Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 5: Tôi chấp nhận


Đọc truyện Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi – Chương 5: Tôi chấp nhận

Sáng, Huyền San luộc trứng gà, nấu thêm một nồi cháo, bày thêm một đĩa dưa muối, rồi dắt tay Liên Chiêu tới ngồi vào bàn ăn.

“Ăn đi, cháo bớt nóng rồi.” Lý Huyền San bóc xong trứng gà, cẩn thận tách lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng ra.

Liên Chiêu không thích ăn lòng đỏ, chỉ thích ăn lòng trắng trứng.

Lý Liên Chiêu ăn trứng luộc, quay đầu mỉm cười với Huyền San: “Chị, chúng ta đúng là hợp nhau. Em không thích ăn lòng đỏ, mà chị cũng vừa khéo không thích lòng trắng. Cho nên mỗi lần em có thể ăn hai phần lòng trắng, chị có thể ăn hai phần lòng đỏ, hạnh phúc biết bao!”

Lời nói như trẻ con khiến cho Lý Huyền San thấy cực kỳ chua xót trong lòng.

Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của em gái: “Chờ chị tốt nghiệp sẽ kiếm được nhiều tiền, đừng nói là lòng trắng trứng, cho dù Liên Chiêu của chúng ta muốn ăn nhân sâm hay bào ngư, chị cũng mua cho em!”


Thu dọn bát đũa xong, cô đưa em gái lên xe đưa đón dành cho học sinh của trường học người mù. Điện thoại di động lại vang lên.

“Alo?” Lý Huyền San nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình.

“Lý Huyền San, tôi là Phí Thành Vương.” Giọng nam không nhanh không chậm vang lên từ đầu dây bên kia.

Lý Huyền San ngẩn người: “Sao anh biết số điện thoại của tôi?”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác? Anh Phó, hình như anh quên rồi, hôm qua tôi đã từ chối lời đề nghị của anh!” Lý Huyền San có hơi nổi giận, cô chán ghét cái giọng điệu kiêu ngạo chắc nịch của Phí Thành Vương.

Cứ như anh có thể khống chế toàn thế giới, cứ như loại dân đen như cô sẽ bị anh bóp nát chỉ bằng đầu ngón tay út.

Trong giọng nói của Lý Huyền San rõ ràng không vui, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Phí Thành Vương, giọng điệu của anh vẫn bình thản như thường: “Thật ư? Nếu như tôi có thể trị khỏi mắt cho em gái cô thì sao?”

“Phí Thành Vương! Anh điều tra tôi!” Lý Huyền San tức đến không để ý tới phong độ nữa. Cái tên đàn ông đáng chết này, thế mà lại phái người điều tra cô!


Kẻ có tiền đều không kiêng kỵ gì như vậy sao?

“Đúng, tôi đã phái người điều tra cô. Biết cô cao một mét sáu mươi sáu, nặng năm mươi cân, học trường đại học X ở Vu Nam, năm tư, chuyên ngành báo chí. Cô và Lý Liên Chiêu là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của cô đã bỏ cô, bỏ nhà ra đi năm cô hai tuổi. Ba ruột và mẹ kế của cô đã chết vì một trận tai nạn xe vào mười hai năm trước. Trận tai nạn xe đó cũng là nguyên nhân dẫn đến việc em gái cô bị mù.”

Lý Huyền San tức đến cả người phát run! Cô bỗng nhiên có cảm giác bản thân bị lột trần để người ta tùy tiện dò xét!

Thấy Lý Huyền San không nói lời nào, Phí Thành Vương lại tiếp tục nói: “Tôi còn biết cô và em gái của cô đều không thích ăn lòng đỏ trứng, em gái của cô còn có mơ ước trở thành hướng dẫn viên du lịch. Mà ước mơ của cô là chữa khỏi mắt cho em gái cô, giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ.”

“Cho nên?” Lý Huyền San cố gắng bình ổn lại hô hấp, lạnh lùng hỏi.

“Cho nên tôi tới giúp cô hoàn thành ước mơ. Tôi đã tra ghi chép bệnh án của Lý Liên Chiêu, mắt của cô ấy chỉ cần tới Mỹ làm phẫu thuật là được. Những ca phẫu thuật như vậy ở Mỹ có tỷ lệ thành công là 99,5 phần trăm, gần như là không có sai sót nào.”


99,5 phần trăm, con số này như tiếng sấm nổ đùng trong đầu Lý Huyền San.

99,5 phần trăm có nghĩa là sao? Lý Huyền San chỉ cảm thấy cả người mình đều run rẩy!

“Chấp nhận! Tôi chấp nhận!” Cô không do dự nhận lời Phí Thành Vương, còn như sợ anh đổi ý: “Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh. Nhưng anh nhất định phải bảo đảm mắt của em gái tôi sáng trở lại!”

Phí Thành Vương ở một bên khác nghe điện thoại cười đến rạng rỡ: “Không thành vấn đề, chỉ cần ký hợp đồng với tôi, làm vợ chồng trên danh nghĩa nửa năm, tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào một đầu ngón tay của cô. Sau khi ký kết hợp đồng, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuyên gia đưa em gái cô đi Mỹ làm phẫu thuật. Cô có thể giám sát toàn bộ quá trình.”

“Đồng ý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.