Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 27: Không muốn buông tay


Đọc truyện Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi – Chương 27: Không muốn buông tay

Phí Thành Vương thất thần, nhưng Lý Huyền San lại thật sự bị chọc tức.

Anh cứ đứng mãi ở cửa, không nói gì, cũng không định tránh ra, rốt cuộc anh có ý gì? Muốn dùng sự ưu việt cao cao tại thượng của anh để đè bẹp cô sao?

Lý Huyền San không quan tâm tới anh nữa, cô sầm mặt kéo tay nắm cửa.

Phí Thành Vương vừa vặn đứng ở cửa, cô muốn kéo tay nắm cửa thì nhất định phải chạm vào cơ thể anh, nhưng lúc này Lý Huyền San đã không thể quan tâm được nhiều như vậy! Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi ngột ngạt này, cách xa người đàn ông khiến người ta không thể hít thở này!

Cơ thể mềm mại và thơm mát của Lý Huyền San lại gần sát bên Phí Thành Vương, hương thơm thoang thoảng trên người cô truyền vào mũi anh.

Phí Thành Vương nhìn gò má cô, còn chưa kịp suy nghĩ, tay anh đã hành động trước một bước, anh nắm chặt lấy cổ tay trắng trẻo mảnh mai của Lý Huyền San!

“Anh đang làm gì vậy?” Lý Huyền San tức giận trừng mắt nhìn anh.

Phí Thành Vương nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt lóe sáng, giọng điệu cũng hơi gấp gáp: “Hợp đồng thêm một mục nữa: Không có sự cho phép của tôi, cô không được làm thêm bất cứ công việc nào! Để đền bù, mỗi tháng tôi sẽ bồi thường cho cô ba trăm triệu…”

Hả? Lý Huyền San sững sờ. Đây là… một thỏa thuận khác?


“Đừng quên, cô là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi. Mọi thứ cô làm đều phải phù hợp với thân phận hiện tại của cô!” Giọng điệu của Phí Thành Vương rất lạnh nhạt, nhưng lại lộ rõ vẻ coi thường và khinh bỉ.

Cô đi làm thêm, lại làm người mẫu áo tắm, nên làm mất mặt danh nghĩa vị hôn phu của anh!

Nói tới nói lui vẫn là ghét bỏ cô. Bởi vì danh tiếng của mình nên cô mới ký bản hợp đồng kia, đối với Phí Thành Vương mà nói, nhất định anh rất khó chịu nhỉ?

Nhìn Phí Thành Vương, Lý Huyền San cười bình thản: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Nụ cười của cô ấy xinh đẹp ngọt ngào như gió xuân, Phí Thành Vương nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô mà chợt thấy hơi khát.

Phí Thành Vương cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không để ánh mắt mình rơi vào đôi môi hồng của cô, giọng nói hơi chật vật: “Cô nghĩ…”

Mới nói được một nửa, căn phòng bỗng tối đen! Mất điện rồi!

Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ nhạy bén hơn. Vừa rồi không cảm nhận được, lúc này Lý Huyền San mới nhận ra cổ tay cô vẫn bị Phí Thành Vương nắm chặt.

Anh nắm rất chặt, không một chút thương hương tiếc ngọc, nhưng sức nóng của lòng bàn tay lại khiến mặt Lý Huyền San nóng bừng.


Lý Huyền San cố gắng rút cổ tay lại, trong bóng tối, không thể phân biệt được phương hướng nên cô lại ngã vào trong lòng Phí Thành Vương.

Trán cô đập vào cổ ấm áp của anh, tiếng “thình thịch” vang vang, không biết là nhịp tim của ai.

Phí Thành Vương cũng kinh ngạc trước tình huống đột ngột này, anh sững sờ một giây mới cố gắng kiềm chế được cánh tay dường như đã nâng lên, không để nói vươn tới, ôm chặt người phụ nữ nhỏ trước mặt.

Sau khi Lý Huyền San lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng đưa tay đẩy Phí Thành Vương ra.

Thế mà Phí Thành Vương lại cứ như bị quỷ ám, giữ chặt cổ tay cô không buông.

Lý Huyền San bối rối giãy giụa, chiếc áo khoác của cô vốn đã rất rộng, lại chỉ khoác hờ trên người, trong lúc tối lửa tắt đèn, chiếc áo khoác của cô bị lỏng ra, rơi xuống đất.

Cô chỉ mặc một bộ bikini dưới áo khoác thôi! Gần như là không mặc gì!

Lý Huyền San vừa xấu hổ vừa tức giận, bằng cảm giác cô tức giận trừng Phí Thành Vương: “Buông ra! Anh mau buông ra!”

Giọng cô mang theo chút van nài, nhưng Phí Thành Vương nghe lại như là cô đang làm nũng.

Cô đang đứng rất gần anh, trong vòng tay anh, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh, hơi ngứa, khiến trái tim anh lập tức rối loạn.

Anh không muốn buông tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.