Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 79: Trận Quyết Chiến Cuối Cùng 2
“Thẻ phản bội? Ở đâu ra thế?” Nam Sanh không nén nổi ngạc nhiên, cho đế giờ cô ta cũng chưa từng nghe đồng đội của mình nhắc qua bao giờ.
Bắc Tiêu trợn mắt: “Còn ở đâu ra nữa, đánh quái rơi xuống chứ đâu.
Tôi cảm thấy không cần lắm nên từ lúc nhặt được đến giờ vẫn vứt trong xó đó.”
“Để triệu hồi sư bên kia phản bội? Ý này không tồi.” Vân Nhàn gật đầu khen ngợi.
Bắc Tiêu không kìm được nở một nụ cười vui vẻ, ai ngờ sau đó Vân Nhàn tung ra mấy vấn đề liên tục: “Nhưng mà anh có nghĩ đến không, anh tính làm thế nào? Anh đưa thẻ cho anh ta kiểu gì? Làm sao có thể chắc chắn rằng anh ta nhận được thẻ sẽ sử dụng ngay? Lỡ như anh ta chọn vẫn ở lại bên trận doanh Thâm Hắc, đến tận khi sắp thua mới đổi trận doanh, anh có tức hay không?”
Bắc Tiêu không còn gì để nói.
Lỡ như đối phương không chịu cầm thẻ, mãi đến tận khi chắc chắn sẽ thua mới chịu rời khỏi trận doanh Thâm Hắc, thế thì tức chết đi được.
“Cho nên ý tưởng này rất tốt, nhưng không có tính khả thi.” Vân Nhàn xòe tay.
Nghĩ nghĩ, Bắc Tiêu lại hỏi: “Hay là tôi dùng thẻ cho anh ta luôn bây giờ nhé? Thế thì có thể nhìn ra anh ta có muốn đổi trận doanh hay không ngay.”
“Lỡ anh ta không muốn thì sao?” Vân Nhàn hỏi lại: “Vậy chẳng phải là lãng phí một tấm thẻ rồi hay sao?”
Bảo Bình trào phúng: “Từ trước đến nay tôi không nghe ai nói thẻ phản bội có thể dùng được cho người khác đâu.”
Bắc Tiêu ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
“Cho nên đừng nghĩ nữa, cứng đối cứng là được.” Hồng Y nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
“Cũng không hẳn chỉ có thể cứng đối cứng thôi…” Vân Nhàn tự nhủ, không chờ người khác phản ứng kịp, cô lập tức sử dụng thẻ mời chiến với Thâm Uyên.
Chẳng phải chỉ cần đánh chết người chơi thì đội quân thú triệu hồi cũng xong đời luôn đấy sao?
Âm thanh máy móc lập tức vang lên, hiển nhiên là thẻ mời chiến có thể sử dụng được.
“Bạn lữ của bạn sử dụng thẻ mời chiến với người chơi số 9467…” Trong chớp mắt khi âm thanh máy móc thông báo, Tô Thần lập tức có phản ứng, sử dụng thuật Lôi Điện lên mục tiêu.
Nhưng đối phương có vẻ kinh nghiệm đầy mình, nhanh nhẹn trốn sau đám thú triệu hồi, đồng thời lùi lại liên tục, định rời xa phạm vi tấn công.
“Dùng Cuồng Bạo đi!” Tô Thần nhắc nhở.
“Khoảng cách của mục tiêu xa quá, vượt qua phạm vi tấn công của Cuồng Bạo rồi!” Vân Nhàn hô lớn: “Không gϊếŧ được người chơi thì gϊếŧ thú triệu hồi!”
Tô Thần sửng sốt rồi ngầm hiểu ngay lập tức.
Không gϊếŧ được người chơi thì gϊếŧ bớt mấy con thú triệu hồi cũng có thể khiến cho quân địch suy yếu.
Vì vậy anh thay đổi đối tượng tấn công.
Trong đám thú triệu hồi đông nghịt đó, những con thủ thấp máu yếu, sát thương cao máu giấy trở thành mục tiêu tấn công của anh.
“Chết tiệt!” Thâm Uyên lùi ra thật xa, quay lại nhìn thấy đám thú triệu hồi của mình nhanh chóng biến mất, không nhịn được mắng.
Anh vừa định ra lệnh cho đám thú triệu hồi cách hai người kia xa một chút, lại bị những người cùng trận doanh ngăn lại.
“Hệ thống sắp cho boss ra rồi, không thể lùi lại! Lùi lại rồi không có ai chặn quái!”
“Chết thì thôi, dù sao cũng chỉ là thú triệu hồi.
Chết mất ba bốn con thì MP của đối phương sẽ tiêu hao khá nhiều, cũng phải chủ động dừng lại thôi.”
“Đúng rồi, chờ đến lúc boss đến gần, bọn họ không thể nào dồn lực đánh chết thú triệu hồi nữa.”
Thâm Uyên khó thở, chửi ầm lên: “Một đám ngu dốt! Vốn dĩ nhân số của trận doanh Thuần Bạch đang chiếm ưu thế, nếu không phải tôi triệu hồi nhiều thú ra thì khỏi cần đánh nữa, cứ nhận thua quách cho rồi.
Thú triệu hồi vốn đã yếu hơn người chơi, chỉ có thể dùng số lượng để bù chênh lệch giữa hai bên! Lỡ như thú triệu hồi chết nhiều quá, chỉ bằng vào chúng ta thì không sống nổi đến cuối cùng đâu! Nghe hiểu chưa? Nghe hiểu rồi thì nhanh chóng ra bảo vệ thú triệu hồi đi chứ?!”
Đám người ậm ậm ừ ừ trả lời lấy lệ, vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Chạy vào phạm vi tấn công của đối phương, lỡ đối phương dùng thẻ mời chiến trên người bọn họ thì sao?
Thua trận doanh chiến sẽ phải chết, nhưng nếu chạy vào phạm vi tấn công của đối phương, bị đối phương biến thành mục tiêu, thì chưa chờ được đến khi thua trận doanh chiến đã chết rồi.
Dù sao cũng chỉ là vài con thú triệu hồi, đương nhiên không quan trọng bằng cái mạng mình rồi.
Cái này ai mà chẳng biết, thế nên người chơi Thâm Hắc đều thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn.
“Một lũ thùng cơm! Ngu xuẩn!” Thâm Uyên tức tối chửi ầm lên.
Trong lúc bọn họ còn đang nội chiến, đám thú triệu hồi vẫn giảm bớt liên tục, trong nháy mắt chỉ còn có tám con.
Thâm Uyên đang âm thầm đau đớn.
Anh ta tự biết mình, tuy có thiên phú chỉ định vật phẩm nhận được, nhưng còn phải chuẩn bị cả trang bị, dược phẩm và một ít đồ vật khác, quyển trục triệu hồi cũng là số lượng có hạn.
Bây giờ đã lấy tất cả quyển trục triệu hồi ra rồi, thú triệu hồi lại bị gϊếŧ hơn một nửa.
Thấy chỉ còn lại có tám con thú triệu hồi máu trâu, thế mà đối phương vẫn còn tấn công liên tục, không thấy có dấu hiệu mệt mỏi nào hết, Thâm Uyên tức quá lại mắng: “Một đám ngu dốt!”
“Này này, chẳng phải chỉ không cứu thú triệu hồi của anh thôi hay sao, sao lại chửi mắng người khác như thế?” Có người bắt đầu khó chịu.
“Chẳng phải vẫn còn tám con đấy à? Vẫn đánh được.” Có người lại tỏ ra lạc quan.
“Đối phương dùng mất rất nhiều MP, hai người tấn công chủ lực bị phế rồi, chúng ta vẫn có lợi.” Có người lại muốn phân tích một cách khách quan.
Ai ngờ vừa nói xong, Vân Nhàn và Tô Thần thong thả lấy MP cao cấp ra uống, khiến thanh MP nháy mắt đã tràn đầy như cũ.
Toàn bộ người chơi Thâm Hắc: “…”
“Đám tạ các người cút hết đi, ông đây không chơi với các người nữa!” Thâm Uyên tức không chịu nổi.
Anh ta ném một tấm thẻ cho một người chơi khác, sau đó vội vã sử dụng nốt tấm thẻ còn lại.
“Thẻ phản bội: Sau khi sử dụng thẻ, người chơi sẽ đổi phe.
Chú ý: Mỗi người chơi chỉ có thể sử dụng thẻ phản bội một lần duy nhất.
Xin hãy xác nhận có sử dụng ngay lập tức không.”
“Có có có, tôi xác nhận, làm ơn cho tôi đi nhanh nhanh đi, ông đây không chịu nổi nữa rồi!” Thâm Uyên như sắp phát điên.
Hệ thống xác nhận.
Ánh sáng trắng lóe lên, Thâm Uyên và tám con thú triệu hồi của anh ta xuất hiện ở trận doanh Thuần Bạch.
Ngay sau đó, một người khác cũng sử dụng tấm thẻ, xuất hiện ở bên trận doanh Thuần Bạch.
“Chẳng phải cậu nói là thử cố gắng hết sức, không còn cách nào nữa mới dùng đến thẻ phản bội hay sao?” Người đó tỏ ra bất đắc dĩ.
“Thử cái rắm!” Thâm Uyên mắng to: “Trình độ kém còn không chịu nghe chỉ huy, ông đây cho bọn chúng đi chết! Vất vả lắm mới tạo ra được ưu thế mỏng manh, thế mà chưa đến ba phút đã bị phá mất, còn ở lại với đám ngu ngốc kia làm gì nữa?”
Bảo Bình vui vẻ giới thiệu cho mọi người: “Thâm Uyên, Tuyệt Cảnh, đều là những cao thủ đứng đầu trận doanh Thâm Hắc.”
Cô ấy hơi ngừng lại, không nhịn được nói: “Không ngờ hai người cũng có thẻ phản bội!”
“Chẳng phải anh ta có thiên phú chỉ định vật phẩm hay sao,” Vân Nhàn mỉm cười: “Chỉ cần anh ta gặp được, nhất định sẽ chỉ định nó.”
“Anh hùng à, cô tấn công ác liệt thật đấy!” Thâm Uyên nhìn mấy con thú triệu hồi còn lại mà đau lòng.
“Không ác một chút liệu anh có chịu qua đây ngay không?” Vân Nhàn hỏi lại.
Thâm Uyên nghẹn lời.
Đúng lúc này, đám boss đã xuất hiện và đi hết một phần ba quãng đường.
Vân Nhàn không khách khí, chỉ huy: “Đúng lúc đội tôi không có main tank, nhanh lên, cho thú triệu hồi lên chặn đường đi!”
Thâm Uyên bất đắc dĩ.
Nhưng dù sao anh ta cũng thay đổi trận doanh rồi, đương nhiên không muốn Thuần Bạch thua, thế nên cũng thành thật làm theo lời cô.
Đám boss bị dồn lại trên đường, những người khác đang định tấn công, Vân Nhàn tiện tay ném ra tám món trang bị, đám boss bị tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt.
Thâm Uyên: “…”
Tuyệt Cảnh: “…”
Hóa ra bên này còn có người chơi hệ nạp dữ hơn bọn họ nữa, may là bọn họ có thẻ phản bội.
—————————-
Bên trận doanh Thâm Hắc, đám người nhìn Thâm Uyên, Tuyệt Cảnh thong dong bỏ đi thì trợn mắt há hốc mồm.
Những người chơi bình thường ít kiến thức không hề biết trong trò chơi còn có thứ như thẻ phản bội.
Bọn họ cứ nghĩ rằng, dù không nghe chỉ huy, nhưng mạng sống của người chơi cùng trận doanh đều bị buộc lại với nhau, Thâm Uyên cũng không thể nói gì nữa.
Ai ngờ người ta nói đi là đi, thú triệu hồi cũng đi theo luôn.
Bây giờ thì hay rồi, thực lực bên ta lập tức giảm mạnh, còn đối phương lại như hổ thêm cánh.
“Ai bảo vừa rồi mấy người không nghe chỉ huy cơ.” Một người cười lạnh: “Nếu chịu nghe lời, không chừng Thâm Uyên sẽ ở lại cùng chung hoạn nạn rồi.”
Mấy người khác đang bực mình, không nhịn được mở miệng cãi lại: “Nói cứ như vừa rồi anh chịu nghe lời ấy nhỉ!”
Người đó cười cười: “Tôi không nghe lời, nhưng tôi có thẻ! Không cần ở đây chờ chết với mấy người.” Nói xong anh ta cũng biến mất luôn.
Những người còn lại: “!!!”
Lúc này trận doanh Thuần Bạch có 31 người chơi, 14 con thú triệu hồi, trận doanh Thâm Hắc chỉ có 16 người chơi, chênh lệch quá xa!
“Mau tấn công! Boss đến rồi!” Một người hô to.
Những người còn lại của trận doanh Thâm Hắc sắp phát điên.
Người có thẻ phản bội đã đi sạch, không có thẻ chỉ đành trơ mắt nhìn đàn boss đến gần.
Nhưng người đi hết, thú triệu hồi cũng không có, việc phân phối người chơi cũng có vấn đề.
Có hai con đường thiếu người nghiêm trọng, không thể đánh boss kịp!
Lúc này mấy người mới hối hận, nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
——————————
Vân Nhàn để Thâm Uyên và thú triệu hồi của anh ta ở lại, tống hai người khác đi hỗ trợ đường khác.
Bảo Bình nhìn dáng vẻ hoảng loạn bên trận doanh Thâm Hắc, cảm thán: “Thắng bại đã định.”
Thâm Uyên tỏ vẻ khinh thường: “Không có lưỡi đao gác trên cổ thì không biết nghiêm trọng như thế nào.
Chờ đến lúc thua tới nơi rồi mới biết tôi nói đúng thì để làm gì nữa!”
“Dù cho bọn họ có nghe lời anh cũng không thắng được đâu.” Vân Nhàn thuận miệng nói.
“Ồ?” Thâm Uyên tỏ vẻ không tin.
“Tôi có tổng cộng hơn hai trăm món trang bị.” Vân Nhàn thản nhiên nói.
Thâm Uyên: “…”
Hơn! Hai! Trăm! Món! Người này có đam mê gom trang bị à!
“Nhưng cũng phải nói, vận may của trận doanh Thuần Bạch không tệ.” Vân Nhàn rỗi rãi không có việc gì làm nên nhiều chuyện: “Thẻ phản bội nằm trong tay cao thủ Thâm Hắc, vừa bắt đầu chiến đấu đã dùng thẻ, tiết kiệm không ít công sức.
Nếu thẻ ở trong tay những người khác, hai bên liều mạng với nhau, chắc cũng phải đánh một lúc lâu.”
Tuy được khen là cao thủ nhưng Thâm Uyên chẳng thấy vui gì cả.
Cứ tưởng tượng đến cảnh kho vật phẩm tùy thân của cô có giấu hơn hai trăm món trang bị là anh ta lại thấy sờ sợ.
“Giờ chỉ cần chờ trận doanh Thâm Hắc không chịu được nữa, để boss đi qua truyền tống trận là xong.” Vân Nhàn nhìn ngó khắp nơi, thỉnh thoảng lại ném ra một hai món trang bị sang những đường khác, có vẻ vô cùng nhàn nhã.
Chờ đến khi thấy HP của Không Hạng giảm liên tục, cô kéo Nam Sanh sang một bên, nhét vào tay cô ta mười bình hồng dược, ra lệnh: “Uống đi, sau đó chuyển HP cho main tank.”
Nam Sanh hóa đá, đứng đờ cả ra.
Vân Nhàn ngạc nhiê: “Uống đi, chẳng phải đây chính là cách dùng thiên phú của cô hay sao? Main tank rất quan trọng, nhưng bọn họ không có thời gian rảnh để uống dược phẩm, vậy cô uống rồi chuyển sang cho họ là được.”
Nam Sanh chăm chú đánh giá Phụ Trợ, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện ra cô đang nói thật.
Nam Sanh chẳng còn cách nào khác, đành phải thành thật làm theo lời cô.
Vân Nhàn vỗ vai Nam Sanh: “Thêm HP cho Không Hạng, thêm MP cho Mục Sư.
Cô làm được mà, cố lên.”
Trong lòng Nam Sanh đang khóc lóc gần chết, hóa ra cô ta là cái kho dược phẩm di động, ở đâu cần thì cô ta đến đó.
Thâm Uyên khó chịu, nhìn đồng đội nhà người ta đi, rồi lại nhìn đồng đội cũ của mình, đúng là không thể so sánh được! Không biết nhìn thời cuộc thì phải ngoan ngoãn nghe lời chứ? Nhưng bọn họ lại không thế! Lúc nào cũng tự động.
Nhưng anh ta không biết là, nhờ trước đây Vân Nhàn dùng vũ lực trấn áp thì bây giờ mới có người chơi ngoan ngoãn nghe lời.
Kết thúc đợt thứ nhất, người chơi bên Thâm Hắc phải khó khăn lắm mới đối phó được, trên mặt bọn họ tràn ngập đau thương.
Vân Nhàn ngắm nghía nửa ngày, rốt cuộc cũng chọn được người thích hợp, cô vui vẻ sử dụng thẻ mời chiến.
Bỏ ra hai tấm thẻ mời chiến, hai người chơi Thâm Hắc biến mất.
Trận doanh Thâm Hắc bị giảm quân số thêm lần nữa.
Lúc này, có một xạ thủ không chịu nổi nữa.
Anh ta ném mạnh cây cung xuống đất, giận dữ gào lên: “Bên kia 32 người, bên ta 14 người, còn đánh cái quái gì nữa! Để cho boss đi qua đi, chết sớm siêu sinh sớm!”
Một người đứng cạnh nói tiếp, trong giọng nói tràn ngập sự chua xót: “14 người nhưng không có nổi 4 main tank, cũng không có đủ người để thay nhau chặn quái.”
“Không đánh nữa! Không phải chỉ là chết thôi à? Vốn dĩ đều đã là người chết cả rồi, không việc gì phải sợ!” Xạ thủ căm tức: “Mười tám năm sau ông đây lại là một hảo hán.”
Những người còn lại im lặng không nói.
Quân tâm tan rã, không còn chút ý chí chiến đấu nào, đây chính là những lời miêu tả đúng nhất tình hình trận doanh Thâm Hắc ngay lúc này.
Đợt boss thứ hai xuất hiện, xạ thủ đó khoanh tay đứng nhìn thật, dùng khuôn mặt không biểu cảm nhìn đám boss tới gần.
Những người vẫn đang tấn công thấy đồng đội từ bỏ như thế, càng ngày càng nhiều người dừng tay lại.
Cuối cùng chỉ còn lại vài người ít ỏi vẫn không hết hi vọng, tiếp tục tấn công.
Giây phút boss bước tới Truyền Tống Trận, âm thanh máy móc vang lên: “Trò chơi kết thúc, chúc mừng trận doanh Thuần Bạch đạt được thắng lợi cuối cùng!”
“Mười lăm phút sau, tất cả người chơi còn lại của trận doanh Thuần Bạch sẽ được đưa ra khỏi trò chơi, sống lại trong hiện thực.”
Âm thanh máy móc vừa dứt lời, toàn bộ boss còn lại trong phó bản lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, người chơi trận doanh Thâm Hắc hóa thành ánh sáng trắng.
Âm thanh máy móc buồn tẻ hằng ngày giờ nghe như tiếng nhạc tiên, những người còn sống đồng loạt hoan hô.
“Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.” Hồng Y lẩm bẩm, gương mặt ngập tràn sự giải thoát.
“Thắng…!Thắng thật rồi…” Nam Sanh lẩm bẩm, bỗng dưng nước mắt trào ra.
Sắc mặt Thâm Uyên thì hết sức phức tạp, nói nhỏ: “Chậc, vốn tôi định dẫn dắt trận doanh Thâm Hắc đến với chiến thắng cuối cùng mà.”
Tâm trạng Vân Nhàn vô cùng vui sướng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.
Cô kiêu ngạo nói: “Có tôi ở đây, đương nhiên trận doanh chúng ta sẽ thắng rồi!”
Đúng lúc này, Mập Mạp, Cố Văn Nhạc, Vương Viễn cũng chạy ào tới, kích động hô hào: “Lão đại, nghe gì chưa? Chúng ta thắng rồi!!”
“Ừm, thắng rồi, chờ sống lại thôi.” Tô Thần bước tới, khóe miệng ngậm cười, hai mắt sáng bừng lên.
“Cuối cùng cũng thắng rồi!” Mập Mạp khóc lóc um sùm, nước mắt nước mũi tèm lem: “Tôi còn tưởng phải chết giữa chừng cơ.”
“Không có tiền đồ!” Cố Văn Nhạc vỗ vỗ vai Mập Mạp, khinh bỉ anh ta.
“Cậu cũng đang khóc còn gì?” Mập Mạp quay đầu lại, nước mắt rưng rưng hỏi.
“Có đâu? Anh hoa mắt rồi.” Cố Văn Nhạc nhất quyết không thừa nhận.
Vương Viễn nhìn ba người còn lại của Danh Nhân Các ở xa xa, trong lòng hơi u buồn một chút.
Đám anh em ngày xưa giờ chỉ còn lại mấy người.
May mắn thay, anh ta vẫn còn sống…
Mọi người đùa giỡn ầm ĩ một lúc, Mập Mạp ghé sát lại hỏi: “Trò chơi kết thúc rồi, lão đại nói tên thật cho tôi biết đi.
Về sau thỉnh thoảng chúng ta còn có thể tụ họp trong hiện thực nữa, dù sao mọi người cũng đã cùng nhau vượt qua sinh tử mà.”
Vân Nhàn không nói, thầm nghĩ có phải tên mập chết tiệt này bị bóc lột thảm thương quá, định trả thù trong hiện thực không đây.
Dù sao sau khi trở lại hiện thực thì trang bị thuộc tính sẽ bị xóa hết, cô không có đủ quyền thế để tự bảo vệ mình.
Nhưng Tô Thần lại không ngại, trong hiện thực nhà anh cũng có gia nghiệp lớn, không sợ có người trả thù.
“Tôi tên Tô Thần, sống và làm việc ở thành phố A.
Trung tâm thương mại XX thành phố A là sản nghiệp trên danh nghĩa của nhà tôi, có thời gian rảnh mời mọi người tới chơi.” Anh thoải mái nói.
Thành phố A? Vân Nhàn lặng lẽ nhớ kĩ rồi kéo vào danh sách đen, thầm nghĩ cả đời này có chết cô cũng không tới đó.
“Còn cô thì sao?” Hai mắt Mập Mạp sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Vân Nhàn.
“Tôi tên Vân Nhàn, sống ở thành phố B, nhân viên văn phòng bình thường.” So với Tô Thần, Vân Nhàn có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều: “Không có việc gì cũng không cần liên lạc, cứ coi trò chơi này như một giấc mộng là được.”
Mập Mạp chỉ coi như không nghe thấy câu sau của cô, anh ta cực kì vui mừng: “Trùng hợp quá, tôi cũng ở thành phố B này! Lão đại lão đại, cô tới công ty nhà tôi làm đi, tôi trả lương cao cho cô, hằng ngày không cần làm gì hết! Đúng rồi, tên thật của tôi là Vương Phú Quý, bởi vì bố tôi mong tôi được phú quý song toàn!”
Vương Phú Quý…!Mọi người bị cái tên vô cùng bình dân này bổ cho một nhát ngơ luôn.
Cố Văn Nhạc không nhịn được phải liếc mắt nhìn sang, không ngờ Mập Mạp này lại là một phú nhị đại.
Cậu ta cố ý quàng vai Mập Mạp trêu ghẹo: “Tên mập chết tiệt này giỏi lắm, lại muốn lão đại làm công cho nhà anh.
Có phải bị áp bức trong trò chơi nên định xả ra trong hiện thực, muốn lão đại làm đệ cho anh phải không?”
“Ây, hiểu lầm rồi.” Mập Mạp vội vàng giải thích: “Tôi có thể sống tới giờ ít nhiều gì cũng nhờ lão đại giúp đỡ.
Tôi chỉ nghĩ nếu có thể giúp lão đại trong hiện thực, trả món nợ ân tình này thì tốt quá.”
Vân Nhàn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần, sau này đừng liên lạc, gặp mặt cũng cứ coi như không quen là được, không cần phải quan tâm chăm sóc riêng.”
Mập Mạp đau khổ, cảm thấy rất ấm ức.
Rõ ràng anh ta có ý tốt, sao lại bị xuyên tạc như vậy chứ?
Nghĩ nghĩ một chút, anh ta lại quay lại nói với những người khác: “Nếu mọi người cần tìm việc làm thì cũng có thể tới thành phố B tìm tôi.
Nhà tôi mở công ty địa ốc, tòa nhà to nhất thành phố chính là của nhà tôi, tìm cho mọi người một công việc tốt thì không vấn đề gì!” Đồng đội trong công hội Tinh Thiên đều rất thân thiện, trong lòng anh ta cảm thấy rất cảm động, bởi vậy nên mới đưa ra lời hứa hẹn hào phóng.
“Không cần đâu, tôi có công việc rồi, khá tốt.” Vương Viễn từ chối.
Cố Văn Nhạc lại nói đùa: “Nếu có lúc nào đó tôi tới thành phố B du lịch, nhất định tôi sẽ đến tìm anh tống tiền.”
…!Từ từ, tòa nhà to nhất thành phố B chẳng phải là của công ty cô đang làm sao? Chẳng lẽ Mập Mạp là con trai của tổng giám đốc?!
Vân Nhàn nghiêm mặt, nghiêm túc suy nghĩ đến việc đổi sang sống ở một thành phố khác, bắt đầu tất cả lại từ đầu.
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện thì đã hết mười lăm phút rồi, mọi người đồng loạt biến mất.
Mập Mạp vẫn không quên nhắc lại lần nữa: “Có việc nhớ liên lạc nhé.”