô nhìn Ikari Shinji và cười nói: “Thế… tạm biệt nhé, đừng nói chuyện này ra ngoài đấy nhé, chú chó nhỏ của Nerv.”
Sau đó, mãi cho đến khi bóng dáng của thiếu nữ nọ đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng Ikari Shinji thì vẫn còn ngồi nguyên ở vị trí cũ mà ngẩn người, rồi cậu lại ngẩng đầu nhìn lên trời từ vị trí mình đang ngồi, một vùng trời yên ả… Thế nhưng, cậu rất lo sau này sẽ lại có thứ kỳ lạ gì đó rơi xuống nữa, thế nên… sau này vẫn là bớt lên sân thượng thì hơn.
Cùng lúc đó, thiếu nữ Makinami đã ra khỏi trường học, đang lúc định tìm đường đến nơi trong dự tính thì bỗng có một chiếc xe chợt dừng lại trước cổng trường, một nam một nữ bước xuống xe. Bọn họ chẳng nói lời nào mà chỉ mở cửa xe ra và tạo tư thế mời lên xe rồi cứ đứng nguyên như thế mà nhìn Makinami.
Makinami ngẩn ra một hồi, sau đó liền nở nụ cười. Cô thản nhiên bước lên xe rồi ngồi xe đến một quán cà phê. Mà ngay từ ánh mắt đầu tiên sau khi bước chân vào quán cà phê thì cô đã trông thấy mục tiêu lớn nhất của chuyến viếng thăm Nhật Bản này của mình… Roger!
“Này, Makinami đó phải không?” Tiêu vừa chơi PSP vừa vẫy tay với Makinami lúc này đang bước vào trong quán cà phê rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu, mà Makinami cũng chẳng hề do dự chút nào, vừa thấy vậy liền lập tức bước đến vị trí được dành sẵn cho mình. Vừa bưng tách cà phê được chuẩn bị sẵn cho mình lên, cô liền uống một hớp, sau đó liền nở nụ cười.
Tiêu liền quay đầu nói với Roger: “OK rồi đó, chú Roger à, chú có thể quay về ăn cá voi rồi đấy, chuyện ở đây giao lại cho tôi là được.”
Roger cười ha ha và vỗ mấy cái thật mạnh lên vai Tiêu, vỗ đến mức khiến cho Tiêu ngã luôn ra ghế, sau đó hắn liền nhân lúc Tiêu còn chưa kịp nổi giận mà nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ trong những gợn sóng méo mó xuất hiện quanh mình.
Makinami nhìn trạng thái biến mất của Roger, hai mắt liền sáng lên, dường như đang muốn nói gì đó. Một lúc lâu sau, cô mới nói với Tiêu: “Cậu chính là người phát ngôn của Roger tên là A Tinh à? Tuổi tác thoạt nhìn nhỏ thật đấy.”
Tiêu lắc lắc đầu rồi đặt PSP lên trên mặt bàn, sau đó mới nói với Makinami: “Sai rồi, tôi không phải là A Tinh. Tôi là Tiêu, một người phát ngôn khác của Roger trong nhóm, lần này sẽ do tôi đến trò chuyện với cô.”
Makinami liền lập tức quét tầm mắt hiếu kỳ về phía mấy người ngồi quanh đó, ngoại trừ Tiêu ra thì còn có năm người nữa đang ngồi ở hai bàn khác trong quán. Sau đó, cô bèn vừa uống cà phê vừa hỏi: “Tôi rất tò mò đấy, cậu làm sao biết đến tôi thế? Hơn nữa, lần này đưa tôi đến đây, còn cho tôi trông thấy ANGEL Roger nữa, là do có việc gì quan trọng muốn nói với tôi à? Nói trước nhé, tôi không có quyền quyết định gì đâu.”
“Không cần cô phải đưa ra quyết định quan trọng gì cả.” Tiêu lắc đầu, sau đó cậu liền lấy ra một viên đá quý màu đỏ tươi… à không, là một thứ trông giống như đá quý mới đúng, dường như màu đỏ tươi trên đó còn đang chầm chậm chuyển động nữa. Sau khi lấy nó ra, cậu liền ném cho Makinami, khiến cô hoảng đến mức cuống quýt quơ tay loạn xạ để bắt lấy thứ đó.
“Thứ này cho cô, cô muốn ném đi cũng được, muốn đem đi đưa cho Nerv cũng được, hay là muốn đem đi đưa cho các quốc gia cũng chẳng sao, tùy cô cả đấy.” Sau khi ném cái cơ quan S2 được ngưng tụ lại thành một mảnh nhỏ nọ đi xong, trông Tiêu dường như nhẹ nhõm hẳn ra. Sau đó, cậu liền cầm chiếc máy PSP trên bàn lên và tiếp tục chơi game.
Makinami tập trung tinh thần nhìn mảnh cơ quan S2 trên tay, thế nhưng thật ra mạch suy nghĩ trong đầu cô lại đang rối như tơ vò, là bởi vì thứ mà cô vừa trông thấy lúc nãy…
Sau khi quan sát một lúc lâu, Makinami cũng không hỏi thêm gì nữa mà liền cất cơ quan S2 vào trong túi. Sau đó, như thể lòng hiếu kỳ chợt trỗi dậy, cô giật phăng lấy chiếc PSP của Tiêu, vừa cầm trên tay ngắm nhìn vừa nói: “Cậu đang chơi game gì đấy? Rõ ràng là người có thể quyết định một việc lớn thế này mà lại đi chơi mấy cái game dành cho con nít chẳng khác nào một thằng nhóc như thế này… ấy, hình như tôi đã từng chơi game này rồi thì phải.”
Tiêu liền lập tức nổi giận và đứng dậy giành lại máy PSP. Thế nhưng dáng người cậu nhỏ, đương nhiên tay chân cũng nhỏ theo, mà Makinami lại là một mỹ nữ dáng cao chân dài, thế nên trong lúc nhất thời cậu cũng không thể nào giành lại nổi máy PSP của mình, cậu tức đến nỗi kêu ầm lên ngay tại đó. Năm thành viên trong nhóm ngồi gần đó đều đang cười thầm, chỉ có điều sau khi quan sát một hồi, năm người họ đều đồng loạt đứng lên, tuy không nói năng gì cả, thế nhưng ý nghĩa ẩn trong đó cũng đã quá rõ ràng rồi.
Makinami trông thấy năm người nọ đều đã đứng dậy, cô liền bĩu môi, cuối cùng cũng nhét chiếc PSP vào lại trong lòng Tiêu. Sau đó, cô vẫy tay với năm người nọ rồi chẳng hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi quán cà phê. Trong lúc nhất thời năm người nọ đều không lên tiếng, cả năm đều bước đến bên cạnh Tiêu, trong thoáng chốc cũng không biết nên nói gì cho phải. Còn Tiêu thì đang cầm PSP của mình nhìn tới nhìn lui, thế nhưng dường như càng nhìn lại càng giận, cậu liền ném máy PSP xuống đất, hơn nữa ném xuống đất rồi mà cậu vẫn còn chưa hết giận, thế là lại căm phẫn giẫm lên nó thêm mấy cái nữa. Mãi cho đến khi đạp cho cái máy PSP tan tành xong, cậu mới hung hăng nói: “Tôi ghét nhất kẻ khác nói tôi nhỏ, hơn nữa còn dùng máy chơi game của tôi nữa chứ… Không thèm nữa! Thấy gớm!”
Mà cùng lúc đó, A Tinh đang ngồi trước máy tính ở nhà liền lập tức bật cười, trong lòng thầm cảm thán đây đúng là một thằng nhóc mà, xem ra sau này còn cần phải dạy bảo nhiều hơn mới được, nếu không với tính tình như thế này thì cho dù có tài năng cỡ nào đi nữa cũng không thể ủy thác những nhiệm vụ lớn được.
Chỉ có điều… tài năng của cậu ta vẫn đúng là không tệ chút nào hết. Còn cho rằng cậu ta sẽ chọn đất nước kia rồi tìm cách giao dịch, không ngờ tầm mắt của cậu ta lại quét về phía Makinami. Thật ra đây là một nước cờ rất hay, trước đó chính hắn cũng chưa nghĩ ra được nước đi này, cũng nhờ trông thấy mấy ngày nay Tiêu chẳng hành động gì mà chỉ không ngừng cho người theo dõi bầu trời ở vùng phụ cận của trường học, lúc này hắn mới nghĩ ra được nước cờ lớn này.
Vậy là… bố cục đã hoàn thành. Kế tiếp… đã đến giờ mở màn rồi…
Cùng lúc đó, Tiêu đang ngồi trên xe và nhìn người người đi lại trên đường qua cửa kính xe, cậu lặng lẽ gật gật đầu.
Bố cục đã hoàn thành… chỉ đợi khúc mở màn của A Tinh nữa thôi…