Đọc truyện Vô Hạn Giả Thiết – Chương 26: Địa ngục
Trên màn hình chiếu, cảnh Hoàng Minh mất đi ý thức liên tục bị lặp đi lặp lại. Trước màn hình ngồi đấy hai người. Họ mặc trang phục toàn thân bằng da, bó sát. Cả hai đều đeo mặt nạ trùm đầu trông rất kỳ dị. Một người mặc áo đỏ, một người mặt áo hồng. Cả hai đều ngả người lên ghế và gác chân lên bàn điều khiển trước mặt. Lúc này người mặc trang phục màu hồng lên tiếng.
“Haizz~~ Thằng khốn này lại hôn mê nữa rồi. Cmn, tên này định hôn mê thêm bao nhiêu lần nữa chứ? Em phải chịu đựng đến bao giờ đây hả Wils? Rốt cuộc thì em mang hắn đến đây vì cái gì chứ?” Người áo hồng nói. Giọng nói là của phụ nữ.
“Bình tĩnh đi Qwen, chúng ta không thể nào trách hắn được? Quá nhiều kẻ nhúng tay vào chuyện này. Công việc của chúng ta là mang hắn đến thôi.” Kẻ mang trang phục đỏ lên tiếng. Hắn ta là đàn ông.
“Nhưng, còn chúng ta …”
“Được rồi Qwen, số mệnh là số mệnh. Dù có bất tử thì cũng chỉ thế thôi.”
Qwen còn muốn nói gì đó nhưng bị Wils ngăn lại. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh rồi thở dài. “Haizz, Số mệnh. Kể cả chúa cũng khó lòng thay đổi.”
– –
Hoàng Minh mở mắt. Hắn có thể cảm giác được thân thể mình trở lại. Và cơ thể này theo hắn thì sắp trở thành phế liệu một lần nữa. Trạng thái của hắn vô cùng kỳ lạ. Nó hoàn toàn khác trước đây. Trước đây khi bất tỉnh hắn giống như cỗ máy bị gián đoạn vậy. Nhưng lần này mọi việc khác hẳn.
Sau khi bị bất tỉnh, dù thân thể đã hoàn toàn mất đi tri giác nhưng ý thức Hoàng Minh vẫn ở trạng thái tỉnh táo. Nó giống như hắn đang mơ vậy. Nhưng không phải Hoàng Minh hoàn toàn có thể điều khiển ý thức bản thân tự do. Tuy nhiên, việc cần nói ở đây không phải trạng thái ý thức mà là nơi mà ý thức hắn ở. Ý thức Hoàng Minh lúc đó bị rơi vào một không gian khép kín mà theo hắn thấy chỉ có 2 chiều mà thôi. Và không gian này có biên giới, nó như là một lồng giam vậy. Hoàng Minh gọi nó là lồng giam siêu duy.
Lý do Hoàng Minh cảm giác được không gian này chỉ có hai chiều thôi bởi 2 vấn đề. Thứ nhất, tại đây hắn không thể hình dung được bất kỳ vật thể nào ở trạng thái lập thể cả. Tuy khái niệm của hắn vẫn duy trì nhưng dường như có gì đó ngăn cản việc hình thành thứ gì vượt quá hai chiều. Và ở đây hắn hoàn toàn mất khả năng định vị phương hướng. Thứ hai, tại đây hắn mất hoàn toàn khái niệm về thời gian. Chỉ khi tỉnh lại hắn mới cảm giác được việc này.
Khi Hoàng Minh tỉnh dậy hắn không thể ý thức mình đã ở trong lồng giam đấy bao lâu. Một năm, mười năm, có khi cả ngàn năm rồi. Nhưng hắn biết một điều, linh hồn hắn hiện tại đã hồi phục, thậm chí có phần vượt qua trước khi sử dụng sức mạnh tâm linh nữa. Trong lồng giam ý thức của hắn trở nên cực kỳ linh động. Nó khiến cái “tôi” của hắn sinh ra càng nhiều “thứ” cấu thành linh hồn hắn.
Két~~
Cảnh cửa bỗng nhiên mở ra, Lily bước vào phòng. Cô ta bưng trên tay một chiếc khay chứa lỉnh kỉnh các vật dụng y tế. Cô quay lưng đặt nó vào chiếc bàn y tế đối diện giường Hoàng Minh.
Bỗng nhiên Lily quay phắt lại, khuôn mặt đầy nhạc nhiên nhìn đôi mắt Hoàng Minh đang nhìn cô. Lily sững lại vài giây rồi hét to và chạy ào ra ngoài như một cơn gió. Hoàng Minh vẫn nghe được tiếng của cô vọng lại tự cuối hành lang.
“Hoàng Minh tỉnh lại rồi!”
Sau đó, có vài tiếng bước chân dồn dập chạy lại. Lao vào cửa là 3 người. Lily, Salan và một người đàn ông xa lạ.
Salan nhào đến bên giường Hoàng Minh, bắt lấy tay hắn, giọng rung rung hỏi. “Anh … anh tỉnh lại rồi sao?”
Hoàng Minh mỉm cười nhìn nó gật đầu. “Ừm, anh tỉnh rồi.”
Lúc này, người đàn ông xa lạ bước đến gần giường Hoàng Minh. Hắn dùng tay đẩy Salan sang một bên. Khuôn mặt hắn ta rất nghiêm trọng. Người này lấy một thiết bị cầm tay bên giường chiếu vào người Hoàng Minh. Hắn ta nghiêm túc nhìn màn hình một lát rồi bật cười. “Được rồi. Không phải là bọn chúng.” Rồi bước lùi lại nhường chỗ cho Salan. Lúc này thằng nhóc nhảy đến ôm lấy cổ Hoàng Minh, suýt nữa khiến hắn chết vì ngạt.
Sau một hồi giải thích Hoàng Minh cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Và tại sao mọi người lại phản ứng lớn đến vậy khi hắn tỉnh lại.
Hoàng Minh, hắn đã bất tỉnh hơn 10 ngày rồi. Và mọi thiết bị đều cho thấy hắn đã chết. Cơ thể hắn trừ tim con còn đập thì mọi cơ quan đều rơi vào trạng thái ngủ say. Não hắn không hề phản ứng với máy đo sóng não. Nếu không phải thằng nhóc Salan một mực cho rằng hắn còn sống thì hắn đã bị bỏ lại rồi.
Vào hôm đó, sau khi bất tỉnh, Thiển Văn Long giết được tên sát thủ còn lại. Cả đội mang theo Hoàng Minh chạy trối chết. Cả khu căn cứ đều bị sinh vật ma cà rồng chiếm đóng. Khi bọn hắn đến khu vực tập kết của bọn áo đen thì nơi đây đã là một đống hoang tàn. Trừ sảnh để phi cơ thì mọi cửa ra vào đều đầy ấp bọn quái vật đó. Bọn họ vừa đánh vừa lui, trong lúc này Thiển Văn Long bị xé mất, chia ăn cánh tay trái. Nhưng bọn họ thành công lui vào sảnh. Tại đây họ thấy một nhóm người kỳ lạ. Nhóm người này dễ dàng dùng súng áp chế bọn quái vật, không cho chúng tiến vào sảnh. Trên người họ mặc một bộ giáp toàn thân. Phía sau họ là một nhóm người đang điều chỉnh một thiết bị gắn trên trụ chính của sảnh. Và gần đó, một thiết bị hình cánh cổng tròn được dựng lên.
Cả đội Thiển Văn Long buộc phải đi theo nhóm người này qua cánh cổng. Còn sở nghiên cứu kia theo lời Salan thì bị cho nổ sập rồi. Nơi Hoàng Minh đang nằm là khu điều trị của nhóm người này. Vì vị trí nơi này là ở một nơi mà họ gọi là Địa ngục. Đúng vậy, là địa ngục theo nghĩa đen.
Lúc này người đàn ông xa lạ đi đến bên cạnh Hoàng Minh và giới thiệu.
“Chào anh, tôi là John, John Kane, đội trưởng đội 6 thuộc lực lượng phòng vệ cuối cùng. Và chào mừng cầu đến Địa ngục.”
Vừa nói hắn ta vừa tiến đến kéo rèm cửa sổ. Bên ngoài gió cát thổi cuồng cuộng, bầu trời đỏ tươi như máu. Hoàng Minh thấy một phần khác của nơi này, nó giống như một trạm nghiên cứu hình ống khép kín trên Sao Hỏa vậy.
Salan kế bên cười nói. “Ngạc nhiên phải không? Lúc đầu chúng tôi cũng thế đấy. Đây không phải là trái đất. Cũng không phải là một hành tinh ngoài trái đất. Đây là một thế giới khác. Địa ngục”