Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 75: Gõ Thai Tám


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 75: Gõ Thai Tám


Dù là ai đi nữa thì cứ trừng hai mắt nhìn cái bóng nho nhỏ trên mặt kính, còn phải coi cho rõ biểu cảm của bóng người thì cũng phải kêu lên không chịu nổi.

Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái, con mắt tự động chảy nước mắt ra để làm ướt hốc mắt.
Sau khi ma nữ biến mất, Đan Tiểu Dã nhanh chóng khôi phục lại thần trí, theo thói quen mà nuốt nước miếng một cái.

Suýt chút nữa cậu ta đã bị cái mùi trong miệng hun cho ngất đi, vội vã vứt con rắn trong tay, phun phì phì ra bên ngoài.

Ăn thịt rắn sống quả khủng khiếp.

Phải biết rằng ngay cả thịt rắn nấu chín cậu ta cũng chưa từng ăn nữa.

Thảm nhất là Đan Tiểu Dã phát hiện trên tay có vết thương, bị rắn cắn.
“Rắn này có độc hay không vậy?”
Nhuế Nhất Hòa cũng không biết.

Tuy nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn sử dụng vu thuật trắng lên chỗ vết thương của cậu ta.
Nếu thật sự có độc cũng có thể đi bệnh viện.
Phạm vi hoạt động của phó bản trò chơi này rất lớn, đến hiện tại Nhuế Nhất Hòa vẫn chưa nhìn thấy biên giới.

Cô có lưu ý mấy công trình dọc đường, nhớ kỹ cách chân núi không xa có một bệnh viện.
Đan Tiểu Dã nhanh chóng uống hết một lọ thuốc chữa ngoại thương, không thèm quan tâm như vậy thì có lãng phí nước thuốc hay không.

Chuyện đầu tiên cậu ta thể thốt lúc lên xe chính là điều chế thuốc giải độc vạn năng.
May mà rắn không có độc.
Người giám định là lão đại, anh ta và hai người bạn đang ở cạnh đó, phát hiện bên này có tình huống khác thường bèn lập tức chạy tới.

Chỉ thấy anh ta cầm cái đuôi rắn lên mà không sợ sệt chút nào, sau khi nhìn chăm chú thì bảo: “Một con rắn lục xám thôi, không có độc.” Sau đó anh ta nhìn Đan Tiểu Dã với vẻ quái dị: “Người anh em à, anh chơi to thật đấy.

Ăn sống thì nó ngon hơn hả?”
Đan Tiểu Dã: “…” Anh nghe tôi giải thích đi.
Thật ra ra là tôi bị ma nữ tấn công tinh thần mà.
Nhuế Nhất Hòa bảo cậu ta lau máu bên ngoài miệng đi rồi nói tiếp.

Sau đó cô lại đào xuống dưới một cái, đào ra một lượng lớn bùn đất.

Vật bằng gỗ màu đen bị đào lên, tản ra mùi hôi thối.

Dưới đất còn có vật cứng, hẳn là quan tài.
Lão đại: “Tôi đi gọi mọi người tới.”

Trên đường đi một mạch với những người chơi, ông cụ Trương Căn Miêu thở hồng hộc tới mức không dừng được, khiến người ta sợ ông ấy sắp nghiền nát xương cốt mình ra luôn.

Người này nhào vào trong bụi cỏ dại, dùng thẳng đôi tay già nua vô lực mà đào bùn đất thật nhanh.
Nhuế Nhất Hòa kéo ông ấy lên, mở miệng bảo: “Cụ đừng nhúc nhích, để chúng tôi làm.” Sau đó cô sử dụng danh hiệu ‘Đồ Tể Terminator’ với ông ấy.

Nhờ động tác đỡ ông lão đến ngồi xuống một bên, vừa hay cô có thể nhắm mắt năm giây, tiếp nhận hình ảnh mới xuất hiện trong đầu.

Đó là một ngôi chùa nằm trong trong sương mù dày đặc, hình ảnh mông lung.

Một trận gió thổi qua, bụi của số tiền giấy, nhang đèn đã bị đốt hầu như không còn tung bay đầy trời.

Ngôi chùa có tên là ‘Đại Phật Tự’.

Hương khói đang dày đặc, người tới dâng hương bái phật nối liền không dứt.
Ở cửa điện Dược Sư có một ông cụ tóc hoa râm, đeo kính lão, mặc một cái áo xám có hàng cúc, đang ngồi.

Người này chống lên cái sạp nhỏ, dùng giấy đỏ viết: “Xem bói, đoán chữ, đoán xăm”, “dược sư gia gia hiển linh”.
Hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng, ông lão chính là Trương Căn Miêu.
Một người mẹ dẫn theo một cậu con trai qua đây xin xăm.

Ông lão nói hai mươi đồng một quẻ, cầm một cái ống thẻ cạnh chân bảo cậu bé lắc ra một cây.

“Quẻ thứ bảy mươi mốt.”
Mẹ đứa bé hỏi: “Có ý gì?”
Ông lão chậm rì rì lấy một quyển xem quẻ ra, mang đối chiếu với quẻ lắc được.

Rõ ràng bên trên viết một cái chữ lớn vừa đen vừa to: “Hung” .
Đầu tiên ông ấy thở dài một tiếng, giải thích quẻ xăm lần nữa: “Sức khỏe cậu bạn này không được tốt à? Mệnh cách ngày thường trăm bệnh quấn thân.

Thật đáng thương, thật đáng thương! Bây giờ chỉ là bệnh vặt tôi, sau này còn phải chịu không ít khổ cực.”
Tất nhiên người mẹ thấy lo lắng.
Ông lão Trương Căn Miêu bảo: “Đừng sợ, Đừng sợ.

Đây là chuyện là có thể hóa giải được.”
Sau đó ông ấy thu của mẹ đứa bé một nghìn tệ, bán cho người mẹ một tấm bùa chú có chứa pháp lực của Dược sư gia.
“Tuyệt đối linh nghiệm, cô yên tâm đi.

Đặt nó ở dưới gối cậu bạn nhỏ, chỉ cần ba tháng là tất cả bệnh tật sẽ tan hết.”
Đứa bé và người mẹ trăm ơn vạn tạ rời đi.
Ông lão Trương Căn Miêu bỏ tám trăm đồng vào trong túi đồ, hai trăm còn lại đưa cho một tăng nhân trong đại điện.


Tăng nhân kia hỏi: “Nói xong xuôi chia đều mà.

Sao chỉ có hai trăm?”
Hai người gây gỗ một phen, Trương Căn Miêu không nhường một chút nào.

Cuối cùng tăng nhân bị ông ấy nói tới phiền: “Lẽ ra tên của ông không phải là Trương Phát Đạt, nên đổi tên gọi thành Trương keo kiệt được rồi.” Người này không lấy tiền nữa, giận dữ bỏ đi.
Trương Căn Miêu trở lại cái sạp nhỏ, thả cái ống xăm lại bên chân.

Người này nhìn một hàng ba cái ống xăm, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Sử dụng Đồ Tể Terminator, cô có thể nhìn ra thời gian này ông lão đã mắc một khoản nợ trái.
Mặt mũi ông lão Trương Căn Miêu trông hiền lành, hòa ái dễ gần, mà lại là một tên lừa gạt.

Nhuế Nhất Hòa đoán rằng trong ba cái ống xăm bên cạnh chân ông ấy, một cái chỉ toàn là quẻ tốt, một cái chỉ toàn là quẻ xấu, ống còn lại thì nửa nọ nửa kia.

Căn cứ vào người xin xăm mà ông ấy sẽ quyết định đưa cho người ta cái ống nào.
Tất nhiên việc ông ấy là một tên lừa đảo, nhân phẩm tồi, hay có một cô người yêu thanh mai trúc mã thật hay không cũng không quan trọng.

Không thể chỉ vì như thế đã kết luận ông ấy đã nói dối những người chơi.
…!Ít nhất …!Trên phương diện tìm cách đối phó ma nữ, ông ấy đã không lừa gạt.

Đây là chuyện sơ sẩy tý sẽ mất mạng, đối với ông ấy mà nói, quấy rối không phải đều tốt.

Chưa biết chừng trong chuyện nhỏ thì người này thích gạt người, còn ở chuyện lớn lại nghiêm túc thì sao.
Ông lão Trương Căn Miêu cũng không biết người bên cạnh vừa đỡ ông ấy đã làm gì.

Cùng lúc ông ấy nói cảm ơn Nhuế Nhất Hòa, nước mắt chưa từng ngừng rơi, trong miệng nỉ non: “Ba mươi mấy năm rồi…!Ba mươi mấy năm rồi…”
Lớp bùn đất bên ngoài quan tài đã được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra một cái nắp quan tài có vết mẻ lớn chừng lòng bàn tay.

Nó trùng vị trí với chỗ vật nhỏ bằng gỗ Nhuế Nhất Hòa đào được trước đó…!Hẳn cũng vì nắp quan tài bị phá mà cái gương trang điểm mới rơi ra khỏi quan tài.
“Gương trang điểm là vật Bối Bối nâng niu nhất.

Nó mất rồi, nhất định là cô ấy phải thoát ra đi tìm.”
Ông lão Trương Căn Miêu dè dặt xoa vào cái nắp quan tài mục nát, nói với mấy người chơi: “Trả lại cho cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ không làm loạn nữa.”
Mấy người chơi tỏ vẻ “ma nữ hung dữ tàn bạo mà trong lời ông lại biến thành cô bé khả ái”.


Cái này khiến người ta nổi da gà hơn bất cứ thứ gì hết, xin ông đừng nói nữa.
Nhưng sự chú ý của tất cả mọi người cũng không ở trên người ông già, mà là ở trong quan tài.
Vật phẩm nhiệm vụ là móng tay của ma nữ…!Xác của ma nữ đang ở bên trong.
Nhuế Nhất Hòa vươn tay ra với cậu Bạch: “Mượn điện thoại di động của anh dùng một chút.”
Trên nắp quan tài có một cái lỗ, cô dùng điện thoại di động chiếu sáng, để sát vào có thể thấy rõ tình huống bên trong.
La Tư Di đối giơ một ngón tay cái lên với cô.
Cô ấy hơi tưởng tượng một chút, rằng lúc ngồi chồm hổm cúi xuống nhìn vào bên trong, bên trong cũng có một người đang nhìn ngược ra bên ngoài…!Chắc điên luôn mất!
Nhuế Nhất Hòa không có sức tưởng tượng phong phú như vậy.

Tay trái cô cầm điện thoại di động, tay phải ma hóa đặt ở sát biên của lỗ hổng trên quan tài.

Cô nhoài người về phía trước, nhìn vào bên trong.

Nếu chuyện trong tưởng tượng của La Tư Di thật sự xảy ra, tròng mắt của người bên trong kia sẽ bị đâm nổ tung.
Trong quan tài có một cái xác nữ gầy nhom nằm nửa, đầu hướng về phía lỗ hổng.

Người này mặc cái váy xanh kiểu cũ, cái khóa hình con bướm đỏ nơi cổ áo lại chưa từng phai màu, cực kỳ rực rỡ.

Đầu của cái xác có nhiều chỗ lõm xuống, phần lớn máu thịt be bét lộ ra bên ngoài, màu biến thành đen.

Thứ hư thối nghiêm trọng nhất là đôi cánh tay, có giòi bọ đang lúc nhúc bên trong thịt vụn.
Cái xác này tạo cho người ta một cảm giác nguy hiểm rằng nó có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào.
“Leng keng keng…”
Tiếng chuông đột ngột vang lên bên tai khiến cho Nhuế Nhất Hòa chợt lui lại.

So với cô thì mấy người chơi sau lưng lại càng hoảng sợ hơn.
“Sao vậy? Bên trong có chuyện gì?”
Mấy người chơi nhao nhao lên hỏi.
Nhuế Nhất Hòa hỏi bọn họ có nghe được tiếng chuông không.

Hình như có người nghe được, có người lại không.
Bấy giờ họ cũng không biết rõ có phải tiếng chuông là một loại điềm báo trước về sự xuất hiện của ma nữ hay không, nhưng họ đợi hồi lâu cũng không thấy xảy ra chuyện gì.

Nhuế Nhất Hòa quyết định mở quan tài, cái xác ban nãy cô mới thấy trong quan tài là có móng tay.
Đối với người chơi mà nói, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Vậy nên, dù biết mở quan tài sẽ có khả năng gặp nguy hiểm cũng không có ai phản đối.
Ông lão Trương Căn Miêu cản lại: “Các cô muốn làm gì?”
La Tư Nguyên ngăn ông ấy lại: “Thật ra là chúng tôi không thấy rõ tình huống bên trong lắm, nên phải mở quan tài ra xem.”
Lúc này ông lão Trương Căn Miêu mới không nói gì nữa.
Nắp quan tài mở ra, mấy người chơi chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lại không chờ được cái xác nữ ập ra ngoài, cũng không thấy ma nữ xuất hiện.

Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, chậm rãi tới gần quan tài, trong lòng nghi ngờ: Chỉ đơn giản vậy thôi đã có thể lấy được vật phẩm rồi sao?
Lòng cô thấy căng lên, Nhuế Nhất Hòa lấy từ trong túi ra cái que ngắn Plankton đưa cho.

Cô vươn một tay chọc cái que vào cánh tay của xác nữ, sau đó tay cô đâm xuyên qua cánh tay của cái xác mà vẫn chưa đụng được cơ thể thật.


Chỉ mới thử lần đầu, không thành công cũng không có gì đáng kinh ngạc lắm.

Lần thứ hai cô đâm thẳng cái que bằng trúc vào ngón tay của cái xác.

Nó vẫn xuyên thẳng qua, không hề chạm vào cơ thể thật sự.
Nhuế Nhất Hòa xác định thật ra cái xác trong quan tài chỉ là một ảo ảnh cực kỳ chân thật.
Cô không nôn việc lấy móng tay, nghiêm túc quan sát vật phẩm nhiệm vụ.

Mười ngón tay của cái xác sưng lên xanh tím, ẩn chứa sự lạnh lẽo và nhợt nhạt mà chỉ người chết mới có.

Riêng mỗi móng tay cái xác là còn đẹp hơn cả người sống, được cắt giũa vô cùng chỉnh tề, hồng hào lại sáng bóng.
Chỉ nhìn móng tay thôi cũng biết chủ nhân của nó có đủ tinh lực, cơ thể cực kỳ khỏe mạnh.
Mấy người chơi đều đã nhìn thấy tất cả những lần thử của Nhuế Nhất Hòa, nhưng xuất phát từ hy vọng yếu ớt, họ không tự tay thử một lần thì không thể hết hy vọng.
Dường như ông lão Trương Căn Miêu đã hiểu ra mấy người chơi đang làm gì, đứng lên bảo: “Bây giờ chưa đụng vào hài cốt của Bối Bối được đâu.

Chỉ khi nào vào đúng hoàn hôn, trong quan tài mới xuất hiện xác chết chân chính.

Ông lão giải thích: “Sau khi chết, thôn cạnh đó của Bối Bối liên tục có người chết đi.

Người trong thôn muốn thiêu hủy xác Bối Bối.

Vì bảo vệ mình, Bối Bối đã giấu xác mình đi rồi.”
Nhuế Nhất Hòa: “Giấu ở đâu?”
Ông cụ Trương Căn Miêu: “Một không gian khác.”
Nhuế Nhất Hòa nhàn nhạt nhìn ông ấy một cái.
Ông lão Trương Căn Miêu: “Bây giờ quan trọng nhất là gương trang điểm.

Đợi đến khoảng hoàng hôn, hài cốt Bối Bối mới có thể xuất hiện chân chính, Bối Bối cũng sẽ cùng xuất hiện.

Tôi sẽ nói chuyện với Bối Bối, một người trong các cô đặt gương trang điểm lên ngực của Bối Bối.

Làm như vậy thì có thể phong ấn cô ấy một lần nữa.”
Mới nãy ông lão đã gương trang điểm đang ở đâu.
Mấy người chơi ăn ngay nói thật, bảo với ông ấy là cái kính sẽ gây chết người nên không mang theo.
Cuối cùng họ quyết định bốn người lão đại, ông cụ Trương Căn Miêu, Nhuế Nhất Hòa, Đan Tiểu Dã sẽ đi cùng với vệ sĩ về trong nhà cậu Bạch lấy gương trang điểm.

Họ để lại hai anh em nhà họ La, vì nhỡ có xảy ra chuyện gì họ có thể sử dụng năng lực đặc biệt cứu người.
Trên xe, Nhuế Nhất Hòa cứ như đang nói chuyện phiếm vậy, bâng quơ hỏi: “Cụ Trương bao nhiêu tuổi rồi? Bình thường cụ đang ở đâu.”
Trương Căn Miêu: “Sáu mươi hai, bên cạnh Đại Phật Tự.”
Nhuế Nhất Hòa: “Bình thường cụ làm công việc gì?”
“Chưa tính là công việc.” Trương Căn Miêu thở dài bảo: “Sau chuyện của Bối Bối, tôi bèn tới đó bái sư, học được một ít thuật bất nhập lưu âm dương.

Bây giờ tôi đang bày sạp trong chùa làm thầy tướng số đoán chữ, sống tạm mà thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.