Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 13: Còn có thể tha thứ sao


Đọc truyện Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi – Chương 13: Còn có thể tha thứ sao

Ngay khoảnh khắc mở cửa ra, Lý Huyền San đột nhiên có hơi xấu hổ.

Căn nhà vô cùng đơn giản của cô sắp hiện ra trước mắt Phí Thành Vương, dựa theo giáo dưỡng của anh, trên mặt chắc chắn sẽ không để lộ ra điều gì, nhưng Lý Huyền San có thể tượng tượng được cảm giác đầy kiêu ngạo của anh.

Liên Chiêu ngồi cạnh bàn sách, đang cầm điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, vừa lo lắng vừa vui vẻ nói: “Chị, sao chị không nghe điện thoại vậy? Có bị mắc mưa không?”

Cô vẫn chưa cởi áo khoác ra, trên vai chỉ hơi ướt một chút, xem ra là giáo viên đã đưa cô về nhà, lúc này Lý Huyền San mới yên tâm, đi qua xoa đầu cô: “Chị không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, xin lỗi, để em lo rồi.”

Liên Chiêu sờ sờ quần áo ướt đẫm của Lý Huyền San, đang chuẩn bị đẩy cô vào phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên hơi khựng lại, ngẩng đầu, ngửi ngửi trong không khí giống hệt như mấy con non: “Chị, chị dẫn khách về sao?”

Đôi mi dài như cánh bướm của cô hơi run lên, quay sang nhìn về hướng Phí Thành Vương.

Phí Thành Vương yên lặng nhìn Liên Chiêu, anh đột nhiên hiểu ra vì sao Lý Huyền San thà không cần danh dự cũng muốn kết hôn giả cùng anh rồi, Lý Liên Chiêu thật sự rất xinh đẹp!


Giống như ông trời cũng biết vẻ ngoài của cô quá hoàn mỹ, nên mới cố ý để cô có một chút tỳ vết.

Nhưng lúc này, đôi mắt vô thần mông lung dịu dàng như nai con, làm cho Phí Thành Vương đã nhìn đủ các kiểu gái đẹp cũng phải thương tiếc.

“Liên Chiêu, đừng sợ, là đồng nghiệp của chị.” Lý Huyền San vừa giải thích với Liên Chiêu, vừa nháy mắt với Phí Thành Vương.

Phí Thành Vương rất biết điều tự giới thiệu: “Chào em, anh là Phí Thành Vương.”

Dù sao Lý Liên Chiêu chỉ là một cô bé gái, không biết cách che giấu tâm trạng, nghe được giọng nói của Phí Thành Vương, ngước đầu lên nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Phí, giọng nói của anh thật êm tai, mùi hương trên người anh cũng thật dễ chịu!”

Mùi hương trên người Phí Thành Vương? Lý Huyền San ngẩn ra, trên người Phí Thành Vương có mùi gì chứ?

Phí Thành Vương mỉm cười, hiếm khi mà nói đùa vài câu: “Cảm ơn lời khen của em, em là người đầu tiên khen anh thơm đó.”

Lý Huyền San kinh ngạc trợn to mắt. Thánh thần ơi! Phí Thành Vương đang nói đùa kia! Núi băng ngàn năm Phí Thành Vương, vậy mà lại đang nói đùa với Liên Chiêu!

Không khí ấm áp làm tâm trạng của Lý Huyền San cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, rót cho Phí Thành Vương một ly trà nóng, Lý Huyền San thấy Phí Thành Vương còn đang đứng trong phòng khách, vội mời anh: “Ngồi đi! Anh đừng khách sáo như thế!”

Nói xong, lại có hơi bồn chồn, có phải Phí Thành Vương đang chê ghế sofa trong nhà cô quá cũ không?

Phí Thành Vương cười cười: “Người của tôi toàn là nước mưa nên không ngồi đâu. Tôi về trước, cô đi thay quần áo đi.”

Lý Huyền San nhìn bộ đồ vest ướt nhẹp của anh, do dự một lúc rồi mới nói nhỏ: “Nếu anh không ngại, trong nhà còn có đồ ngủ của ba tôi khi còn sống từng mặc.”


“Không cần phiền như thế, tôi còn có việc, về trước.” Phí Thành Vương từ chối vô cùng kiên quyết. Lý Huyền San cắn môi, cảm thấy cô rất ngốc!

Áo khoác cô chỉ mặc mười phút mà Phí Thành Vương còn bỏ đi, huống chi là đồ ngủ cũ do ba cô từng mặc chứ!

“Liên Chiêu, tạm biệt!” Phí Thành Vương tạm biệt Liên Chiêu.

Liên Chiêu cầm dù đưa cho Phí Thành Vương, có hơi lưu kuyến nói: “Anh Phó, hoan nghênh anh thường xuyên đến nhà của em chơi!”

Phí Thành Vương quay đầu mỉm cười: “Được.”

Lý Huyền San nhìn nụ cười của anh, không thể không thừa nhận, người đàn ông này đúng là con cưng của ông trời, hình như thượng đế đã dốc hết tất cả tâm huyết lên người của anh.

Không chỉ làm anh sống trong gia đình giàu có, vừa sinh ra đã ngậm muỗn vàng, lại còn làm anh đẹp trai đến như thế!

Lý Huyền San thay một bộ đồ khô ráo, chuẩn bị phơi cái túi bị ướt lên, lúc này mới phát hiện ra không thấy điện thoại đâu nữa!


Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng là rớt trong xe Phí Thành Vương!

Lý Huyền San đi đến trước cửa sổ, nhìn màn mưa to bên ngoài, lại giật mình phát hiện ra Đàm Dương đang đứng dưới một tán cây dưới lầu.

Anh không bung dù, người ướt nhẹp, đang vô cùng đáng thương nhìn sang cửa sổ bên này.

Lòng Lý Huyền San đau nhói, vội vàng kéo màn lại.

Cơ thể mệt mỏi dựa vào tường, Lý Huyền San cắn chặt môi, gần như chảy cả máu.

Nói không đau là giả, mối tình đầu, nụ hôn đầu đều trao cho Đàm Dương, trong sinh mệnh của cô, anh đã để lại một dấu vết rất sâu đậm!

Nhưng sau khi anh làm ra chuyện đó, cô còn có thể tha thứ cho anh sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.