Bạn đang đọc Vô Diện Thư Sinh – Chương 25: Vệ Đạo Trừ Ma
Giữa một khu rừng mọc toàn là Thiết Vân Sam thẳng tăm tắp, một cảnh quang kỳ lạ chợt xảy ra. Có một nhân vật không chỉ vận y phục lạ lùng quái đản, là y phục thường nhật của những nông phu thôn dã nhưng lại rách đùm rách đụp và được cột túm dúm dó ở nhiều nơi, với một mảnh khăn nửa cột nửa trùm ngang nửa đầu bên trên, khiến không ai đoán nhân vật đó là hạng người gì là khiếu hóa thì không phải, do diện mạo vẫn sạch sẽ tinh tươm, là nông phu cũng không, do nông phu cũng ít người cột dúm dó những chỗ y phục rách, thay vào đó là phải được vá lại bằng những đường khâu dù có vụng về cũng phải khâu, mà nhân vật này còn đang có những hành động cử chỉ quái đản nhiều hơn.
Đấy là nhân vật này hết tự chạy qua bên này lại đột ngột chuyển hướng chạy đâm sầm qua bên kia, và là chạy một cách cuống cuồng như thể giữa thanh thiên bạch nhật lại gặp hồn ma bóng quế trêu ghẹo.
Và vì chạy mãi vẫn bị việc gì đó ám ảnh nên nhân vật này liều mình đứng dừng lại, vừa hồng hộc thở vừa buông những lời thất vọng :
– Các hạ là ai? Có oán thù gì kẻ hèn này mà cứ đùa cợt hí lộng, không để ai nhìn thấy mặt?
Vút…
Mã Nguyên Vũ hiện thân, đứng đối diện với nhân vật đó :
– Cố nhân lâu ngày gặp lại, tại hạ hí lộng như thế này đâu bằng đại sư trước kia từng hí lộng, dám trá tử làm tại hạ nhất thời mất phương hướng, không thể đoán biết ai là nhân vật đứng đằng sau hai vụ thảm sát ở Mã gia và Hồng gia? Bánh ít đi bánh quy về, không lẽ đại sư trách tại hạ nỡ đùa dai với đại sư?
Nhân vật nọ rủn người, nhìn như không tin người trước mặt mình chính là Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi… ôi chao, hóa ra ba lần ngươi chết đều là những tin đồn thất thiệt? Sao ngươi biết ta ẩn náu ở đây? Có phải là…
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
– Nơi đại sư ẩn náu đâu phải chỉ có một mình tại hạ biết? Trái lại, còn một nhân vật này cũng biết và nếu tại hạ nói tính danh của nhân vật đó ra chỉ e đại sư vừa nghe xong đã kinh tâm vỡ mật mà chết ngay thôi.
Nhân vật nọ lập tức đảo hai mắt láo liên, miệng thì lắp bắp không thành lời :
– Ngươi muốn nói… là Mã… Mã…
Mã Nguyên Vũ xua tay :
– Đã nói thế nào đại sư cũng sợ mà, thôi thì thế này vậy, tại hạ sẽ giúp đại sư một phen nhưng đổi lại, đại sư có điều gì muốn cho tại hạ biết chăng?
Nhân vật nọ bất giác đưa mắt nhìn thật kỹ Mã Nguyên Vũ, cho dù từ nãy giờ đã nhìn và vẫn nhìn nhưng lần này cái nhìn cứ như thể chỉ mới nhìn lần đầu :
– Ngươi có biết Mã Bình Nguyên là một tiểu tử có bản lãnh như thế nào chăng? Có biết xuất thân võ học của y ra sao không mà trước mặt ta ngươi dám tự phụ là có thể giúp ta?
Mã Nguyên Vũ giả vờ :
– Bất quá Mã Bình Nguyên chỉ tiếp thụ hết chân truyền của Tam Ma Vương mà thôi, là những nhân vật từng là bại tướng của Vô Diện thư sinh. Đâu có gì đáng để tại hạ phải sợ không dám đối đầu?
Nhân vật nọ khinh khỉnh :
– Ta cũng đoán biết từ lâu, Hồng Khắc Ngụy đã chọn ngươi thay vì chọn Hồng Phi Ngọc làm hậu nhân kế truyền cho thân phận Vô Diện thư sinh của lão. Tuy nhiên nếu Hồng Khắc Ngụy có hai điều lầm lẫn thì bản thân ngươi hiện đang có một lầm lẫn hết sức tai hại.
Mã Nguyên Vũ nghiêng người :
– Xin được thỉnh giáo đó là những lầm lẫn gì?
Nhân vật nọ đáp :
– Cái lầm thứ nhất của Hồng Khắc Ngụy vì ngỡ ngươi là hậu nhân của Mã gia nên cố tình cưu mang và truyền tuyệt kỹ Vô Diện thư sinh cho ngươi.
– Vậy tại hạ là hậu nhân của ai?
Nhân vật nọ cười lạt :
– Liệu ta nói ra ngươi tin không. Thôi thà không nói còn hơn. Riêng điều lầm lẫn thứ hai của Hồng Khắc Ngụy là không hề biết Hồng Phi Ngọc chỉ là con tư sinh của Hồng phu nhân và phụ thân đích thực của y chính là Hắc Cốt Tôn Giả. Có lẽ ở chốn cửu tuyền Hồng Khắc Ngụy cho đến lúc này vẫn chưa hay biết sự thật phũ phàng đó. Còn ngươi, ngươi nghĩ võ học của Vô Diện thư sinh đã là cái thế ư? Chưa đâu, trên bậc Vô Diện thư sinh còn có một người. Chính nhân vật này mới là người có đủ bản lãnh để đào luyện ra một Mã Bình Nguyên đáng là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi chưa phải là đối thủ của y đâu.
Mã Nguyên Vũ lúc này mới nhẹ nhàng tiết lộ :
– Đại sư muốn ám chỉ Nghịch Hành Ma Thế Tôn, hậu nhân đệ Tam đại, Mộ Dung Tiên lão Tiên Gia?
Nhân vật nọ giật mình và ngỡ ngàng :
– Ngươi cũng biết nhân vật này?
Mã Nguyên Vũ cười nhẹ :
– Có một gã gọi là Quản sự gia của một chốn có tên là Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh. Gã đã lọt vào tay tại hạ, đã cung xưng tất cả, nhờ đó tại hạ mới được gã chỉ điểm cho phải tìm đại sư ở nơi nào.
Nhân vật nọ thầm lo ngại :
– Ngươi không liên quan gì đến Mã gia lẫn Hồng gia, vậy tìm ta để làm gì?
Mã Nguyên Vũ ỡm ờ :
– Theo lời gã Quản sự gia khai báo, tại hạ tìm đại sư là muốn mong được chỉ giáo vì nguyên nhân nào đại sư dám quả quyết tại hạ chẳng có quan hệ gì đến Mã gia hoặc Hồng gia.
Nhân vật nọ lo ngại ra mặt :
– Thì chẳng phải hậu nhân của Mã gia chính là Mã Bình Nguyên như ngươi đã biết rồi sao?
Mã Nguyên Vũ cau mày và gật đầu :
– Vì biết nên tại hạ muốn minh định nguyên nhân. Bằng không, chỉ cần là người được tiếp nhận di học Vô Diện từ Hồng Khắc Ngụy bảo chủ, tại hạ vẫn đủ tư cách giết đại sư để báo thù. Đại sư nghĩ có đủ bản lãnh đối đầu tại hạ không?
Nhân vật nọ chớp nhẹ hai mắt :
– Vậy là ngươi thừa nhận ngươi chính là Vô Diện thư sinh?
Mã Nguyên Vũ vừa gật đầu, nhân vật nọ lập tức ra tay :
– Vậy thì ngươi phải chết.
Ào…
Mã Nguyên Vũ phá lên cười và chỉ cần di hình hoán vị nhẹ một lượt là đã thoát chiêu công bất thần của nhân vật nọ.
– Sao đại sư không dùng tuyệt kỹ Thiếu Lâm? Dùng tuyệt học của Thiên Cang Thượng Nhân chỉ là chọc cho tại hạ chết vì cười mà thôi. Ha Ha…
Nhân vật nọ biến sắc :
– Ngươi cũng am hiểu Thiên Cang công phu, Chuyển Tinh Hoán Đẩu thân pháp? Vậy thì đỡ!
Ào…
Mã Nguyên Vũ vẫn cứ nhẹ nhàng tránh chiêu và tiếp tục cười :
– Đại sư vẫn không vận dụng tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tại sao thế? Sợ có người nhận ra đại sư là Như Thiền bấy lâu nay trá tử thôi sao? Công phu Kim Sa Ưng Trảo công tuy lợi hại nhưng đại sư vẫn chưa luyện đạt đủ hỏa hầu. Để tại hạ thử thi triển công phu đó một lần cho đại sư xem nha! Ha… Ha…! Trúng này!
Bùng…
Nhân vật nọ bị chấn lùi, mảnh khăn cột ngang nửa đầu cũng vì thế mà bị rơi xuống, để lộ phần da đầu trọc bóng.
Chợt có tiếng niệm Phật vang lên :
– A di đà Phật! Như Thiền nhị sư đệ, là ngươi đó sao?
Bị bại lộ thân phận, nhân vật nọ với cái đầu không một sợi tóc đã bất ngờ lao ập về phía người vừa phát lên tiếng niệm Phật :
– Như Độ! Là ngươi tiếp tay Vô Diện thư sinh uy hiếp ta. Không cho ta cơ hội báo thù cho thân huynh. Ta phải giết ngươi.
Ào…
Nơi Như Thiền đang lao đến chợt xuất hiện cùng một lúc năm vị tăng nhân. Có một lão tăng tay cầm thiền trượng và lão tăng này vẫn đứng yên, nhượng phần đối phó Như Thiền cho bốn tăng nhân cùng một lúc xuất thủ.
Vù…
Vù…
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
– Thiếu Lâm Tứ Pháp Bảo! Lão Như Thiền ngươi vậy là đã đến lúc đền tội rồi. Hừ!
Và Mã Nguyên Vũ lắc vai đi mất, không cần xem kết quả cũng biết một Như Thiền dù lợi hại đến đâu vẫn bị Tứ Pháp Bảo Thiếu Lâm chế ngự. Nghiêm trọng thì mất mạng ngay đương trường, nhẹ lắm thì cũng bị phế bỏ toàn bộ võ công, bị xử trị theo môn quy nghiêm ngặt đã mấy trăm năm nay của Thiếu Lâm phái.
Quả nhiên là thế, vì có tiếng Như Thiền chợt gào lên bi thảm :
– A… a…
* * * * *
Đang lao đi thật nhanh, Mã Nguyên Vũ chợt dừng lại, hướng mặt về một tàng cây mọc khuất lấp ở ven rừng :
– Hiện thân di. Ta cho ngươi bám theo nhưng năm dặm là quá đủ rồi. Những ngỡ ngươi biết sợ và cứ âm thầm cút cho khuất mắt ta, ắt mọi chuyện đã qua ta không kể đến.
Nhưng vì ngươi quá to gan, quyết bám theo ta như âm hồn bất tán, phải chăng ngươi nghĩ ta không đủ lực giết ngươi, như khi nãy vì thiếu lực nên để Như Thiền lão trọc cho Thiếu Lâm Tứ Pháp Bảo xử trị? Nếu là vậy, hãy đường hoàng hiện thân xem nào!
Thế là từ tàng cây đó liền có một bóng người xuất hiện.
Vút.
Với toàn thân che kín bằng một túi lụa phủ kín từ đầu đến chân, nhân vật mới xuất hiện nếu có vẻ ngoài thần bí thì lời nói cũng bí ẩn mơ hồ không kém :
– Ngươi luôn là kẻ đa nghi? Và đối với ta hầu như ngươi cũng không có lấy một lần tin tưởng? Tại sao thế? Hay ngươi định nói vì ngươi có tài thần cơ diệu đoán, biết trước rằng sau này sẽ có lúc ta đối xử tệ bạc với ngươi nên ngươi đã có sẵn phương sách trừng trị ngược lại ta?
Mã Nguyên Vũ thở ra nhè nhẹ :
– Ta không tiên lượng trước bất kỳ điều gì cả, đó là đối với ngươi. Những gì ngươi vừa nói ta hoàn toàn không hiểu.
Thần bí nhân chợt gầm vang :
– Vậy ngươi nói đi. Vì sao ta đã có sự sắp đặt quá hoàn hảo, đã ném ngươi xuống vực sâu mà không một ai rơi xuống còn mong toàn mạng, nhưng ngươi cuối cùng vẫn sống? Phải chăng trong số những tuyệt học ngươi chỉ điểm cho ta đã có công phu ngươi cố ý giữ lại? Và nhờ đó, dù bị ta khống chế huyệt đạo ngươi vẫn tự giải khai, để sau đó là ngươi tự giải thoát, không bị tan xương nát thịt nếu để rơi đến tận đáy vực? Là ngươi nghi ngờ từ trước nên không thật tâm trao truyền toàn bộ chỗ võ học vốn dĩ là thuộc về ta. Đúng không?
Mã Nguyên Vũ vẫn nhỏ nhẹ :
– Ngươi đang nói với ta theo tư cách nào? Là Vô Diện thư sinh đời thứ tư hay là Hồng Phi Ngọc, cốt nhục hậu nhân của Hồng Khắc Ngụy, Bảo chủ Hồng gia bảo?
Nhân vật thần bí nọ tự rùng mình :
– Đã có người là Vô Diện thư sinh trước ta một đời, ta còn tư cách gì nhận mình là Vô Diện thư sinh? Còn là Hồng Phi Ngọc ư? Ha… Ha…! Ngươi đã biết có ta âm thầm bám theo ngươi từ lâu, lẽ nào ngươi nghĩ ta không nghe những gì lão trọc Như Thiền đã nói? Ta là cốt nhục của ai chứ? Của một ác ma Hắc Cốt Tôn Giả. Ta còn dám tự nhận mình là hậu nhân của Bảo chủ Hồng gia bảo được sao? Ta không thể, cũng không biết là đang nói với ngươi theo tư cách nào.
Mã Nguyên Vũ thở dài :
– Vậy thì ngươi đừng hỏi ta có hay không có giấu ngươi một điểm nào đó dù nhỏ trong di học Vô Diện. Vì ngươi hoàn toàn không có tư cách gì hỏi ta câu hỏi đó. Đến cả câu nói, khẳng định đó là do vốn dĩ thuộc về ngươi cũng không được quyền nói. Có chăng, ta khuyên ngươi nên thật sự bình tâm và tự xét lại những hành vi gần đây ngươi đã thực hiện. Đã xảy ra chuyện gì và nguyên nhân có phải là ngươi đã có những hành vi lỗi đạo hay không? Chỉ khi ngươi nói xong, nói tất cả, biết đâu ta sẽ tìm được một phương cách nào đó khả dĩ giúp đỡ ngươi.
Nhân vật thần bí giật mình :
– Ngươi muốn ám chỉ điều gì khi bảo sẽ tìm phương cách giúp đỡ ta? Tại sao ngươi biết ta đang có điều bất ổn, có thể cần giúp đỡ?
Mã Nguyên Vũ trầm giọng :
– Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc. Họ đã thổ lộ ẩn tình gì của Tri Thù môn cho ngươi? Ta biết, ngươi chợt nảy ý giết ta là có hai nguyên do. Một là điều ta vừa nói, có liên quan đến điều bí ẩn của Tri Thù môn. Và nguyên nhân thứ hai chỉ là vì ngươi đố kỵ ta, ngươi không muốn ta có bản lãnh cao thâm hơn ngươi, như năm năm trước vậy. Ngươi chỉ muốn tâm cơ ta hơn ngươi thì cứ hơn nhưng về võ học thì không được. Vì ngươi đường đường là một Thiếu bảo chủ, sau lại là Thiếu hội chủ, hơn hẳn ta chỉ là một cô nhi cút côi tình cờ được Bảo chủ Hồng gia bảo đưa về cưu mang. Vậy ngươi có biết chăng, chỉ một năm sau ngày ta đặt chân vào Hồng gia bảo, kỳ thực võ công của ta đã cao minh hơn ngươi rồi. Đấy là nhờ Lệnh Hồ Triển điểm chỉ võ học cho ta. Ngươi có tin như thế không?
Thần bí nhân giận dữ tự giật bỏ túi lụa, hiện nhân hoàn toàn là một Hồng Phi Ngọc, Thiếu hội chủ Thần Long hội :
– Ngươi nói dối. Vì ngươi là kẻ có lắm thủ đoạn, nhiều tâm cơ nên thủy chung ngươi luôn là kẻ nói dối ta. Nói đi, tại sao võ học của ta chợt sa sút? Ngươi phải biết và ngươi phải nói.
Mã Nguyên Vũ gằn giọng :
– Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc đã thổ lộ điều gì với ngươi?
Hồng Phi Ngọc giận đến hai mắt tóe hung quang :
– Ngươi nhất quyết không chịu nói phải không? Đừng tưởng Hồng Phi Ngọc này không có cách uy hiếp ngươi phải nói.
Mã Nguyên Vũ gật gù và bĩu môi :
– Vậy là ngươi đã sanh cầm họ, định dùng họ để uy hiếp ta? Thủ đoạn của ngươi đê tiện lắm, thật là Hổ phụ sinh Hổ tử, ngươi thật giống thân phụ ngươi là Hắc Cốt Tôn Giả, càng giống hơn mẫu thân ngươi là dâm phụ Trang Phù Dung.
Hồng Phi Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai :
– Ta là ta. Ta không nhìn nhận Hắc Cốt Tôn Giả là thân phụ. Ngươi nói hay không nào?
Mã Nguyên Vũ nhìn Hồng Phi Ngọc bằng ánh mắt đầy thương hại :
– Thiếu chủ. Tại hạ xin kính ngưỡng gọi là Thiếu chủ như thuở nào. Tại sao thiếu chủ lại nảy ý đố kỵ Mã Nguyên Vũ này? Vì ngỡ bản thân là hậu nhân của Mã gia, lại cảm kích đại ân Hồng gia từng cưu mang, hẳn thiếu chủ đã biết tại hạ vì muốn báo thù nên không ngần ngại gây cảnh đồ sát. Để sau đó ra sao thiếu chủ có biết không? Mã gia và Hồng gia không chỉ còn nguyên vẹn đó những hậu nhân, mà thù nhân của hai gia trang này lại là người từng có bối phận cao nhất ở đấy. Thiếu chủ có biết tại hạ bị ngỡ ngàng như thế nào không? Sao Thiếu chủ không vì thế mà thương hại tại hạ, trái lại còn đố kỵ, để lợi dụng lòng tin được tại hạ dành cho, nhẫn tâm lập kế sát hại tại hạ? Tại sao chứ, thiếu chủ?
Hồng Phi Ngọc suy sụp hoàn toàn :
– Ngươi đừng hỏi ta. Vì sau khi hạ thủ ngươi rồi chính ta cũng tự hỏi không biết bao nhiêu lần là tại sao ta lại nhẫn tâm đến thế? Tại sao ta giết ngươi trong khi ngươi, nếu muốn, chí ít cũng đã có hơn một cơ hội để giết ta? Ngươi có đủ tư cách và danh chính ngôn thuận để giết ta, vì lúc đó ngươi gặp ta đang là Thiếu hội chủ Thần Long hội. Nhưng ngươi không giết ta. Tại sao?
Mã Nguyên Vũ thở dài :
– Có lần Thiếu chủ dùng thân phận Vô Diện thư sinh, cho dù chỉ là mạo nhận, để ứng cứu tại hạ. Sau lần đó, tại hạ có lẽ nhờ tư chất phần nào thông tuệ nên mơ hồ đoán biết đó là nhân vật từng quen biết tại hạ. Nhưng mãi về sau, thấy Thiếu chủ xuất hiện, tại hạ đoán ngay nhân vật đó chính là Thiếu chủ. Do vậy, lúc chạm mặt Vô Diện thư sinh lần thứ hai, vì hồ nghi nên tại hạ tìm đủ mọi cách để đoạt được vật này từ trong người nhân vật giả làm Vô Diện thư sinh đó.
Mã Nguyên Vũ lấy ra một đoạn dây ném về phía Hồng Phi Ngọc :
– Thiên Ty Sách, một dị bảo Tây Vực từng được Thiếu chủ dùng để cùng Mã Nguyên Vũ này vượt qua một vực sâu và khám phá một bí động, có lẽ do chính Hồng phu nhân, thân mẫu của Thiếu chủ thiết lập. Đã nhận ra Thiếu chủ vẫn còn giữ tình bằng hữu năm xưa, lẽ nào tại hạ nhẫn tâm hạ sát Thiếu chủ?
Hồng Phi Ngọc chạnh lòng, tay mân mê đoạn dây Thiên Tỵ Sách vừa Mã Nguyên Vũ trao trả :
– Năm đó, ta đã vào bí động và ta lập tức nghi ngờ thảm trạng đang xảy đến cho Hồng gia là có liên quan đến mẫu thân. Nhưng mẫu thân ta sau chuyện đó không những không phủ nhận mà còn thản nhiên nói với ta rằng đó chỉ là ngộ nhận, rằng mẫu thân chỉ muốn tìm diệt Vô Diện thư sinh mà thôi. Ta nghe xong đâm sợ, sợ có một ngày ta cũng là nạn nhân của mẫu thân. Vì thế ta buộc phải thuận phục, cho dù trong lòng vừa chán ghét vừa oán hận người mà ta luôn phải gọi là mẫu thân.
Đoạn Hồng Phi Ngọc thở ra một hơi thở chán chường :
– Biết tin ngươi còn sống, sau đó, hễ có dịp là ngươi lo chuyện báo thù cho Hồng gia.
Vì cảm kích ngươi đã thay ta làm những chuyện đáng lẽ phải thuộc phần ta, sau này có lần phát hiện ngươi sắp bị Phương Hồng Lam sát hại, ta đâu thể không ra tay cứu nguy cho ân nhân Hồng gia? Nguyên Vũ, ta sai rồi, là lỗi của ta. Hay nói như ngươi vừa nói, chuyện ta đột ngột hạ thủ giết ngươi phải chăng là do ta mang huyết thống của một ác ma Hắc Cốt Tôn Giả? Liệu ngươi có thể tha thứ cho ta chăng? Ta không muốn mất một bằng hữu như ngươi.
Mã Nguyên Vũ xúc động chân tình, toan mở miệng đáp ứng, chợt có tiếng cười the thé vang lên :
– Hảo nhi tử, hảo nhi tử! Việc gì ngươi lại đi cầu lụy một tiểu tử lúc nào cũng vận dụng tâm cơ và thủ đoạn, kể cả đối với bằng hữu là ngươi y cũng không từ? Ngươi cầu xin y là lầm kế của y rồi. Muốn hiểu nguyên nhân vì sao võ công ngươi đột ngột sa sút ư? Hãy để mẫu thân ngươi giúp ngươi buộc tiểu tử phải nói cho ngươi minh bạch. Xem đây! Ha… Ha…
Hồng Phi Ngọc quay phắt lại và thất kinh khi nhìn thấy có tất cả là ba nữ nhân cùng một lúc xuất hiện. Một phụ nhân trung niên đang áp giải hai nữ nhân khác trẻ hơn. Hồng Phi Ngọc bật quát :
– Sao mẫu thân biết hài nhi ở đây mà tìm? Hai nha đầu kia là do hài nhi an trí, mẫu thân sao tùy tiện đưa họ đến đây? Đó là… Hự!
Hồng Phi Ngọc kêu hự một tiếng, sau mới biết đã bị Mã Nguyên Vũ nhanh tay chế ngự.
Mã Nguyên Vũ khẽ rít vào tai y :
– Suýt nữa ta bị ngươi lừa. Thật đáng khen cho hai tiếng bằng hữu đã là lần thứ hai làm ta lầm. Giờ thì hết rồi. Vì ngươi có biết tính đa nghi của ta là thừa hưởng từ ai chăng?
Đấy là thân phụ ta, Mộ Dung Tiên lão Tiên Gia đấy. Vì thế, kẻ nào dám lừa ta kẻ đó ắt sẽ nhận một hậu quả cực kỳ thảm khốc.
Dứt lời, Mã Nguyên Vũ không chờ Hồng Phi Ngọc đáp lời cứ thẳng tay điểm vào á huyệt của y.
Khi đó, phụ nhân trung niên nọ mới ung dung lên tiếng :
– Ngươi đừng hao phí tâm cơ, vô ích thôi tiểu tử. Vì đừng nói là một Hồng Phi Ngọc, dù ngươi có đến mười hoặc hơn vẫn không thể đánh đổi hai nha đầu này. Ngươi xem thường ta quá rồi đấy! Để bắt đầu, ta xin mượn hai nha đầu này mỗi ả một chiếc mũi xinh xinh.
Mã Nguyên Vũ thất kinh :
– Hãy chậm đã. Vì ý của phu nhân chỉ muốn đối phó với tại hạ mà thôi. Hãy nói phu nhân muốn gì ở tại hạ. Nếu có thể được tại hạ sẽ nguyện ý tuân theo, đổi lại sự tự do cho họ.
Phụ nhân bật cười :
– Ngươi nguyện ý tuân theo thật sao? Quả là khó tin hạng người như ngươi lại thật sự chung tình là thế. Nhưng cũng tốt thôi. Vậy ngươi có muốn biết ta cần gì ở ngươi không?
Hãy đoán xem nào, ngươi hãy vận dụng sự thông tuệ của ngươi để đoán xem nào. Ha… Ha…
Mã Nguyên Vũ thở dài :
– Cần gì phải thông tuệ hở phu nhân. Nếu phu nhân muốn sinh mạng tại hạ. Được, tại hạ sẽ giải khai huyệt đạo cho lệnh lang, sẽ nguyện ý để lệnh lang tùy nghi hành xử và không hề phản kháng. Còn họ, tại hạ thiển nghĩ giữa họ và phu nhân không thù không oán và sau này dù họ có muốn báo thù cho tại hạ đi nữa thì họ mãi mãi vẫn không là đối thủ của phu nhân, xin phu nhân rộng lượng tha cho họ.
Phụ nhân vẫn cười và tràng cười biểu lộ tâm trạng đắc ý tột cùng :
– Thật ra mà nói ta không hề chờ đợi thái độ ngoan ngoãn này của ngươi. Vì ta đồ rằng một tiểu tử cao ngạo và tự phụ như ngươi sẽ không dễ dàng vì ai khác mà tỏ lời cầu lụy.
Nhưng vì ngươi đã nói thế, ngươi hoàn toàn khác xa tâm tính quá ư độc ác của thân phụ ngươi, nên ta có thể cân nhắc, xem xét lại dụng ý ta đã định dùng đối phó với ngươi lần này.
Tiện đây, ắt ngươi rất muốn biết ta đã có sẵn định ý như thế nào đối với ngươi?
Đối với Mã Nguyên Vũ, thời gian hễ kéo dài thêm một khoảnh khắc nhỏ nào thì lợi cho Mã Nguyên Vũ khoảnh khắc đó. Vì thế, thái độ của Mã Nguyên Vũ hoàn toàn lễ độ :
– Mong được phu nhân chỉ giáo.
Phụ nhân lạnh giọng :
– Ngươi đừng tốn công suy nghĩ và tìm biện pháp thay đổi cục diện. Vì chỉ cần bất kỳ cử chỉ nhỏ nào của ngươi cho thấy ngươi có ý phản kháng, ta lập tức tiến hành dự mưu đã có sẵn định, bất tất phải cân nhắc là có tha hay không tha hai nha đầu này theo lời cầu xin của ngươi. Hãy liệu đó mà hành sự, rõ chưa?
Mã Nguyên Vũ cười gượng :
– Phu nhân là người mà đến hai ba đời thân phu còn dám tuyệt tình sát hại. Tại hạ nào dám manh động như phu nhân đang quá nghi ngờ?
Phụ nhân cười lạt :
– Ngươi tự biết như thế là tốt. Và không có gì khó hiểu nếu Trang Phù Dung này lại là hạng người như ngươi vừa nói. Ngươi có biết ta thật sự là ai không? Hãy nhìn xem!
Thật chẳng biết đây là lần thứ mấy Trang Phù Dung dùng giả diện che kín diện mạo thật. Và lúc này, Trang Phù Dung gần như là cào thật mạnh tay vào da mặt để phẫn nộ bóc ra một lớp giả diẹn mỏng như cánh chuồn. Đến khi diện mạo thật của mụ lộ ra, Mã Nguyên Vũ suýt kêu hoảng vì nhìn thấy đó là một diện mạo đã bị lợi khí phá hủy với ít nhất là năm bảy lằn sẹo dọc ngang. Một diện mạo khác được mụ ngụy tạo để hóa thân thành đôi ba lần những vị phu nhân xinh đẹp tươi trẻ.
Nhìn thấy vẻ hoảng kinh của Mã Nguyên Vũ, mụ phá lên cười :
– Ngươi kinh tởm lắm phải không? Điều này chứng tỏ bao nỗi ô nhục của ta cam lòng hứng chịu quả nhiên cũng có ngày thu kết quả. Ha… Ha…
Đoạn mụ quay qua nhìn Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc, là hai nữ nhân cùng xuất hiện với mụ, nói đúng hơn là bị mụ áp giải đưa đến. Mụ bảo :
– Tri Thù môn từng được Vô Diện thư sinh cứu nguy một lần, vì thế Tri Thù môn luôn luôn và luôn luôn khắc cốt ghi tâm đại đức của Vô Diện thư sinh, đúng không?
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc do đã bị chế ngự huyệt đạo toàn thân nên cung cách đáp lời của hai nàng bất quá chỉ là những lượt chớp mát không hề thể hiện hết mọi điều hai nàng muốn đáp. Vậy mà mụ vẫn hiểu, vẫn tiếp tục độc thoại :
– Bọn ngươi cũng không ngờ ta lại có nhan sắc xinh đẹp đến nhường này ư? Cứ từ từ nghe ta nói thì rõ. Cũng như Tri Thù môn bọn ngươi nghĩa là Tri Thù môn vì cảm kích nhưng không biết báo đáp thế nào cho xứng với đại ân đại đức của Vô Diện thư sinh, nên Tri Thù môn từ lúc đó đã có ý định dâng hiến điều tốt đẹp nhất cho đại ân nhân. Có phải Tri Thù môn Môn chủ đã có quyết định và biến quyết định đó thành một di lệnh bất khả bất tuân? Là người kế nhiệm cương vị Môn chủ từ lần đó trở đi phải là một giai nhân hoa nhường nguyệt thẹn, và vị tân Môn chủ này ngoài việc trau dồi đức hạnh cùng võ học còn phải biết giữ mình sao cho mãi mãi là một tân nhân, để bọn thuộc hạ các ngươi sau đó phải bỏ công đi tìm cho được Vô Diện thư sinh, giải bày ý nguyện và có nhiệm vụ cung thỉnh Vô Diện thư sinh hãy đón nhận vị tân nhân đó về làm phu nhân, làm một ả nô tỳ suốt một đời hầu hạ, nâng khăn sửa túi cho một đại ân nhân đó?
Mã Nguyên Vũ giật mình và vội liếc nhìn Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc sau đó len lén nhìn Hồng Phi Ngọc.
Trong khi đó, mụ xú diện Trang Phù Dung bật cười uất hận :
– Bốn mươi hai năm trước, ta hãy còn là một mỹ nhân thơ ngây, hồn nhiên trong trắng, chỉ mới mười bốn mười lăm và chưa biết thế nào là yêu, cũng chưa hiểu phận sự của nữ nhân là sau này phải tùy thuộc hoàn toàn vào một nam nhân được cao xanh hoặc được trưởng bối định đoạt. Nhưng chỉ hôm trước hôm sau là mọi điều đều thay đổi. Vì bỗng dưng ta được chọn làm tân nhân và được dạy dỗ mọi điều để sau này hầu hạ một người mà chưa một ai nhìn thấy mặt. Và nhân vật đã chọn ta đó chẳng phải ai khác ngoài Môn chủ Tri Thù môn.
Tại sao y chọn ta? Tại sao chứ? Ha… Ha…
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng biến sắc, ngỡ ngàng nhìn mụ.
Mụ phát hiện cử chỉ này của cả hai nên bật rít :
– Bọn ngươi phải gọi ta là cô cô. Vì bào huynh của ta cũng là tên súc sinh thân phụ hai ngươi đã không đếm xỉa gì đến tâm trạng của ta, cứ mặc nhiên định đoạt cuộc đời ta như thế, ta là vật vô tri vô giác.
Mụ chợt hỏi :
– Ta nói thế này thì hai ngươi hiểu. Thử hỏi một mỹ nữ ngây thơ đến chữ yêu cũng chưa có khái niệm gì, bỗng được hết người này đến người kia tận tình chỉ điểm, cho biết muốn hầu hạ một nam nhân thì phải có hành động gì và phải hầu hạ ra sao, kèm theo đó là học cho biết đến tường tận thế nào là thủ thuật yêu đương, thế nào là thời điểm thích hợp để vận dụng khi thì thủ thuật này khi thì thủ thuật kia. Vậy cảm giác của ta lúc đó thế nào, hai ngươi có biết chăng, có mường tượng được chăng? Ồ, bọn ngươi đỏ mặt vì ngượng ư? Vậy thì cũng là nữ nhân như nhau, ta cũng ngượng đâu khác gì hai ngươi lúc này. Nhưng nào có ai hiểu cho ta? Sao chẳng có ai chịu hiểu cho ta vậy? Ha… Ha…
Và mụ bất ngờ quay nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Ta ngượng nhưng không nhiều bằng hận và nhục. Ta nhục cho ta và nhục cho tất cả nữ nhân, tại sao phận nữ nhân phải phụ thuộc vào nam nhân, phải hầu hạ và chiều theo mọi sở thích quái đản của họ? Ta càng hận hơn khi thời gian chờ đợi được hầu hạ nam nhân ngày càng qua, ta càng mất dần tuổi xuân và tung tích của Vô Diện thư sinh thì cứ càng biệt vô âm tín. Vì thế ta có quyết định phải cho Vô Diện thư sinh biết tay, phải cho thảy thảy mọi nam nhân biết ta là hạng nữ nhân như thế nào.
Mụ lại cười :
– Vì quá hận, chính ta đã tự hủy dung nhan và lập thệ, ta sẽ tự đi tìm Vô Diện thư sinh, sẽ chỉ cho y nhìn thấy tận mắt diện mạo của ta vì sao nên nông nỗi này. Và người đó bây giờ là ngươi.
Mã Nguyên Vũ thật sự bàng hoàng khi nghe mụ thố lộ :
– Ta đã định, phàm người nào có liên quan đến ngươi ta cũng cho chịu chung số phận với ngươi. Ta sẽ tùng xẻo từng chút một, sẽ hủy hoại từ từ, sẽ toại nguyện nhìn cái chết đến dần dần với ngươi. Ta sẽ không dễ dãi nữa như đã đối xử với bất kỳ nam nhân nào đã dày vò thân xác ta, đấy là chuyện đã xảy ra cho Mã Bình Sơn, cho Hồng Khắc Ngụy, cho Hắc Cốt Tôn Giả, cho lũ người từng thỏa mãn trên thân xác ta. Ha… Ha…
Hồng Phi Ngọc tuy bị chế ngự huyệt đạo nhưng đúng thời điểm này y lại ọe lên một tiếng và từ từ thổ ra tất cả những gì nhơ bẩn y đang chứa trong người.
Nhìn thấy thế, mụ phá lên cười :
– Ngươi cũng tỏ ra kinh tởm vì hành vi bấy lâu này của ta ư? Như vậy cũng tốt, vì như thế là đạt ý nguyện của ta. Cứ kinh tởm đi, hài tử. Vì có như thế, sau này ngươi sẽ tha hồ hành xử ngược lại bất kỳ nữ nhân nào ve vãn ngươi. Chúng càng hầu hạ càng chìu lụy ngươi thì càng tự chuốc lấy khổ. Và Mã Bình Nguyên, đại huynh cùng một mẫu thân với ngươi bấy lâu nay đã được ta đào luyện theo hướng này. Giả dụ như y vì quá kinh tởm, dám ra tay hạ thủ ta thì ta cũng mãn nguyện vì mục đích đã đạt. Ha… Ha…
Đoạn mụ ra lệnh cho Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi muốn ta buông tha lũ nha đầu này? Được lắm, hãy giải khai huyệt đạo cho Phi Ngọc! Và nhớ, đừng xuẩn động tự ý giở trò với ta. Thực hiện đi.
Mã Nguyên Vũ thở dài, như liếc nhìn Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc lần cuối, đoạn từ từ giải huyệt cho Hồng Phi Ngọc. Chàng tiến hành thật chậm vì không muốn có bất kỳ cử chỉ nào khiến mụ nghi ngờ.
Mụ lại bảo, khi thấy Hồng Phi Ngọc đã có thể cử động tay chân :
– Ngươi, Nguyên Vũ, từ từ tiến đến phía trước mặt Phi Ngọc.
Mã Nguyên Vũ vừa tuân hành mệnh lệnh vừa e dè lên tiếng :
– Phu nhân vẫn chưa buông tha Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc.
Mụ gắt :
– Ta bảo sao thì làm vậy, ngươi dám phản kháng ư?
Và mụ chợt ra lệnh cho Hồng Phi Ngọc :
– Ngươi còn chờ gì nữa? Điểm huyệt y đi. Chỉ cần điểm vào huyệt Thần Đường là đủ.
Hồng Phi Ngọc thất kinh :
– Mẫu thân, điểm vào huyệt Thần Đường thì y chắc chắn phải chết, hài nhi đâu còn dịp hành hạ y?
Mụ cười :
– Ngươi yên tâm đi. Vì nếu là ai khác thì nhất định kẻ đó phải chết. Riêng y thì không.
Cứ làm đi thì ắt sẽ rõ.
Nhưng Hồng Phi Ngọc vừa chạm tay vào huyệt Thần Đường thì Mã Nguyên Vũ chợt khuỵnh xuống và ngã vật qua một bên.
Huỵch…
Hồng Phi Ngọc kinh tâm, vừa cúi nhìn Mã Nguyên Vũ vừa kêu toáng lên :
– Y chết rồi, mẫu thân! Y chết thật rồi!
Mụ vẫn thản nhiên và cười lạt :
– Chết thật rồi sao! Tiếc thật, nghĩa là hài tử chẳng còn cơ hội hành hạ y nữa rồi. Vậy tại sao hài tử không quật một kình cho y tan xương nát thịt, cũng hả một phần nào uất hận?
Hồng Phi Ngọc nâng cao tay, đoạn giáng một kình thật mạnh vào chỗ Mã Nguyên Vũ đang nằm.
Ầm…
Bụi cát cũng theo đó tung bay mịt mù, vô tình che lấp kín một thảm trạng có lẽ đã xảy ra với Mã Nguyên Vũ.
Tuy nhiên đột ngột có tràng cười cao ngạo của mụ xú diện Trang Phù Dung vang lên :
– Bọn ngươi dù có đồng mưu cũng đừng quá xem thường ta như vậy. Một tiểu tử thì dám giở trò trá tử, một cốt nhục của ta thì lại ngang nhiên theo phe kẻ thù kháng lại mệnh lệnh của ta vốn là mẫu thân của hắn. Thủ đoạn của hai ngươi đâu thể qua mặt ta. Ha… Ha…
Bụi cát tan dần, cho thấy mụ Trang Phù Dung đã đưa Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc chuyển dời phương vị, không còn đứng ở chỗ cũ trước đó nữa. Còn Mã Nguyên Vũ thay vì đã chết thì lúc này đang ngơ ngẩn đứng nhìn Hồng Phi Ngọc.
Và bất chợt Mã Nguyên Vũ bảo Hồng Phi Ngọc :
– Đa tạ Thiếu chủ đã nương tay, vừa rồi lại còn ngấm ngầm tạo cơ hội cho tại hạ có dịp giải cứu Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc. Nhưng vì dự mưu bất thành, có lẽ đây là số phận dành sẵn cho tại hạ. Thiếu chủ ra tay đi, lệnh đường nói đúng, điểm vào huyệt Thần Đường sẽ không làm tại hạ chết ngay đâu. Đúng là tại hạ đã quá xem thường lệnh đường. Vậy thì lần này Thiếu chủ đừng nương tình nữa. Hãy vì sinh mạng của Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc.
Hồng Phi Ngọc bật quát :
– Tại sao ngươi cứ mãi bận tâm vì nữ nhân? Ta cần ngươi là cần để diệt trừ mụ xú phụ có tâm địa độc ác kia. Vì thế ta chỉ vờ chạm vào huyệt đạo của ngươi mà thôi. Lúc ta quật kình là cố tình dùng bụi đất che mắt mụ để ta và ngươi cùng liên thủ. Nếu ngươi đừng vì hai ả kia là cơ sự tất thành rồi, kẻ mê muội như ngươi có chết là đáng. Hừ.
Và y cật lực điểm vào huyệt Thần Đường của Mã Nguyên Vũ.
Mã Nguyên Vũ hự lên một tiếng và bủn rủn tứ chi suýt ngã.
Sau đó Hồng Phi Ngọc quắc mắt nhìn mụ xú diện, mẫu thân y :
– Ơn cưu mang sinh dưỡng, ta tuân lệnh mụ lần này kể như tạm đủ để đền đáp. Từ nay về sau ta và mụ là hai kẻ tử đối đầu. Ta quyết giết mụ để báo thù cho phụ thân ta là Hắc Cốt Tôn Giả. Hẹn gặp lại!
Vút…
Nhìn Hồng Phi Ngọc bỏ đi, mụ bật cười :
– Cứ hận ta đi, hài tử. Đấy chính là ý nguyện của ta. Giang hồ từ đây sẽ có hai sát tinh, cả hai đều là cốt nhục và do Công Tôn Phù Dung này đào luyện. Ha… Ha…
Mụ đang cười chợt nghe Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng quát :
– Nhưng mụ chẳng đắc ý lâu nữa đâu. Vì hôm nay chính là ngày cuối cùng của mụ.
Xem đây!
Bụp…
Bụp…
Màn hắc vụ do Huyền Huyền Mê Tiên Lộ đã xuất hiện che kín mụ và chỉ để tiếng kêu kinh ngạc lẫn giận dữ của mụ vang ra :
– Hai ngươi đã tự giải khai huyệt đạo ư? Hay là còn có cao nhân nào ẩn đâu đây cả gan dám ra tay giải huyệt cho hai ngươi?
Màn hắc vụ tan dần, cho mụ nhìn thấy điều mà mụ dù có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ là sẽ được thấy.
Đó là Mã Nguyên Vũ đang ung dung đứng giữa hai nàng Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc, Mã Nguyên Vũ còn cười lạnh :
– Là ta đã giải khai huyệt đạo cho cả hai đấy. Mụ không ngờ phải không?
Và cứ để mụ mặc tình đứng ngơ ngác, Mã Nguyên Vũ lần lượt nhìn hai nàng :
– Vẫn chỉ một thủ đoạn cũ, ta cứ ngỡ hai nàng hiểu thì có hiểu nhưng vì nghĩ ta đã bị điểm huyệt tất không thể làm gì hơn nên ngại hai nàng không thực hiện như đã từng thực hiện. Hóa ra ta đã đánh giá sai về hai nàng.
Công Tôn Quỳnh ngước nhìn Mã Nguyên Vũ bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ :
– Đang lúc thất kinh, ngỡ chàng phải chết vì một kình của Hồng Phi Ngọc làm bụi đất bay mịt mù, vậy mà bản thân muội đột nhiên được giải huyệt. Muội hiểu ngay, vậy là phải tin hoàn toàn vào chàng. Nếu chàng chỉ giải huyệt chứ không giải cứu tất là có chủ ý. Và một khi đã biết chàng có sẵn chủ ý thì muội đâu còn lo lắng gì nữa.
Bạch Cúc cũng ngưỡng mộ Mã Nguyên Vũ không kém :
– Muội cũng nghĩ thế khi bất ngờ cảm nhận huyệt đạo được giải khai. Nhất là khi nghe chàng thản nhiên đề xuất, bảo Hồng Phi Ngọc cứ điểm huyệt và đừng nương tay, muội hiểu ngay là chàng chắc chắn đã dùng công phu Thiên Cang thượng thừa, phong tỏa toàn bộ huyệt đạo, khiến bất kỳ ai cũng không thể chế ngự được chàng. Vậy là muội cứ hành động, cứ ném Huyền Huyền Mê Tiên Lộ như trước đây chúng ta từng sử dụng thủ đoạn này!
Mụ Công Tôn Phù Dung chợt lên tiếng :
– Bọn ngươi huyênh hoang như thế đã đủ chưa? Đừng nghĩ ta không còn cách nào chế phục bọn ngươi.
Và chợt mụ ném tung lên trời nhiều loạt pháo hiệu.
Phụt… Xòa!
Phụt… Xòa!
Công Tôn Quỳnh có ý lo :
– Thần Long hội sắp đến rồi?
Bạch Cúc cũng kinh hãi :
– Chàng định tâm đối phó họ thật sao?
Mã Nguyên Vũ bật cười :
– Cứ để họ đến. Vì cố ý chờ điều này nên khi nãy, trong vùng Huyền Huyền Mê Tiên Lộ ta đã bỏ qua, không hạ sát mụ. Hãy nhẫn nại chờ một lúc, điều mụ không thể nào ngờ sẽ xảy đến. Ha… Ha…
Những phát pháo hiệu của mụ đã bắt đầu có đáp ứng. Đầu tiên là tiếng kêu la giận dữ của Hồng Phi Ngọc :
– Lũ trọc Thiếu Lâm thối tha. Ta là hậu nhân của Hồng gia, và còn là Vô Diện thư sinh nữa, sao bọn ngươi ngang nhiên dùng trận La Hán vây bắt ta?
Mụ thất sắc nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Thần Long hội đã tự triệt thoái, hội Phục Mã Đả Long cũng tự giải trừ. Bây giờ chỉ còn là quần hùng các đại phái dưới sự chủ trì của Khưu đại thế gia chuẩn bị mở Đại Thịnh Hội Đồ Long, xét xử và trừng trị mụ cùng như sẽ khu xử Mã Bình Nguyên và Hồng Phi Ngọc, hai nhân vật mà mụ bảo sẽ là hai sát tinh của võ lâm. Có phải thế không Khưu lão nhân gia?
Vút…
Khưu lão xuất hiện, mỉm cười với Mã Nguyên Vũ :
– Nhờ thiếu hiệp giữ lời, lão phu vừa đến Thiếu Lâm đã được Như Độ phương trượng cho tin. Nhân thấy pháo hiệu phát lên, trước mắt chỉ có Thiếu Lâm phái và Võ Đang xuất lực. Tuy vậy, vẫn hy vọng Đại Thịnh Hội Đồ Long được diễn khai đúng hạn kỳ!
Vút…
Mụ Công Tôn Phù Dung nhận thức cớ sự đã đổ vỡ, mụ nhân lúc chỉ mới có một mình Khưu lão xuất hiện, hai phái Võ Đang, Thiếu Lâm chưa đến, liền thừa cơ hội tháo chạy.
Phát hiện Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc đang há to miệng chực tri hô, Mã Nguyên Vũ vội lấy mắt ngăn lại.
Chờ khi mụ chạy thật khuất trước vẻ ngạc nhiên của hai nàng, Mã Nguyên Vũ cười lạt và hạ thấp giọng nói với lão Khưu :
– Lão nghĩ được kế này cũng hay nhưng hãy nghe ta khuyên một lời. Đừng bao giờ có thái độ thừa gió bẻ măng nữa. Kẻo những gì ta hứa có thể ta sẽ hủy bỏ.
Khưu lão tái mặt :
– Thiếu hiệp đoán biết diệu kế này ư?
Mã Nguyên Vũ bĩu môi :
– Hồng Phi Ngọc đã rõ y là hậu nhân của Hắc Cốt Tôn Giả. Giọng nói lúc nãy nếu là của y ắt phải nói theo cung cách khác. Ngoài lão ra, còn ai nữa vì thấy pháo hiệu nên vội chạy đến đây?
Khưu lão bối rối :
– Là tất cả… tất cả những ai từng là người của Thần Long hội.
Mã Nguyên Vũ lặng người một lúc, sau đó khẽ lắc đầu :
– Là chư vị không tin hoặc chưa tin vào lời ta hứa hay chư vị cố ý cùng ta quyết một phen ngọc nát vàng tan?
Khưu lão chưa đáp lời thì có tiếng niệm Phật vang lên :
– Vô lượng thọ phật. Dĩ nhiên bọn bần đạo không thể tin. Vì Vô Diện thư sinh là hạng người cực đoan, chưa bao giờ có chuyện chừa sinh lộ cho người lầm đường lạc lối được cơ hội hối cải. Huống chi…
Một giọng khác vang lên tiếp nối :
– Huống chi lai lịch của ngươi quá bất minh. Nhỡ ngươi là hậu nhân của lão Tiên gia thật thì sao? Vì thế, đừng vội trách bọn ta đành phải giữ chọn giải pháp bất đắc dĩ này. Hừ!
Vút…
Vút…
Có hơn mười nhân vật xuất hiện, và trong mười nhân vật này ngoại trừ một đạo nhân Võ Đang phái là cố tình lộ diện, kỳ dư tất cả đều che kín diện mạo.
Họ lẳng lặng tiến đến và vây kín Mã Nguyên Vũ, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc.
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
– Tại hạ có thành tâm nhưng chư vị vẫn không tin. Vậy tại hạ phải làm gì để chư vị tin?
Khưu lão lùi lại :
– Lão phu không còn là Hội chủ Thần Long hội nữa. Việc này lão phu không có chủ ý.
Mã Nguyên Vũ nhìn những nhân vật còn lại :
– Vậy thì ai trong chư vị hạ cố mách bảo tại hạ phải làm gì để chư vị tin?
Có người bảo :
– Có ba điều, nếu ngươi dám lập trọng thệ và lấy sinh mạng hai nữ nhân kia ra để lập thệ, bọn ta mới dám tin.
Mã Nguyên Vũ thở dài :
– Nói đi!
Một người nói :
– Thứ nhất, ngươi phải lập thệ vĩnh viễn không dùng đến thân phận Vô Diện thư sinh.
Vì còn dùng thân phận đó là còn có hành vi bất minh, dẫu diệt trừ được kẻ ác vẫn làm mọi người bất phục. Thế nào?
Mã Nguyên Vũ đành lập thệ và bảo :
– Tại hạ đã từng đàm luận và phản bác cho đến cùng hành vi chỉ chuyên gây hoang mang và lo lắng cho mọi người như thế này của Vô Diện thư sinh. Vì thế, cũng như đã từng hứa với Thiên Cang Thượng Nhân, tại hạ xin lập thệ, khai tử hoàn toàn thân phận Vô Diện thư sinh. Được chứ?
Nhân vật khác bảo :
– Ngươi cũng phải lập thệ tương tự ở điều thứ hai, là phải giúp bọn ta loại trừ vĩnh viễn Mộ Dung Tiên, nhân vật đã đồng mưu cùng mụ Trang Phù Dung, đã gây quá nhiều tai họa cho võ lâm suốt ba mươi năm qua.
Mã Nguyên Vũ thở ra nhẹ nhõm :
– Mộ Dung Tiên sẽ bị loại trừ, tại hạ hứa.
Đến lúc này Khưu lão mới lên tiếng :
– Còn đây là điều thứ ba.
Và lão cẩn thận mở thắt lưng, cho một vật bằng kim thiết vốn được nhét ở thắt lưng lão tự rơi xuống.
Keng…
Sau đó, lão Khưu tuy vẫn đứng nguyên vị như cố ý chờ đợi điều gì đó ắt sẽ xảy đến.
Quả nhiên có một người tiến đến cạnh lão Khưu. Đấy là vị đạo nhân Võ Đang phái.
Đạo nhân cũng mở thắt lưng, cho rơi xuống đất một vật tương tự như vật đã rơi từ thắt lưng lão Khưu.
Keng…
Cứ như thế, tất cả những nhân vật che kín mặt còn lại cũng tiến đến, cũng mở thắt lưng và cũng lần lượt để rơi xuống thêm chín mảnh kim thiết nữa. Sau cùng họ lần lượt lùi về, chỉ lưu lại tại đó một mình Khưu lão.
Khưu lão hắng giọng :
– Nhân vô thập toàn, ai mà không một lần lầm lỗi. Nhưng không một ai có cơ hội hối lỗi, sau khi phạm lỗi xong là gặp ngay một khác tinh của việc hành ác là Vô Diện thư sinh.
Chính vì thái độ quá thẳng, quá tuyệt tình của Vô Diện thư sinh nên vô hình chung đẩy mọi người vào tình thế không thể không hợp lại đối kháng. Đó là nguyên do khiến Thần Long hội được khai sáng và được nhiều người tán thành. Ý của lão phu và của mọi người là…
Như đã có chủ ý sẵn, lời của Khưu lão vừa nói đến đây thì mười nhân vật còn lại chợt đồng loạt hô vang :
– Là… thiếu… hiệp… phải… lập… thệ! Vì… võ… lâm… nguyện… ý… tiếp… nhận… cương… vị… Minh… chủ…! Vệ… đạo… trừ… ma, giữ… yên… cho… mọi… người…!
Mã Nguyên Vũ giật nảy người, lại còn quắc mắt nhìn Khưu lão :
– Là lão bày ra trò này, biến tại hạ thành trò cười cho thiên hạ?
Khưu lão cũng giật mình :
– Làm Minh chủ võ lâm đâu thể bảo sẽ là trò cười cho mọi người?
Mã Nguyên Vũ gay gắt :
– Một Đại ác ma vì tự thị vào bản lãnh cao cường nên sau cùng cũng mong đạt đến chủ đích này. Là Minh chủ võ lâm so với kẻ có dã tâm độc bá võ lâm thì đâu có gì khác?
Khưu lão lại giật mình một lần nữa :
– Sao thiếu hiệp lại có sự so sánh thiển cận này? Và lão phu cũng chưa từng nghe ai có cách so sánh này như thiếu hiệp.
Mã Nguyên Vũ thở hắt ra :
– Đó là lập luận của Hắc Cốt Tôn Giả. Lão bảo dù là chính hay tà, hễ là người có hùng tâm tráng khí thì nói theo cách nào đó cũng đi dến một kết quả như nhau, là được người người thuận phục, ngưỡng mộ, công tôn làm nhân vật thiên hạ đệ nhất nhân, hễ nhất hô là bá ứng vạn ứng! Tại hạ không phải loại người như thế!
– Sai rồi!
Có một nhân vật chợt hô vang và còn bất ngờ lột bỏ lớp lụa che mặt.
Bạch Cúc kêu :
– Là Phạm Hoàng huynh đấy ư? Sao bảo huynh chỉ là người của Hội Phục Mã Đả Long?
Nhân vật đó chính là Phàm Hoàng, Thủ Khẩu Như Bình. Phạm Hoàng bảo :
– Gia sư có lưu tự ngôn, nếu không có Vô Diện thư sinh thì không có Thần Long hội.
Và vì có Thần Long hội tất phải có Phục Mã Đả Long hội để người người có cơ hội hồi đầu hối thiện. Vì thế…
Một nhân vật khác cũng tự lột bỏ lớp che kín mặt, là Du Thế Bình :
– Vì thế, một Minh chủ võ lâm sẽ vì đại cục mà không có hành vi quá cực đoan như Vô Diện thư sinh, chỉ phục người bằng đức, chẳng cần dùng uy. Đó cũng là điểm khác biệt giữa một Minh chủ được người người công sử so với một ác ma cái thế bắt mọi người thuận phục. Tại hạ Du Thế Bình được gia sư ưu ái, đã giao cho trọng trách chấp chưởng Không Động phái. Lời vừa rồi mong Mã thiếu hiệp cân nhắc.
Mã Nguyên Vũ chưa kịp nói thì đạo nhân Võ Đang phái chợt gọi to :
– Phương trượng Như Độ còn chờ gì nữa mà chưa hiện thân?
Phàm Hoàng gật gù :
– Như Độ đại sư chính là Hội chủ hội Phục Mã Đả Long. Hy vọng lời của Như Độ đại sư ắt đủ sức thuyết phục Mã thiếu hiệp.
Nhưng mọi người chờ mãi vẫn không nghe hồi âm nào cho thấy là có Như Độ phương trượng phái Thiếu Lâm sẵn sàng xuất hiện.
Khưu lão cũng hoang mang và càng hoang mang hơn khi nghe Mã Nguyên Vũ đột ngột gầm vang :
– Mã Bình Nguyên! Ta biết chính là ngươi ra tay. Hãy buông tha Như Độ đại sư. Hãy nói muốn gặp ta ở đâu? Ta sẽ đến và sẽ cùng ngươi công bằng quyết đấu!
Không có lời nào đáp lại, khiến mọi người rúng động, biết là đã có điều bất ổn chắc chắn sẽ xảy đến cho Như Độ đại sư.
Họ nhìn Mã Nguyên Vũ, nhân vật nào chưa lột bỏ lớp lụa che mặt thì lúc này cũng tự ý lột bỏ :
– Minh chủ! Xin hãy vì võ lâm, vì sự an nguy của các bang, các phái với mọi người đây đều là những Nhất Môn chi chủ của các phái. Xin Minh chủ dùng võ công thượng thừa, diệt trừ Mã Bình Nguyên, cứu vãn kịp thời sinh mạng của Phương trượng Như Độ. Chỉ cần như thế thôi, từ nay về sau các môn, bang, phái đều một lòng một dạ với Minh chủ, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, vệ đạo trừ ma!
Mã Nguyên Vũ chợt hít vào một hơi thật dài và thật sâu để bất ngờ đẩy một loạt nhu kình vào đống kim thiết, chính là lệnh bài Thần Long hội có tẩm độc gồm những mười mảnh.
Xèo…
Vì đó là công phu Hắc Cốt chưởng thượng thừa nên sức nhiệt cực nóng, lập tức làm tan chảy đống kim thiết nọ. Mã Nguyên Vũ gật đầu :
– Tại hạ đáp ứng. Vì võ lâm chính nghĩa, vệ đạo trừ ma!
Vút!
Chàng đi mất và chỉ đi một mình. Nhưng ai cũng hiểu chàng hủy diệt lệnh bài Thần Long hội là đáp ứng, vì võ lâm tiếp nhận trọng trách Minh chủ.