Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 27: Tặng Quan Tài Mười Một


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 27: Tặng Quan Tài Mười Một


Cuối cùng, các người chơi chọn ăn mì Dương Xuân do Đan Tiểu Dã nấu…!Vì họ phát hiện cả lồng bánh màn thầu đó vốn dĩ chỉ đủ cho hai người là ngài đội trưởng và Nhuế Nhất Hòa ăn thôi.
Phân lượng ba món ăn trên bàn cũng đủ, một mình Nhuế Nhất Hòa không ăn hết, nhưng không phải còn có ngài đội trưởng ư? Dạ dày anh ta hệt như cái hang không đáy, một ngoạm bánh màn thầu, một ngoạm thức ăn, đợi đến khi đĩa thức ăn trong mâm thấy đáy mà vẫn không thấy bụng anh ta phồng lên tí nào.
Nhuế Nhất Hòa thầm than một tiếng, thỏa mãn buông bát đũa.

Vuốt cái bụng căng tròn, cô rất muốn nằm nhoài trên ghế, cầm hai quả óc chó ra mát xa mấy cái.
Tiếc rằng đây lại là thế giới phó bản đầy rẫy nguy hiểm…
Ông bà có câu: lúc ăn no, não sẽ suy nghĩ chậm hơn một chút.

Nhuế Nhất Hòa lại không cảm thấy như thtế, sau khi ăn món ăn ngon hợp ý, đầu óc cô thậm chí còn suy nghĩ nhanh hơn, tâm trạng vô cùng tốt, toàn thân sức mạnh tràn trề.
Ngài đội trưởng đứng lên, cầm bát đũa vào phòng bếp
Một phút đồng hồ sau, anh ta quay trở về vị trí ngồi vừa nãy một lần nữa, lấy khăn lau khô giọt nước trên tay, rồi mới nói với các người chơi: “Độ khó của phó bản “Đưa quan” tăng lên cấp C, vật phẩm nhiệm vụ vẫn không đổi.

Sau khi qua màn, người chơi sẽ nhận được điểm số gấp ba lần.”
Đan Tiểu Dã kinh ngạc hỏi lại: “Gấp ba cơ á?”
“Lễ tang của cô La” cũng tăng từ cấp D lên cấp C, nhưng sau khi thông quan, người chơi chỉ có thể đạt được điểm số gấp đôi mà thôi…!Sao giờ lại thành gấp ba rồi? Ngài đội trưởng nói nhầm ư?
Ngài đội trưởng gật đầu: “Đúng, gấp ba.”
Nhưng anh ta không giải thích vì sao lại gấp ba.
“Sau đây, tôi sẽ cung cấp chính xác manh mối cho mọi người.”

Các người chơi đều nghiêm túc lắng nghe, Nhuế Nhất Hòa cũng không ngoại lệ.
Trước hết, ngài đội trưởng giới thiệu lại nhân vật hai bên một lần nữa: đội trưởng công nhân viên công ty Trách nhiệm hữu hạn Dịch vụ dây chuyền mai táng Giải Ưu chịu trách nhiệm chi trả một số tiền thuê tám công nhân làm thêm tạm thời.
Tám công nhân.
Biểu cảm trên mặt ông cụ Lâm Chấn Bang biến đổi, ánh mắt kín đáo liếc qua những người chơi đang ngồi.
Cũng có người mới phát hiện số người không khớp.
Bạch Mạt Lị: “Chúng ta có chín người…”
Lữ Địch buồn chán nói: “Có phải ngài đếm sai rồi không?”
Tám người, xuất hiện thêm một người là thế nào?
Ngài đội trưởng không có ý định giải đáp thắc mắc, vươn tay cởi bỏ hai cúc áo trên cùng trên chiếc áo khoác lao động, lấy ra một quyển sổ ghi chép cỡ A4 màu vàng và một cây bút máy.
Bộ quần áo lao động hết sức phổ thông được khoác lên người anh ta trông y hệt như quần áo cao cấp được thiết kế riêng để mặc trong lễ đính hôn, hoàn toàn không có chỗ để nhét một quyển sổ ghi chép dày như thế.
Người này đang cosplay Doraemon đấy à?
Ngài đội trưởng vờ như thật, anh ta mở sổ ghi chép ra, không nhanh không chậm nói: “Từ trước đến nay công ty chúng ta luôn đặt việc thỏa mãn nhu cầu khách hàng lên hàng đầu, duy trì đặt làm tư nhân, cố gắng hết sức để người đã khuất có thể yên giấc ngàn thu.

Đơn hàng hôm nay chúng ta phải hoàn thành không khó, trước hết phải chọn một nơi đất lành phong thủy, sau đó chuẩn bị tiếp vật chôn theo phù hợp, cuối cùng là chọn một giờ tốt lành.”
Lúc này dường như phó bản ‘Tặng quan tài’ đang cho họ manh mối nhỉ!
Nhuế Nhất Hòa để ý thấy phong cách trước và sau khi phó bản thăng cấp hoàn toàn khác biệt.

Trước khi phó bản tăng độ khó, anh ta kể một câu chuyện cổ tích lung ta lung tung…!Muốn tìm ra trọng điểm thì phải suy xét từng chữ từng chữ một.


Sau khi phó bản thăng hạng, phương hướng manh mối chỉ ra càng rõ ràng, nhưng lời nói lại mập mờ úp mở.
Ông cụ Lâm Chấn Bang không hề cảm thấy manh mối chỉ ngắn gọn như thế, chỉ hướng rõ ràng như thế chắc chắn là có điều kỳ lạ nào đó.
Lý Lãng cảm thán: “Thật tốt quá, trong cái rủi còn có cái may…!manh mối của phó bản này rõ ràng quá!”
Chẳng lẽ không phải sứ giả dẫn đường muốn báo manh mối phó bản cho người chơi bằng cách nào hay dưới hình thức nào ư? Chẳng lẽ không phải sứ giả dẫn đường muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu à?
… Rốt cuộc phó bản này là loại phó bản như thế nào chứ?
Đang mải mê nghĩ đến bản chất thế giới quá hư vô mờ mịt, giọng nói của quản gia bỗng chốc kéo cô quay về “thế giới hiện thực”.
“Trước khi đến trấn Vong Sơn, tôi đã tìm hiểu trước địa hình xung quanh.

Ở đây có ba nơi đất lành phong thủy, một nơi ở bên ngoài trấn, một nơi ở trấn sắp tới, nơi còn lại ở Vong Sơn.
Ông cụ Lâm Chấn Bang: “Đội trưởng, có cần chú ý gì khi chọn nơi đất lành phong thủy không?”
Từ trước đến nay, ông ấy không có sở thích đặc biệt nào, không thích xem Tây Du ký, không thích xem Tân Bạch nương tử Truyền kỳ, chỉ mê xem mỗi phim cương thi.

Trong giới phim cương thi, tiếng tăm thầy Lâm Chính Anh – người đóng vai Mao Tiểu Phương, một người vô cùng tài giỏi trong bộ phim về đề tài cương thi “Đạo trưởng cương thi” – vang danh khắp nơi.
Trong phim, Mao Tiểu Phương là truyền nhân thứ mười chín của phái Thiên Đạo, đạo thuật vô cùng cao cường.
Sau khi tích đủ điểm số để mua năng lực “siêu nhân”, ông ấy không bảo với chủ quầy báo rằng mình muốn chiếm đoạt năng lực của ai đó, mà muốn làm truyền nhân của phái Thiên Đạo…!Đây là kết quả sau cuộc bàn bạc giữa hai người sau khi Lý Lãng đổi lấy năng lực của Người Nhện sau một khoảng thời gian.
Tuy đã đổi sang năng lực của Người Nhện nhưng Lý Lãng cũng chậm rãi lần mò cách sử dụng siêu năng lực.


May mắn thay, Người Nhện là phim bom tấn hành động, cậu ấy có thể lấy nó làm mẫu để học theo.
Trực tiếp đổi sang đạo thuật của đạo trưởng Mao Tiểu Phương, kết quả cuối cùng lại hầu như chẳng biết phát huy thế nào…! Truyền nhân truyền nhân, phải có người truyền thụ lại cho cậu ấy chứ! Thế thì cậu ấy mới từ từ học được…!Cậu ấy tự nhận bản thân mình có năng lực học tập rất mạnh.
Đó là một quyết định thông minh.
Sau một hồi học tập, năng lực phân kim định huyệt của ông cụ Lâm Chấn Bang đã đạt hai mươi phần trăm.
Ngài đội trưởng: “Không cần chú ý nhiều lắm, nếu có thể tiêu trừ thi khí thì tốt.

Nếu cương thi mai phục trong đó có thể chậm rãi hư thối, nát thành xương trắng mãi mãi không chạy ra quấy phá thì quá tốt rồi.”
Ông cụ Lâm Chấn Bang: “…”
Đối với cương thi mà nói, có lẽ nơi này không phải là đất lành phong thủy ha?
“Vật chôn cùng là ba chiếc mặt nạ bị nhuốm máu trong tim.” Ngài đội trưởng xoay bút máy, xoay đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh bút.
Qua một hồi lâu, anh ta mới nói tiếp: “Mặt nạ đã được chôn cất cùng với thầy trừ tà Khương Nhã, các người phải đào nó ra một lần nữa.”
Một cái tên mới…!Khương Nhã.
Nhuế Nhất Hòa đã ngờ ngợ ra điều gì đó trong lòng, nhưng cô không nói ra ngay lập tức.
Vì ngài đội trưởng vẫn chưa nói hết lời…!Anh ta đã nói đến đất lành phong thủy, về vật chôn cùng, nhưng vẫn thiếu ngày tốt giờ lành.
“Ngày mai là ngày lành thích hợp để an táng duy nhất trong tháng, giờ lành là năm giờ mười hai phút rạng sáng.

Nếu để lỡ mất thì phải đợi thêm một tháng nữa, các người không đợi được đâu.”
Nói cách khác, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng còn không đến hai ngày.
Nhóm người chơi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng ngài đội trưởng lại tỏ ý bảo họ chờ một chút, tiếp tục nói: “Để bù lại sự bất tiện do sứ giả dẫn đường trước đã không làm tròn bổn phận gây ra, tôi sẽ cung cấp một vật phẩm thần kỳ, giúp các người vượt qua phó bản.


Tên của nó là “Thiên Diện”, có thể kiểm tra từ trước tới giờ các người đã tích góp được bao nhiêu âm khí.”
Sau quyển sổ ghi chép, anh ta lại lấy ra một chiếc mặt nạ tươi cười trong túi của bộ quần áo thần kỳ.
Đó là một chiếc mặt nạ tươi cười có vẻ khá là vui mừng, khiến người ta nhìn thấy là lập tức cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Trên trán mặt nạ có một chữ số màu trắng: 0.
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy “Thiên Diện” là vật phẩm thần kỳ được ngài đội trưởng chọn lựa kỹ càng.

Lấy một chiếc mặt nạ ra trong phó bản đuổi tà, sử dụng mặt nạ xuyên suốt…!chẳng phải là vì hòa hợp với bối cảnh của cả phó bản ư? Chuyện này chắc chắn là do chứng ám ảnh cưỡng chế làm hại.
Ngài đội trưởng bảo nhóm người chơi đeo mặt nạ lên mặt, nói rằng vì trước đó họ đã ném bát cho cương thi nên khí cơ tương liên với nó, rất dễ bị âm khí ăn mòn.

Sự việc đã xảy ra, không thể thay đổi, nhưng vẫn có thể sửa chữa.
Hiện giờ, để tăng tỷ lệ sống sót của bọn họ thì phải dùng đạo cụ đo lường âm khí tích lũy từ từ của họ, người có trị số càng cao càng bị nguy hiểm…!Nói đơn giản một chút thì một trong những quy luật kích phát tử vong trong phó bản này chính là ai có âm khí dày thì kẻ đó phải chết.
Người đầu tiên là Đan Tiểu Dã.
Cậu ta đeo mặt nạ, liên tục lo lắng hỏi: “Có thay đổi gì đấy?”
Nhuế Nhất Hòa: “…Chữ số trên trán biến thành số tám rồi.”
Đồ án gương mặt tươi cười hiền lành trên mặt nạ còn biến thành mặt quỷ đáng sợ, nhưng cô không cần nói ra chuyện này để khiến cậu ta sợ hơn nữa.
Những người chơi vây xem cũng tốt bụng giữ im lặng.
Đan Tiểu Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc lấy mặt nạ xuống, cậu ta còn rất vui vẻ.
“Mới tám điểm mà thôi, cách giá trị cao nhất còn tận chín mươi hai điểm cơ mà! Không có việc gì hết, không có việc gì hết! Hì hì, thang điểm kiểm tra là một trăm phải không?”
Đội trưởng: “Nhầm rồi, là thang điểm mười mới đúng.”
Đan Tiểu Dã: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.