Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 56: Kẻ Tham Lam Mười Hai


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 56: Kẻ Tham Lam Mười Hai


Nhuế Nhất Hòa nhìn ra Đan Tiểu Dã suy nghĩ điều gì, mở miệng an ủi: “Danh sách đã xem qua cách đây lâu rồi, hiện tại có thể nhớ được nội dung cụ thể đã không dễ dàng gì.

Sao có thể trước khi biết thứ dẫn lửa là bức tranh, lại liên tưởng đến Bé Trai Khóc Lóc được chứ.”
Nghe cô nói như vậy, Đan Tiểu Dã không còn rối rắm nữa.
Bảo Tĩnh lại hỏi Tuyên Hoà quái vật trông như thế nào.
Tuyên Hoà nói không thấy rõ, gác mái quá tối chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không dám quay đầu lại xem.
Bảo Tĩnh có chút thất vọng, hỏi thăm chi tiết tình hình anh ta tiến vào gác mái, Tuyên Hoà nói ra đầy đủ, trước sau đều không có mâu thuẫn.
Lưu Thụ Lâm nghe xong, vẻ mặt mong đợi hỏi: “Nói cách khác, chỉ cần chạy trốn nhanh chóng, tiến gác mái cũng không nhất định sẽ chết.

Đúng hay không?”
Thời lượng livestream của anh ta vẫn y vậy, đã gấp từ lâu rồi.
Sự chuẩn bị trước khi Tuyên Hoà tiến vào gác mái, thăm dò gác mái đều tính thời gian, đến bây giờ mới thôi không tăng nữa.

Không chỉ là thời lượng, còn hạng nhất danh sách câu like của người chơi hôm nay, đã vượt qua người đứng thứ hai Nhuế Nhất Hòa hơn hai ngàn điểm.
Xem ra hành động nguy hiểm là có thể lấy lòng người xem và livestream thần bí, Lưu Thụ Lâm cũng muốn thử xem.
Mạo hiểm thử một lần sẽ tốt hơn livestream không đủ tám tiếng.
Anh ta rất tin tưởng lời của Nhuế Nhất Hòa, thời lượng livestream không đủ sẽ chết.
Tuyên Hoà: “Tôi tôi tôi… Tôi không biết, có lẽ không phải bởi vì tôi chạy trốn quá nhanh, mà là sau khi nó bắt lấy Tiểu Linh thì không để ý tôi nữa…”
Nhuế Nhất Hòa lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Lời này cũng không phủ định suy đoán của Lưu Thụ Lâm, hơn nữa đang hướng dẫn Lưu Thụ Lâm tìm một kẻ chết thay, tới bảo đảm mình sẽ an toàn không có việc gì thoát khỏi gác mái.

Nhưng không ai cảm thấy lời anh ta nói không thích hợp, ngay cả người mới ưu tú như Bảo Tĩnh cũng không nghĩ nhiều.
Nhuế Nhất Hòa: “Một bức tranh bị nguyền rủa là hung khí, vậy ai cũng đều có thể gϊếŧ người.

Đặt bức tranh ở gác mái, có thể là là bất kỳ người nào ở chung cư, trực tiếp lấy hung khí để xác nhận phương thức phạm tội là không thể thực hiện được.

Nhưng chúng ta cũng không thể tra được người thuê nào đó có bí mật là khẳng định anh ta là kẻ bị tình nghi được.


Cơ hội chỉ có ba lần, phải tìm động cơ gϊếŧ người thật sự.”
Điều tra lúc trước không phải vô dụng, nhưng phương hướng bị sai.
Bảo Tĩnh chấp nhận, châm chước nói: “Một nhà ba người và hai vợ chồng đều chết ở chung cư có chung một thân phận chính là chủ nhân chung cư.

Tôi cảm thấy cái chết của bọn họ không thoát khỏi liên quan đến chuyện quyền thừa kế chung cư, tôi sẽ nói chuyện với bảo vệ lần nữa xem sao, xem có thể hỏi ra chút gì không.”
Bạch Phàm: “Chuyện này cũng không chắc chắn… Một nhà ba người và hai vợ chồng là quan hệ họ hàng, tuy rằng người sau là được gia đình người trước nhận nuôi, không có huyết thống ràng buộc.

Nhưng người của hai nhà rất có thể từng sống chung, có thể đã đắc tội người nào đó, đều liệt cả hai nhà vào mục tiêu báo thù, cũng có khả năng mà.

Tôi sẽ nghĩ cách hỏi thăm người thuê có quen biết với chủ nhân hai nhà hay không.”
Đan Tiểu Dã thấy mọi người đều nói phương hướng điều tra thủ phạm, cũng trình bày theo vài câu.
Tuyên Hoà dường như còn chưa tỉnh táo khỏi cái chết của Tiểu Linh, không có tham gia thảo luận, ở bên cạnh ngây ngốc.
Nếu mọi người đã tụ họp lại cùng nhau, đương nhiên thông báo cho nhau về thời lượng livestream và số lượng lượt like.
Trừ Lưu Thụ Lâm ra, các người chơi livestream đều đã qua bốn tiếng.
Vốn đang có một tên Vương Tiểu Linh lót đáy cho anh ta, Vương Tiểu Linh vừa chết, anh ta từ thứ hai thành thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, trong lòng rất hoảng loạn.
Lưu Thụ Lâm: “Các người giúp tôi nghĩ cách đi, người trẻ tuổi thông minh hơn mấy người một bó tuổi như bọn tôi, chỉ dẫn tôi một chút.

Mặc dù lượt like của tôi không nhiều lắm, cống hiến không lớn, nhưng dù sao tôi sống cũng tốt hơn chết.”
Nhuế Nhất Hòa: “Nếu anh không học được cách chủ động tính toán, cầm tay chỉ anh cũng chỉ qua được cửa ải này, không qua được cửa sau.”
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi phòng.
Bảo Tĩnh đuổi theo cô nói: “Cô đúng là có lòng, nhưng nói chuyện nên dễ nghe một chút, bằng không rất dễ khiến người khác ghét.”
Nhuế Nhất Hòa tỏ vẻ không sao cả: “Tôi không sợ bị người ta ghét.”
Ghét tôi chẳng lẽ có thể gϊếŧ tôi sao? Vô dụng mà giận dữ thì sợ cái gì.
Bảo Tĩnh: “…”
Chờ Bảo Tĩnh và Bạch Phàm chia nhau rời đi, Nhuế Nhất Hòa mới hỏi Đan Tiểu Dã: “Thứ tôi bảo cậu đi lấy đã lấy được chưa?”
Đan Tiểu Dã không biết thứ sếp Nhuế hỏi chính là đầu DVD và tóc của Tuyên Hòa.
Nhuế Nhất Hòa: “Tóc của anh ta.”
Đan Tiểu Dã lấy ra hai sợi tóc từ trong túi, nói là tìm được trên gối của Tuyên Hoà.
“Sếp Nhuế, chị muốn tóc của anh ta làm gì?”

Nhuế Nhất Hòa cười khẽ: “Làm công việc của một vu nữ.”
Đan Tiểu Dã: “Là làm gì?”
Nhuế Nhất Hòa: “Đâm hình nộm.”
Đan Tiểu Dã: “…”

Trong phòng 302, vẻ mặt Lưu Thụ Lâm xấu hổ nhìn Tuyên Hoà chưa rời đi, gãi đầu nói: “Mọi người đều mạnh hơn tôi, tôi chỉ là muốn hỏi một câu…”
Nào biết sẽ bị nói thành như vậy.
Tuyên Hoà: “Tính tình sếp Nhuế cũng quá kém.

Trong đám người chơi, anh Lưu là người có số tuổi lớn nhất.

Cho dù là người chơi thâm niên cũng không thể không cho anh chút mặt mũi được.”
Lưu Thụ Lâm: “Ôi, tôi thì có mặt mũi gì chứ.”
Tuyên Hoà: “Ai cũng có chỗ giỏi, có chỗ không giỏi, anh Lưu chỉ là chưa kịp thể hiện chỗ giỏi của mình thôi, anh lớn hơn mười mấy tuổi, kinh nghiệm chính là năng lực mạnh nhất.

Cô ấy chẳng qua vượt qua nhiều phó bản hơn chúng ta mà thôi, sao có thể dùng lời lẽ không kiêng nể gì vỗ mặt người khác như vậy? Không muốn trả lời vấn đề thì thôi, chuyện bé xé ra to chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ôi, cũng đâu thể nói như vậy.” Lưu Thụ Lâm liên tục xua tay, chân thành nói: “Người ta giận tôi, nhất định là do tôi có vấn đề.”
Tuyên Hòa: “…” Phần lớn người gặp phải việc này, đáng lẽ nên mắng Nhuế Nhất Hòa quá keo kiệt không muốn chia sẻ kinh nghiệm, sau đó thề thốt chờ có cơ hội nhất định phải cho cô ta đẹp mặt sao? Lại xem bản thân mình có vấn đề chỗ nào trước, có phải quá qua loa rồi không?
Lưu Thụ Lâm lại nói: “Sếp Nhuế từng nói qua rất nhiều lần, muốn tìm manh mối, muốn bắt hung thủ.

Tôi cảm thấy tìm manh mối quá phức tạp, còn chưa bắt đầu hành động đã nhụt chí rồi.

Chỉ muốn gom đủ thời lượng, càng muốn như vậy càng gom không đủ.

Phát hiện như vậy không được, nhưng cũng không chịu suy xét, cứ muốn có người có thể nói với tôi rõ ràng từng bước tìm kiếm ra sao, để tôi làm theo là được rồi.

Lao động chân tay làm quen rồi, không thích dùng đầu óc.”

Tuyên Hoà: “Vậy cô ấy có thể phụ một tay, hướng dẫn để anh suy nghĩ…”
Lưu Thụ Lâm vừa nghe, trừng lớn đôi mắt kinh ngạc nói: “Chuyện liên quan đến mạng sống… Không thân chẳng quen, người ta dựa vào cái gì đến cầm tay chỉ từng bước chứ! Đồng ý chỉ cho hai câu đã là lương thiện rồi.

Sếp Nhuế cho dù không thèm quan tâm tôi thì tôi cũng không phải là hết cách.”
Tuyên Hoà: “Anh Lưu, tính tình này của anh cũng quá tốt, mềm như cục bột vậy.”
Lưu Thụ Lâm: “Tiểu Tuyên, cậu cũng đừng nóng giận.

Tôi cảm thấy lời sếp Nhuế nói với tôi không có hàm ý như cậu nói đâu… Ha ha, cậu quá nhạy cảm.”
Tuyên Hoà: “… Hàm ý như tôi nói?”
“Không phải vừa nãy cậu cũng chẳng nói gì hết sao? Đừng cảm thấy sếp Nhếu đang khinh thường cậu.” Lưu Thụ Lâm vỗ vỗ bờ vai của anh ta, an ủi nói: “Không khác gì nhau, ai cô ấy cũng khinh thường.

Nhưng người ta có năng lực mà! Nên người ta có quyền kiêu ngạo.”
Người có bản lĩnh tính tình luôn kỳ lạ, quá bình thường.
Tuyên Hòa “à” một tiếng, che ngực ngồi xổm xuống.
Lưu Thụ Lâm luống cuống.
“Sao vậy? Tôi không biết nói chuyện, làm tổn thương cậu rồi hả?”
Hốc mắt Tuyên Hoà đỏ lên, chịu đựng đau đớn nói: “… Không phải, không phải bởi vì anh.”
Lưu Thụ Lâm: “Nhìn cậu đổ mồ hôi kìa, nhất định là bị thương lúc trên gác mái.”
Tuyên Hoà: “Tôi không bị thương.” Vốn dĩ chưa từng đi vào, sao có thể bị thương.
Lưu Thụ Lâm lùi hai bước: “Không bị thương mà ngực đau, cậu vào gác mái bị nguyền rủa rồi… Tôi quả thật không nên nghĩ sẽ lên gác mái gom thời lượng, chủ ý quỷ quái gì chứ.

Thật là đáng sợ.”
Tuyên Hoà: “…” Anh ta bỗng nhiên cảm thấy con người không thể quá ngu, loại trình độ như Vương Tiểu Linh kia là đáng yêu nhất.

Đan Tiểu Dã không biết tìm thấy đầu DVD từ lúc nào, sau khi cắm vào nguồn điện, nghiên cứu cách sử dụng thế nào.
Hai người ở bên ngoài cửa lớn chung cư, Nhuế Nhất Hòa một tay cầm hình nộm nhỏ, một tay cầm châm dài sáng bạc.

Hai sợi tóc đen được gắn vào bên trong tơ hồng, tơ hồng lại cột bên hông hình nộm.

Rõ ràng là gỗ rắn chắc, ngân châm lại có thể dễ dàng đâm vào trong ngực.
Đan Tiểu Dã biết tác dụng của hình nộm nguyền rủa, tò mò hỏi Tuyên Hoà đã làm gì.
Sếp Nhuế đâm hình nộm của Tuyên Hòa, khẳng định là Tuyên Hoà có vấn đề.
Nhuế Nhất Hòa dùng giọng điệu chắc nịch nói: “Cái chết của Vương Tiểu Linh không thoát khỏi liên quan đến anh ta.”

Đan Tiểu Dã: “Không phải đâu.

Người chết không có chỗ tốt nào cho việc qua ải, vì sao anh ta phải làm vậy?”
Nhuế Nhất Hòa: “Dùng người mới dò đường, hoặc là thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ biếи ŧɦái… Tinh thần trạng thái của người này không ổn định, cậu phải đề phòng anh ta hơn.”
Dùng người mới để dò đường…
“Chẳng phải anh ta cũng là người mới sao?” Đan Tiểu Dã kinh ngạc hỏi.
Nhuế Nhất Hòa: “Tuyệt đối không phải, tôi nghi ngờ anh ta ít nhất là một ‘siêu nhân’, thậm chí có khả năng là ‘sinh vật huyền thoại’.”
Ngay từ đầu cô đã cảm thấy chuyện xưa đề cập đến thần linh ‘Tham Lam’, độ khó của phó bản ở cấp D đã xem là rất cao rồi.

Lại chỉ có hai người chơi thâm niên, một đống người mới rất mất cân đối.
Nhưng phó bản cô qua ải không nhiều, không thể dùng một suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện để phán đoán căn cứ, cho đến khi vào cửa trò chơi, phát hiện nỗi sợ hãi của Tuyên Hoà là chính mình đeo mặt nạ xương trắng.
Mặt nạ xương trắng… Lập tức khiến cô nghĩ đến một bộ manga anime đã từng xem qua.
Tuyên Hòa không chỉ là người chơi thâm niên, còn là người chơi thâm niên rất mạnh, thứ anh ta đổi lấy chính là năng lực của Tử Thần.
Biểu hiện trên mặt mang mặt nạ là hư hóa, vì để đạt được lực lượng càng mạnh hơn.

Hư hóa rất nguy hiểm, trong cơ thể sẽ xuất hiện một bản thể điên cuồng khác, không cách nào giữ được lý trí sẽ bị bản thể điên cuồng đó khống chế thân thể và suy nghĩ.
Bạn họ Đan chưa xem qua ‘Tử Thần’ nên giải thích quá phiền phức.
Có một điều không thể nghi ngờ, Tử Thần chắc chắn không được xem là người.
Đan Tiểu Dã: “Chúng ta đâm hình nộm của anh ta, bị anh ta biết thì phải làm sao bây giờ?”
Nhuế Nhất Hòa rút châm ra, lại đâm vào lại.

Không thèm để ý nói: “Một con chuột cống thì có gì phải sợ.”
Rõ ràng đã đủ mạnh, thế nhưng còn muốn dựa vào chuyện tính kế người mới, vì đạt được mục đích thậm chí không tiếc bán đứng sắc đẹp, tướng mạo.

Hành động thì như người lớn, suy nghĩ thì như đứa con nít.
Đan Tiểu Dã vẫn có hơi sợ.
Nhuế Nhất Hòa bảo cậu ta tập trung lại, nhanh bỏ đĩa vào.
Đan Tiểu Dã: “Sắp xong… Xong rồi.”
Cậu ta lui ra phía sau một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nếu như có cảnh tượng kinh khủng gì, cậu ta sẽ trốn sau lưng sếp Nhuế.
Nhưng mà trong máy phát ra giọng khàn của người đàn ông và tiếng thở dốc nặng nề..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.