Đọc truyện VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!! – Chương 48: Chúng Ta Có Thể Không?
“Tên khốn nhà anh từ bao giờ nói chuyện ngọt ngào với người khác như vậy?” Tư Lam cắn khẽ lên môi anh.
“Tư Lam, buông anh ra đi!! Không sợi dây kiềm chế của anh đứt, anh không chắc sẽ đảm bảo an toàn cho em đâu” Giọng của Thái Trạch Dương yếu dần dường như anh đang cố gắng kiềm chế bản thân của mình rất nhiều.
“Em không buông ra đấy!! Anh phải giải thích cho rõ với em ngay, sao anh và cô ấy thân thiết như vậy mà em không biết”
“Ngoan buông anh ra, anh sẽ nói” Tư Lam cả người đều bám lên người của Thái Trạch Dương.
Hơi thở đều đều của Thái Trạch Dương thổi vào mặt của Tư Lam, đột nhiên bị anh đè vào thành hồ, Thái Trạch Dương cúi xuống hôn lên môi của cô.
Tư Lam giật mình, nhưng sau đó cũng ôm lấy anh cùng hoà mình với anh, Tư Lam không còn ngại ngùng nữa, Thái Trạch Dương thật sự khao khát cô nhưng anh không muốn chạm vào cô khi cô chưa thực sự trưởng thành.
Nhưng Tư Lam lại khiêu khích anh như thế này, anh cứ kiềm chế mãi thế này anh không phải đàn ông rồi, phải trừng phạt cô một chút để sau này không dám tái phạm nữa.
“Ưm… Trạch Dương” Tư Lam ôm lấy thân hình rắn chắc của anh khẽ kêu lên.
Thái Trạch Dương rời môi cô hôn lên cổ của Tư Lam, anh để lại trên cổ của cô vài vệt dâu đỏ như đánh dấu chủ quyền của mình.
“Trạch Dương, chúng ta về khách sạn đươic không?” Đột nhiên Tư Lam lại đề nghị làm anh đờ cả người, nhưng cũng nhanh chóng bế cô lên giúp cô mặc quần áo lại đàng hoàn rồi cùng quay trở về khách sạn.
Thái Trạch Dương bế cô đặt lên giường, nhưng anh không muốn tiếp tục chuyện lúc nãy, vì vốn chỉ muốn trừng phạt Tư Lam một chút chứ không có ý định xấu với cô.
“Trạch Dương… em yêu anh, đừng để ý người con gái khác được không” Tư Lam lúc nào trong đầu cũng sợ mất anh, ai bảo Thái Trạch Dương đẹp trai quá làm gì.
“Tư Lam, chúng ta có thể sao?” Nhìn thấy sự mời gọi từ cô sự kiềm chế của anh có hạn.
“….” Tư Lam khẽ gật đầu.
Tư Lam nhanh chóng bị anh hôn thở hổn hển, cả người mềm nhũn ra. Tư Lam đưa tay lên đánh vào lồng ngực của anh trách móc.
“Sao anh lại ngọt ngào với cô ấy như vậy? Còn em thì sao, sao lúc đầu nói chuyện với em anh lại lạnh lùng như vậy” Tư Lam cứ đánh vào ngực anh nói.
“Tư Lam vì anh nghĩ chuyện giữa thầy và trò là không thể xảy ra nên anh không muốn em bị sao nhãn việc học” Thái Trạch Dương cố giải thích.
“Trạch Dương, em có tin anh được hay không?” Tư Lam giọng hoài nghi.
“Em không tin anh cũng không sao, thời gian sẽ chứng minh cho em thấy anh thật sự yêu em” Trạch Dương hôn lên tóc của cô ôn nhu mang theo vô số dịu dàng và gắn bó. Thái Trạch Dương hôn môi cô một lát, làm cảm xúc của cô bình tĩnh hơn.
Thái Trạch Dương vươn tay cởi nút thắt trước ngực Tư Lam, môi cũng di chuyển đến giữa cổ Tư Lam, giọng nói càng lúc càng trầm thấp.
“Tư Lam tại em quá quyến rũ nên anh không kiềm chế nổi bản thân mình”
Tư Lam mơ màng chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, hai mắt mê ly, không có một chút sức nào, trong mắt và tất cả cảm quan đều chỉ còn anh.
“Tư Lam, để đảm bảo không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ xử dụng đồ an toàn nhé” Thái Trạch Dương thì thầm bên tai cô.
Ý thức của Tư Lam mơ màng, cắn chặt môi khẽ gật đầu, Thái Trạch Dương chậm rãi thưởng thức hương vị của Tư Lam, để cô cảm thấy thoải mái nhất.
“Tư Lam sẽ rất đau nên em chịu khó nhé” Thái Trạch Dương dùng lời ngọt ngào nói.
Thái Trạch Dương nhẹ di chuyển động mạnh cái eo cường tráng về phía trước một chút, Tư Lam bật ra tiếng kêu lớn.