Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 86: Gõ Thai Mười Chín


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 86: Gõ Thai Mười Chín


Đan Tiểu Dã nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa thì cảm thấy vô cùng vui mừng: “Sếp Nhuế, trên người chị nhiều vết thương quá, chị có muốn uống một lọ thuốc chữa ngoại thương không?”
Những vết thương này thật kỳ lạ, vết bóp trên cổ thì còn hợp lý, nhưng vết thương trên mặt giống như bị móng tay cào rách, làm sao lại có được nhỉ? Trên cánh tay còn có bảy tám dấu răng cắn rướm máu, sau đầu còn bị mất một mảng da nhỏ.

Đây là một trận quyết đấu sinh tử hay là gặp phải mụ đàn bà đanh đá nào rồi?
Nhuế Nhất Hòa cũng vừa mới phát hiện những vết thương trên người mình, sắc mặt lập tức đen lại.

Lúc trước cô không chú ý đến, bây giờ mới cảm thấy rất đau.
“Cho tôi một lọ.”
Lúc trước, cô và nữ quỷ lăn lộn trên đất, cấu véo nhau, hai bên đều có thắng có bại, nhưng sau khi ảo giác biến mất, trên người cô lại tràn đầy vết thương.

Nếu lúc đó cô không chú ý đến ánh mắt của nữ quỷ, đánh xuống một trảo thì người chết không phải là nữ quỷ kia mà chính là bản thân cô.

Nghĩ đến mà lạnh cả người.
Đan Tiểu Dã vội vàng lấy ma dược từ trong túi ra.
Mùi của thuốc chữa ngoại thương rất thối, mùi vị vừa chua vừa chát, nhưng lại tốt cho tinh thần.

Nhuế Nhất Hòa nhận lấy, uống ngay, cả người có tinh thần hơn nhiều.
Frankie giống như một con robot cứng đờ không hề có tình người, lại lên tiếng thúc giục: “Hoàn thành phong ấn trước đã.”
Nhuế Nhất Hòa cũng chưa nói muốn nghỉ ngơi một lát, cô đưa mắt ra hiệu với Đan Tiểu Dã, sau đó vươn tay để cho Frankie đỡ cô dậy.
Frankie không hề có ý định đưa tay ra, trực tiếp vạch trần tâm tư của cô: “Cô muốn làm gì?”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Tất nhiên là muốn sử dụng ‘Con mắt bí mật’ với anh rồi.
Frankie không hợp tác, Nhuế Nhất Hòa đành phải tự mình đứng lên.

Dáng vẻ yếu ớt vừa rồi là do cô giả bộ thôi, lúc trước đúng là bởi vì sử dụng năng lực trong ảo ảnh nên thân thể cô mới bị tiêu hao, nhưng khi ôm lấy Dư Cẩm Bối thì cô cũng đã hồi phục được kha khá rồi.
Trong quan tài cách đó không xa, thi thể của Dư Cẩm Bối lẳng lặng nằm trong đó.

So sánh với trước đây thì đã có thay đổi rất lớn.

Hai gò má đầy đặn, làn da khôi phục độ đàn hồi, những nơi hư thối đã khép lại toàn bộ, không hề giống với người đã chết cách đây hơn ba mươi năm.


Bộ váy mà thi thể đang mặc trên người cũng không phải là bộ váy màu lam có nút cài rộng thùng thình lúc trước kia nữa mà là một chiếc váy dài màu đỏ, màu sắc rực rỡ làm nổi bật lên làn da hơi tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có sức sống hơn rất nhiều, cảm giác quỷ khí âm trầm cũng yếu đi vài phần.
Nhuế Nhất Hòa liếc mắt một cái lập tức nhận ra, đây chính mà một trong những bộ quần áo mà cô đã chọn, nó cũng là bộ quần áo cô cảm thấy hài lòng nhất sau một hồi chọn tới chọn lui.
Thi thể đã không còn cái gì khiến người buồn nôn nữa, nếu người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là một cô gái đang ngủ ở một nơi không thích hợp lắm thôi.
Nhuế Nhất Hòa tặc lưỡi, nói: “Lúc thấy bộ quần áo này, tôi cảm thấy cô mặc sẽ rất đẹp.

Đúng là xinh đẹp thật!”
Cô gái này cũng thật đáng thương.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa thở dài một hơi, không có cách nào ôm lấy người cô ta ở trong quan tài, chỉ có thể sửa sang tóc tai cho thi thể.

Cô lại nhìn mặt cô ta, khóe miệng khẽ cong, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa mới lấy chiếc gương trang điểm màu đỏ ra, nhẹ nhàng đặt trên ngực cô ta.

Chỉ thấy chiếc gương nhỏ đang khép kín tự động mở ra, từ bên trong hoa văn khảm ngọc trai màu sắc rực rỡ chảy ra dòng nước màu trắng sữa, mỏng manh giống như sương mù.

Dần dần nó hình thành một cái lồng mờ ảo bao quanh lấy thi thể, cuối cùng tiến vào trong thân thể của Dư Cẩm Bối.
Gương trang điểm khép lại, bay vào trong lòng bàn tay Dư Cẩm Bối.
Cái cảm giác cỗ thi thể này vẫn còn sống, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi dậy vừa rồi đã biến mất không còn nữa.
Phía chân trời có một vầng trăng sáng, dường như lại càng sáng hơn.
Nhuế Nhất Hòa cẩn thận kéo tay thi thể, lấy thẻ trúc đâm vào giữa kẽ tay của ngón tay cái.

Cô không hề dùng sức, một mảnh móng tay màu xanh rơi ra khỏi thi thể, rơi vào trong quan tài, phát ra âm thanh trong trẻo.
Cô nhặt lên xem, móng tay đã biến thành một miếng ngọc mỏng, xúc cảm ấm áp, màu xanh biếc, trong suốt, đưa ra ánh trăng còn có thể phát sáng.
Cô cũng lấy luôn những mảnh móng tay còn lại, chỉ sợ rằng có người khác đến đây, động tay động chân đánh thức Dư Cẩm Bối vừa mới ngủ say.
Làm xong hết thảy, Nhuế Nhất Hòa mới hỏi Frankie: “Quan tài đã mục nát, chúng ta cũng không thể để cho thi thể bị lộ ra ngoài được.”
Giọng điệu của Frankie bình tĩnh, nói: “Vậy thì mua một bộ quan tài mới.”
Nhuế Nhất Hòa trợn mắt: “Chỗ này cũng không phải là chỗ thích hợp để người ta được yên giấc, nói không chừng có một ngày người ta tới đây khai phá sẽ lại đào quan tài lên đấy.”
Frankie không bày tỏ ý kiến, chỉ ‘a’ một tiếng.
Nhuế Nhất Hòa: “…” Tôi đang phối hợp với công việc của anh, thái độ của anh như vậy là sao?

Lan Xuyến liếc mắt nhìn cấp trên, lại nhìn Nhuế Nhất Hòa, rồi lặng lẽ nói với cô: “Anh Frankie đã cân nhắc đến chuyện này rồi.

Cậu Bạch chịu trách nhiệm tìm kiếm chiếc quan tài tốt nhất, công ty chọn địa chỉ mộ sẽ giải quyết chuyện này.

Cô cứ ở lại trong phó bản, đợi khi nào Dư Cẩm Bối được an táng xong thì mới được rời đi.”
Nhuế Nhất Hòa tình nguyện làm chuyện này, nghe vậy lập tức gật đầu.
Sau khi Lâm Cát và Tôn Bội lấy được vật phẩm của nhiệm vụ, lập tức đứng ở một bên đợi Lan Xuyến đưa bọn họ rời khỏi phó bản.

Bởi vì bọn họ hơi sợ Frankie nên không dám nói chuyện với Nhuế Nhất Hòa đang đứng bên cạnh anh.

Lâm Cát chỉ đành nói lời cảm ơn với Đan Tiểu Dã, cũng xin lỗi về chuyện mình bị ma nhập suýt chút nữa đã làm Đan Tiểu Dã bị thương.
Đan Tiểu Dã cũng không để trong lòng: “Không có chuyện gì, người muốn gϊếŧ tôi là boss của phó bản chứ không phải cậu.”
Không lâu sau, hai anh em nhà họ La cũng trở về.

Trên người hai người đều có vết thương, không ngờ vật phẩm nhiệm vụ cho bọn họ đã được chuẩn bị cả rồi, vội vàng lên tiếng cảm ơn.

La Tư Di ôm lấy Nhuế Nhất Hòa: “Chị, giữ gìn sức khỏe!”
“Cô cũng thế.” Nhuế Nhất Hòa vỗ vỗ bả vai của cô bé: “Chỉ cần còn sống thì vẫn sẽ có cơ hội gặp lại.”
Về phần La Tư Nguyên, Nhuế Nhất Hòa bắt tay với anh ta.

Nhờ có sự tiếp xúc này, cô đã sử dụng ‘Con mắt bí mật’ và thu được một lượng tin tức: ‘La Tư Nguyên, hai mươi bảy tuổi, huyết thống ưu việt: thế thân, mặt trời nhiệt huyết.

Năng lực: có lực công kích rất mạnh, sở trường: cận chiến.

Không bị ảnh hưởng bởi khí thế của bất kỳ người nào, luôn luôn là mặt trời tràn đầy sức sống.

Thích nhất là em gái, ghét nhất là người làm em gái bị thương.’
Ôi, người này chính là kẻ cuồng em gái…

Nhuế Nhất Hòa không định nói cho người khác biết những thông tin này, đơn giản chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, thu thập thêm càng nhiều tài liệu về năng lực huyết thống.

Để che giấu một vài giây sững người vừa rồi, cô nói lảng sang chuyện khác mà không có chút áy náy nào: “Lão Tứ phải làm sao bây giờ? Có thể khôi phục lại bình thường không?”
La Tư Nguyên nói bản thân chưa từng gặp game thủ nào trực tiếp bị điên ở trong phó bản, nhưng anh ta đã từng gặp người mắc bệnh tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Chỉ cần tích lũy đủ số điểm, về mặt lý luận thì cái gì cũng có thể đổi được.

Muốn chữa khỏi cho một người điên cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng cho dù có chữa khỏi thì chưa chắc anh ta đã còn dũng khí để tiến vào phó bản nữa.
Đây có khả năng chính là di chứng để lại.
Lan Xuyến đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đợi đám người đi hết, Đan Tiểu Dã mới hỏi: “Trên cổ em có gì không sếp?”
Cậu ta đã phát hiện sếp Nhuế cứ nhìn chằm chằm vào mình từ sớm, đặc biệt là phần cổ.

Nhìn đến mức Đan Tiểu Dã cảm thấy rợn cả tóc gáy, suy xét xem có phải cổ của mình quá ngắn không, vậy nên đùi vàng mới thấy xấu.
Nhuế Nhất Hòa: “Phía trên cổ có đầu, tốt lắm.”
Đan Tiểu Dã: ???

Trời vừa tờ mờ sáng, một cỗ quan tài bằng gỗ lim tốt nhất được vận chuyển đến sườn núi hoang.
Nhuế Nhất Hòa cúi người, ôm Dư Cẩm Bối trong chiếc quan tài đã bị mở lên, cả một đoạn đường đều ôm theo kiểu công chúa, đặt người vào trong chiếc quan tài mới.

Với thể lực của cô thì làm việc này cũng không tốn sức chút nào.

Vì vậy, động tác của cô rất dịu dàng khiến cho người được ôm cảm thấy rất thoải mái.
Cô phát hiện trong chiếc quan tài cũ có một chiếc chuông lục lạc, lúc trước bị thi thể che mất.

Chỉ có điều, chuông lục lạc đã bị rỉ sắt, không kêu được nữa.
Lúc trước, Đan Tiểu Dã có mua chuông lục lạc, đúng là đã mua được đồ mà Dư Cẩm Bối thích.
Vì vậy, Nhuế Nhất Hòa cũng đặt mấy chiếc chuông lục lạc được lựa chọn tỉ mỉ vào trong quan tài mới, sau đó nhìn quan tài khép lại.

Về sau, cũng không cần xe của cậu Bạch phái tới nữa.

Có một chiếc xe của công ty bảo vệ Kim Thuẫn chạy đến sườn núi hoang, chỉ có hai người Nhuế Nhất Hòa và Frankie vận chuyển quan tài.
Làm vậy là để bảo mật.
Frankie vừa chỉ đường vừa nói: “Luôn luôn có một vài người ngu ngốc tự cho rằng bản thân mình có thể sử dụng được lực lượng thần bí, mạo hiểm mở quan tài thả lệ quỷ ra ngoài.”

Ý trong lời của anh giống như mình vừa gặp được kẻ ngu ngốc đó vậy.
Có kẻ ngu ngốc thì Frankie sẽ phải tăng ca.

Cho dù tăng ca được tăng lương gấp đôi nhưng cũng không phải người nào cũng thích tăng thời gian làm việc.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, Nhuế Nhất Hòa hỏi về phó bản ‘Tặng quan tài’.

Một mặt cô quan tâm đến thím Ngụy Ngọc Cầm, mặc khác cô cũng vừa mới biết phó bản cũng gần giống thế giới hiện thực, vì vậy không nén nổi tò mò về sự phát triển sau này của phó bản ‘Tặng quan tài’.
“Bà ấy lại nhận nhiệm vụ tiến vào phó bản một lần nữa, bây giờ còn đang ở trong phó bản.” Sứ giả dẫn đường thiết lập cho lính mới là lãnh đạo phòng làm việc của Tư Văn, nói chuyện cũng lời ít ý nhiều, ý của anh chính là thím Ngụy Ngọc Cầm trở lại phó bản ‘Tặng quan tài’, bởi vì tai họa diệt thế vẫn chưa được giải quyết triệt để, vì vậy không thể rời khỏi phó bản.
“Nói cách khác, thế giới ‘Tặng quan tài’ vẫn chưa bị hủy diệt.”
Đúng là vẫn chưa bị hủy diệt, nhưng ôn dịch giống như độc cương thi lây nhiễm vô cùng nhanh.

Nếu không có biện pháp phòng ngừa, cả thế giới tràn đầy cương thi không phải là giấc mơ nữa.

Mà lực lượng ngăn cản thần bí đã phá hủy sự ổn định của thế giới, đây chính là chức trách của sứ giả dẫn đường.
Gần đây, sứ giả dẫn đường phải tăng ca rất nhiều, ánh mắt liếc qua Nhuế Nhất Hòa, tức giận nói: “Nếu như tôi không đưa Ngụy Ngọc Cầm về phó bản, dựa theo quy luật phát triển khách quan của thế giới, diệt thế chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Danh hiệu mà cô giành được, bản thân nó đã là một lời tiên đoán vô cùng chuẩn xác.”
Nhuế Nhất Hòa lập tức giả bộ kinh ngạc nói: “Anh Frankie, anh không chỉ biết rõ tôi được bao nhiêu điểm tích lũy, mà cả những danh hiệu mà tôi đã giành được anh cũng nắm rõ? Tôi thật vinh hạnh, anh đúng là một vị lãnh đạo tốt, vô cùng quan tâm đến nhân viên!”
Sứ giả dẫn đường: “…” Đang nói chuyện quan trọng đấy! Đúng là đáng ghét.
Khi đến nơi, sứ giả dẫn đường cầm lấy một chiếc xẻng ném cho Nhuế Nhất Hòa, cái cằm hơi nhếch lên, kiêu căng nói: “Đào đi.”
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày lại, vừa đào được một xẻng đã thấy sứ giả dẫn đường ném chiếc túi đựng laptop trên tay ra.

Một trận chấn động, rồi dần dần hạ xuống, một hố sâu có thể chứa cả một cỗ quan tài xuất hiện trước mặt.

Hai người nâng quan tài đặt vào trong hố, sứ giả dẫn đường lại bảo Nhuế Nhất Hòa lấp xẻng đất đầu tiên.
Điều này khiến cô nhận ra, có lẽ bản thân mình chính là công cụ giúp sứ giả dẫn đường vươn tay đến thế giới phó bản.

Đồng thời cô cũng mơ hồ hiểu được câu, trong phó bản, sứ giả dẫn đường bị hạn chế là có ý gì.
Sứ giả dẫn đường búng tay, cái hố vừa được đào lên lập tức được lấp kín.

Một nấm mồ đã được đắp xong, ngay cả bia mộ cũng đã được chuẩn bị.
Chỉ có mấy chữ ‘Mộ của Dư Cẩm Bối’.
Sau khi hai người rời đi, chữ ‘Mộ của Dư Cẩm Bối’ trên bia mộ biến thành ‘Người lập bia, bạn thân Nhuế Nhất Hòa’..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.