Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 95: Khối Rubik Công Nghệ Cao Bảy
Buổi sớm ở Lục Châu yên tĩnh không tiếng động, khối rubik thật sự giống như mặt trời, chiếu rọi những tia sáng màu vàng tự nhiên.
Nhuế Nhất Hòa cùng thức dậy với thành phố thép và đứng thẳng trong hoa viên.
“Ồ, người đẹp ngủ trong rừng đã dậy rồi à?”
Tiểu đội trưởng Jack tóc đen đứng ở cuối hành lang, mặc một bộ trang phục cảnh sát màu xanh lá cây, tùy ý đội mũ lên đầu, ép phần tóc bù xù khiến cho anh ta thoạt nhìn có hơi buồn cười.
“Buổi sáng tốt lành, anh Jack.”
Nhuế Nhất Hòa oán thầm anh ta trong lòng, cô nhận được bữa sáng là bánh cuốn.
Cấp trên đưa bữa sáng cho chứng minh có việc gấp, cô chắc chắn không kịp ăn sáng.
Nếu như vận may không tốt, nói không chừng ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng không thể dùng.
Nhuế Nhất Hòa vừa đi theo Jack ra ngoài, vừa vô cùng quý trọng thưởng thức bánh cuốn khoai tây thái sợi và tương thịt.
May mắn vị mặn nhạt vừa đủ, không gây họa ăn xong sẽ khát nước.
“Chú Mike đâu? Chúng ta đi đâu thế?”
Nếu với tính cách của bản thân, cô sẽ không hỏi hơn hai câu hỏi, nhưng bây giờ cô đóng vai là Russell mười chín tuổi, không hỏi gì cả mới có vẻ kỳ lạ.
“Đến nơi cách khu ba mà cô sống không xa lắm, khu vực tiểu đội chúng ta trực tiếp quản lý là khu mười bảy.
Còn đại đội trưởng, cô sẽ không cho rằng ông ấy có thể đi theo mình giống như bảo mẫu đấy chứ? Cô nên cai sữa rồi, đội viên mới ạ.”
Nhuế Nhất Hòa lại chắc chắn một lần nữa, Jack là một anh chàng cực kỳ không biết cách nói chuyện.
Cô quyết định im lìm không lên tiếng, phản kháng trong yên lặng nhưng đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Thế giới khối rubik bị phân chia thành hai trăm ba mươi hai khu sa mạc và một khu Lục Châu, khu sa mạc được xếp theo thứ tự càng thấp thì hoàn cảnh càng khắc nghiệt.
Có điều khoa học kỹ thuật phát triển, về cơ bản đều có thể bảo đảm ấm no, cũng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề chữa bệnh.
Tất cả những vấn đề mũi nhọn của xã hội trước kia đều được kỹ thuật phát triển giải quyết.
Ngoại trừ dị chủng mang đến một ít phiền toái ra, toàn bộ nhân loại đều đã tiến vào thời đại mới hạnh phúc hài hòa.
Việc giữ trật tự trị an giữa các khu vực cũng không phải do đội hộ vệ Lục Châu, mà là cục cảnh sát, chỉ có liên quan đến chuyện tinh thần suy sụp, đội hộ vệ mới có thể ra tay giải quyết.
Nhiều lúc sử dụng thân phận sĩ quan cảnh sát còn tốt hơn so với đội hộ vệ Lục Châu.
Ít nhất sẽ không thu hút người xem, cũng sẽ không khiến cho mục tiêu cảnh giác.
Tiểu đội trưởng Jack tóc đen gọi một con thuyền loại nhỏ ra rồi ra hiệu cho Nhuế Nhất Hòa ngồi vào vị trí điều khiển.
Ngày hôm qua, cô từng sao chép cách điều khiển phi thuyền, cũng biết thông qua cột đứng có thể nhìn thấy khắp nơi, gọi ra phi thuyền loại nhỏ.
Thật ra là một loại phi thuyền dùng chung, rải đều khắp Lục Châu là phương tiện vô cùng nhanh.
Tất nhiên bàn về tốc độ thì kém hơn so với đoàn tàu trên không.
Đoàn tàu trên không trung lái quanh thế giới khối Rubik một vòng chỉ mất nửa tiếng.
Nhanh hơn nữa chính là cánh cửa thần kỳ, từ Lục Châu tới một khu nào đó chỉ cần một giây.
Tuy rằng việc tiến vào nội bộ của địch rất nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Ví dụ như bây giờ, hiểu biết của Nhuế Nhất Hòa đối với thế giới khối rubik cũng đã vượt xa Russell.
Cô biết cánh cửa thần kỳ được đặt ở những chỗ nào, biết được đặc điểm vũ khí của đội hộ vệ,…
Thân phận đội viên hộ vệ, tất nhiên sẽ nhận được nhiều quyền hạn hơn so với một học sinh trung học.
Jack lấy một hộp thuốc lá ra, liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa đang ở bên cạnh một cái, sau đó cúi đầu chửi thầm một tiếng rồi ném vào bên trong không gian của huy hiệu.
“Đến cánh cửa thần kỳ gần nhất.”
‘Cánh cửa thần kỳ’ là biệt hiệu mà Nhuế Nhất Hòa lấy, mà phía chính phủ cũng gọi nó là ‘cánh cửa thần kỳ’.
Cánh cửa thần kỳ gần nhất ở chỗ nào, mở màn hình ảo ra là có thể nhìn thấy.
Nhuế Nhất Hòa khó hiểu hỏi: “Trụ sở chính có cửa này, vì sao chúng ta còn phải đi qua cánh cửa thần kỳ ở ven thành phố rời khỏi Lục Châu thế?”
“Còn không phải bởi vì cô.” Jack lấy ra một viên kẹo, bóc mở một viên ném vào trong miệng: “Bây giờ cô là đội viên dự bị, trước khi chuyển chính thức cô sẽ có rất nhiều quyền hạn không được mở ra.
Có muốn một viên không?”
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu, chuyên tâm nghiên cứu các loại thiết bị của phòng điều khiển phi thuyền loại nhỏ.
Cô đã từng ngồi máy bay ở thế giới hiện thực, nhưng chưa từng điều khiển máy bay.
Phi thuyền có hình thức điều khiển tự động, nhưng ý của Jack rất rõ ràng để cho cô thử điều khiển bằng tay.
“Cô còn không có hộ chiếu sao? Mặc dù trong Lục Châu gần như không có nguy hiểm, nhưng khu sa mạc lại khó tránh khỏi những cuộc chiến rượt đuổi.
Điều khiển là kỹ năng biết một hiểu mười, nếu như cô không biết thì chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch chạy trốn ư?”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Được rồi, anh nói rất có lý.
May mắn cô vừa mới đụng đến tay lái.
Cơ thể giống như có ký ức, thao tác rất ổn định.
Thỉnh thoảng có phi thuyền khác lướt qua từ bên cạnh, biển hoa trên không không ngừng thay đổi cũng khiến cho cô học sinh trung học lần đầu tiên lái phi thuyền rất hồi hộp.
Cố tình Jack xấu xa ở bên cạnh nói mát làm phiền cô: “Cho dù không cẩn thận đụng vào cái gì cũng không quan trọng.
Chúng ta sẽ được phi thuyền bắn ra ngoài cùng với túi khí an toàn, rơi vào trong biển hoặc sông ngòi, hoặc là công viên hay quảng trường nào đó.
Nhưng chắc chắn sẽ không bị thương, cùng lắm là cảm thấy hơi muốn ói thôi.”
Nhuế Nhất Hòa trợn trắng mắt: “Anh Jack, anh có thể đừng nói chuyện được không?”
“Một câu cuối cùng.” Jack nói: “…!Hủy hoại phi thuyền, cần phải nộp tiền phạt.”
Nhuế Nhất Hòa điều khiển phi thuyền đáp xuống.
“Anh Jack, chúng ta tới rồi.”
Cô không cho Jack cơ hội nhắc nhở mình thay đổi trang phục, khi phi thuyền hạ xuống cô đã thay đồng phục cảnh sát rồi.
Có điều so với Jack thân là tiểu đội trưởng, cô chỉ là một viên cảnh sát bình thường, đối phương lại là cảnh sát trưởng.
Đồng phục của đội hộ vệ cũng là sản phẩm công nghệ cao, hỗ trợ chuyển đổi bằng một phím.
Đã có ba loại trang phục được ghi chép vào: thường phục, tây trang đặc trưng của thành viên đội hộ vệ Lục Châu và đồng phục cảnh sát.
Dựa vào cấp bậc khác nhau, hai loại trang phục sau cũng hơi khác biệt nhưng rất nhỏ.
Jack đưa tay tùy ý mở cửa, cố ý tỏ vẻ nghiêm túc nói với Nhuế Nhất Hòa: “Lính mới, xốc lại tinh thần.”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Khéo léo lộ ra một chút căng thẳng.
Trên thực tế, cô rất rõ nhiệm vụ ngày đầu tiên của mình chính là quen thuộc với thân phận mới thành viên đội hộ vệ Lục Châu này.
Nếu thành viên đội hộ vệ Lục Châu không phải vật phẩm tiêu hao thì nhiệm vụ đầu tiên của lính mới chắc chắn sẽ không quá khó.
Nhuế Nhất Hòa đứng ở cổng chính của Cục trình báo con chip khu mười bảy, rất nhanh từ trong kí ức ngày hôm qua sao chép vào trong đầu, biết được nơi này là chỗ nào.
Mặt ngoài, Cục trình báo con chip là nơi cư dân đổi con chip phù hợp mới.
Phía chính phủ nói rằng giai đoạn tuổi khác nhau, sử dụng con chip khác nhau.
Đủ mười sáu tuổi, ba mươi sáu tuổi và năm mươi sáu tuổi, phải tới Cục trình báo con chip thay con chip sau tai.
Trên thực tế, cũng không phải thật sự cần thay con chip.
Khoa học kỹ thuật của thế giới rubik, cũng không đủ giám sát được hết mức độ suy sụp của mỗi người.
Người đủ tuổi tới Cục trình báo con chip thật ra là đang tiến hành quét.
Tương đương với việc một người kiểm tra sức khỏe, mức độ suy sụp được tính toán ra sẽ được ghi chép trong hồ sơ.
Dưới tình huống không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cả đời của mỗi người đều phải trải qua ba lượt quét.
Trên đường đi có rất nhiều viên cảnh sát đưa mắt nhìn chăm chú vào Nhuế Nhất Hòa xa lạ, trong đó phần lớn mọi người đều biết Jack.
Cho dù không biết anh ta cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi anh ta.
Nhuế Nhất Hòa thông qua phân biệt phù hiệu đeo trên tay họ, mà xác định phần lớn trong đó đều là cảnh sát cấp một và cảnh sát cấp hai, chức vị cảnh sát nhỏ bé giống cô không có bao nhiêu.
Cảnh sát trưởng Jack lại trực tiếp dẫn theo cô đi vào văn phòng cảnh sát trưởng.
Sau khi cảnh sát trưởng chân chính ở bên trong nhìn thấy anh ta, chào hỏi anh ta với thái độ của một vị cấp dưới: “Anh Jack, anh đã đến rồi.”
Hai người chào hỏi vài câu, cảnh sát trưởng đứng lên nói: “Xin lỗi thất lễ một chút, bây giờ tôi đi mở máy quét.”
Cảnh sát trưởng đi tới cửa rồi quay đầu lại hỏi: “Hai vị muốn uống chút gì không?”
“Thói quen cũ, một ly cà phê.” Jack tóc đen tháo mũ xuống, ném nó lên trên giá treo mũ một cách chính xác: “Cho cô ấy một ly sữa…!Nếu là sữa có đường thì càng tốt.”
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Không lâu sau, một viên cảnh sát đẹp trai bưng cà phê và sữa đi vào, lúc đưa sữa tới trước mặt Nhuế Nhất Hòa, anh ta mở miệng nói: “Sĩ quan cấp cao, tôi đã bỏ một viên đường vào bên trong.
Nếu như cảm thấy không đủ ngọt, có thể nói cho tôi biết.”
Vị này chính là viên cảnh sát cấp hai, cấp bậc cảnh sát ở thế giới khối rubik phân chia từ thấp đến cao: cảnh sát cấp hai, cảnh sát cấp một, đội trưởng, cảnh sát cao cấp, cảnh sát trưởng, phó thanh tra, tổng thanh tra.
Anh cảnh sát đẹp trai vẫn luôn quan sát Nhuế Nhất Hòa, có lẽ cảm thấy khó hiểu vì sao cô còn trẻ mà chức vị lại cao hơn mình.
Sau khi cảnh sát trưởng trở về, sờ sau tai nói: “Bắt đầu làm việc!”
Chỉ thấy bàn gỗ lim dài và giá sách trong văn phòng đều biến mất không thấy, căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, bốn phía trên vách tường xuất hiện vầng sáng thật lớn bị phân cách thành rất nhiều ô vuông nhỏ.
Hình ảnh trong mỗi một ô vuông nhỏ đều là quầy đánh số thứ tự khác nhau, có cô gái trẻ tuổi đi tới trước quầy gõ nhịp, đứng ở tại chỗ một lát lại rời đi.
Cũng sẽ có người trung niên ăn mặc đúng mực, đứng ở trước quầy ‘lẩm bẩm lầu bầu’.
Toàn bộ quá trình không có bất cứ trao đổi gì với viên cảnh sát ngồi trong quầy.
Sau khi họ rời đi, trong ô vuông nhỏ sẽ xuất hiện một con số.
Hóa ra văn phòng cảnh sát trưởng cũng là phòng giám sát.
Jack thưởng thức hết một ly cà phê, đội lại mũ chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Thật ra Jack cũng không có ý lừa cô: “Đêm qua, người suy sụp bắt cóc vợ của một viên cảnh sát cao cấp, muốn đến Cục trình báo nhận thông tin quan trọng.
Tôi phải đi tìm trò chuyện với người đáng thương xui xẻo kia một chút.
Cô có nhiệm vụ khác là chờ ở trong này! Nếu xuất hiện người có mức độ suy sụp hơn 30%, quan sát trọng điểm, điều tra và xem xét tư liệu của đối phương một chút.
Tôi sẽ mau chóng trở về, mong chờ cô nộp một phần bài tập xuất sắc.”
Người có mức độ suy sụp hơn 60%, sẽ trực tiếp bị gọi là người suy sụp.
Nhuế Nhất Hòa hiểu được qua thái độ của anh ta, nhiệm vụ hôm nay của mình chính là quen thuộc Cục trình báo con chip, tạm thời sẽ không trực tiếp giao tiếp với người suy sụp.
Anh cảnh sát trưởng cũng đứng lên, rời khỏi phòng cùng với Jack.
Hai phút sau, anh cảnh sát trưởng rời đi gõ vang cửa phòng: “Thật xin lỗi, quấy rầy công việc của cô.
Hình như tôi quên mất một đồ vật quan trọng.”
Cảnh sát trưởng chạy vào, sờ sau tai.
Chiếc bàn dài vừa mới biến mất lại xuất hiện một lần nữa, anh ta xoay người mở ngăn kéo ra.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện, trên ống quần bên trái của anh ta có vài vết máu…!Đây là lần thứ hai anh ta rời khỏi phòng, lúc trước còn không có.
“Anh quên thứ gì thế?”
Nhuế Nhất Hòa vừa hỏi, vừa lấy cây súng lục có ổ xoay bên trái nhắm ngay vào anh cảnh sát trưởng.
Chùm sáng màu đỏ rơi lên bắp chân của anh ta, sau đó quét, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Mức độ suy sụp 98% ra lệnh bắn chết ngay lập tức.”
Đồng thời anh cảnh sát trưởng đứng lên, lấy súng đặt ngay giữa trán của Nhuế Nhất Hòa.
“…!Quên xử lý cô trước!”.