Vô Hạn Phong Lưu

Chương 92: Đại chiến thích khách


Đọc truyện Vô Hạn Phong Lưu – Chương 92: Đại chiến thích khách

Trần Thịnh thân là người của nhiều thế giới, trong cơ thể cũng sở hữu nhiều loại năng lực khác nhau, từ ma lực cho đến nội lực. Vậy nên kiến giải của hắn về vấn đề y học cũng rất độc đáo. Vị đại phu kia thì cũng một lòng muốn nghiên cứu y học để giúp thiên hạ, vậy nên hai người vừa bắt đầu nói liền không ngừng được. Mãi đến khi vị đại phu vì tuổi cao đã không chịu nổi thức khuya nữa thì cả hai mới kết thúc cuộc nói chuyện này.

Chuyện cứu người tất nhiên là luôn cần được ưu tiên, nhưng mà vấn đề sau đó thì nhiều, chẳng hạn chuyện tiền thuốc men cho ba cô gái này cũng là cả một vấn đề. Người bác sĩ có muốn cứu đi chăng nữa nhưng họ cũng là người, không có tiền sao họ sống, sao họ mua thêm thuốc để trị những bệnh nhân khác? Vậy nên Trần Thịnh cũng không ngủ ngay mà nghĩ đến chuyện kiếm tiền trả tiền thuốc thang cho vị đại phu này.

Chuyện tiền nong, tất nhiên đi tìm thương nhân là tốt nhất. Rất may mắn là Trần Thịnh cũng biết được một người thương nhân rất giàu có trong vùng này.

Phủ Vương Tài hôm nay có vẻ vắng lặng khác thường, trong suốt mấy tháng Trần Thịnh ở đây, đêm nào phủ cũng có để đèn sáng suốt đêm. Nhưng lần này thì cả phủ đệ chìm trong bóng tối, không có một đóm sáng nào cả.

Trần Thịnh bước đến cửa chính đang đóng im ỉm, hắn gõ cửa kêu lớn:

“Vương tiên sinh! Vương tiên sinh!” – Trần Thịnh gọi lớn nhưng lại không có bất kỳ tiếng trả lời nào cả. Trần Thịnh bắt đầu thấy có dự cảm bất thường.


Vận lên Lăng Ba Vi Bộ, Trần Thịnh phóng người vượt qua tường vây vào bên trong trang viên của Vương phú hộ. Xung quanh bốn bề vắng lặng, không có lấy một bóng người, điều này càng khiến Trần Thịnh trở nên bất an hơn nữa.

Hắn như một con mèo đi săn đêm, không một tiếng động đi vào bên trong nội viện. Phía sau cánh cửa nội viện là một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mặt hắn.

Gia đinh trong phủ tất cả đều nằm la liệt trên mặt đất, máu vung vẩy khắp nơi. Đại đa số đều bị cắn đứt cổ họng, mất máu đến chết. Trần Thịnh nhìn thấy cảnh này liền biết mình gặp phải thảm án rồi, không phải là cướp của, thì cũng là thù hằn gì đó mà diệt cả nhà người khác.

Trần Thịnh tiếp tục tiến sâu vào bên trong, càng ngày càng nhiều xác người, bắt đầu có cả xác của các hầu gái trong phủ. Xem ra này đúng là một vụ thảm sát thật sự rồi. Thậm chí những hầu gái này không thiếu người rất xinh đẹp mà vẫn hoàn toàn không bị xâm phạm thân thể, đơn giản là một đao cứa cổ mà chết.

Nhìn thấy các cô gái cũng bị giết như vậy, Trần Thịnh bắt đầu lạnh sống lưng. Thích khách chuyên nghiệp kiểu này, nói không chắc Trần Thịnh lò mò đi vô nó giết hắn luôn thì hết phim, à không, hết truyện.

Có điều có một thứ khiến Trần Thịnh không thể không tiếp tục tiến tới. Vết máu vẫn còn chưa khô, chứng tỏ chuyện này vẫn chỉ mới bắt đầu. Trần Thịnh vẫn còn đang hy vọng người con gái đó không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Nếu không, chắc hắn sẽ phải ân hận cả đời vì đã không mang nàng theo cùng với hắn.


“Xin các người! Làm ơn tha cho con gái tôi!” – Trần Thịnh nghe được từ bên trong vọng tới tiếng của vị phú thương Vương Tài. Vậy là vẫn còn người sống sót, hơn nữa, Vương Tuyết vẫn còn sống.

Không có bất kỳ tiếng trả lời nào cả. Trần Thịnh căng thẳng tiến về phía có âm thanh, nếu như có một tràng cười đáp lại, ít nhất như vậy cũng có thể kéo dài thời gian, hoặc là chứng tỏ bọn thích khách không đến nỗi quá chuyên nghiệp. Tuy nhiên một sự im lặng bao trùm như thế này càng khiến cho Trần Thịnh lo lắng hơn.

Bàn tay đã ướt mồ hôi, Trần Thịnh vẫn kiên quyết bước tới, căn phòng nơi phát ra tiếng nói của Vương Tài lúc nãy đang mở toang, cảnh tượng bên trong Trần Thịnh có thể thấy rõ mười mươi. Vương Tài đang quỳ rạp trên sàn nhà, máu đang chảy ồ ạt xuống sàn nhà từ vết cắt ở cổ. Bên cạnh, Vương phu nhân cũng đã gục xuống trong vũng máu. Chỉ có riêng Vương Tuyết là vẫn còn sống, nhưng bọn thích khách đã hướng về phía nàng rồi.

Có ba tên thích khách, lúc này có một tên đang bịt miệng Vương Tuyết lại, trong khi hai tên kia thì vừa giải quyết xong vợ chồng Vương Tài. Trần Thịnh không thể chần chừ thêm phút nào nữa, tính mạng của nàng ấy đang ngàn cân treo sợi tóc.

Không hề có chuyện hét lên dừng tay hay nạp mạng đi gì đó. Trần Thịnh đơn giản là một lời nguyền không tiếng động, đánh gục ngay tên đang bịt miệng Vương Tuyết. Hai tên còn lại nhìn thấy đồng bạn bỗng dưng gục xuống liền phóng sang hai bên, khiến cho hai lời nguyền theo sau của Trần Thịnh hụt mục tiêu.

Hai tên thích khách sau khi né được lời nguyền của Trần Thịnh cũng không có chần chừ, chia làm hai hướng từ hai bên sườn trái phải đánh tời hắn. Một tên còn phóng ra phi tiêu trong tay nữa. Tuy nhiên chiêu phi tiêu ấy không làm khó Trần Thịnh được, bùa chắn của hắn lập tức cản lại được chiếc phi tiêu đòi mạng kia. Tên thứ hai mũi kiếm trong tay nhắm thẳng vào tim Trần Thịnh, nhưng mà hắn không cho tên thích khách toại nguyện được.


Bước chân dịch ra, thân hình Trần Thịnh nhẹ nhàng né tránh mũi kiếm của tên thích khách thứ hai. Nắm đắm của hắn vung ra, vung thẳng vào bụng tên thích khách. Tên thích khách xui xẻo không có được Lăng Ba Vi Bộ như Trần Thịnh, hứng trọn cú đấm toàn lực của hắn vào bụng. Hắn chỉ kịp kêu hự một tiếng rồi văng thẳng vào một bên vách tường.

Còn lại một tên thích khách duy nhất, nhận thấy Trần Thịnh thủ đoạn hoàn toàn không giống với bất kỳ một môn phái nào, còn có phần tà môn nên hắn bắn đầu hoảng loạn định chạy trốn. Tất nhiên là Trần Thịnh không thể để cho hắn toại nguyện, hắn mặc kệ các phi tiêu mà tên thích khách phóng ra để thoát thân, một bùa choáng đánh trúng giữa lưng tên thích khách. Tên thích khách đáng thương chỉ kịp kêu hự một tiếng rồi té xuống bất tỉnh.

Trần Thịnh nhanh chóng bồi cho tên thích khách thứ hai bị hứng trọn một cú đấm của hắn thêm một bùa choáng, sau đó cho cả ba tên thích khách mỗi đứa một bùa trói buộc toàn thân. Giải quyết xong bọn thích khách, Trần Thịnh chạy đến bên cạnh Vương Tuyết, lúc này đang ôm thi thể của vợ chồng Vương Tài gào khóc thảm thiết.

Đặt một tay lên vai Vương Tuyết, Trần Thịnh chỉ biết thốt lên một câu duy nhất:

“Anh xin lỗi đã đến trễ!” – Vương Tuyết bỗng dưng buông thi thể cha mẹ ra nhào vào lòng Trần Thịnh, hai tay ôm chặt lấy hông hắn – “Tại sao? Tại sao họ lại giết cha mẹ em cơ chứ? Tại sao? Tại sao cha mẹ lại bỏ con đi như vậy chứ?”

Trần Thịnh không biết làm gì khác ngoài nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Vương Tuyết. Cô bé đã trải qua một biến cố quá lớn của cuộc đời, nhìn thấy cha mẹ mình bị giết ngay trước mắt mình. Tất nhiên Vương Tuyết sẽ không trở thành Iron Man hay Batman rồi, một cô gái mảnh mai yếu đuối thời phong kiến, không biết cô gái này có vượt qua nổi cú sốc lớn này không nữa?


Trần Thịnh thấy Vương Tuyết vẫn khóc quá dữ bèn không còn cách nào khác tặng cô gái một bùa ngủ, để nàng ấy có thể ngủ một giấc, có lẽ khi thức dậy cô ấy sẽ thấy khá hơn. Còn Trần Thịnh thì có nhiều việc phải làm với ba tên thích khách này. Hắn đang tò mò không biết vì lý do gì mà lại có thích khách ghé thăm nhà Vương Tài, gây thảm án diệt môn như thế này.

Để đảm bảo cho bọn thích khách không thể kháng cự được nữa, Trần Thịnh vận lên Bắc Minh Thần Công, hút sạch nội lực của bọn chúng, tổng cộng ba tên tới những 30 năm nội lực. Tất nhiên bao nhiêu đây là quá sức đối với Trần Thịnh, vậy nên hắn chỉ có thể để phần nội lực vừa hút được trong đan điền, chứ không dám đem ra đồng hóa ngay vì sợ không áp chế nó nổi.

Làm xong mọi chuyện, Trần Thịnh cũng cảm thấy thật mệt mỏi, vốn dĩ thế giới này không có pháp thuật, việc hắn sử dụng phép thuật đã bị hạn chế lại rồi, hôm nay hắn lại dùng quá nhiều lần nữa. Vậy nên hầu như là ma lực trong người Trần Thịnh đã đến tình trạng cạn kiệt luôn rồi.

Trần Thịnh mang theo Vương Tuyết cấp tốc quay trở lại tiệm thuốc của vị đại phu già, sau khi để Vương Tuyết ngủ trong phòng, hắn lập tức gọi hai người đệ tử Trần Phong và Trần Hoàn đến gặp hắn.

“Sư phụ hiện tại có rất nhiều nội lực vừa hút được, tuy nhiên sư phụ không thể cùng lúc đồng hóa nhiều nội lực như vậy. Cho nên giờ sư phụ sẽ truyền một phần nội lực cho hai đứa. Hai đứa sẽ đồng hóa số nội lực này thành nội lực của Bắc Minh Thần Công rồi sử dụng!” – Hai người Trần Hoàn và Trần Phong nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức cảm tạ Trần Thịnh rồi ngồi xếp bằng cho hắn truyền nội lực sang người.

Hai người Trần Hoàn và Trần Phong cũng không thể chịu quá nhiều nội lực, vậy nên Trần Thịnh chỉ truyền cho mỗi người 5 năm nội lực mà thôi. Tuy nhiên chỉ bao nhiêu đó cũng cần hai người luyện hóa trong một năm nữa.

Còn Trần Thịnh thì vừa được chủ thần thông báo sẽ hỗ trợ hắn tăng tốc việc đồng hóa nội lực, tuy sẽ đau đớn hơn là tự đồng hóa, nhưng được cái tốc độ tăng nhiều, từ chỗ tối đa một năm đồng hóa được năm năm nội lực, thì có chủ thần hỗ trợ, một năm có thể đồng hóa hết hai mươi năm nội lực còn lại trong người hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.