Vô Hận Ca Ca

Chương 20


Đọc truyện Vô Hận Ca Ca – Chương 20

Dực Chi ôm nhanh Thất Thất đến cánh rừng phía sau miếu, phát hiện bốn phía không có người, mới  thả Thất Thất trong lòng xuống, nhìn thấy Thất Thất hắc hắc khuôn mặt nhỏ nhăn vào một chỗ, nước mắt rơi như mưa.

Dực Chi an ủi : “ Thất Thất, ngoan ! Không khóc ! Thất Thất làm sao vây ?  nàng sao lại không nói chuyện chứ, đừng buồn đến không hé răng mà khóc chứ…A! đúng rồi.” Bừng tỉnh đãi ngộ, Dực Chi luống cuống giải á huyệt trên người Thất Thất.

“ Oa !” rốt cục có âm thanh, Dực Chi vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, ai nha ! hù chết hắn ! Còn tưởng rằng Thất Thất thương tâm quá độ, đến nỗi tiếng cũng không thể phát ra.

“ Nương thật đáng thương !” Thất Thất ở trong lòng Dực Chi khóc lóc nói : “ Nàng đã gầy ! nàng trước kia cho dù đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng, hiện tại chỉ có một mình Diễm Nhi…huynh còn …còn không cho muội cùng nương nói chuyện…huynh khi dễ ta….ô ô!” Thất Thất ô ô khóc không ngừng, bên này Dực Chi dụ ngọt đến đổ mồ hôi đầy đầu, qua một lúc sau, Thất Thất chỉ còn khóc thút thít chậm rãi dừng lại.

Dực Chi ngồi dưới một thân cây, đem Thất Thất ôm gọn vào trong lòng ngực, đem mặt nàng lau sạch, nhìn cổ tay áo của mình ướt sũng, thật khó không ra nước mắt ! nàng đây uống bao nhiêu nước trà mà khóc thành như vậy a !

Thất Thất dừng khóc, không náo loạn, ngơ ngác ngồi trong lòng Dực chi, thần sắc mê man, ánh mắt nhìn ề phía trước không rời. Dực Chi vốn lad nhẹ nhàng thở ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện Thất Thất chưa bao giờ có vẻ mặt mờ mịt như vậy, liền có chút lo lắng.

“ Thất Thất !” Hăn thử gọi nhẹ một tiếng.


Thất Thất mờ mịt ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống. Khi ánh mắt  hai người chạm nhau trong ngắn ngủ, trong lòng Dực Chi lại cả kinh không rõ lý do! Thất Thất như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, khác với khi vui đùa toát ra giảo ám, không giống với vẻ tinh lường khi nghĩ ra những ý tưởng kinh người, ánh mắt toát ra vẻ sầu bi cùng trống rỗng làm cho tâm Dực Chi hơi hơi co rút đau đớn. Dực Chi đang muốn mở miệng, Thát Thất lại lên tiếng trước hắn : “ Dực Chi, muội thật là Thất Thất sao ?” Ánh mắt của Thất Thất cũng không rời nhìn về phía trước, “ Muội căn bản không nhớ rõ muội là ai ! lần rơi vào nước đo sau khi tỉnh dậy , muội cái gì cũng không nhớ rõ ! những điểu muội biết đều là người khác kể lại gián tiếp, người trong Hạ phủ tuy rằng không nói trước mặt muội, nhưng sau lưng đều nghĩ rằng muội là si nhi ! Mà muội  thật sự cái gì cũng không biết làm, cái gì cũng không hiểu, muội nghĩ muội đúng như bọn họ nói là một si nhi đi ! Có khi trong đầu muội hiện ra một số hình ảnh kỳ quái, nói ra những lời nói mà ngay cả bản thân muội cũng thấy mạc danh kỳ diệu! Không ai hiểu được, cuối cùng muội chỉ làm cho đám hạ nhận cảm thấy khinh miệt và sợ hãi…Khi đó muội đã nghĩ, muội thật sự là Thất Thất sao ? Vì cái gì ngay cả muội cũng cảm thấy không đúng ? Muội cuối cùng là một loại lầm lỗi sắp biến mất, có lẽ một ngày muội sẽ thật sự mất đi.!”

Bỗng dưng Thất Thất cảm thấy bàn tay bên hông mình căng thẳng ! Nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Dực chi đang toát ra thần sắc phức tạp, “ Cho dù trước kia huynh ở bên cạnh muội là vì mục đích gì, nhưng lại là người không sợ hãi cùng chê cười muội, Diễm Nhi tuy rằng tốt với muội, nhưng cũng có lúc sợ muội, nhất là khi muội làm ra những chuyện tình mà nàng không thể lí giải…Nương cũng rất tốt với muội ! Phụ thân, đại ca đều rất tốt ! Nhưng là….” Thất Thất thở dài thật sâu, “ Trong lòng muội bọn họ cũng chỉ là một cái xwung hô mà thôi, muội không có cảm giác thân tình ! hơn nữa gần như cảm thất xa lạ!” Thất Thất sau khi nói xong đột nhiên vừa cười,, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước, lộ ra một chút răng nanh, phấn phấn đầu lưỡi, nhìn vẻ mặt rung động của Dực Chi, cánh tay bên hông càng thêm chặt, “Ở trong Hạ phủ, tuy rằng có rất  nhiều vây quanh muội, nhưng cũng chỉ cảm thấy cô tịch ! chỉ có khi ở chung một chỗ với huynh muội mới cảm thấy muội đang sống ở trên đời, mà không phải là cảm giác mờ mịt ! Cho nên khi đó mỗi ngày muội mới quấn quýt lấy huynh nha !”

Dực Chi cũng cười, vẻ mặt tuấn tuấn với nụ cười khẽ như sương như khói làm cho người khác cảm thấy sáng ngời, “ Vậy muội liền cả đời ở vên ta là tốt nhất!” Hắn cúi đầu, yêu thương hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trong mắt tỏa ra nhu tình mật ý chưa từng có.

Thất Thất đầu có chút vựng, cảm thấy chính mình sắp say chết trong ánh mắt của hắn, vội  vàng tìm về thần trí đang đi lạc, nói tiếp : “ Muội biết huynh dung túng muội, cho dù muội làm nhiều việc khiến huynh thật sự tức giận! nhưng huynh chưa từng có trách muội, cho nên….” Thất Thất bỗng dưng cắn cắn môi, “ huynh tha cho đại ca được không ? mặc dù trong trí nhớ của muội chưa từng có ấn tượng với đại ca, nhưng dù sao hắn cũng là đại ca của muội, máu mủ tình thâm, muội không thể  không  giúp hắn !”

Nháy mắt, sắc mặt Dực Chi thay đổi, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, nhìn người trong lòng đang cắn môi chờ đợi hồi lâu nói : “ Nàng…vì sao mà biết được?”

Thất Thất không rời mắt, “ muội vụng trộm xem thư của huynh…huynh từng nói với muội, nếu không có nhiệm vụ, cung chủ sẽ không dễ dàng cho huynh rời khỏi thiên tuyệt cung, mà lần ày huynh chỉ nói muốn giúp muội về nhà, cung chủ liền đồng ý, cho nên….”


Dực Chi thở dia fmootj hơi, thanh âm lại càng thêm trầm thấp, “ nàng không nên xem!” Nhưng không có ý tứ trách nàng, ngược lại cười nhẹ nhàng, “ thấy mầm biết cây, rót nước biết chén, nàng thật thông minh, lại đoán được  Tuyệt Ngự sái phường cùng rượu phường của Hạ gia có liên quan đến nhau !”

“ muội….” ngữ khí của Thất Thất dừng một chút, ánh mắt quét nhanh qua Dực Chi một cái, “ Hôm qua muội bắt được một con bồ câu đưa thư…là nó tự mình bay vào ! muội xem nội dung của thư tín !”

Dực Chi bỗng trừng to mắt, “ Thịt bồ câu  tối hôm qua kia….”

“ Ăn, muội bắt nó giao cho phòng bếp. thịt nướng tối hôm qua huynh ăn chính là…huynh còn khen ngon mà !” Thất Thất cúi đầu bồi thêm một câu.

“ Nàng….” Dực Chi theo bản năng sờ sờ gân xanh trên trán, hô ! hoàn hảo ! không tức giận ! cố nhịn ! cố nhịn ! hắn hít sâu một hơi ! “ trên thư viết nội dung gì?”


Thất Thất cúi đầu, không hé răng, hồi lâu mới thấp giọng nói : “ Bí phương của rượu phường bị đánh cắp, chắc chắn là do đại ca làm !”

Dực Chi hừ lạnh một tiếng, “ cũng không khác lắm, tóm lại bí phương quả thật là do rượu phường của Hạ gia lấy trộm không phải sao ? Mạ Hạ Tuấn Nham là lão bản của Sái phường, chúng ta tự nhiên muốn tìm hắn !”

Cái miệng nhỏ nhắn của Thất Thất chu một cái, bõng dưng đứng dậy rời khỏi ôm ấp của Dực chi, trên cao nhìn xuống, ánh mắt thẳng tắp trừng hắn, “Nói như vậy, huynh sẽ không bỏ qua cho rượu phường của Hạ gia sao ?”

Nhìn hai tay trống trơn, Dực Chi có chút mất mát, cũng đứng lên, “ Tuyệt Ngự tửu phường là của Thiên tuyệt cung, cũng không phải do một mình ta định đoạt, tửu phường của Hạ gia nếu lấy trộm bí phương của Tuyệt Ngự tửu phường nên gánh vác hậu quả. Thiên Tuyệt cung tuy rằng không phải là danh môn nhưng trong việc buôn bán cũng là người không đụng ta, ta không đánh người, coi trọng công bằng, nhưng nếu có người khi dễ trên đầu của Thiên tuyệt cung, Thiên tuyệt cung tất nhiên sẽ ăn miếng trả miếng, lấy máu đến máu ! Cần gì sinh ý cùng hắn ! hừ, nói cho nàng biêt ! Nếu không phải hắn là đại ca nàng, hiện tại hắn đã đi gặp diêm vương rồi !”

“ Huynh dám !” đôi mắt nhỏ của Thất Thất bỗng dưng trừng lớn đến mấy lần, “ muội nói cho huynh biết, Tuyệt ngự phường là cơ sở ngầm của Thiên tuyệt cung, hừ, muội không tin trên giang hồ các người không có cừu gia, muội xem nhất định còn không ít đây!”

“ Nàng dám uy hiếp ta !” Dực Chi rống to!

“ Huynh dám hung hăng với muội !” Thất Thất thét chói tai !


Vừa rồi còn nhu tình mật ý, kiều diễm vô cùng. Nháy mắt đã như hai còn gà trống đỏ mặt tía tai. Thường thường chỉ một mình Dực Chi tức giận mà giơ chân múa tay, lần này hai người cùng nhau tức giận, thật là hiếm thấy, Dực Chi nhiều lần thất bại thảm hại ở nhiều tình hướng, lần đầu tiên cùng Thất Thất bất phân thắng bại, đáng giá đẻ vỗ tay chúc mừng.

Thất Thất thở phì phì nói : “ Đừng nghĩ  ta đoán không ra, đôi hài bên hồ là người  là do ngươi làm, ngươi không muốn ta cùng mẫu thân nhận nhau, bụng dạ ngươi khó lường! Ngươi muốn đem ta vĩnh viễn bên cạnh ngươi! Ngươi còn….” Bỗng dưng nhớ tới cái gì ! Tức giận đến đỏ hai má hiện lên vẻ mặt bối rối, thanh âm lập tức nhỏ lại.

“ Ta chính là nghĩ giữu nàng lại bên người, người của thiên tuyệt cung không cho phép có quan hệ cùng người nhà…ta…” Dực Chi nói chuyện cũng trở nên lo lắng. Vẻ mặt hai người đồng thời trở nên xấu hổ, cả hai cùng liếc mắt nhìn nhau.

Thất Thất cắn môi, bỗng nhiên hồng đôi mắt, “ Ta đi tìm nương, nương đối với ta tốt nhất, nàng sẽ không phát giận với ta ! ta đi tìm nương….” Thất Thất lặp  lại mấy lần, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào phản ứng của Dực Chi, thấy hắn mặt không chút thay đổi, bộ dạng lại không ddoogj, trong lòng một mạch, đọa chân nói, “ ta đi đây!” Xoay người liền thờ phì phì đi về hướng xuống núi .


“ Thất Thất !” Dực Chi đuổi theo nàng, thấp giọng thảo hiệp, “ Nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt mẫu thân mình sẽ làm cho nàng hoảng sợ, có phải hay không a ! Chuyện này chúng ta bàn bạc kỹ hơn được không  ? bàn bạc kỹ hơn !”

Thất Thất gật đầu, thân thủ vỗ vỗ bả vai Dực Chi, “nhìn huynh cũng có thành ý, tốt lắm ! chúng ta liền bàn bạc kỹ.” Một dáng vẻ khoan hồng đại lượng, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười với Dực Chi.

“….” Bị lừa ! Dực Chi cảm thấy gân xanh đang nổi đầy trên đầu của mình ! Lần này không cần sờ cũng có thể xác nhận !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.