Đọc truyện Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu – Chương 15: Diệp Như & Chấn Phong 2
Thoáng cái đã đến hôn lễ của Âu Dương Chấn Phong và Tư Không Diệp Như. Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn The Win, một trong những khách sạn lớn nhất của thành phố T. Cách bài trí hôn lễ, lấy màu tím làm chủ đạo. Bởi vì màu tím tượng trưng cho sự thủy chung, mang theo một chút huyền ảo. Dọc theo đường đi là những cánh hoa hồng tím rơi khắp nơi. Tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, mọi người đến tham gia hôn lễ không khỏi trầm trồ khen ngợi. Đúng là đám cưới của một gia tộc lớn có khác.
Hôn lễ bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, trong niềm chúc phúc của mọi người cho cặp đôi vợ chồng trẻ này hai bên gia đình cũng vui vẻ nhận lời chúc đó. Cho đến khi tiếng của MC vang lên
– Lời đầu tiên, tôi thay mặt gia đình hai bên cảm ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ. Bây giờ mời mọi người chào đón cô dâu và chú rể…
Tiếng vỗ tay theo hồi vang lên, Tư Không Diệp Như khoát tay Âu Dương Chấn Phong bước vào lễ đường, trên người mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Đi theo sau là hai cặp phù dâu và phù rể. Mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Nam Cung Hạo Thiên trên người mặc đồ phù rể, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, kiều diễm cả hai toả sáng bước đi. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, Tư Không Diệp Như biết sẽ có chuyện này xảy ra mà. Khi cô biết Nam Cung Hạo Thiên làm phù rể, tim như rớt ra ngoài. Đường đường là một tổng tài của Tập Đoàn lớn thế giới, một ông trùm hắc đạo người người kính sợ, bây giờ đi làm phù rể? Ai tin? Nhưng được chứng kiến cận cạnh, không tin cũng phải tin.
Đồ của phù dâu và phù rể là màu tím tro, khi bận trong người họ toát ra một vẻ đẹp huyền bí khó tả. Sau khi đọc lời tuyên thệ sẽ ở bên nhau trọn đời. Cả hai đã trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, lúc tung bông là giờ phúc mà mọi người mong chờ nhất. Các tiểu thư chưa có chồng đều ra để giành bông, trong đó có cả cô và Nam Cung Nguyệt.
Tư Không Diệp Như quay lưng lại với mọi người và bắt đầu đếm ngược
– 3…2…1
Bó bông tung lên giữa không trung, không biết mọi người giành dật thế nào mà bó hoa lại rơi đúng vào chỗ Vương Tử Huyên. Cô ngơ ngác nhìn bó bông trên tay, môi thì mấp máy không nói nên lời.
– Tiểu Huyên, chúc bà mau tìm được đức lang quân như ý.
Nghe Nam Cung Nguyệt nói, cô ngượng đỏ mặt. Cúi đầu thắp xuống để che đi sự ngượng ngùng. Cô len lén đưa ánh mắt nhìn anh, anh lúc này đang nói chuyện với mọi người. Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, anh quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt cùng gương mặt đỏ như tôm luộc của cô. Anh nhếch môi sau đó quay đầu đi, Nam Cung Nguyệt bước lại cây cây đàn piano, cô ngồi xuống những ngón tay trắng vuốt lên phím đàn, tiếng đàn du dương khiến mọi người chú ý. Nam Cung Nguyệt nháy mắt với Vương Tử Huyên ý bảo cô hát coi như là lời chúc mừng cho Tư Không Diệp Như, cô như hiểu ý gật đầu với Nam Cung Nguyệt. Cô bước lại chỗ MC nói gì đó, rồi cầm micaro. Một thanh âm trong trẻo vang lên, cả hội trường náo nhiệt bất giác im lặng để hoà theo điệu nhạc. Âu Dương Tuyết Linh siết chặt nắm đấm, cô ta lúc nào cũng ta sáng trước đám đông… Bài hát kết thúc mọi người không ngừng vỗ tay cùng khen ngợi.
Nam Cung Nguyệt cũng đứng dậy, bắt đầu đi tiếp khách từng bàn. Tửu lượng của Cố Dạ Bạch và Nam Cung Nguyệt thì khỏi nói, họ là người trong làng giải trí nên rượu đối với họ uống không thành vấn đề. Nam Cung Hạo Thiên thì được mệnh danh là “ngàn chém không say”, nhưng nếu anh không uống ai dám bắt ép anh? Nhưng ngược lại, Vương Tử Huyên cô thật sự không biết uống rượu. Mới uống được hai ly cô đã thấy đầu quay vòng vòng.
– Tiểu Huyên,không biết uống thì đừng uống.
Nam Cung Nguyệt thấy mặt cô đỏ lên vì rượu thì lên tiếng, nhưng cô lắc đầu bảo không sao. Nam Cung Hạo Thiên đứng nhìn cô bị người ta ép uống rượu mà nhíu mày, anh đi đến giật ly rượu trên tay cô rồi lạnh lùng nói
– Ngu ngốc.
Vương Tử Huyên ngớ người, cô có làm gì đâu mà bảo cô ngu ngốc? Người này thật là… Cô cắn cắn môi dưới đôi mắt long lanh như sắp khóc nhìn vô cùng tội nghiệp và quyến rũ. Nam Cung Hạo Thiên sa sầm mặt, anh kéo cô đi ra ngoài sau đó ép người cô lên bức tường lạnh lẽo. Cô nhìn anh không chớp mắt, anh thầm chửi trong bụng rồi cúi người xuống ngậm lấy đôi môi đang khép mở của cô. Vương Tử Huyên bị hành động của anh doạ sợ, cô đưa tay đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng siết chặt eo cô. Cuối cùng cô không thể kháng cự mặc cho anh hôn, anh hôn cô đến thở không nổi, đến khi cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng mình sắp thở không được thì mới buông ra. Hai chân cô mềm nhũn, nếu không nhờ anh đỡ có lẽ cô đã ngã xuống đất. Tay Nam Cung Hạo Thiên vuốt lưng cô để giúp cô thuận khí. Anh lấy tay nâng cầm cô lên, khuôn mặt cô đã nhuộm lên một tầng mây hồng. Anh cúi xuống nói gì đó vào tai cô, làm cô đơ người chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh đang khuất dần.
Khi định thần lại, cô thấy Nam Cung Nguyệt đang tìm mình thì lên tiếng gọi
– Tiểu Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt thấy cô liền đi lại
– Cậu ổn chứ?
– Ừ, đi thôi.
Cả hai vào trong để tiếp tục dự lễ cưới.
******
Vương Tử Huyên về nhà đã là mười hai giờ đêm, cô tắm rửa xong liền đi ngủ, nhưng trời gần sáng cô cũng không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại cô liền nhớ đến nụ hôn khi nãy và lời nói của Nam Cung Hạo Thiên, không phải cô mắc bệnh tương tư rồi chứ? Nghĩ đến đây cô lắc mạnh đầu ép mình phải ngủ. Hai phút trôi qua trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô.