Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 83: Gõ Thai Mười Sáu


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 83: Gõ Thai Mười Sáu


Nhuế Nhất Hòa chuẩn bị tiến lên ngăn cản.

Họ đến để thức tỉnh nhân tính của ma nữ, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn thảm kịch lại tái diễn lần nữa.

Không ngờ Dư Cẩm Bối lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đờ đẫn nhìn nhóm game thủ chằm chằm.

Ngay sau đó, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên để lộ ra một nụ cười kỳ quặc.
Mấy gã đàn ông vây quanh cô ta đờ người đứng thẳng, sau đó xoay mình hướng tới nhóm game thủ.
Tổng cộng có tám người với cảm xúc kích động, nhìn bộ dạng thô lỗ côn đồ đã biết không phải người tốt rồi.
Một gã đàn ông nhếch miệng khạc nhổ nước bọt, nói: “Vận may của mấy anh đây không tốt, thua thảm rồi.

Em dâu, đụng trúng là đáng đời em, đánh cho tao!”
Một người khác cười khà khà, giơ tay nắm tóc của La Tư Di.
La Tư Nguyên giận đến mức đá ngay một cước vào bụng gã ta, kết quả chân dài lại xuyên qua cơ thể của đối phương.

Đang định nói người trước mắt là ảo giác, thì thấy có kẻ bên cạnh đánh ngay một gậy vào cánh tay của Lão Nhị, bị Lão Nhị đấm mạnh một phát ngã lăn dưới đất, máu mũi chảy tung tóe.
Chuyện gì đang xảy ra?
Một cái chày cán bột vung về phía sau đầu Nhuế Nhất Hòa, từ khóe mắt cô đã trông thấy kẻ đánh lén bèn cúi người tránh đi, sau đó áp sát và dùng tay phải bóp lấy cổ họng của dân làng, nhưng chỉ bóp được không khí.

Hóa ra những người này lúc thì là bóng ảnh, khi thì có thực thể.

Bọn họ lại tàn ác toàn đánh vào các vị trí chết người, khó mà đề phòng được, tạo ra không ít phiền phức cho nhóm game thủ.
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày nhìn bốn phía, đoán rằng màn tái diễn này là ký ức trước khi Dư Cẩm Bối chết.

Cô ta trở về nhà mẹ đẻ muốn xin chút lộ phí để trốn khỏi làng núi, nhưng chẳng ngờ anh cả lại lén gọi chồng tới.

Trước khi tên chồng đến nhà mẹ đẻ của Dư Cẩm Bối để đón người đã kêu đám bạn xấu chuẩn bị sẵn sàng để đánh chết tươi cô ta, rồi cưới một người vợ khác.
Thế thì có lẽ lúc này tên chồng của Dư Cẩm Bối đang ở gần đây quan sát.
Quả vậy, đằng sau cái cây cách đó không xa có một người đang ló đầu ra nhìn.


Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng chắc là chồng của Dư Cẩm Bối.
Nhuế Nhất Hòa cũng xem như là thoải mái đột phá vòng vây, kéo gã đàn ông sau gốc cây ra, mặc kệ gã ta gào thét “Cô là ai, cô muốn làm gì”, cô chỉ lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ dừng tay.”
Gã đàn ông cười khẩy, ngẩng đầu lên nói: “Con vợ thối tha, hại ông đây tốn tiền vô ích, hừ, không sinh được con trai còn dám chạy, tao muốn mày chết.”
Những lời này dường như cũng là sự tái diễn của quá khứ, không liên quan đến hiện tại.
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, dứt khoát nhanh chóng bẻ gãy cổ của gã này, sau đó vứt thi thể ra bên ngoài, tiếng động rất lớn nhưng dân làng tấn công nhóm game thủ vẫn chẳng nhìn sang bên này.

May mà chỉ cần là kẻ bị La Tư Nguyên đánh thì cũng chẳng bò dậy nổi nữa, lã Lão Nhị lại có một vật phẩm thần kỳ nên có thể ứng phó tình huống trước mắt, tám người bao vây nhóm game thủ lần lượt biến thành sương khói tan đi.
La Tư Di nhìn Dư Cẩm Bối vẫn đứng dưới cây, nuốt nước bọt và nhũn cả chân.
“Chúng ta phải đi sang à?”
“Phải đi.” Đan Tiểu Dã hồi hộp nói: “Dù thế nào cũng phải đưa đồ mà chúng ta chuẩn bị cho cô ta.”
Vừa dứt câu thì thấy Dư Cẩm Bối giữ nguyên nụ cười rồi giơ tay gọi mọi người sang.
Nhuế Nhất Hòa cố ý chuẩn bị một cái gương nhỏ, từ đó nhìn thấy trong đôi mắt của mình không có tia sáng trắng đen, cô nói với các game thủ: “Để tôi đi sang xem thử.”
Đan Tiểu Dã vội vàng đưa túi cho cô, một cái túi nặng trịch.

Món ngon, đồ chơi, những thứ mà họ đoán rằng ma có thể dùng được đều có bên trong.
Khi Nhuế Nhất Hòa đi đến dưới cây, Dư Cẩm Bối đã ngồi xuống, đặt cái chuông trong tay ở bên cạnh, nét mặt cô ta u ám và đang ngắm nghía mái tóc úa vàng.
Nhuế Nhất Hòa định thử kẹo trước.

Con gái bây giờ chắc chắn thích trà sữa, bánh kem và socola nhất.

Họ cũng đã chuẩn bị những thứ này, nhưng Dư Cẩm Bối có thể chưa từng ăn, thậm chí có khả năng chưa từng trông thấy nữa cơ.

Đối với cô ta, có lẽ kẹo có sức hấp dẫn hơn.
“Muốn ăn thử không? Rất ngọt đấy.”
Nhuế Nhất Hòa xé giấy gói kẹo, đưa cho cô ta.
Dư Cẩm Bối nhận lấy kẹo bỏ vào trong miệng, cô ta giơ tay chỉ sang bên cạnh: “Cô nhìn chỗ này nè.”
Nhuế Nhất Hòa tương đối cảnh giác nghiêng đầu qua và rồi trông thấy cái xác trong bùn.

Chỗ đấy vốn phải là chồng của Dư Cẩm Bối, hiện giờ lại biến thành một người phụ nữ có vóc người mảnh mai cao ráo với vẻ ngoài yêu kiều mặc bộ đồ màu nhạt.
Dư Cẩm Bối khẽ lắc chuông, trong giọng nói chất chứa sự mê hoặc khó mà nhận ra: “Đó là cô.”
Đúng vậy, cái xác nằm ngửa có khuôn mặt giống hệt Nhuế Nhất Hòa, gương mặt khi không cười trông rất lạnh lùng.

Ý cười của Dư Cẩm Bối càng thêm tươi, trong mắt có gợn sóng lay động: “Cô đã gϊếŧ chính bản thân cô.”
Nhuế Nhất Hòa rời mắt đi, trong lòng chẳng hề xao động: “Đó không phải tôi.”
Dư Cẩm Bối: “…”
Vẻ mặt cáu giận xuất hiện trên gương mặt hiền lành cứng đơ, ngay sau đó lại biến thành ma nữ với nét mặt tái xanh, tóc dài xõa tung, đôi cánh tay thối rữa đen xì, cô ta há miệng cắn người ngồi trước mặt.
Nhuế Nhất Hòa chỉ chú ý một chút đến cái xác, nhưng lại tập trung tám mươi phần trăm sự chú ý vào Dư Cẩm Bối.

Cô đoán được trước nên từ tốn lấy ra một miếng gỗ từ trong túi nhét vào miệng của cô ta.

Đây là một con rối vừa bắt đầu điêu khắc, có chứa linh lực của vu nữ, có thể tạo thành một chút tổn thương đối với ma.
Chẳng hạn như hiện giờ là chống miệng của ma nữ.

Hàm răng sắc bén cũng không thể cắn người nữa, ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Tay phải của Nhuế Nhất Hòa nắm lấy đôi tay ma nữ, để cô ta không thể giãy ra.

Cách lớp vảy mịn ở tay phải vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh buốt thấu xương.

Cô lấy ra một con búp bê vải màu hồng từ trong túi, hơi cúi đầu mong chờ hỏi: “Thích không?”
Ma nữ: “Ư ư ư ư…”
“Xin lỗi, quên mất là không thể nói, xin cô hãy chịu đựng một lúc nhé.” Nhuế Nhất Hòa chẳng hề thật lòng an ủi một câu, đặt búp bê ở bên cạnh, sau đó lấy nguyên bảo và tiền âm phủ ra.
“Cái này thì sao? Thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu.”
Đôi mắt khủng bố không có nhãn cầu của ma nữ nhìn cô chòng chọc.
“Ý vậy là không ghét, thế lát nữa tôi đốt cho cô nhé.”
Ma nữ: “…”
Nhuế Nhất Hòa lại lấy ra một chiếc váy màu đỏ nhạt xinh xắn: “Tôi thấy cô cứ mặc mỗi một cái váy, chắc chắn không có đổi rồi.

Đây là cái tôi chọn, thích không? Còn có một cái màu hồng và một cái màu nâu nhạt.”
Ma nữ: “Ư ư…”
Nhuế Nhất Hòa lại lần lượt lấy ra nhẫn vàng, hoa tai vàng, dây chuyền vàng, bó hoa hồng và vân vân.


Nhưng vẫn cảm thấy ma nữ sẽ thích bộ váy mà mình chọn hơn.
“Vóc người của cô rất đẹp, eo thon ngực lớn còn có mông cong, mặc váy rộng thì phung phí của trời lắm.

Với thẩm mỹ của trai thẳng như Trương Căn Miêu, thật chẳng biết bộ váy này đẹp chỗ nào.

Bộ này cho dù là người sống mặc thì nửa đêm đi ra ngoài cũng có thể dọa chết một đám nhát gan.

Lại đem tặng cho người yêu, đầu óc có vấn đề rồi à.”
Nhuế Nhất Hòa không để ý rằng nét mặt ma nữ có sự thay đổi nhỏ, cũng chẳng phát hiện ra ánh nhìn của ma nữ có lướt qua chiếc váy dài đỏ nhạt.
Cô đang định đổ toàn bộ đồ trong túi ra cho ma nữ xem, nhưng cảm giác trong tay trống rỗng, ma nữ đã biến mất đâu không thấy.

Và trên bãi cỏ nơi cô ta đã ngồi có một viên kẹo nguyên si.
Vốn dĩ cô ta không ăn viên kẹo ấy, thứ Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy là thuật che mắt, cô thở dài một hơi rồi hỏi ai có bật lửa.
Đan Tiểu Dã giơ tay.
Cả hai cùng đốt nguyên bảo và tiền âm phủ, những thứ khác dùng để lấy lòng ma nữ vẫn để lại tại chỗ.
Lão Tứ hỏi tiếp theo phải làm sao đây.
Nhuế Nhất Hòa chỉ căn nhà ở đằng xa, nói: “Đến nhà chồng Dư Cẩm Bối.” Nó nằm ngay bên kia ruộng lúa.
Bóng đen dày đặc bao trùm cả ngôi làng, game thủ phải dựa vào đèn pin đã chuẩn bị trước để chiếu sáng.

Phạm vi mà đèn pin có thể chiếu sáng có hạn, vậy nên khi nhóm game thủ phát hiện hai bên bờ ruộng có người thì suýt chút đã bị dọa đến mức bật thốt ra tiếng.
Chỉ có Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh ngay lập tức, xác định hai dãy đón chào đằng trước không phải người, mà là người giấy cao bằng người thật.
Tổng cộng có tám người giấy, đứng thành hai hàng quay lưng về phía các game thủ trông vô cùng kỳ dị.
Đan Tiểu Dã nhũn chân: “Sếp sếp…!Nhuế…”
Sắc mặt Nhuế Nhất Hòa không thay đổi, tiến lên phía trước: “Đừng quan tâm chúng nó.”
Tuy rằng chị đã nói vậy, nhưng em vẫn rất sợ.
Đan Tiểu Dã rụt đầu vội bước đến bên cạnh sếp Nhuế, trong miệng thầm mặc niệm: “Những thứ này chỉ là người giấy mà thôi, người làm bằng giấy thì có gì đáng sợ chứ, đừng nhìn, đừng nhìn, đi mau thôi.”
Từ khóe mắt cậu ta trông thấy người giấy bên cạnh lắc lư đong đưa, đổ ngã trước mặt cậu ta, chắn cả lối đi.
Đan Tiểu Dã liếc nhìn theo bản năng, chỉ thấy người giấy đằng trước được vẽ quần áo màu xanh, quần jean, là một “người đàn ông”.

Hử? Cái quần đang mặc trông quen quá.

Cậu ta nhìn sang gương mặt của người giấy, để rồi sợ đến mức toàn thân bủn rủn, dường như hồn vía cũng thoát xác bay đi.
Mặt của người giấy không phải vẽ mà là được dán một tấm ảnh trắng đen lên.

Mặt tròn, tàn nhang, đeo mắt kính tròn, chính là Đan Tiểu Dã.
Có người thường bảo rằng cứ hễ thấy gương mặt bầu bĩnh của cậu ta là muốn bật cười, trước đây cậu ta cũng cảm thấy vậy.


Hiện giờ, lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt của mình rất kinh khủng và rất kỳ dị.

Cậu ta nhanh chóng nhận thức được lý do, cậu ta trong tấm ảnh trông có vẻ giống người chết hơn.
Cậu ta mặc một chiếc hoodie màu xanh lam và quần jean màu xám.

Cái quần của người giấy vẽ hệt cái cậu ta đang mặc.
“Đừng la!”
Nhuế Nhất Hòa nhét vào trong miệng Đan Tiểu Dã một miếng bánh mì nhỏ.
Đan Tiểu Dã suýt chút bị nghẹn chết: “…Ưm ưm ưm ứ?”
“Cậu hỏi bánh mì à?”
Nhuế Nhất Hòa nói: “Tôi tiện tay lấy ra từ trong túi, không cần cảm ơn.”
Đan Tiểu Dã: “…” Vậy tại sao chị lại muốn lấy đồ trong túi của ma nữ? Ơ kìa, nói ra thì bánh mì cũng khá ngon đấy chứ.
Trước mắt Nhuế Nhất Hòa cũng ngã một người giấy có dán tấm ảnh trắng đen của cô trên mặt.

Trước mặt của mỗi game thủ đều có ngã một “người”, nhưng ngoại trừ sự đáng sợ thì dường như chẳng có mối nguy hiểm nào khác.

Cô cẩn thận vòng qua người giấy, tiếp tục đi về phía trước.
Đằng trước chính là nhà của chồng Dư Cẩm Bối, còn chưa đi đến gần đã nghe thấy bên trong có tiếng động.
“Đừng lại đây, cô đừng lại đây…”
“Đây là cái thứ gì vậy, cứu mạng…”
“Á, đừng mà!”
Những giọng nói này đều rất thân quen, thuộc về ba game thủ đã chết.
“Lão Đại, Lão Tam!”
Mấy game thủ thuộc đoàn tàu Thiên Đường có quan hệ rất thân thiết, Lão Nhị kích động mở cửa.

Trong gian nhà chính không có ai, trên bàn ghế toàn là máu, dưới đất cũng có máu.
Khi Nhuế Nhất Hòa bước vào nhà, một giọt máu rơi xuống giày của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn, cơ thể của một nữ hai nam như thể bị dính lên trần nhà vậy, mổ ngực phanh bụng, nhưng đã không còn máu để chảy.

Đôi mắt họ trợn trừng trừng nhìn người bên dưới.
“Lão Đại!”
“Lão Tam…”
Hai game thủ nam to cao sụp đổ bật khóc.
Chỉ thấy ba người trên trần nhà khó khăn di chuyển cánh tay, giơ tay chỉ về cùng một hướng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.