Đọc truyện Vô Hạn Huyết Hạch – Chương 24: Bán rẻ thân mình
Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Mấy ngày trước.
“Ai?!” Thủy thủ phụ trách tuần tra bỗng nhiên hô to, nắm chặt trường mâu(1) trong tay.
(1)Mâu có cán dài, mũi kim loại. Mũi mâu có hình thù kỳ quái chứ không thẳng như thương
Bóng đen khả nghi hình người từ trong bụi cỏ chui ra, thoáng nhìn vị thủy thủ này, rồi mới ngã xuống đất hôn mê.
Thủy thủ ngẩn tò te, rón rén lại gần người bí ẩn nọ, dùng trường mâu chọc chọc vào vai, lật thân thể lên để mặt người nọ hướng thẳng lên trời.
Mặc dù khuôn mặt cháy đen sì, có vết bỏng kinh khủng, nhưng vị thủy thủ này chỉ nhíu mày một chút đã nhận ra người kia.
“Là Hoàng Tảo!!!”
“Hoàng Tảo còn sống.”
“Đội trưởng Lam Tảo, em trai anh còn sống, hắn trở về rồi.”
Thủy thủ hô to gọi nhỏ, kinh động toàn bộ doanh địa đội thăm dò.
Mọi người nháo nhào chạy đến, dẫn đầu là Lam Tảo thân thể tráng kiện, đô con bằng hai người trưởng thành gộp lại, khí tức cấp Đồng nồng đậm.
Nhìn thấy Hoàng Tảo bất tỉnh, Lam Tảo đầu tiên là khó tin, sau vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống nâng đầu Hoàng Tảo, để hắn nửa nằm nửa ngồi.
“Chú út, chú út, mau tỉnh lại!” Lam Tảo lớn tiếng gọi.
Hoàng Tảo mặc dù hôn mê, nhưng trong miệng còn lẩm bẩm: “Nước… Nước…”
Lam Tảo khẽ vươn tay, thủy thủ khác lập tức đưa túi nước qua.
Uống nước rồi, Hoàng Tảo chậm rãi tỉnh lại.
Tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt thô kệch của Lam Tảo, Hoàng Tảo như sắp khóc: “Anh, em là Hoàng Tảo, em về rồi đây, mang được cái mạng này về!”
Giọng Hoàng Tảo rất khàn, suy yếu tới cực điểm.
Hắn một thân một mình đuổi theo cả đội, sống nơm nớp lo sợ giữa khu rừng đầy ắp hiểm nguy này.
“Hoàng Tảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đều tưởng anh đã chết rồi. Đội trưởng Lam Tảo nhiều lần muốn quay lại tìm cháu nhưng đều bị mọi người ngăn cản, không ai nghĩ rằng cháu còn sống. Lam Tảo khóc vì cháu nhiều lắm đấy.” Một lão già chen vào vòng người.
Mặt mũi lão già nua, dáng người khô gầy, đeo một cái kính vỡ gần hết. Lão có bộ râu ngả hoa râm, bởi vì màn trời chiếu đất, lâu lắm rồi chưa vệ sinh, khiến chòm râu bạc phơ hoá đen xám, chả khác gì cái giẻ lau.
Lão già này chính là Thương Tu.
Lão là một vị học giả nhiều năm phục vụ cho quý tộc.
Đội thăm dò đều rất tôn kính lão, bởi vì có chỉ dẫn của lão, đội thăm dò mới đi ra khỏi sa mạc được.
“Cảm tạ chư thần, cảm tạ vận mệnh, nó vẫn còn, vẫn còn sống. Trời ạ, thật là kỳ tích!” Lam Tảo la lên.
“Mau kể anh xem, rốt cuộc mày đã gặp chuyện gì?” Lam Tảo cũng hết sức tò mò.
Hoàng Tảo tức giận hừ lạnh một tiếng: “Vốn là em chưa chết. Chẳng qua lúc đấy ngất đi tí…”
Hắn kể hết diễn biến, kết quả ngay lúc ấy.
Lam Tảo trầm trồ: “Hoàng Tảo, đúng là mày vớt được cái mạng về, nguy hiểm quá.”
Người chung quanh nhao nhao phụ họa, sợ hãi, thán phục hoặc chúc mừng.
Lão học giả Thương Tu sắc mặt lại trầm xuống: “Phiền toái, các vị, xem ra chúng ta có phiền toái.”
“Phiền toái gì?” Có người hỏi.
“Mặc kệ có bao nhiêu phiền phức, tôi cũng không bỏ rơi em trai mình! Chúng ta cùng liều mạng với đàn nhện!” Mắt Lam Tảo lóe lên sát ý, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Hoàng Tảo liền nói: “Không có nhện đi theo em nữa, tất cả mọi người yên tâm đi. Chỉ cần chạy ra khỏi vùng săn mồi của chúng, thì chúng sẽ leo về tán cây. Em phải đợi mất vài ngày đấy.
Huống hồ lại xảy ra trận cháy lớn kia, có khi bầy nhện đều bị thiêu chết rồi.”
Giọng Hoàng Tảo mang theo kiêu ngạo. Nguy hiểm đi qua, cuộc chạy trốn lần này trở thành vốn liếng để hắn xạo quần.
Lão học giả lắc đầu: “Tôi không nói nhện, tôi nói là hai người kia.”
“Hai người kia khéo chết rồi, mặc dù hơi đáng tiếc.” Hoàng Tảo nói. Hắn không nói thẳng mình lâm trận chạy trốn, mà nói nhện tám chân tập kích đâm Châm Kim, còn mình may mắn được thả nên lỉnh mất.
“Chưa hẳn đã chết đâu.” Lão học giả thở dài.
Lam Tảo thầm nói: “Trên hải đảo này cấm ma pháp cấp thấp và đấu khí, hai người trẻ tuổi kia có năng lực cỡ ấy, có thể trốn thoát nhện tám chân đầu đàn?”
Lão học giả cau mày: “Thực lực cấp Sắt chắc chắn bị cấm trên đảo này. Nhưng cấp Bạc? Cấp Vàng thì sao? Trong chúng ta không có cường giả như vậy, cho nên cũng không thể xác định thực lực cỡ ấy có bị cấm hay không!”
Hoàng Tảo không khỏi trợn mắt: “Thương Tu tiên sinh, ông cảm thấy hai người kia là cao thủ cấp Bạc, thậm chí là cấp Vàng? Không thể nào, hai người ấy quá trẻ tuổi. Huống hồ cháu không hề cảm nhận được khí tức cấp Vàng cấp Bạc trên người họ. Với lại, đứa con gái kia có vẻ là một Ma pháp sư cấp Sắt.”
Lão học giả cười một tiếng, khẽ lắc đầu: “Cao thủ trẻ tuổi còn ít à? Tướng quân Hàn Thiết của thành Bạch Lang chỉ có mười bảy tuổi, Đại Ma Pháp Sư Thủy Ti ở gia tộc Kim Mân Côi chỉ là thiếu nữ mười sáu. Gần đây sát thủ Loa Thạch nổi lên, được liên minh Sát Thủ khai quật trong dân gian, tục truyền cũng chỉ có mười tám tuổi.”
“Không thể nào, những người này đều là nhân vật lớn trong tương lai, cách chúng ta quá xa. Chẳng lẽ cháu loạng quạng lại vớ được họ?”
Lão học giả thấp giọng: “Khả năng rất cao. Dựa theo miêu tả của anh, cô gái kia tuổi còn trẻ đã có thực lực cấp Sắt. Bản thân cô ta đã không thể xem thường, vậy thế lực bồi dưỡng cô ta lớn cỡ nào?
Cô gái gọi chàng trai kia là đại nhân, như vậy địa vị và thực lực của chàng trai này rốt cuộc là sao? Mọi người có thể suy nghĩ một chút.”
Đám người lâm vào trầm tư, hai anh em Hoàng Tảo, Lam Tảo sắc mặt bắt đầu khó nhìn.
Lão học giả chờ một lát, lại tiếp tục mở miệng: “Tôi cảm thấy chàng trai kia không chỉ có địa vị cao, bản thân cậu ta thực lực cũng rất mạnh. Khả năng cấp Vàng không lớn, nhưng rất có thể là một vị cao thủ cấp Bạc.”
“Thương Tu tiên sinh, chẳng lẽ ông có chứng cớ gì?” – Lam Tảo hỏi lại – “Vì sao ông lại nghĩ thế?”
Thương Tu cười cười: “Chúng ta có thể thay đổi góc nhìn. Giả sử anh phát hiện người cầu cứu, nếu cứu người này sẽ phải đối mặt với mười mấy con nhện tám chân cấp Đồng. Mà tính cả anh, thì cả đội mới có hai người. Nếu anh không phải cấp Bạc hay cấp Vàng, thì làm sao dám trêu chọc những con nhện này, mạo hiểm cứu người?”
Lam Tảo há hốc mồm, phút chốc không nói thành lời.
“Cho nên, hai người kia rất có thể chưa chết. Mình đắc tội một cao thủ cấp Bạc, thậm chí có thể là một vị cao thủ cấp Vàng?” Hoàng Tảo lẩm bẩm một mình, khóe miệng cũng run rẩy.
“Mình không nên chạy trốn, đáng lẽ mình phải trả lại dao cho họ! Mình sai rồi, mình phạm sai lầm to lớn rồi!” Hoàng Tảo siết chặt cánh tay Lam Tảo, luôn mồm lẩm bẩm.
Bức bách bởi áp lực to lớn trong lòng, hắn rốt cục lựa chọn thẳng thắn.
Đám người nghe được chuyện hắn lâm trận bỏ chạy, còn mang theo con dao mấu chốt, không khỏi tái mặt.
“Thương Tu tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?” Lam Tảo cũng không nghĩ được gì, đành cậy nhờ lão già nọ.
“Tất cả mọi người đừng hốt hoảng.” Thương Tu giơ tay lên, ổn định lại tâm tình của mọi người: “Sự tình còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi. Tất cả đều là suy đoán của tôi thôi. Hai người bọn họ rất có thể đã thành đồ ăn cho nhện, hoặc là chết cháy trong biển lửa. Không phải sao?”
“Nhưng không phải ông đã nói rồi sao, có thể là hai người kia đã giải quyết được phiền phức, đuổi theo chúng ta. Chúng ta đã để lại ký hiệu dọc đường.” Lam Tảo xoắn xuýt.
Thương Tu gật đầu, nhìn chằm chằm Lam Tảo, ánh mắt thâm thúy: “Cho nên, chúng ta bây giờ phải quay lại. Chúng ta cần xác nhận xem hai người này còn sống hay đã chết.
Nếu như họ chết rồi, không chừng chúng ta có thể nhặt được vài trang bị tốt.
Nếu như họ còn sống, rơi vào hoàn cảnh khó khăn nào đó, chúng ta sẽ ra tay trợ giúp, trả lại ơn cứu mạng Hoàng Tảo, chuộc tội bỏ trốn của Hoàng Tảo.
Nếu như họ đang đuổi giết chúng ta, tôi đề nghị nếu không bất đắc dĩ thì mọi người đừng nên phản kháng. Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, chúng ta có thể đánh lại cao thủ giải quyết được đàn nhện tám chân sao?
Đầu hàng! Đầu hàng là một lựa chọn tốt.
Đừng quên, chúng ta là người trên một con thuyền, chúng ta đều lưu lạc tới nơi này. Họ cần chúng ta, các ông lớn đều cần cấp dưới, chí ít họ cần người lái thuyền.”
Học giả Thương Tu nói một phen, đám người nhao nhao gật đầu.
“Vậy, vậy cháu làm gì bây giờ?” Hoàng Tảo lo lắng hỏi.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi.” Lam Tảo mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng thiếu tự tin.
Thương Tu thành khẩn nhìn về phía Hoàng Tảo: “Chọi cứng sẽ chỉ tự tìm đường chết, coi như cháu một mực trốn tránh, thì có thể chạy đến đâu? Chạy vào rừng rậm, bị dã thú ăn thịt? Làm theo cách tôi bảo, ấy là đường sống duy nhất của cháu. Nhớ kỹ, nếu như hai đại nhân vật kia còn sống, nhất định phải tận lực thể hiện giá trị bản thân. Đừng keo kiệt tài vật, dù họ chướng mắt thì cũng phải cống hiến ra, nhất định phải thể hiện sự hối hận của mình.”
Hoàng Tảo gật đầu lia lịa, ghi tạc lời Thương Tu nói trong lòng.
Cứ như vậy, nhóm người này quay về theo lối cũ.
Tại thác nước, bọn họ gặp Châm Kim và Tử Đế.
Họ chủ động hiện thân, Hoàng Tảo đi đến trước mặt hai người.
“Là ngươi! Hừ, cuối cùng cũng để cho chúng ta bắt được ngươi, Hoàng Tảo.”
Tử Đế không vui, Châm Kim giữ yên lặng, ánh mắt bất thiện.
Hoàng Tảo run rẩy.
Hắn đã hy vọng Châm Kim và Tử Đế mất mạng nhường nào. Nhưng bây giờ hai người lại đang bình an đứng trước mặt hắn.
Coi như Hoàng Tảo là kẻ thô thiển, bản tính hồ đồ, nhưng những chuyện khó nói thì lão học giả Thương Tu đã sớm chuẩn bị sẵn đường lươn lẹo.
Ngay sau đó, Hoàng Tảo lại thấy “vũ khí mới” của Châm Kim.
Những chiến mâu, lưỡi liềm, trường kiếm (2) này, rõ ràng là dùng chi trước của nhện kết hợp gỗ lắp ráp thành!
(2)Trường kiếm: Kiếm dài khoảng 1m3
“Họ tiêu diệt được con nhện đầu đàn cấp Bạc!”
“Chời ** sao xui xẻo vậy cà, đụng trúng hai sếp nhớn?!”
Leng keng.
Mã tấu trong tay Hoàng Tảo bị ném trên núi đá.
Sau đó, bịch một tiếng, Hoàng Tảo quỳ trên mặt đất, cái trán dập bình bịch trên mặt đất, van xin tha mạng: “Hai vị đại nhân! Em là Hoàng Tảo, em lâm trận chạy trốn. Em sai rồi, em đã phạm tội không thể tha thứ! Tiểu nhân sẽ không phản kháng, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy hai vị đại nhân xử trí!”
Châm Kim, Tử Đế nhìn nhau ngơ ngác.
Thế này là sao?
Họ bị vây quanh, còn tưởng rằng những người này muốn gây bất lợi cho họ. Nào ngờ Hoàng Tảo lại nhận tội đầu hàng.
“Hai vị đại nhân, lão hủ tên là Thương Tu, là một vị học giả, đã từng phục vụ tại gia tộc Sa Tháp ba mươi tám năm.” Lão học giả lúc này cũng đi tới.
Phía sau lão là một gã đô con, chính là Lam Tảo.
Châm Kim không mở miệng, Tử Đế thì tiến lên nửa bước, chủ động lên tiếng: “Ta là Tử Đế, hội trưởng thương hội Tử Đằng. Xin giới thiệu với các vị… vị đại nhân này là người sở hữu dòng máu cao quý, huyết mạch của ngài ấy có thể ngược dòng đến Truyền Kỳ Ma thú Kim Châm Phong Hậu. Ngài ấy là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bách Châm, kỵ sĩ Thánh Điện, người tranh chức chủ thành Bạch Sa lần này.”
“Thương hội Tử Đằng?” Tử Đế vừa mới mở miệng, trong đám người đã có kẻ kêu lên.
Ai cũng ít nhiều nghe qua thương hội danh tiếng lan xa này.
“Kỵ sĩ Thánh Điện?” Khi Tử Đế nói đến đây, lại vang lên tiếng kinh hô.
Thân thể Lam Tảo lay động, Hoàng Tảo quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hai tai cũng bắt đầu ù đi.
“Gia tộc Bách Châm…” Con ngươi lão học giả Thương Tu hơi co lại.
Lão hiểu rõ về quý tộc hơn đám Lam Tảo, Hoàng Tảo nhiều. Thương Tu biết nhà Bách Châm không đơn giản, mặc dù gia tộc này đã tổn thất nặng do đối kháng đế quốc, nhưng dù sao họ cũng từng là đại quý tộc phương nam, nội tình thâm hậu. Tộc trưởng Bách Châm hiện giờ là một vị cường giả cấp Vàng, mặc dù từng bị trọng thương, nhưng vẫn không thể coi thường. Mà thiếu niên trước mắt lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc bực này?
Thương Tu trên khuôn mặt hiện ra cung kính thần sắc, xoay người hành lễ, trầm giọng nói: “Thương Tu may mắn, có thể ở chỗ này bái kiến hai vị đại nhân.”
Lam Tảo quỳ trên mặt đất: “Lam Tảo khấu kiến hai vị đại nhân. Đại nhân, Hoàng Tảo là em ruột của tôi. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình trả giá, xin hai vị đại nhân tha thứ cho nó!”
“Anh!” Hoàng Tảo ngẩng đầu, thẳng lưng, khiếp sợ nhìn về phía Lam Tảo, trán hắn đã be bét máu.
Châm Kim mặt không biểu tình, giữ im lặng, khiến người bên ngoài áp lực càng lúc càng lớn.
“Hai vị đại nhân.” Lão học giả mở miệng lần nữa: “Xin cho phép kẻ ngoài cuộc này nói mấy lời.”
“Nói đi.” Rốt cục Châm Kim cũng nói câu đầu tiên.
Thương Tu thở hắt ra, tiếp tục nói: “Hoàng Tảo phạm sai lầm khó tha thứ, hắn dốc hết sức chạy về với anh trai. Hắn hoảng sợ bối rối, suy yếu đến mức hôn mê.
Người trẻ tuổi lỗ mãng nhát gan này đích thật là chạy trốn cái chết. Nhưng sau khi hắn bình tĩnh lại, lại càng vì chuyện này mà áy náy.
Hắn lâm vào hối hận tột cùng, không có chút nào giấu diếm, kể hết với mọi người, đồng thời xin trợ giúp, chạy về hang ổ nhện cứu viện hai vị đại nhân.
Chính vì vậy, chúng tôi mới may mắn gặp hai vị đại nhân ở đây.
Xin hai vị đại nhân nể tình Hoàng Tảo có lòng ăn năn chuộc tội mà xử nhẹ.”
Hoàng Tảo, Lam Tảo nhìn Thương Tu cảm kích.
Tử Đế thoáng nhìn hai anh em quỳ trên mặt đất, không khỏi cười lạnh: “Tiểu nhân ti tiện hèn yếu này, lừa gạt Châm Kim đại nhân, giấu diếm sự tồn tại của ma thú cấp Bạc vì mưu tính riêng. Sau đó lại lâm trận bỏ chạy, đưa người huyết mạch cao quý vào chỗ nguy hiểm, lấy oán trả ơn! Vị học giả này, ngươi khuyên chúng ta phải nhẹ tay với người như thế?”
Thương Tu liên tục gật đầu, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp hai vị đại nhân, lão hủ đã nói những lời quá mức mạo phạm. Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ không phải là quân nhân của đế quốc, chỉ là thủy thủ trên tàu Trư Vẫn, lâm trận bỏ trốn cũng có thể thông cảm.
Aizzz, hai anh em nhà này cũng đáng thương. Chúng xuất thân ngư dân, mồ côi cha mẹ từ tấm bé, hai anh em chỉ có thể sống nương tựa vào nhau. Nếu như đại nhân muốn xử tử em trai, vậy thì người anh cũng không sống nổi.
Châm Kim đại nhân, ngài là kỵ sĩ Thánh Điện, là kỵ sĩ trong kỵ sĩ. Ngài sinh ra cao quý, tiền đồ rộng rãi như mây trên trời. Mà hai anh em này chẳng qua chỉ là con kiến trong bùn đất. Châm Kim đại nhân, ngài nhất định là thành chủ Bạch Sa tương lai. Đến lúc đó, hào quang của ngài sẽ rọi khắp thành, ân đức của ngài sẽ lan toả trong dân. Cần gì phải để bụng mấy con kiến này?
Nếu như đại nhân khoan dung cho hai con kiến nhỏ đáng thương này, tôi tin tưởng chúng nhất định sẽ ăn năn cả đời, đồng thời nhớ kỹ sự xót thương và lòng nhân từ của ngài, chúng sẽ dốc hết toàn lực báo đáp ân tình của đại nhân!”
Tử Đế nhướn lông mày, liếc mắt nhìn Thương Tu, nhưng không mở miệng.
Thương Tu khẽ đá Lam Tảo đang quỳ trên mặt đất.
Lam Tảo giật mình, vội vàng cao giọng: “Đại nhân, xin ngài mở lòng từ bi cho anh em chúng tôi cơ hội sửa đổi, đền đáp ơn cứu mạng. Xin ngài rộng lòng tha thứ, miễn cưỡng nhận hai kẻ nô bộc ti tiện này, từ nay về sau, mặc cho đại nhân sai khiến!”
Hoàng Tảo không nói gì, chỉ không ngừng dập đầu.
Hai anh em cầu xin mãi khiến mọi người cảm động.
“Đại nhân.” Tử Đế nhìn Châm Kim, ra điều để ngài định đoạt.
Tất cả mọi người nhìn về phía Châm Kim.
Lão học giả Thương Tu lại cúi đầu, ánh mắt rủ xuống mặt đất.
Nhìn thấy hai anh em máu me đầy mặt, Châm Kim mặt không đổi, chậm rãi mở miệng: “Chăm sóc người bị thương, cứu giúp kẻ yếu, vốn là lời thề của kỵ sĩ Thánh Điện. Chính vì vậy, lúc trước ở trong rừng nhện, ta mới ra tay cứu ngươi.
Không thể đánh giá cao người, cũng không thể đánh giá thấp người. Những lời này là gia huấn của gia tộc Bách Châm ta, Cho nên, Hoàng Tảo, Lam Tảo, ta cho các ngươi một cơ hội, hi vọng các ngươi có thể dùng lòng trung thành và hành động thiết thực để thay đổi cái nhìn của ta với các ngươi.”
“Tạ ơn! Đa tạ đại nhân!” Hoàng Tảo, Lam Tảo mừng khôn xiết.
Người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn về phía Hoàng Tảo, Lam Tảo, trong mắt nhiều người không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
Mặc dù hai anh em này bán mình làm nô, từ đây đã mất đi tự do, nhưng dựa vào nhân vật lớn như Châm Kim, nói không chừng tương lai sẽ lên như diều gặp gió.
Thương Tu một lần nữa cúi người hành lễ, nói: “Châm Kim đại nhân, ngài khoan dung độ lượng như đất mẹ, nhân từ sánh với bầu trời. Ngài chính là lá cờ đầu, duới sự lãnh đạo của ngài, những kẻ ti tiện như chúng tôi mới có thể tiến lên.”
Châm Kim nhìn mọi người chung quanh, thân thể thẳng như thương, giọng nói bình thản truyền đến trong tai mỗi người.
“Hào quang Thánh Điện bao phủ từng tấc đất. Lá cờ đế quốc che chở mỗi người dân. Đi theo ta, ta dẫn các ngươi thoát khỏi nơi này.”
“Vâng, đại nhân!” Đám người cùng đáp lại, nhao nhao quỳ một chân trên đất.