VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Chương 23: Không Sao, Như Mèo Cào Thôi


Đọc truyện VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!! – Chương 23: Không Sao, Như Mèo Cào Thôi

Trong lúc đang tập luyện Băng Uyên cứ cố tình lấn áp Tư Lam, cô nhận ra điều đấy chứ nên cô không hề thua Băng Uyên cô cũng lấn áp Băng Uyên lại nhưng cô không đấu lại cô ta.

“Tôi không thích chung đội với kẻ yếu như cậu” Băng Uyên liền nhếch môi cười khinh bỉ Tư Lam đưa tay bắt lấy bóng từ tay Tư Lam rồi dùng chân gạt Tư Lam.

“Băng Uyên giỏi quá, vào rồi!!” Một vài bạn nam không thấy sơ hở trong đó liền khen ngợi Băng Uyên.

“Tư Lam” Cả Trí Nam và Tiêu Phàng nhìn thấy cô ngã xuống liền chạy đến đỡ lấy cô.

“Đau quá!!” Tư Lam nói khẽ với Tiêu Phàng, mặc dù chân rất đau nhưng cô không hề khóc.

“Tư Lam cậu có sao không? Tớ xin lỗi, tớ không cố ý” Băng Uyên giả vờ chạy đến hỏi cô khi thấy Trí Nam.

“Tư Lam, yếu thật đấy, liên luỵ cả đội như vậy hay là thay người đi!!” Một vài người theo phe của Băng Uyên nói giọng khinh bỉ cô.

“Các cậu im đi!! Biết gì mà nói, cậu ta cố ý gạt chân Tư Lam, Băng Uyên tôi nói cho cậu biết Tư Lam mà có gì tôi không tha cho cậu” Tiêu Phàng đi đến nắm lấy cổ áo của Băng Uyên đe doạ nói.

“Tư Lam để tớ đưa cậu lên phòng y tế” Trí Nam liền cúi người xuống bế cô lên đưa đến phòng y tế.

Tại phòng giáo viên, Thái Trạch Dương nghe có tiếng cãi nhau bên dưới, anh nhìn xuống thì thấy sân thể dục đang có chuyện gì đó xảy ra.

Anh nhìn xuống thì thấy Tư Lam đang ngồi ôm lấy chân vẻ mặt vô cùng đau đớn, lúc đó Trí Nam bế cô lên, anh lo lắng đi đến phòng y tế xem thử.


Trí Nam đưa cô lên phòng y tế nhẹ nhàng đặt cô xuống giường giúp cô cởi giày ra, hiện tại phòng y tế không có ai vì cô y tá vừa ra ngoài một lúc rồi.

“Tư Lam cậu tin tớ chứ?” Trí Nam đột nhiên hỏi câu đó làm cô ngớ ngẩn không biết gì.

“Sao?”

“Tớ nghĩ cậu bị trẹo chân, phải bẻ lại, còn vết thương này thì phải dùng thuốc để khử trùng sẽ hơi đau” Trí Nam khẽ nói.

“Cậu cứ làm đi!!” Tư Lam nhắm mắt lại cố chịu đau.

“Á, đau quá!!” Trí Nam nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô trước nhưng cô hét toáng cả lên, Thái Trạch Dương từ xa nghe được tiếng của cô thì vội chạy đến.

“Tránh ra đi!! Để thầy xem” Thái Trạch Dương nhẹ kéo Trí Nam qua một bên nhẹ nhàng giúp cô.

“Em về học tiếp đi, để thầy giúp em ấy” Thái Trạch Dương thấy ánh mắt của Trí Nam không tin tưởng mình thì liền nói.

“Nhưng mà…” Trí Nam thật sự không muốn rời đi.

“Về đi!!” Thái Trạch Dương nói.


“Trí Nam cậu về đi!! Thầy ấy giúp tớ được mà nên cậu yên tâm” Tư Lam nhẹ nhàng nói.

“Vậy tớ về đây, lát tớ sẽ đến thăm cậu” Trí Nam nói rồi rời đi.

Sau khi Trí Nam rời đi trong phòng bỗng hoá im lặng, Tư Lam không dám nhìn thẳng vào mắt anh, còn anh nhìn thấy vết thương trên chân cô mà khẽ nhói ở trong lòng.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Thái Trạch Dương nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô có hơi đau nhưng vẫn có chút dễ chịu.

“Đau” Thái Trạch Dương đã rất nhẹ nhàng nhưng bóp trúng phần khớp của cô nên cô khẽ kêu lên.

“Cầm lấy đi, đau thì cắn lấy” Thái Trạch Dương đưa tay của mình cho cô.

“Không được đâu thầy, thầy sẽ đau” Tư Lam sợ mình cắn anh đau nên không muốn.

“Không sao”

Vừa nói xong anh liền bẻ khớp chân của cô lại, cô không kiềm được liền nắm lấy tay anh cắn thật mạnh, Thái Trạch Dương khẽ nhăn mày.

“Xong rồi đấy!!” Tư Lam đưa chân ra xoay qua xoay lại thấy không đau nữa.

“Em xin lỗi, thầy có đau lắm không?” Tư Lam nhìn hậu quả cô để lại trên tay anh, là vệt máu đỏ tươi, không ngờ cô lại khiến anh bị thương.

“Không sao, như mèo cào thôi” Thái Trạch Dương mỉm cười xoa đầu cô, Tư Lam thấy anh lúc này thật dịu dàng hoàn toàn khác lúc sáng.

“Chưa xong đâu còn phải khử trùng vết thương hở nữa này” anh đi đến tủ thuốc lấy thuốc khử trùng ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.