Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 12: Tang Lễ Của Cô La Mười Một


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 12: Tang Lễ Của Cô La Mười Một


“Không được, không được, quá nguy hiểm.”
Chị Kỷ còn chưa kịp lên tiếng thì một người chơi nam đã vội vàng lắc đầu: “Bây giờ chúng ta cũng chưa chắc đã chạm vào hũ tro cốt được, hay là chờ thêm một chút nữa đi.”
Chị Kỷ có hơi do dự.
Nhuế Nhất Hòa đã nhìn ra, cô đứng lên ngáp một cái rồi nói: “Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Cô thật sự lên lầu đóng cửa phòng lại, động tác một mạch lưu loát.

Chờ đến khi tháo hết những bức tranh treo tường trong phòng xuống, chắc chắn rằng cô La thích nghe trộm đã không thể nghe thấy hai người họ trò chuyện được nữa, lúc này cô mới nói với Đan Tiểu Dã: “Buổi tối châm lửa đốt lâu đài.”
Đan Tiểu Dã: “…A?”
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu chọn đốt lửa ở dưới lầu hay là lên tầng ba trộm hũ tro cốt?”
Học bá Đan Tiểu Dã tỏ ra không hiểu đề bài cũng như xem không hiểu sự lựa chọn, cậu ta trở nên hốt hoảng.
Nhuế Nhất Hòa lựa chọn hộ cậu ta.
“Cậu chịu trách nhiệm đi trộm hũ tro cốt.”
Đan Tiểu Dã: “Ồ, được.”
Sau khi trả lời xong lệ rơi đầy mặt.

Là một học sinh ưu tú, cậu ta đã quen với việc sắp xếp thời gian biểu một cách rõ ràng cũng như nghe theo mệnh lệnh, sẽ không bao giờ nói không, tính phục tùng vô cùng mạnh mẽ.
Đến khi Nhuế Nhất Hòa nói lại kế hoạch A và B một cách chi tiết, Đan Tiểu Dã đã không còn cảm thấy phản cảm mà trở nên cực kỳ tin tưởng, vỗ ngực cam đoan rằng mình có thể làm tốt chuyện này.
Quan điểm của Đan Tiểu Dã là ‘có kế hoạch khả thi thì đồng nghĩa với việc nhất định có thể thành công.”
Nhuế Nhất Hòa đã hiểu rõ tính cách của bạn học nhỏ này từ lâu, biết làm sao có thể dễ dàng thuyết phục được cậu ta…!Tất nhiên cho dù hơi bạo lực một chút, ép buộc cậu bạn này nghe theo lời mình thì cậu ta cũng sẽ không phản kháng.
Cậu ta cũng quá ‘tin người’, một khi đã tin tưởng thì nhất định sẽ không nghi ngờ.
Bạn học nhỏ đáng yêu như vậy, khiến Nhuế Nhất Hòa quyết định sẽ dành tình yêu thương nhiều hơn cho cậu ta, dịu dàng một chút không cần quá thô lỗ.
Mười giờ tối, tiếng chuông ban đêm trầm đục, gần như âm thanh sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của tất cả mọi người trong lâu đài.
Tiểu Mạnh bị tiếng chuông đánh thức muốn đi vệ sinh, cậu ta nhìn thoáng qua mọi người trong phòng.

Nghiêm Tuấn… và Tưởng Số mỗi người đang ngậm một điếu thuốc nhả ra vòng khói, cậu ta chào hỏi một tiếng với họ rồi ra khỏi phòng.
Tưởng Số chính là người đàn ông lúc chiều tối đã lên tiếng phản đối kế hoạch hành động sớm kia.
Anh ta ba mươi tám tuổi, điểm nổi bật nhất chính là đôi lông mày rậm.
Thật ra Tiểu Mạnh tán thành việc hành động vào ban đêm, mẹ kiếp ai lại muốn ở lâu trong phó bản chứ? Tuy hành động sớm sẽ nhiều rủi ro, nhưng chẳng lẽ chờ đến mai thì không nguy hiểm à? Cậu ta nghĩ như vậy, nhanh chóng giải quyết nhu cầu của cơ thể, xách quần lên đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nhìn thấy phía nhà ăn xanh lét.
Động tác lau tay lên quần áo của Tiểu Mạnh càng lúc càng chậm hơn, dường như cậu ta bị ánh sáng xanh thu hút.

Ánh mắt ngưng trệ nhìn về phía nhà ăn, từng bước đến gần bàn ăn.
Thứ tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh chính là chiếc kéo cắm trên vị trí trái tim của nhạc công.
Trong lúc cậu ta đang hoảng hốt thì nghe thấy có người nói: “Rút ra”.
Chiếc váy trắng tung bay, những sợi tóc đen nhánh trơn bóng quấn lấy tay cậu ta, khiến nó khẽ giơ lên tự mình động đậy.

Tiểu Mạnh rút chiếc kéo nhuốm đầy máu tươi đi về phía cầu thang.
Một bước, hai bước… rẽ phải… đẩy cửa ra…
“Cậu làm gì vậy?” Tiểu Mạnh che đầu lại, bất giác trả lời: “Em đi vệ sinh.”
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu đi vệ sinh trên lầu hai à? Còn cầm một chiếc kéo nữa?”
Tiểu Mạnh ngạc nhiên đến độ ba hồn bảy phách lần lượt trở về, ngay lập tức thoát khỏi cảm giác mê mang.

Cậu ta liếc nhìn chiếc kéo rồi lại nhìn chiếc váy cưới ở trước mặt.

Đây là một trong hai bộ lễ phục mà cô La dặn họ là ủi, cả người đều trở nên mềm nhũn.
“Cám ơn! Cám ơn!”
Động tới lễ phục của cô La nhất định sẽ sống sờ sờ bị xé xác.
Cậu ta suýt chút nữa đã lạnh rồi.
Nhuế Nhất Hòa: “Không cần cám ơn, làm việc tốt sẽ được đền đáp.”
Tiểu Mạnh: “…”
‘Hu hu hu hu!’ Bắt đầu từ giây phút này, câu nói này chính là phương châm sống của cậu ta.

Cậu ta thề rằng sau này gặp được lính mới nhất định sẽ làm tốt việc “hỏi đáp cho lính mới”, chắc chắn, nhất định không ghét bỏ họ hỏi nhiều hay phiền phức nữa.
Nhuế Nhất Hòa cũng dậy đi vệ sinh, ngáp một cái rồi trở về phòng.

Cô vừa mới nằm xuống được nửa tiếng đồng hồ, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Cô lấy chăn che đầu lại rồi xoay người ngủ tiếp.
Đan Tiểu Dã nhìn thấy cảnh này: “…” Đành nhận mệnh bò dậy.
“Ai thế?”
“Là chị, Kỷ Vân.”
Đúng là giọng nói của chị Kỷ, nhưng Đan Tiểu Dã lại không lập tức mở cửa ngay.
“Chị Kỷ, có chuyện gì không?”
“Chị sang đây cám ơn các em đã cứu Tiểu Mạnh.”
Chị Kỷ đứng bên ngoài im lặng một lát rồi nói thêm một câu: “Chị sẽ dốc hết sức phối hợp với lần hành động của các em.”
Đan Tiểu Dã đã trông thấy sếp Nhuế mở cửa ra, hai người phụ nữ một người ở bên trong còn người kia đứng ngoài cửa, thì thầm trao đổi mấy câu rồi nói ‘chúc ngủ ngon’ với nhau trong bầu không khí hài hòa.
“Tiểu Mạnh xảy ra chuyện hả?”
Đan Tiểu Dã cảm thấy kỳ lạ, cậu ta ở trong phòng nên không nghe thấy tiếng động gì.
“Cậu ta ấy à…”
Nhuế Nhất Hòa nói ngắn gọn bằng một câu: “Bị quỷ mê hoặc.”

Đan Tiểu Dã: ‘Rốt cuộc đây là tính từ hay là động từ nhỉ?”
Mười một giờ, tiếng chuông vang lên lần thứ mười một.

Nhuế Nhất Hòa bò dậy vươn vai: “Bắt đầu hành động.”
Số lượng dầu hỏa dự trữ trong lâu đài hay những đồ vật nào dễ cháy, hoặc làm sao để ngọn lửa lan nhanh.

Nhuế Nhất Hòa đã điều tra xong xuôi tất cả những điều này vào buổi chiều nay.
Ngọn lửa bùng lên đúng như suy tính.
Nhuế Nhất Hòa giơ bó đuốc, đẩy cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng bếp ra.

Trên tầng ba tối tăm có hai ô cửa sổ sáng đèn, lần lượt là phòng của cô La và ngài Raymond.
Ngay sau đó, rèm cửa sổ phòng cô La được mở ra.
Nhuế Nhất Hòa nở một nụ cười khiêu khích, cũng mặc kệ cô ta có thể nhìn rõ hay không.

Cô chạy rất nhanh xách theo một thùng dầu hỏa chạy về phía tháp chuông.
Cô phải dụ được cô La ra khỏi phòng thì Đan Tiểu Dã mới có thể an toàn lên lầu được.
Cô La càng lo lắng thì Đan Tiểu Dã càng có thể lấy được hũ tro cốt dễ hơn.
Khi cô chạy đến trước tháp chuông, bốn con đại bàng bay từ trên cột xuống, vòng quanh Nhuế Nhất Hòa.

Ánh mắt chúng vẫn rất đáng sợ nhưng không dám thật sự lao lên, dù dũng mãnh cỡ nào cũng chỉ giống gà con mới tách vỏ mà thôi.
Nhuế Nhất Hòa thuận lợi đi lên lầu.
Cô không hề sợ hãi chút nào mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Cô hắt dầu hỏa lên người búp bê nguyền rủa, một con đại bàng lo lắng va vào cửa kính, ‘bộp’ một tiếng một nửa tấm kính bị đập về phía cô.

Nhuế Nhất Hòa giơ tay lên đỡ một chút, khi cô buông tay xuống thì phát hiện không thấy búp bê nguyền rủa đâu.
Trong lòng cô chợt giật thót, hắt hết số dầu còn lại lên trên mặt chuông đồng hồ.
‘Phừng!’
Ngọn lửa hừng hực không chi thiêu rụi chiếc đồng hồ khổng lồ, ngay cả con đại bàng mắc kẹt trên cửa sổ cũng bị đốt cháy… Nhuế Nhất Hòa không dám thả lỏng chút nào, cô biết búp bê nguyền rủa còn nguy hiểm hơn cả đại bàng hung mãnh.
Bên trái không có…
Máy móc ở bên phải cũng không có…
Ở phía sau lưng sao? Không có…
Nhuế Nhất Hòa đột nhiên đã biết con búp bê nguyền rủa này ở đâu rồi.


Cô ngẩng đầu lên.
Trên trần nhà, con búp bê bằng gỗ có chiếc mặt quỷ to bằng bàn tay đang lao xuống, chiếc miệng đỏ lòm từ từ mở ra từng chút một…!‘cách, cách, cách’.
Nó mỉm cười rồi rơi từ trên trần nhà xuống, ôm chặt lấy cổ của Nhuế Nhất Hòa.
Trông con búp bê này được làm bằng gỗ, nhưng xúc cảm lại mềm mại và nhẵn nhụi giống như nước vậy, vừa mới đưa tay lên bắt sẽ lập tức chảy qua kẽ ngón tay.

Không thể kéo xuống cũng không thể lôi ra, tuy rằng không đau đớn như mình tưởng tượng nhưng nó lại làm ra một hành động càng đáng sợ hơn.
Nó đang chui vào trong cơ thể của Nhuế Nhất Hòa.
Điều này còn rợn người hơn cả việc bị cắn một hai ngụm.
Nhuế Nhất Hòa cũng không thể châm lửa đốt mình được… Khóe mắt liếc nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên đất, trong lòng đã nảy ra một ý tưởng.

Cô giả bộ mềm nhũn rồi ngã xuống đất, khẽ bắt lấy mảnh vỡ.

Lòng bàn tay đau nhói, sau đó lấy máu đang chảy ở tay trái ấn lên con búp bê.
‘Xì, xì, xì, xì!’
Thật tốt quá! Có hiệu quả.
Cô đốt con búp bê bị dính máu, mùi cháy khét nồng nặc xông vào mũi suýt chút nữa khiến cho Nhuế Nhất Hòa nôn sạch bữa tối ra.
Ba giây sau, con búp bê bằng gỗ rách nát rơi xuống đất, đôi môi đỏ quỷ dị cụp xuống rồi bật khóc ‘hu hu hu’.
Ai sẽ mềm lòng với thứ này chứ? Nhuế Nhất Hòa làm như không nghe thấy tiếng khóc, lấy lửa đốt nó không hề thương tiếc.
Mãi đến khi cô mệt mỏi rời khỏi tháp chuông, đứng trên thảm cỏ mềm mại, Nhuế Nhất Hòa mới chắc chắn rằng… cô La không có đuổi theo tới đây.
Dựa theo kế hoạch, thời điểm cô đốt tháp chị Kỷ sẽ ngăn cô La lại.

Nhưng Nhuế Nhất Hòa cũng biết, chị Kỷ không giữ chân cô ta được bao lâu.

Người ta rất thẳng thắn mà nói cho cô biết, thật ra bậc thầy quản lý vật phẩm không phải tài giỏi gì cho lắm.

Năm trăm điểm thưởng đổi lấy một vật phẩm thần kỳ, có được một nghìn điểm thưởng sẽ trở thành “siêu nhân”…! Đừng hiểu lầm, không phải cô chỉ vị mặc qυầи ɭóŧ ở bên ngoài kia đâu, hay nói cách khác không đơn giản là chỉ vị kia.
Cái gọi là “siêu nhân” dùng để chỉ những người “có năng lực siêu phàm”.
Nhật Luân Đao mà chị Kỷ đổi được có thể chém quỷ, nhưng ở giai đoạn hiện tại dù gì căn cơ của chị ấy vẫn chỉ là một người bình thường… Chờ đến khi chị ấy góp đủ một nghìn điểm thưởng đổi lấy kỹ thuật hô hấp, thì sẽ có được thực lực chiến đấu với cô La rồi.
Thế lửa của lâu đài cổ còn lớn hơn cả ở tháp chuông.
Ánh lửa chiếu sáng rực cả bầu trời đêm, từ xa Nhuế Nhất Hòa đã nhìn thấy chị Kỷ đang nằm trên đất, cô La người đứng cách đó không xa thất khiếu chảy máu, không ngừng ho sù sụ.

Có thể miêu tả cô ta lúc này bằng từ búp bê rách nát, quả thật là quá thích hợp.
“Không sao chứ?”
Trên người chị Kỷ không có vết thương chí mạng, chắc hẳn chỉ bị ngất xỉu.
“Hu hu hu, tốt quá, sếp Nhuế chị không có việc gì.”
Chỉ có Đan Tiểu Dã vừa khóc vừa thở hổn hển vẫn còn có thể nói năng rành mạch.

Một, hai, ba,…!sáu, trong khoảng thời gian này không có ai xảy ra chuyện, cha xứ cũng đang ở cùng những người chơi khác.
Họ bị ngăn lại trong lâu đài cổ, cho dù trông cô La tạm thời không làm gì được họ, nhưng họ cũng không dám ra ngoài, bởi vì có một nhân vật nguy hiểm đang đứng bên ngoài cửa – ngài Raymond.

Có vẻ như người thật sự ngăn cản cô La chính là ngài Raymond.

Không, nói đúng hơn là cô La Đan nhập vào người anh ta.
Nhuế Nhất Hòa: “Hũ tro cốt đâu?”
Đan Tiểu Dã: “Lấy được rồi, đang ở chỗ em, nắp hũ đã bị mở ra.” Không chi có thế, mọi người cũng đều đã lấy được những vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu.
“Ngài Raymond” xoay đầu liếc nhìn Đan Tiểu Dã.
Đan Tiểu Dã: “…”
Quá dọa người.
Sau đó, ”ngài Raymond” lại quay đầu nhìn ra bên ngoài lâu đài, như thể không hề để ý hũ tro cốt mà người đó đang ôm trong lòng là của mình.
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy “ngài Raymond” đang nhìn mình, nhưng lập tức nhận ra đây chỉ là ảo giác.
Trước mặt kẻ thù lớn, ngoài em gái của mình ra e rằng trong ánh mắt “ngài Raymond” không chứa được người thứ hai.
Ngay sau đó, Nhuế Nhất Hòa đã hiểu ra được tình cảnh hiện tại, đây là trận chiến giữa hai vị vu nữ.
La Đan thật sự có đủ thực lực để chiến đấu ngang tay với em gái mình không?
Trước đây cô ta vẫn luôn rơi vào trạng thái bị em mình áp chế, nếu không phải nhập vào thân xác người yêu của em gái, e rằng đã phải nếm trải tư vị của cái chết lần thứ hai rồi.
Có lẽ là do phong ấn trên hũ tro cốt đã được giải trừ, khiến thực lực của La Đan trở nên mạnh mẽ.
Cộng thêm việc tháp chuông đã bị phá hủy, sau khi vu thuật của La Lệ bị phá giải vì vậy cô ta bị phản phệ… nên yếu hơn.
Chị gái trở nên mạnh mẽ còn em gái biến yếu.

Thậm chí điều này khiến La Đan không cần lại phải mượn thân xác của người yêu em gái mình để hành động nữa, cô ta bay ra khỏi cơ thể của ngài Raymond.
Nhuế Nhất Hòa đã nhìn thấy người phụ nữ bay ra từ sau lưng người đàn ông cao lớn, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, tóc xõa ngang eo.
Có lẽ La Đan cũng phát hiện ra Nhuế Nhất Hòa đang nhìn mình nên quay đầu sang.
Gương mặt sưng phù vì ngâm nước biển kia đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu… khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng nõn cùng với đôi mắt ưa nhìn, thật sự vô cùng quen thuộc!
La Đan lại thật sự giống hệt với La Lệ.
La Đan và La Lệ đúng là một cặp song sinh.
Điều khiến Nhuế Nhất Hòa sửng sốt chính là La Đan lại mỉm cười với mình.

Đôi mắt cong cong, cười cực kỳ vui vẻ… không hề giống với oán linh đáng sợ bị tra tấn bởi thù hận một chút nào cả, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn với trước đây.
“Lệ Lệ…”
Cùng với việc La Đan dần thoát ra khỏi cơ thể của ngài Raymond, đôi mắt anh ta từ từ có thần trở lại, nhìn thấy vị hôn thê của mình đang quỳ trên mặt đất vô cùng đau đớn.

Anh ta muốn bước qua đó đỡ cô ta lên theo tiềm thức, nhưng thật sự khi La Lệ vui mừng vươn tay ra với anh ta, gọi mình là anh yêu thì Raymond lại cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt lùi về phía sau, lùi lại… cứ lùi tiếp.
Ôi! Ngài Raymond đáng thương, lúc anh ta nhìn thấy gương mặt của oán linh trong gương, hẳn đã kinh ngạc đến mức nào, lại sợ hãi ra sao.
Anh ta nghĩ rốt cuộc vị hôn thê của mình có phải là cô ấy hay không?
Ngay lập tức anh lại nhớ ra, La Lệ có một người chị gái song sinh, anh ta còn từng đi tham gia lễ tang của người con gái không may bị rơi xuống biển này.

Anh nhận ra kỳ thật oán linh nhập vào người mình chính là chị gái song sinh với vị hôn thê của mình.
Sau đó Raymond lại không nhịn được mà suy đoán, tại sao chị ta lại hận em mình đến vậy?
Nhưng mỗi lần suy đoán được một chút… thì lại bị tình yêu chân thành sờ sờ bóp chết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.