Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 18: Phó Bản Thứ Hai 6
Chưa đợi đối phương trả lời, Hổ Nữu rất sợ chọc hai người giận nên vội vội vàng vàng bổ sung: “Không muốn nói có thể làm lơ tôi đi cũng được.”
“Bình thường khi thi chạy mọi người xuất phát từ cùng một vạch cũng sẽ phân thành người dẫn đầu, người ở giữa với người ở cuối.” Tô Thần không để ý lắm, tiện miệng trả lời.
Hổ Nữu: “…”
Hùng Ca: “…”
“Là thiên phú sao?” Hùng Ca gian nan lên tiếng.
Hắn ta nghĩ thầm, Mục Sư nói thế không bằng nói thẳng ra, người với người chênh lệch với nhau.
“Có thiên phú sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng không có thiên phú cũng không có nghĩa là phải ngồi chờ chết.” Vân Nhàn không chút để ý nói: “Người ta dựa vào thiên phú, tôi dựa vào tài trí thông minh, bản lĩnh của mỗi người là ngang nhau.
Nói với hai người cách của chúng tôi cũng vô dụng, có lẽ sẽ không phù hợp với hai người.
Về sau sinh tồn như thế nào phải dựa vào chính bản thân mình mà nghĩ cách thôi.
Dù sao mười lăm ngày trước đó tôi vẫn huấn luyện chính mình, không hề chậm trễ.”
Vì Hổ Nữu rất phối hợp trả lời câu hỏi của cô, thêm nữa lúc mới gặp mặt cô ấy cũng giải thích nhiều thứ cho cô hiểu nên Vân Nhàn cũng nói thật.
Còn cô ấy có thể từ hai chữ “Huấn luyện” suy ra được đến sân huấn luyện hay không thì là chuyện của cô ấy.
Lúc rời đi, Hổ Nữu Hùng Ca cùng có biểu cảm như đang suy tư gì đó.
“Không ngờ cô lại nói ra chuyện huấn luyện, tôi sắp không quen cô rồi.” Tô Thần tấm tắc cảm thán.
Vân Nhàn nghiêm túc nói: “Bọn họ cũng nói chuyện tổ đội ra rồi, trao đổi công bằng thôi mà.”
“Chưa thấy quyển trục tổ đội, ai biết Hổ Nữu có nói thật hay không.” Tô Thần bảo trì cảnh giác từng giây từng phút.
“Nói thật đó.” Vân Nhàn nhỏ giọng: “Lúc đánh chết quái tinh anh tôi có thu được một quyển trục tổ đội, hẳn chính là quyển trục đặc thù mà Hổ Nữu nói đó.
Ban nãy tôi có xem qua, một quyển tổ đội được bốn người.”
Động tác của Tô Thần hơi khựng lại, chậm rãi nhìn Vân Nhàn.
Nguyên lai thứ này đã ủ mưu từ sớm.
Vân Nhàn nhìn anh đầy vô tội, lời nói ra lại quyết liệt mười phần: “Đừng nhìn, tôi không tổ đội với anh đâu.
Tôi muốn dùng quyển trục đổi trang bị.”
“Cô cho rằng tôi muốn tổ đội với cô lắm sao!” Tô Thần lòng đầy căm phẫn, từ lúc gặp gỡ người nào đó thì không có chuyện gì tốt, cứ như gặp phải sát tinh.
– —————————————
Nghỉ ngơi một lúc, Vân Nhàn bớt chút thời gian cộng thêm hai điểm thuộc tính mới nhận được vào Trí Lực.
Ai ngờ vừa làm xong đã có thanh âm máy móc vang lên: “Chúc mừng thuộc tính Trí Lực của người chơi đầy 20 điểm.
Mời người chơi trong vòng ba phút chọn ra một phần thưởng.”
“Ma Năng: Sát thương cơ bản +10.”
“Thủy Tinh: MP +100.”
“Pháo Đài: Phạm vi tấn công +5.”
Ba loại phần thưởng lần lượt nâng cao sát thương, tăng giới hạn MP, mở rộng phạm vi tấn công, vô cùng thực dụng.
Suy ngẫm một lát, Vân Nhàn chọn Ma Năng.
Thanh âm máy móc nói: “Chúc mừng sát thương cơ bản của người chơi +10.
Sau khi Trí Lực đầy 20 điểm, mỗi 2 điểm thuộc tính tự do tăng 1 điểm Trí Lực.
Xin người chơi hãy tiếp tục cố gắng.”
“Tăng giá à…” Vân Nhàm lẩm bẩm tự nói.
Hít sâu một hơi, cô nỗ lực tĩnh tâm phân tích: “Nghe cách nói của Hổ Nữu thì có một vài đoàn đội không có main tank, chỉ có thể để người chơi cận chiến kháng quái.
Mình không có khả năng lần nào cũng gặp được main tank mạnh như Tô Thần, thêm vài điểm HP để lỡ có tình huống khẩn cấp mình có thể lên trước.
Người Mù bị vây trong trạng thái giam cầm cũng bởi vì lượng HP quá ít, nếu hắn ta có tầm 2 300 điểm HP thì đã sớm truyền tống đi rồi, mình không có khả năng chỉ trong vài giây đánh hắn thành trọng thương.
Trong phó bản tân thủ, sát thương giữa đồng đội với nhau được miễn.
Phó bản thứ hai đồng đội lại có thể tấn công lẫn nhau, vậy phó bản tiếp theo có phải người chơi có thể PK người thật luôn không?”
Suy nghĩ giữa việc thêm điểm vào thuộc tính khác hay tiếp tục thêm vào Trí Lực, cuối cùng Vân Nhàn lựa chọn trước hết cứ đem Thể Chất cũng cộng đến 20 đi.
Đem điểm thuộc tính tự do cuối cùng cộng vào thể chất, thuộc tính cơ bản của cô biến thành Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 7, Thể Chất 7 (+1 +1), Trí Lực 20 (+1 +3).
Số liệu hết sức xinh đẹp.
– ———————————————-
Những người khác còn đang suy nghĩ cộng điểm như thế nào hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có Người Mù âm thầm nôn nóng.
Đã trọng thương ba lần rồi…!Thời gian nghỉ ngơi sắp hết mà hắn vẫn chưa thể nào rời khỏi phó bản.
Lúc nhiệm vụ chính vừa kết thúc, hắn vì khiếp sợ mà đờ ra một lát, ai dè lập tức bị đánh trọng thương.
Sau đó mỗi lần trạng thái giam cầm vừa kết thúc, Phụ Trợ giống y như đồng hồ bấm giờ, lập tức thả ba đợt sấm sét chém hắn thành ngu ngốc.
Giữa đồng đội chỉ có thể đánh trọng thương chứ không thể giết chết, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?! Nỗi sợ không tên quanh quẩn trong lòng, Người Mù rất bất an.
Thời gian nghỉ ngơi cuối cùng cũng kết thúc, một con sói bạc thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Lông sói vẫn lấp lánh ánh bạc như cũ, hình thể cũng to lớn như cũ, vừa nhìn đã biết cùng chủng loại với boss phó bản tân thủ.
Đúng lúc này, khiên phòng hộ trên người Người Mù biến mất, Vân Nhàn vẫn chuẩn xác như đã tính toán từ trước, sử dụng thuật Lôi Điện lên Người Mù.
Bị đánh vài lần đã đánh ra kinh nghiệm, Người Mù lập tức sử dụng thiên phú, mở một cái động đen ngay bên cạnh mình, dịch chuyển sấm sét ra xa, đồng thời giận dữ rống lên: “Hệ thống, tao muốn rời khỏi phó bản!”
Ai ngờ Tô Thần sớm chờ ngay bên cạnh, lập tức bước một bước dài, ra đòn cực nặng.
Âm thanh máy móc nói với hắn ta: “Hiện tại người chơi đang ở trạng thái giam cầm, tạm thời không thể truyền tống.”
“Mẹ nó!” Người Mù chửi ầm lên.
Đây là loại hệ thống nát gì vậy? Mấy lần yêu cầu truyền tống đều nói với hắn không đi được!
Ngay sau đó Tô Thần coi Người Mù như bao cát, ném văng ra.
Người Mù kêu khổ không ngừng, thiên phú của hắn có rất nhiều hạn chế, không thể sử dụng với những vật ở gần người trong phạm vi một mét nên đánh cận chiến vô cùng bất lợi.
Đáng mừng nhất là nhiều lắm lại phải chịu trạng thái trọng thương thêm năm phút nữa thôi, chẳng có gì ghê gớm.
Đúng lúc này sấm sét đi dạo một vòng đã về tới nơi, theo sát không rời bổ lên đầu Người Mù, nháy mắt thanh máu của Người Mù biến thành màu đỏ.
“Hiện tại sát thương do thuật Lôi Điện gây ra là 50, nếu đánh hai lần mục tiêu trực tiếp bị trọng thương vậy cũng không ổn.” Vân Nhàn lẩm bẩm
Cùng lúc đó Người Mù điên cuồng yêu cầu hệ thống cho hắn rời đi, âm thanh máy móc trả lời: “Ba giây sau người chơi sẽ được truyền tống ra khỏi phó bản, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tao mẹ nó chuẩn bị tốt lâu rồi, thao tác nhanh lên!” Người Mù rống to.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại hắn sợ đờ cả người.
Sói bạc mở cái miệng to như chậu máu chờ hắn đi vào…!
“Aaaaaaaaaaaaaa!” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời phó bản.
Âm thanh máy móc vang lên bên tai Người Mù: “Người chơi đã tử vong, truyền tống thất bại.”
Ý nghĩ cuối cùng của Người Mù là: “Mẹ nhà mày!”
Giây tiếp theo, tiếng máy móc thông báo với những người còn lại trong phó bản: “Người chơi số 1697 tử vong, hồ sơ của người chơi đã bị loại trừ.”
– ————————————-
Yên tĩnh chết chóc.
Hổ Nữu khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, trăm triệu lần không ngờ có người sẽ nghĩ ra cách mượn tay quái diệt trừ đồng đội.
Trong lúc nhất thời cô thấy tóc gáy dựng thẳng, theo bản năng cảm thấy hoàn cảnh bây giờ rất không an toàn.
Hùng Ca sau một lúc ngây người, khôi phục bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Chết rồi cũng tốt, đỡ phải lo gặp lại ở phó bản khác.”
Vân Nhàn bên cạnh lại sờ sờ cằm, bày ra dáng vẻ suy tư: “Quả nhiên có thể mượn dao giết người.”
“Tôi nói này,” Tô Thần cất cao âm lượng, nghiêm túc nhắc nhở: “Nên đánh boss rồi.”
Nói xong, anh dẫn đầu ngăn trước mặt sói bạc.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh lại, sôi nổi làm việc.
Vì thế Tô Thần vừa mới né được móng vuốt sói bạc, sau lưng lại bị một quả đạn ma pháp lắc lư đập trúng.
Tô Thần: “…”
“Xin lỗi xin lỗi, tay hơi run.” Hổ Nữu hít sâu mấy lần, cuối cùng mới miễn cưỡng khiến bản thân mình trấn tĩnh lại.
Tô Thần hé miệng, chưa kịp nói chuyện lại trúng một vuốt, ngực như bị đá tảng ngàn cân đập trúng, đau muốn hộc cả máu, may mà Vân Nhàn kịp thời thêm cho anh một cái khiên.
“Nhìn đằng trước, chú ý né tránh! Con sói muốn cắn anh kìa!” Vân Nhàn cao giọng nhắc nhở, đồng thời lại thêm cho Tô Thần một cái khiên khác.
Sói bạc đột nhiên nhào tới càng gần, Tô Thần không có thời gian nói chuyện, nhanh chóng dùng tay bóp cổ con sói, hai bên quấn lại thành một cục.
“Tôi…” Hổ Nữu luống cuống tay chân.
Tình huống này không thể dùng khói độc được, nhưng cô lo nếu dùng đạn ma pháp sẽ đánh trúng đồng đội lần nữa.
Hùng Ca cũng bó tay không có cách nào, một rìu bổ xuống suýt chút nữa đánh trúng main tank khiến anh ta sợ quá lập tức rụt tìu lại, không dám tấn công lần nữa.
May mắn lúc này Vân Nhàn lên tiếng chỉ đạo: “Hổ Nữu, sau khi họ tách ra thì cô dùng khói độc tấn công! Hùng Ca không cần ra tay, chờ main tank yếu máu lui lại anh lên đỡ!” Miệng cô nói chuyện nhưng tay cũng không ngừng, khiên phòng hộ, sấm sét thay phiên lao tới, pháp trượng bay múa.
Sau đó Hổ Nữu ngạc nhiên phát hiện ra, không có cô với Hùng Ca “Hỗ trợ”, cục diện rất nhanh đã ổn định lại…!
MP trút xuống như không mất tiền, HP sói bạc cũng theo đó giảm cực nhanh.
“Sắp hết MP!” Vân Nhàn quát.
“Tôi cũng sắp hết HP MP!” Tô Thần quát lại.
“Anh lui xuống nghỉ ngơi đi, để Hùng Ca lên trước!” Vân Nhàn nhanh chóng quyết định.
Vì thế sau khi tung một đấm đánh lui sói bạc, Tô Thần lăn một vòng lùi lại khu vực an toàn nghỉ ngơi.
Hổ Nữu nhìn thời cơ thích hợp thả ra khói độc, Hùng Ca xách rìu hăng hái khí phách chặn giữa đường đi.
Sói bạc gào rống, móng vuốt khổng lồ chụp trên người Hùng Ca, trong nháy mắt mặt Hùng Ca biến thành màu đất.
Quá cao…!Sát thương boss gây ra thật sự quá cao! Chỉ tát một phát mà thanh máu của hắn lập tức chuyển thành màu vàng, nếu lại tát thêm phát nữa mạng nhỏ của hắn cũng để lại đây luôn.
Nghĩ thế nên sắc mặt hắn trắng bệnh, không dám cản đường boss, nhanh chóng chạy mất.
Vân Nhàn: “…”
Cô còn chưa kịp thêm khiên cho Hùng Ca, thế mà tank đã chạy mất rồi.
Nhìn nhìn xung quanh, Tô Thần yếu máu, cách tử vong không xa.
Sắc mặt Hổ Nữu ngưng trọng, không dấu vết rụt rụt về phía sau.
Vẻ mặt Hùng Ca kinh hãi, đang nghĩ lại mà sợ.
Vân Nhàn thở dài, quả nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì thế giây tiếp theo cô dũng cảm bước lên nhận mệnh làm bao cát.
Hùng Ca há to miệng, hắn chưa bao giờ gặp pháp sư nào anh dũng như vậy!
Mặt Hổ Nữu thì dại ra, cảm thấy mình đang bị hoa mắt.
Cô nghĩ thầm muốn khuyên cô ấy dù muốn lấy điểm thuộc tính tự do cũng không cần dùng mạng đua như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, quyết định của người khác cô không có quyền lên tiếng.
Trong lúc vô tình, Vân Nhàn bị đuôi sói quét qua, cơn đau nhức như ăn phải một roi, đau đến mức cô nhịn không nổi nhe răng nhếch miệng, không khỏi hô lớn: “Mau uống hồng dược đi, tôi không trụ được lâu lắm đâu!”
“Đang uống, cố gắng chịu một lát.” Tô Thần ủy thác trọng trách cho cô, không có chút ý tứ muốn thương hoa tiếc ngọc nào.
Vân Nhàn giận: “Anh tưởng đây là truyện tranh đấy hả, tùy tiện cổ vũ một cái là có thể bùng nổ tiểu vũ trụ sao! Nhanh lên!”.