Bạn đang đọc Vô Diện Thư Sinh – Chương 19: Thiên Cang Thượng Nhân
Lão nhân rồi cũng đến lúc hồi tỉnh. Và lão nhân nhăn nhó sau một lúc rồi ngồi bật dậy để đảo mắt nhìn quanh :
– Đây là đâu? Dường như ngươi không đi đến nơi đã được lão chỉ điểm?
Mã Nguyên Vũ từ từ mở mắt ra, vẫn giữ theo tư thế đã ngồi tọa công, nhìn lão và đối thoại :
– Cáo có hang, người có chỗ lưu ngụ. Nếu đi đến nơi đã được lão tiền bối chỉ điểm, không sớm thì muộn cũng bị phát hiện do đường đi lối lại của lão tiền bối đã bị đối phương am hiểu có đến bảy tám phần. Không như địa điểm tại hạ chọn đây, một là đối phương chưa từng biết, hai là dù có biết cũng không bao giờ nghĩ đây là chốn xuất thân thật sự của một Mã Nguyên Vũ từng gây chấn động khắp giang hồ.
Lão nhân chau mày :
– Ngươi xưng là tại hạ, dường như không một mảy may nào cảm kích những gì lão đã giúp ngươi?
Mã Nguyên Vũ chợt nhẹ giọng :
– Lão tiền bối không phải Thiên Cang Thượng Nhân!
– Ngươi hỏi hay ngươi quả quyết?
– Quả quyết.
Lão nhân cười :
– Vậy còn chuyện lão luôn tự nhận là Vô Diện thư sinh thì sao?
Mã Nguyên Vũ chỉ có một thoáng ngập ngừng là đáp ngay :
– Tại hạ tin.
Lão nhân hết cười :
– Sao ngươi tin cái này không tin cái kia hoặc tin vào điều ngược lại? Hoặc giả sao ngươi không nghĩ nếu lão nói dối một điều thì cả điều thứ hai cũng là nói dối?
– Vì nếu thế lão Tiên gia nào đó đã giết lão tiền bối từ lâu. Lão tiền bối đừng quên tại hạ đã được nghe đi nghe lại khá là nhiều lần rằng nhân vật lão Tiên gia rất đa nghi.
Lão nhân lại nhìn quanh :
– Đây là địa phương nào?
Mã Nguyên Vũ hỏi ngược lại :
– Sao lão tiền bối không hỏi vì nguyên nhân nào tại hạ vẫn là một ngươi bình thường, không bị hóa thành độc nhân như lão tiền bối đã tiên liệu và đồ rằng tại hạ vì không muốn chết nên phải chấp nhận giải pháp độc nhất lão tiền bối có thể nghĩ ra?
Lão nhân gật gù :
– Ngươi hỏi đúng. Quả thật đây là giải pháp độc nhất lão có thể nghĩ ra ngay khi phát hiện ngươi là kẻ tình cờ có tấm thân bách độc bất xâm.
Mã Nguyên Vũ ngắt lời :
– Sai rồi, chưa hoàn toàn loại trừ đủ bách độc. Bởi vì loại hoạt chất lão tiền bối cho tại ha dùng tuy không đủ mạnh để giết tại hạ nhưng vẫn vĩnh viễn biến thành độc nhân. Là loài độc chất gì kinh khiếp vậy?
Lão nhân lại cười :
– Hạc Đỉnh Hồng. Lão Tiên gia quỷ quái đó công phu thì thượng thừa, đa nghi thì chỉ đứng hàng thứ nhất chẳng chịu đứng sau ai, vậy mà chịu tin vào điều lão bịa đặt. Lão bảo muốn trường sinh bất tử thì phải dụng thuật di độc chế độc. Trước thì dùng loại hoạt chất có chứa Hạc Đỉnh Hồng, sau thì dùng mật của loài Xích Ngô Công ngàn năm. Đây là hai loại kịch độc hy hữu, đồng thời có tính khắc kỵ lẫn nhau. Sau khi dùng chẳng những không chết mà còn thanh tẩy toàn bộ mọi ô uế tạp chất đã dung nạp vào người suốt thời gian tám mươi năm dài tồn tại. Lão Tiên gia quỷ quái đó tin vào ngụy thuyết của lão, là sau khi thanh tẩy như thế toàn thân liền nhẹ lâng lâng do không còn bị ô uế nên biến thành tiên. Và đã là tiên lẽ đương nhiên sẽ bất tử trường sinh. Ngươi nghĩ thế nào?
Mã Nguyên Vũ không thể không gật đầu thừa nhận :
– Thuyết này quả cao minh, bất kỳ ai thoạt nghe cũng phải tin. Riêng tại hạ thì không.
Lão nhân cũng gật đầu :
– Ngươi không tin vì ngay từ đầu đã nghĩ lão không thể nào là Thiên Cang Thượng Nhân. Vậy thì giải thích đi vì sao ngươi không tin, trong khi ai ai cũng cho lão là Thiên Cang Thượng Nhân, kể cả lão Tiên gia quỷ quái cũng phải tin điều này?
Mã Nguyên Vũ nhìn lão nhân :
– Thượng nhân là một danh xưng cao quý. Vì thế, hầu như chỉ những bậc đạo gia vừa cao niên vừa có dáng vẻ bên ngoài thật tiên phong đạo cốt mới được người người tặng cho danh xưng này. Trong khi đó, lão tiền bối vì quá hoạt kê nên hóa thành giảo hoạt, tuyệt đối không xứng với danh xưng này.
Lão nhân có ý giận :
– Lão giảo hoạt như thế nào?
Mã Nguyên Vũ khỉnh khỉnh :
– Thiếu quang minh lỗi lạc khi cố tình tạo ra một nhân vật thần kỳ là Vô Diện thư sinh. Đã vậy, diệt ma trừ ác tuy là điều nên làm nhưng quá nhẫn tâm không cho người con đường hối cải, hành thiện là tốt nhưng hành thiện theo cung cách ném đá giấu tay thì đúng là giảo hoạt.
Lão nhân chợt hất mặt :
– Ngươi đã tàn sát khá nhiều sinh mạng, còn nghe nói là những kẻ đó chết thật thảm khốc. Ngươi giết người là quang minh, còn lão giết người là giảo hoạt. Vây so sánh đi, ai giết nhiều hơn ai và có người nào được ngươi chừa cho con đường hối cải chưa?
Mã Nguyên Vũ bảo :
– Tại hạ lạm sát. Đúng. Nhưng cũng may là chưa lạm sát người vô tội. Điều này mai hậu còn có thể sửa đổi lại chỉ loại bỏ những kẻ đáng bị loại bỏ thôi. Còn lão tiền bối?
– Lão thì sao? Những kẻ bị lão giết đều chưa đủ tội chết ư?
Mã Nguyên Vũ thở dài :
– Đó là chuyện đã qua. Nhưng sau này thì sao? Với nhân vật Vô Diện thư sinh được lão tiền bối khai sinh và nhân vật này ắt hẳn sẽ mãi mãi bất tử. Thử hỏi liệu ai kềm chế được nếu nhân vật đó lạm dụng công phu thượng thừa lai vô ảnh khứ vô hình, gây thành trận đồ sát cho võ lâm thì sao? Vậy là sự giảo hoạt của lão tiền bối sẽ hóa thành động thái trợ Trụ vi ngược, biến lão tiền bối thành tội nhân thiên cổ.
Lão nhân giật mình :
– Ê, lão vẫn chưa thừa nhận lão là Vô Diện thư sinh à nha. Bất quá lão phải oang oang như thế chỉ là cách đối phó nhất thời với tính đa nghi cố hữu thành cố tật của lão Tiên gia quỷ quái kia mà thôi. Vội gì ngươi đề quyết lão sẽ là thiên cổ tội nhân?
Mã Nguyên Vũ vẫn khăng khăng :
– Tại hạ không nhận định lầm đâu, lão tiền bối chính là Vô Diện thư sinh.
Lão nhân nhấp nháy mắt rất giảo hoạt :
– Ngươi có bằng chứng?
Mã Nguyên Vũ gật đầu :
– Có. Vì Bảo chủ Hồng gia bảo Hồng Khắc Ngụy tiền bối đã từng là Vô Diện thư sinh, dĩ nhiên là do lão tiền bối thu nhận và trao truyền. Mọi diễn biến xảy ra bốn mươi năm trước hoàn toàn đúng như Mã Bình Nguyên nhận định.
– Vì ngươi nhận được di học của Hồng Khắc Ngụy nên lão thôi không còn phủ nhận nữa. Nhưng ngươi nghĩ sao nếu lão bảo, chuyện biến thành thiên cổ tội nhân như ngươi vừa nói cũng có sự góp phần của ngươi nữa?
Mã Nguyên Vũ mỉm cười :
– Sao lại thế? Vì như lão tiền bối đã nghe Mã Bình Nguyên bảo, Vô Diện thư sinh vẫn xuất hiện cho dù tại hạ đã là người sắp chết và luôn ở cạnh lão tiền bối đấy sao? Mà Vô Diện thư sinh này đâu do tại hạ chọn để gọi là có kẻ kế thừa.
Lão nhân giật mình :
– Vậy di học Dĩ Hoàn Quy Nguyên của lão bằng cách nào đến được tay Vô Diện thư sinh đời thứ tư?
Mả Nguyên Vũ nhún vai :
– Tại hạ làm sao biết.
– Ngươi phải biết.
Mã Nguyên Vũ nghi ngại :
– Tại sao?
Đến lượt lão nhân nhìn dò xét Mã Nguyên Vũ :
– Lão đang cùng Mã Bình Nguyên đi tìm một bệnh nhân gần chết để thử nghiệm đan dược thì nhìn thấy ngươi. Và lúc đó trông ngươi như thế nào ngươi biết không?
– Như thế nào?
– Nhờ lão từng am hiểu Thiên Canh công phu nên thoạt nhìn qua là lão biết ngay ngươi là một tên tiểu tử quá ư liều lĩnh, không biết sống chết là gì. Ngươi dám đồng thời kiêm luyện hai loại công phu, một là Thiên Cang, hai là công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên của lão.
Vậy mà ngươi luyện được mới là lạ.
– Sao lại lạ?
– Lão cứ nói thế này thì ngươi rõ. Hai loại công phu này tuyệt đối không thể nào tìm được cách dung hợp, chỉ trừ phi bản nhân ngươi có đến hai đại huyệt Đan Điền với mỗi đại huyệt chỉ được thông suốt với một trong hai Nhâm hoặc Đốc mạch. Vì thế, khi thấy đại huyệt Đan Điền của ngươi bị ai đó cố tình phá hủy lão nhận được ngay, ngươi còn sống đấy là nhờ ngươi vẫn còn một bộ vị thứ hai được ngươi dùng thay đại huyệt Đan Điền. Vậy là nghi vấn kia tự dưng giải toả, ngươi có thể kiêm luyện nhị công là nhờ thế.
Mã Nguyên Vũ thán phục :
– Lão tiền bối quả là bậc thiên tài. Không sai, chính nhờ thế nên đã có một thời gian tại hạ có thể đồng thời luân phiên xuất hiện trong hai thân phận nhưng không ai phát hiện.
Không như Hồng Khắc Nguy tiền bối vì sợ bại lộ thân phận nên chỉ xuất hiện khi cần và khi không cần thì loại bỏ luôn thân phận thứ hai mà không biết rằng chính vì điều đó nên bị nghi ngờ.
Lão nhân nọ chép miệng tỏ ý tiếc nuối :
– Không ai như Hồng Khắc Ngụy. Lão đã dặn đi dặn lại rồi, bảo là không chấp nhận thì thôi, hãy tìm người khác mà giao cho thân phận Vô Diện thư sinh. Y nhận làm chi để sau này tùy tiện lập gia thất. Mà hễ thân cận nữ sắc là bao công phu khổ luyện đều bị hủy bỏ. Ngươi không như thế chứ?
Mã Nguyên Vũ rùng mình :
– Cũng suýt mấy lần nếu tại hạ không cố kìm chế có lẽ cũng tự hủy bỏ công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên. Mà cũng may, do sự thật này chưa bị tiết lộ nên kể cả Mã Bình Nguyên dù có quả quyết Hồng Khắc Ngụy tiền bối chính là Vô Diện thư sinh đời thứ hai nhưng cho đến lúc này vẫn mơ mơ hồ hồ, không thể hiểu vì sao đến tận lúc chết Hồng Khắc Ngụy tiền bối vẫn không vận dụng sở học của Vô Diện thư sinh.
Lão nhân đột ngột hỏi :
– Lúc trao truyền di học ngươi có đem điều đại kỵ này căn dặn nhân vật Vô Diện thư sinh đời thứ tư, sau ngươi không?
Mã Nguyên Vũ cười :
– Đã bảo nhân vật này không do tại hạ chọn, dặn thế nào được mà dặn?
Lão nhân nổi giận :
– Nói như vậy không lẽ ngươi chưa nhắm sẵn người nào đó để thay ngươi làm Vô Diện thư sinh sao? Lão không tin vào miệng lưỡi quá giảo hoạt của ngươi.
Mã Nguyên Vũ thản nhiên bảo :
– Dĩ nhiên tại hạ có chọn sẵn, đấy là Phạm Hoàng, cao đồ kiệt xuất nhất của Hoa Sơn phái. Chỉ tiếc, hoàng thiên đúng là hữu nhãn vô châu, mãi cho đến tận bây giờ tại hạ vẫn chưa có dịp gặp lại y. Nhưng cũng may là tại hạ chưa gặp, chưa bảo y hóa thành Vô Diện thư sinh. Bằng không, sau này thêm tại hạ nữa là có đến ba Vô Diện thư sinh đồng thời xuất hiện, vậy là thiên hạ đại loạn.
Lão nhân thở dài :
– Không lẽ lão đã sai thật sao? Đúng như lời bào huynh Thiên Cang Thượng Nhân từng cảnh báo, bảo cung cách của lão chỉ là gây họa cho võ lâm mà thôi.
Mã Nguyên Vũ thất kinh :
– Lão tiền bối vừa nói gì? Thiên Cang Thượng Nhân và lão tiễn bối là…
Toàn thân lão nhân chùng xuống, sắc diện vốn thật già càng già lão thêm. Đây là biểu hiện qua một người bị suy sụp do chủ đích bấy lâu nay theo đuổi hoặc bấu víu, dựa vào chủ đích đó mà sống nay hóa ra chủ đích kia hoàn toàn sai, chỉ là ảo tưởng và đã vỡ tan như bọt biển khiến chỗ dựa, chỗ bấu víu không còn làm cho cuộc sống nhất là quãng thời gian đã qua không còn ý nghĩa gì nữa. Thử hỏi ai lâm cảnh này mà không tuyệt vọng, không bị suy sụp?
Bởi đã từng trải qua cảnh huống này, khi biết rằng chuyện báo thù cho Mã gia Vô Vi phái không còn mang ý nghĩa sống còn nữa, khi nhận thức bản thân không hề liên quan gì đến Mã gia và tệ hơn là xuất thân và lai lịch bản thân hoàn toàn mù mịt thì chính Mã Nguyên Vũ đã biết tâm trạng của một người khi bị suy sụp là thế nào, nên Mã Nguyên Vũ ái ngại nhìn lão nhân :
– Là bào đệ và còn làm cho không biết bao nhiêu người phải ngộ nhận lão tiền bồi là Thiên Cang Thượng Nhân, điều này chỉ có thể xảy ra với một tình huống duy nhất mà thôi.
Đó là giữa lão tiền bối và Thiên Cang Thượng Nhân phải là huynh đệ song sinh.
Lão nhân không đáp cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ đáp hoặc muốn đáp.
Trái lại đôi mắt già nua của lão nhân chợt tỏ ra mơ mơ màng màng, như thể lão nhân đang thả hổn về quá khứ, nhớ lại mọi điều thuộc về dĩ vãng.
Không muốn lão nhân cứ mãi thế này, Mã Nguyên Vũ đành tiếp tục độc thoại, kỳ vọng sẽ lôi kéo được lão nhân quay về thực tại, tạm thời nguôi ngoai đi tình trạng mới vừa bị sự thật phũ phàng đả kích mạnh vào hoài bão, vào ý tưởng đã đừng giúp lão nhân ngạo thị giang hồ, gây kinh hoàng cho bất kỳ ai, dám thể hiện những hành vi độc ác và còn giúp lão nhân kéo dài cuộc sống cho đến tận hôm nay. Mã Nguyên Vũ bảo :
– Nếu đã xảy ra tình huống là Thiên Cang Thượng Nhân từng cảnh báo lão tiền bối về chuyện khai sinh ra nhân vật Vô Diện thư sinh thì ắt là giữa huynh đệ lão tiền bối đã xảy ra những bất đồng. Và những bất đồng đó là gì nếu không phải nhị vị có hai chủ kiến khác nhau về phương thức hành động cho cùng một chủ đích duy nhất là trừ ma vệ đạo?
Như có tia hy vọng, Mã Nguyên Vũ nhìn thẳng vào lão nhân :
– Có phải lệnh huynh Thiên Cang Thượng Nhân vì là bậc đạo gia, thấm nhuần và minh triết mọi điều khuyên dạy của đức Khổng Phu Tử, luôn có chủ trương của người quân tử chỉ nên lấy đức báo oán, động khẩu bất động thủ dùng lời lẽ thuyết phục người vẫn hơn là dùng sức lực chỉ dành cho hạng võ biền thô lỗ? Và vì bất phục cũng là bất đồng, lão tiền bối cứ muốn minh chứng điều ngược lại nên quyết tạo ra nhân vật Vô Diện thư sinh đầy huyền thoại?
Lão nhân tuy không đáp nhưng trên gương mặt già nua cũng đã xuất hiện nhiều dấu hiệu cho thấy đã có sự chú tâm. Và điều này chứng tỏ lời lẽ của Mã Nguyên Vũ đã phần nào làm gián đoạn hành trình dài dằng dặc của lão nhân đang đi ngược về quá khứ, một hành trình sẽ không dẫn đến kết quả bất lợi nào nếu người thực hiện chuyến đi không phải là một lão nhân già nua, niên kỷ đã quá gần đất và thật xa, thật xa trời. Nhưng lúc này vì chính lão nhân đang là người thực hiện chuyến viễn du đi ngược dòng quá khứ nên Mã Nguyên Vũ lo sợ, tin chắc đấy là dấu hiệu hoàn toàn bất lợi đối với lão nhân là ắt chỉ dẫn đến một kết quả duy nhất là lão nhân sẽ buông xuôi tất cả, sẽ tự nguyện chấp nhận cõi chết đã từ lâu vẫn luôn muốn rước lão nhân đi.
Càng không muốn điều đó xảy ra, Mã Nguyên Vũ càng tìm thêm nhiều lời lẽ để nói.
Và nếu cần, Mã Nguyên Vũ nghĩ, đến cả những sự thật mà chàng đã cố tình che giấu có lẽ cũng nên nói ra thì hơn. Mã Nguyên vũ hắng giọng :
– Vẫn có câu tận nhân lực mới tri thiên mạng. Chủ kiến của nhị vị vì là hai thái cực đối chọi nhau của mỗi một nan đề duy nhất nên không ai dám Bảo chủ kiến của vị nào sai hoặc của vị nào đúng. Nói cách khác cho dễ hiểu hơn thì là do nhị vị đã đồng thời sinh ra, tuy có khiến võ lâm may mắn là cùng một lúc có đến hai thiên tướng giáng thế với cùng một mục đích là thế thiên hành đạo, vệ đạo trừ ma, nhưng chính vì có đến hai, lại sinh ra bất đồng, nên nhị vị thiếu linh hoạt để dung hòa khiến nhị vị càng tuân thủ theo chủ kiến riêng càng quá kiên cưỡng trong hành động.
Đoạn Mã Nguyên Vũ cười :
– Này, đừng nhìn tiểu bối như thế, một cái nhìn nói lên rằng tiểu bối chỉ là hạng sinh sau đẻ muộn biết gì chuyện của bậc trưởng thượng mà bình phẩm, mà chê bai. Hãy nghe tiểu bối lý giải như sau.
Mã Nguyên Vũ đưa một ngón tay, cũng là thủ thuật để buộc lão nhân phải hoàn toàn chú tâm :
– Thứ nhất, hãy nói về chủ kiến của Thiên Cang Thượng Nhân. Đó là chủ kiến đúng nếu như ác ma nào cũng như ác ma nào đều là những kẻ biết phân biệt thị phi nhất là biết phục thiện. Thế nhưng, Thiên Cang Thượng Nhân nếu đã thuyết phục như thế nào để bây giờ nhân vật lão Tiên gia quỷ quái gì đó vẫn tha hồ tạo ác, gây thế lực thao túng toàn bộ võ lâm? Thiên Cang Thượng Nhân đã ở đâu khi Thần Long hội mặc tình thảm sát Vô Vi phái Mã gia và còn tiêu diệt toàn bộ Hồng gia bảo ba mươi hai nhân mạng. Tại sao Thiên Cang Thượng Nhân không xuất hiện, chí ít là dùng lời lẽ ngăn cản lũ ác ma để chúng đừng gây ra những cảnh thảm tuyệt nhân hoàn?
Lão nhân thích thú gật đầu và toan mở miệng nói gì nhưng Mã Nguyên Vũ đã ngăn lại ngay bằng cách đưa thêm ngón tay thứ hai, cố ý chỉ ngón tay này vào lão nhân :
– Dùng bạo lực dẹp bỏ hung tàn, chính tiểu bối trong thời gian vừa qua vì nghĩ đó là hành động duy nhất đúng để đối phó với thù nhân nên có phần lạm dụng một cách quá đáng.
Nhưng gần đây tiểu bối đã nghĩ lại và đã tự ý thay đổi hộ chủ kiến của lão tiền bối linh hoạt hơn, để thu được kết qua mỹ mãn hơn.
Lão nhân gay gắt :
– Chủ kiến của lão đồng ý là sai, có lúc biến lão thành tội nhân thiện cổ, nhưng lão không mượn ngươi thay đổi hộ lão. Thử nói lại xem nếu mọi Vô Diện thư sinh sau này đều như lão, là có sự chọn lựa kỹ càng về truyền nhân, thì làm gì có chuyện đến đời Vô Diện thư sinh nào đó, kẻ đó sẽ vận dụng công phu thượng thừa để gieo họa kiếp cho võ lâm?
Chuyện đó chỉ hy hữu lắm mới xảy ra.
Mã Nguyên Vũ thật sự mừng vì thấy lão nhân đã trở lại vẻ giảo hoạt đáng mến chứ chẳng đáng trách của lão nhân :
– Hy hữu nhưng vẫn có thể xảy ra, đúng không? Chính vì lo ngại sự có thể này nên tiểu bối có mạo muội thay đổi một ít trong cung cách tìm người thay thế thân phận Vô Diện thư sinh.
Lão nhân thật sự quan tâm :
– Thay đổi như thế nào?
Mã Nguyên Vũ thú nhận :
– Nhân vật Vô Diện thư sinh gần đây xuất hiện chính là do tiểu bối chọn.
– Phạm Hoàng?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Không phải. Do tiểu bối chưa có cơ hội gặp lại họ Phạm.
– Được rồi. Lão không cần biết ngươi chọn ai, chỉ muốn nghe ngươi đã có thay đổi thế nào hộ lão thôi.
Mã Nguyên Vũ mỉm cười :
– Là ngoài việc chọn lựa thật kỹ, kể cả về phẩm chất lẫn tư cách, tiểu bối còn cố tình giấu, không cho người đó biết về điều đại kỵ, là hễ gần nữ sắc thì công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên sẽ dần tiêu tan.
Lão nhân ngớ người :
– Nếu gặp phải người vừa có tham vọng vừa không thích lập gia thất thì sao? Điều ngươi thay đổi cũng đâu ngăn kẻ đó gây họa võ lâm?
– Không lập gia thất không có nghĩa là không thân cận nữ sắc. Bởi đã là người có tham vọng thì ngoài danh lợi vẫn muốn có thêm cho đủ Khí, Tài, Sắc, Bá. Võ công bao trùm thiên hạ để làm gì nếu không nuôi mộng đồ bá? Đã có mộng đồ bá ắt mong có nhiều người ngưỡng mộ. Và nữ nhân thường rất ngưỡng mộ những bậc anh hùng, kể cả bậc niếu hùng.
Chuyện thân cận nữ sắc là điều tất yếu.
Lão nhân gật gù :
– Cũng là một ý hay. Nhưng nếu đó là người có đầy đủ phẩm chất lẫn tư cách, nhờ người đó vì đến tuổi lập thê nhi thì sao? Y làm sao biết võ công y vì thế bị thất tán để đừng xuất hiện nữa trong thân phận Vô Diện thư sinh?
Mã Nguyên Vũ cười đắc ý :
– Tiểu bối đã lường trước và đã có lời dặn y là Vô Diện thư sinh chỉ xứng hợp cho hạng nam nhi tuổi khộng được quá hai mươi ba, hai mươi bốn. Vì thế, lúc sắp đến tuổi này, y đã lập thệ là phải tìm người thay thế còn bản thân y thì phải triệt thoái hoàn toàn, không được tự ý tiết lộ cho ai khác biết y từng là Vô Diện thư sinh. Vậy là y tha hồ lập thê nhi và mặc nhiên thừa nhận công phu Di Hoàn Quy Nguyên của y không còn, chỉ vì niên kỷ của y đã vượt quá tuổi xứng hợp. Thế nào?
Có tiếng khen cất lên, nhưng không phải do lão nhân trước mặt Mã Nguyên Vũ phát ra, mà là do một nhân vật đã xuất hiện ở phía sau Mã Nguyên Vũ từ lúc nào không biết lên tiếng :
– Đây quả là những lời từ lâu lão đạo này rất muốn nghe nhưng mãi đến hôm nay mới toại nguyện. Phiền tiểu hữu mau đưa lão xá đệ gàn bướng kia theo chân lão đạo. Nhanh lên!
Mã Nguyên Vũ thật sự thất kinh cho dù đã đoán biết chủ nhân của lời phát thoại vừa nghe là do nhân vật nào nói ra. Vì thế, Mã Nguyên Vũ vừa quay lại vừa kêu kinh hãi :
– Hóa ra thượng nhân vẫn còn tạ thế. Những lời lẽ thất kính vừa rồi…
Một lão đạo da dẻ nhợt nhạt chợt nhăn mặt ra dấu cho Mã Nguyên Vũ :
– Tiểu hữu bất tất khách sáo. Có thất kính hay không ắt tiểu hữu sẽ tự rõ. Đi nào!
Thấy lão đạo tỏ ra khẩn trương, Mã Nguyên Vũ quay lại và vội vàng đưa lão nhân nọ cùng đi, mặc dù lão nhân có ý bất bình như không muốn bị bất kỳ ai miễn cưỡng.
Theo lão đạo đến một mặt hồ phẳng lặng, Mã Nguyên Vũ bàng hoàng khi nghe lão đạo cố ý nhắc lại một chuyện đã qua :
– Hơn bốn năm về trước, có phải đó là lần đầu tiểu hữu được đặt chân đến nơi này, một nơi như đã lâu lắm rồi bị hoàng thiên bỏ rơi, không đoái hoài gì đến? Lần đó chính lão đạo đã cứu tiểu hữu, khi ra tay chế ngự và đặt tiểu hữu nằm lên lưng quái vật Khổng Ngư Thủy Bát Túc. Tiểu hữu hãy xem đó là hành vi duy nhất của lão đạo khi tự ý xen vào những huyền cơ do cao xanh định sẵn. Chẳng qua lúc hành động, lão đạo này đã tự trấn an rằng may mắn lắm tiểu hữu mới tình cờ lọt vào đây nhưng vẫn toàn mạng. Vậy thì lẽ nào lão đạo thấy chết mà không cứu, không thành toàn cho tiểu hữu dù chỉ một lần?
Lão đạo vẫn thoăn thoắt đi trước dẫn đường và miệng thì cứ tiếp tục giải thích :
– Kỳ thực thì lần đó lão đạo cũng từng có một ý nghĩ, phải chăng tiểu hữu vì đến được nơi này nên kể là cơ duyên, đáng để cho lão đạo thu làm truyền nhân? Nhưng tiếc thay, sắc mặt của tiểu hữu dù đang lúc hôn mê vẫn bộc lộ quá nhiều sát khí, khiến lão đạo đành bỏ ý định thu nhận, cứ giao phó tiểu hữu cho mọi sắp đặt của cao xanh.
Đến chỗ có cội cây đã cho nhiều quả lạ mà Mã Nguyên Vũ đã từng ăn, lão đạo hỏi :
– Cao xanh thật khéo sắp đặt, cho tiểu hữu nhờ ăn loại dị quả này và lần đó được giải khai toàn bộ chất độc đã ngấm sẵn khắp nội thể. Loại dị quả này tuy cùng một cội sinh ra nhưng lại có hai thứ quả, mộ thứ là Dạ quả, thứ còn lại lại là Nhật quả. Tiểu hữu cũng được hoàng thiên thương tưởng để mắt nên tuy có ăn nhưng chỉ ăn mỗi một lần và đúng vỏn vẹn chỉ một Dạ quả. Nhờ đó, tiểu hữu không những không bị chết vì độc mà còn có thêm năng lực kháng bách độc, rất lợi cho những việc về sau đã xảy ra cho tiểu hữu.
Đến một thạch động cách cội cây lạ không xa, lão đạo lại nói :
– Tiểu hữu đã lưu lại tại đây những ba năm và thời gian ngắn sau đó bỗng nhiên quay về và cố tình lưu lại thêm một năm nữa. Chính ở thạch động này chỉ suýt nữa lão đạo đã xuất hiện để ngăn tiểu hữu đừng luyện công phu của Vô Diện thư sinh. Nhưng vì tin vào huyền cơ nên lão đạo đành bỏ qua chủ ý đó. Chỉ lấy làm lạ khi phát hiện tiểu hữu cũng luyện thêm công phu trong Thiên Càng Bí Lục vốn đã bị lão đạo làm thất lạc từ bốn mươi năm trước. Và lão đạo càng thêm kinh ngạc hơn khi nhận ra tiểu hữu dám mạo hiểm lợi dụng vào công năng kỳ diệu của loại dị quả kia để cùng một lúc kiêm luyện cả hai loại công phu không thể nào dung hợp. Do đó, nhân một lần tiểu hữu ngủ say lão đạo đành xuất hiện để xem tiểu hữu đã theo cách nào mà kiêm luyện được hai loại công phu này. Nhờ đó lão đạo khám phá cơ thể của tiểu hữu có điểm khác thường. Là huyệt Thần Đường của tiểu hữu do bẩm sinh nên có kích thước khá to, xấp xỉ bằng đại huyệt Đan Điền. Vì thế, kể như tiểu hữu vô tình có đến hai đại huyệt Đan Điền, mỗi đại huyệt cho một mạch Nhâm hoặc một mạch Đốc. Thảo nào tiểu hữu cứ kiêm luyện nhị công mà không lo hậu quả bất lợi.
Đoạn lão đạo thở dài :
– Thảy thảy đều cho thấy huyền cơ xoay vần của tạo hóa quả là huyền nhiệm. Bằng chứng là gần đây tiểu hữu có quay lại một lần nữa với hai nữ nhân đang lâm cảnh thập tử nhất sinh vì trúng độc. Khi đó lão đạo nghĩ, tiểu hữu vì tà tâm nên thể nào cùng có những hành vi tà vậy. Nhưng lão đạo quyết không can thiệp để xem huyền cơ sẽ thực hiện đạo lý công bằng như thế nào, thật may cho tiểu hữu và may cho toàn thể võ lâm, tiểu hữu đã vượt thắng được dục vọng, chỉ chuyên tâm giúp hai nữ nhân nọ giải độc và quyết không phạm vào điều đại kỵ đối với công phu Di Hoàn Quy Nguyên. Và sau đó, vì nghe hai nữ nhân tỏ bày tình ý, lão đạo sợ họ thực hiện ý định thì hỏng cho tiểu hữu, nên cố tình tạo cơn chấn động giả để xua tất cả ra ngoài. A… đó là lão đạo tự chuốc họa khi tự ý can thiệp quá thô bạo vào huyền cơ.
Lần đầu tiên lão đạo đưa mắt nhìn thẳng vào Mã nguyên Vũ :
– Do lão đạo tự chuốc họa. Nên lần này đành phải hiện thân, thật may là vừa lúc tiểu hữu quay lại nơi này một lần nữa cũng là lần cuối.
Lão đạo gật gù.
– Tiểu hữu suýt biến thành độc nhân nhưng vì nhớ đến công năng diệu dụng của dị quả nên quay lại đây. Cung hỷ tiểu hữu đã vượt qua thảm cảnh, không hóa thành độc nhân để gây họa cho nhiều người, mà lại còn xuất hiện kịp lúc để lão đạo này có đôi lời giao phó.
Hãy ngồi xuống đi, từ từ lão đạo này sẽ kể lại.
Mã Nguyên Vũ vừa ngồi thì chợt nghe lão nhân Vô Diện thư sinh lên tiếng với vẻ kinh nghi :
– Từ thuở nào lão đại chỉ luôn tin và phó mặc vạn sự cho huyền cơ, nay huyền cơ mách bảo điều gì khiến lão đệ ngu xuẩn này lần đầu tiên thấy lão đại kinh biến đến vây?
Lão đạo thương hại nhìn lão nhân Vô Diện thư sinh :
– Quả thật huynh đệ ta bấy lâu nay vẫn luôn bất đồng và ta thiếu lời lẽ để thuyết phục lão nhị, nhưng âu đó cũng là mệnh trời sắp đặt. Lần này thì do ta nên địa chấn thật sự sẽ xảy ra. Tuy vậy, ta mong lão nhị lần này thử một lần thuận phục ta xem sao.
Lão nhân Vô Diện thư sinh thất sắc :
– Lão đại muốn huynh đệ ta ngăn cơn địa chấn này lại? Nhân lực đâu thể thắng thiên?
Lão đạo mỉm cười :
– Cuối cùng tự miệng lão nhị cũng nói ra lời này, biết thuận phục lẽ trời rồi sao? Như vậy cũng tốt.
Đoạn lão đạo quay lại với Mã Nguyên Vũ :
– Tiểu hữu có biết gì về Ma Thế Tôn Nghịch Hành, một đại ác ma từng vang danh hai trăm năm trước nhờ có lối luyện công nghịch hành khiến muôn người bất địch vì không biết dùng phương thế nào để diệt trừ ác ma, cho dù đã có lần bị vây bắt nhưng dẫu điểm vào tử huyệt cũng không chết?
Mã Nguyên Vũ kinh tâm :
– Đã có người nhận lầm tiểu bối là di mệnh truyền nhân của lão Ma Thế Tôn này, do phát hiện công phu tiểu bối vẫn còn cho dù đại huyệt Đan Điền đã bị phế huỷ. Nhân vật này thật sự không có cách diệt trừ sao?
Lão đạo cười gượng :
– Vẫn có cách, đó là để đại ác ma nhịn đói cho đến chết. Tàn nhẫn quá phải không?
Tiếc thay đó lại là phương cách duy nhất để chỉ giết một người và cứu mạng muôn người.
Vậy tiểu hữu có biết chủ trương tàn nhẫn đó là do nhân vật nào đề xuất và tự tay thực hiện chăng?
Mã Nguyên Vũ mơ hồ đoán :
– Ằt hẳn có liên quan đến xuất xứ võ học của nhị vị lão tiền bối?
Lão đạo gật đầu :
– Chính là gia sư tổ. Và vì cảm thấy làm như thế đã là quá nhẫn tâm nên gia sư tổ đành buông tha một tiểu hài, là giọt máu lưu lại của Ma Thế Tôn sau thời gian dài độc bá võ lâm và tha hồ tận hưởng nữ sắc. Gia sư tổ tha vì nghĩ tiểu hài đó quá bé nhỏ, vị tất lúc thành nhân sẽ có cơ hội nhận biết y chính là cốt nhục của Ma Thế Tôn.
Mã Nguyên Vũ giật mình :
– Nhưng cuối cùng tiểu hài đó cũng biết sự thật và hiện chính là nhân vật tự xưng lão Tiên gia?
Lão nhân Vô Diện thư sinh xen vào và phì cưới :
– Nếu lão chính là tiểu hài năm xưa ngươi bảo sao, liệu có người sống đến gần hai trăm năm ư, là bất tử rồi còn gì? Không phải đâu, ngươi cứ từ từ nghe lão đại thuật thì rõ!
Lão đạo gật gù :
– Lão nhị biết nhượng nhìn ta là lão đại huynh như thế này thì chỉ là do gia sư tổ anh linh thúc giục mà thôi. Tốt lắm! Còn về nhân vật tự xưng lão Tiên gia kỳ thực chỉ là hậu nhân đệ tam đại của Ma Thế Tôn. Nguyên uỷ là thế này, vốn dĩ về xuất thân lại lịch của tiểu hài nọ chỉ có mẫu thân của y là biết rõ. Nhưng nàng ta nào dám tiết lộ vì sợ bao người còn đó mối thù với Ma Thế Tôn sẽ trút hận lên đầu đứa bé. Chỉ khi nàng ta đi bước nữa, do tính đa sự vốn có ở nữ nhân nên nàng ta có thố lộ cho phu quân biết. Nhân vật này cũng không dám hé môi tiết lộ với ai, chỉ khi sắp chết mới cho cốt nhục riêng của y và nàng nọ biết. Đây là nhân vật được xem là huynh đệ đồng mẫu nhưng khác phụ thân của tiểu hài kia.
Gã này vì tư tâm nên sống để dạ chết mang theo, suốt một đời chỉ biết ngấm ngầm tìm di học mà gã tin rằng thế nào Ma Thế Tôn cũng lưu lại. Do tâm nguyện bất thành nên đến lúc chết gã đành di tự kể lại toàn bộ sự thật cho hậu nhân của gã, chính là Hắc Cốt tôn Giả sau này.
Mã Nguyên Vũ giật mình toan hỏi thì nghe lão nhân Vô Diện thư sinh thuật tiếp :
– Hắc Cốt Tôn Giả tuy bất lực trong chuyện tìm ra di học của Ma Thế Tôn nhưng y vẫn may mắn là tìm thấy pho Hắc Cốt chưởng đã lâu sau thời Hắc Cốt Ma Nương bị thất truyền. Y lập ra Hắc Cốt giáo chỉ muốn đồ bá thiên hạ thì bị lão đây là Vô Diện thư sinh ngăn cản. Y bị thảm bại, hận và thù buộc y phải bỏ công đi tìm cốt nhục của tiểu hài năm xưa. Khi y tìm thấy thì nhân vật cốt nhục đệ tam đại của Ma Thế Tôn đã ngoài bốn mươi.
Hắc Cốt Tôn Giả thất vọng, đành loáng thoáng nói qua cho nhân vật này biết thân thế lại lịch, sau đó thì bỏ đi. Nhưng Hắc Cốt Tôn Giả nào biết chính những lời nói mập mờ của y đã làm nhân vật này bị kích thích. Vậy là…
Lão đạo tiếp lời :
– Đây là nhân vật đặc hưởng toàn bộ tư chất và tính khí hung ác của nội tôn là Ma Thế Tôn. Thế là y có ác tính đầu tiên trong đời, đã dùng độc sát hại thê tử, đủ để rảnh tay lo chuyện báo thù cho nội tổ. Và y đã tìm thấy hầu như là toàn bộ di học của Ma Thế Tôn.
Đến lúc đạt ngũ tuần cũng là lúc y đắc thành võ học. Y lập tức đi tìm huynh đệ lão đạo này.
Mã Nguyên Vũ chợt hỏi :
– Nhân vật đó đến nay đã vượt quá cửu tuần và vẫn chưa biết nhị vị lão tiền bối có đến hai người, chẳng phải một?
Lão nhân Vô Diện bảo :
– Đây là chủ ý của lão. Vì thế, từ thuở nào đến giờ hễ Thiên Cang đến là Vô Diện đi hoặc ngược lại khiến gã Mộ Dung kia dù đa nghi thế mấy vẫn chỉ dám nghĩ đây là hai thân phận do một người cố tình tạo ra.
Lão đạo cũng gật đầu nhưng lại kèm theo tiếng thở dài :
– Nhưng điều đáng nói ở đây là từ hơn bốn mươi năm trước, do để thất lạc Thiên Cang bí lục, lão đạo này trong lúc cố tìm lại thì tình cờ phát hiện chốn này, và cũng là để kìm chế hai loài quái vật thời cổ đại vẫn lưu ngụ ở đây, nhưng đôi lúc cứ tìm cách thoát ra ngoài.
Lão đạo đã chọn nơi này làm chỗ ẩn cư, không còn xuất hiện giang hồ nữa.
Lão nhân Vô Diện nói tiếp :
– Thật không may đó là lúc gã Mộ Dung tình cờ phát hiện lão. Và lẽ đương nhiên với danh phận của lão đại là Thiên Cang Thượng Nhân, lão đấu không lại gã, đã thế còn bị gã làm cho một phen khốn đốn suýt mất mạng. Lão kịp chạy nhưng định lấy thân phận Vô Diện thư sinh, gặp gã thì lại quá muộn.
Mã Nguyên Vũ vỡ lẽ :
– Muộn là vì lão tiền bối đã bị nội thương, có thi thố võ học của nhân vật Vô Diện thư sinh cũng vô ích. Vì thế sau này, lão Mộ Dung Tiên gia đó cứ nghi nghi hoặc hoặc, không thể giết cũng không thể buông tha, đành giam giữ lão tiền bối cả bốn mươi năm dài?
Mã Nguyên Vũ hỏi xong, không để lão nhân Vô Diện kịp đáp lời đã chuyển qua hỏi luôn về đề tài khác :
– Vậy không phải lão tiền bối đã vì võ lâm, tuần tự hạ thủ Tam Ma Vương?
Lão nhân Vô Diện cười có phần đắc ý :
– Dĩ nhiên không phải lão. Nhưng kể ra Hồng Khắc Ngụy cũng biết cách hành sự đấy chứ?
Mã Nguyên Vũ cau mặt :
– Nhưng Hồng tiền bối đã quá khinh suất khi quyết định lập gia thất và lại còn nhận chính ái nữ của Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương làm phu nhân.
Lão Vô Diện giật mình :
– Là Hồng Khắc Ngụy toan làm thế để chuộc lại lỗi lầm, đã sát hại Lãnh Tuyệt Vương ư?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Nguyên ủy thế nào tiểu bối chưa am tường lắm, do nội tình hãy còn nhiều điều mù mờ khó hiểu. Riêng Hồng tiền bối dám quyết định như thế là những muốn phu nhân vì mãi lo tìm Vô Diện thư sinh để phục thù nhưng lại vô tình gieo họạ khắp nơi. Hồng tiền bối đã nghĩ, chỉ cần nhân vật Vô Diện thư sinh đừng xuất hiện nữa thì phu nhân do tìm mãi không thấy ắt cũng có ngày nguôi ngoa và bỏ qua.
Lão đạo gật gù :
– Hồng bảo chủ có ý nghĩ như thế cũng không có gì sai. Nhưng qua chữ khinh suất tiểu hữu vừa sử dụng, dường như Hồng Khắc Ngụy đã gặp cảnh lực bất tòng tâm?
Lão nhân Vô Diện chép miệng :
– Thân phận Vô Diện thư sinh của Hồng Khắc Ngụy vẫn bị gã Mộ Dung phát hiện và nghi ngờ. Gã phát động Thần Long hội và chỉ trong một ngày đã tiêu diệt toàn bộ Hồng gia.
Mã Nguyên Vũ bảo :
– Nhưng trước Hồng gia đã có Mã gia Vô Vi phái từng bị tiêu diệt lão tiền bối có biết chăng, cũng là do Mã Bình Sơn bị Thần Long hội nghi là Vô Diện thư sinh?
Lão nhân Vô Diện đáp :
– Đương nhiên lão có nghe. Sao?
Mã Nguyên Vũ càng thêm cau mày :
– Chính đó là nguyên do khiến tiểu bối phải nói nội tình hãy còn nhiều điều mù mờ khó hiểu.
Lão đạo tỏ ý quan tâm :
– Là thế nào?
Mã Nguyên Vũ giải thích :
– Ái nữ của Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương mà tiểu bối vừa đề cập kỳ thực trước khi là Hồng phu nhân cũng từng là Mã phu nhân.
– Hồng Khắc Ngụy có biết chăng?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Khi Hồng tiền bối biết thì đã muộn, họ đã là phu thê những ba năm hơn. Khi đó, vì phát giác Hồng phu nhân có nhiều hành tung bí ẩn, Hồng tiền bối đành bỏ công theo dõi và phát hiện Hồng phu nhân đang lén lút cưu mang một tiểu hài, cũng là giọt máu duy nhất còn lại của Mã gia.
– Là ngươi?
Mã Nguyên Vũ gật đầu và cười khổ :
– Tiểu hài đó là tiểu bối thì đúng rồi, nhưng có là giọt máu của Mã gia hay không tiểu bối sẽ đề cập rõ sau. Chỉ nói đến Hồng tiền bối vì phát hiện điều này nên về sau đó luôn luôn quan tâm đến tiểu bối. Do đó, lúc Hồng phu nhân cố tình bỏ tiểu bối lại, giao phó cho Như Thiền đại sư Thiếu Lâm phái cưu mang, Hồng tiền bối cũng biết. Lúc Như Thiền theo lệnh Như Độ phương trượng hất hủi tiểu bối, Hồng tiền bối cùng hay. Nhưng mãi một năm sau đó, kể như thời gian tiểu bối bị Hồng phu nhân bỏ rơi đã là bốn năm, Hồng tiền bối đoán chắc diện mạo của tiểu bối đã khác rất nhiều so với trước, có thể khiến Hồng phu nhân khó thể nhận ra, nên có đưa tiểu bối về Hồng gia nuôi dưỡng.
Lão đạo gật gù :
– Vì bị nghi là Vô Diện thư sinh nên Mã gia lâm thảm hoạ, Hồng bảo chủ có hành động này cũng là vì hảo ý, muốn chuộc lại lỗi lầm đó. Có phải vì thế Hồng bảo chủ quyết định trao truyền toàn bộ sở học của Vô Diện thư sinh cho tiểu hữu?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Hồng bảo chủ có hảo ý đó thì không còn gì để phủ nhận. Riêng việc trao truyền sở học Vô Diện thì cũng do ngẫu nhiên nên mới lọt đến tay tiểu bối. Nhưng tiểu bối kể lại chuyện này là có một nghi vấn nan giải.
Lão nhân Vô Diện háo hức :
– Nan giải như thế nào?
Mã Nguyên Vũ thở dài.
– Hồng phu nhân, cũng là Mã phu nhân, đã mệnh định tiểu bối chẳng phải cốt nhục Mã gia. Vì cốt nhục đó mụ đã tự tay hạ sát từ lúc chưa đầy tuổi rồi.
Lão nhân Vô Diện thất kinh :
– Ôi chao! Hóa ra tâm địa ả này đâu kém gì gã Mộ Dung.
Lão đạo thì hoài nghi nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Có nghĩa là cả Hồng Khắc Nguy cũng không hề hay biết chuyện đó, vẫn cứ ngỡ tiểu hữu là cốt nhục, là hậu nhân Mã gia?
Mã Nguyên Vũ gật đầu, lần lượt đáp lời cả hai và đáp với lão đạo trước :
– Thân thế và lai lịch như thế nào dĩ nhiên sau này tiểu bối phải hỏi mụ cho thật minh bạch.
Đoạn Mã Nguyên Vũ quay qua nhìn lão nhân Vô Diện :
– Vì cảm thấy hai nhân vật này có tâm địa khá giống nhau nên tiểu bối đang có ý ngờ lai lịch của gã Mã Bình Nguyên.
– Sao…
Mã Nguyên Vũ gật gù :
– Mụ có tâm địa độc ác này tuy cố giấu nhưng Vô Vi Tiên Tử, bào tỷ của Mã Bình Sơn lại thố lộ tính danh thật của cốt nhục Mã gia chính là Mã Bình Nguyên.
Lão nhân Vô Diện suýt nữa nhảy nhổm lên :
– Ngươi nghi ngờ gã công tử họ Mã chính là cốt nhục thật của Mã gia.
Mã Nguyên Vũ gật đầu :
– Vì nghi ngờ nên tiểu bối ngờ rằng mụ thay vì sát hại Mã Bình Nguyên là cốt nhục của mụ như đã nói thì bằng cách nào đó mụ lại giao tiểu hài Mã Bình Nguyên cho lão Tiên gia. Thêm nữa, gã này dường như đang có nhị tâm với lão Tiên gia, qua việc gã toan chiếm hữu đan dược của lão tiền bối, cho thấy giữa gã và mụ kia, mẫu thân gã, có ý đồ bất lợi với lão Tiên gia.
Lão đạo chợt à lên một tiếng :
– Thảo nào gần đây lão đạo này có thử gieo một quẻ toán thì thấy rằng đại họa từ đời Ma Thế Tôn sắp đến lúc tự diệt tuyệt. Có khi tiểu hữu suy đoán đúng. Mẫu thân của Mã Bình Nguyên vì oán hận Vô Diện thư sinh nên tình cờ được Mộ Dung Tiên bày mưu hỗ trợ.
Đến khi phát hiện sở học của Mộ Dung Tiên quả là thượng thừa nhưng lại không được Mộ Dung Tiên truyền thụ, mẫu thân gã đành dùng biện pháp này, tìm cách chiếm hữu sở học của Mộ Dung Tiên qua việc trao cốt nhục Mã Bình Nguyên cho Mộ Dung Tiên nuôi dưỡng.
Nói đến đây lão đạo chợt xoa hai tay vào nhau :
– Vậy là ổn rồi. Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Mộ Dung Tiên tiếp nối di ý của nội tổ, đã gieo quá nhiều nghiệp quả ắt bị mẫu tử Mã Bình Nguyên mưu mô hơn phá hỏng cơ đồ.
Huyền cơ của tạo hóa quả là thiên năng vạn năng. Chúng ta không cần xen vào, bọn ác ma cũng bị tiêu diệt.
Và lão đạo bảo lão Vô Diện :
– Như ta đã bảo, huynh đệ ta có thể nào một lần duy nhất đồng thuận giúp vận trời đừng gieo tai họa cho sinh linh?
Lão nhân Vô Diện thở dài :
– Ngăn cản một cơn địa chấn là điều không thể. Huống hồ gì bản thân đệ từ lâu đã bị Mộ Dung Tiên phế bỏ võ công. Có muốn giúp đại huynh cũng lực bất tòng tâm.
Lão đạo mỉm cười :
– Chúng ta không ngăn địa chấn, chỉ là đừng để hai loài quái vật kia vì không bị địa chấn tiêu diệt ắt lúc ra ngoài sẽ gây họa cho không ít sinh linh. Còn về võ công của nhị đệ, ta đã có chủ trương. Chỉ cần nhị đệ chấp thuận là được.
Lão nhân Vô Diện lại thở dài, nhưng lần này thì cảm khái nói :
– Như đại huynh đã nói, chúng ta chưa một lần đồng thuận. Vậy đến lúc này, huynh đệ ta đều đạt tuổi gần đất xa trời, âu chúng ta cứ thử một phen, cũng là cách tạo phúc cho sinh linh.
Lão đạo gật đầu mãn nguyện, sau đó quay qua Mã Nguyên Vũ :
– Tiểu hữu tuy chưa bao nhiêu niên kỷ nhưng có lẽ do trải qua quá nhiều khổ cảnh nên công phu càng cao thì mọi nhận định về nhân sinh thế sự cùng tinh tế hơn người. Bởi đây là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối tiểu hữu và lão đạo có duyên gặp nhau nên lão đạo không thể không có quà diện kiến cho tiểu hữu. Là vật này đây, hãy nhận lấy.
Lão nhân Vô Diện thoạt nhìn thấy vật đó liền tủm tỉm cười với Mã Nguyên Vũ :
– Đã có Thiên Cang tiểu kiếm ắt thế nào tiểu tử ngươi cũng được lão đạo truyền thụ cho khẩu quyết phi kiếm thượng thừa chuyên dùng để phá nội gia cang khí của địch nhân.
Sao ngươi không mau mau bái tạ?
Mã Nguyên Vũ vội khom người nhận thanh tiểu kiếm nọ :
– Tiểu bối cũng được Hồng tiền bối truyền lại cho một thanh, lâu nay vẫn được dùng mỗi khi tiểu bối cần hóa thân thành Vô Diện thư sinh.
Lão đạo nhăn mặt :
– Đương nhiên lão đạo có thấy tiểu hữu luyện. Nhưng ý của lão đạo khi giao thanh Thiên Cang tiểu kiếm này là vì có thêm một tôn chỉ đi kèm. Đó là tiểu hữu nghiễm nhiên được xem là truyền nhân của huynh đệ lão đạo. Do vậy, tiểu hữu đừng dùng nữa những thủ pháp giết người quá tàn khốc. Như nào là dùng tiểu kiếm phân loạn thi thể địch nhân, hoặc như loài thủy quái kia cứ luôn dụng lực quật nát thủ cấp kẻ địch. Vì tôn chỉ của Thiên Cang phái là dĩ đức báo oán, nếu bất đắc dĩ phải sát nhân thì cũng không được tỏ ra quá tàn nhẫn.
Thế nào?
Mã Nguyên Vũ đỏ mặt :
– Quả thật tiểu bối vì giao chiến quá nhiều lần với thủy quái nên đâm ra thích sử dụng lối sát nhân quá tàn nhẫn đó. Nhưng nhị vị lão tiền bối cứ yên tâm, tiểu bối nay đã vượt qua cõi chết một lần, cũng nghiệm ra rằng sinh mạng con người là quý, mai hậu quyết tránh chuyện sát nhân hại mạng, sẽ cố hết sức thực hiện theo tôn chỉ Thiên Cang phái: dĩ đức báo oán.
Lão đạo hài lòng và truyền lại cho Mã Nguyên Vũ khẩu quyết luyện phi kiếm thượng thừa.
Sau đó lão đạo bảo :
– Hảo đồ đệ, hài tử có thể đi được rồi. Nhớ đừng quay lại tìm huynh đê ta, chỉ phí công vô ích thôi.
Nhưng Mã Nguyên Vũ chợt hỏi :
– Mong nhi vị ân sư chỉ giáo Thiên Cang bí lục từng lọt vào tay Khưu đại thế gia.
Trong sư việc này liệu có ẩn tình gì chăng?
Lão đạo cau mặt :
– Là Khưu Tất Lập ư? Sư phụ nhớ rồi. Lúc gã độ tam tuần, nghĩa là vào bốn mươi hai năm trước có một lần gã cố tình cung thỉnh sư phụ đến thăm Khưu gia. Lúc đến nơi thì ngoài gã còn có một tiểu tăng phái Thiếu Lãm, dường như cũng có pháp hiệu ở chữ Như, nhưng sư phụ không nhớ là Như gì. Phải rồi, sau đó một đôi ngày sư phụ mới phát hiện bí lục bị thất lạc, lẽ nào là do Khưu Tất Lập cố tình bày mưu? Nhưng hài tử nhắc lại chuyện này để làm gì?
Mã Nguyên Vũ đáp :
– Hành tung của Khưu đạo thế gia bao lâu nay khá mờ ám. Hài nhi hồ nghi trong Thần Long hội cũng có lão Khưu nhúng tay. Nay nghe ân sư chỉ giáo hài nhi càng thêm chứng cớ để hễ có cơ hội là vạch trần chân tướng lão.
Lão đạo gật đầu :
– Hài tử cứ tuỳ nghi hành sự. Sư phụ hoàn toàn tin tưởng vào tư cách và phẩm chất của hài tử. Thôi, đừng chần chờ nữa, đi đi, huynh đệ sư phụ e chưa còn đủ ba ngày để hành sự như đã định.
Thái độ khẩn trương của lão đạo dù có làm Mã Nguyên Vũ ái ngại nhưng đi thì cũng phải đi. Và đây là lần đầu tiên Mã Nguyên Vũ mới thấm thía thế nào là câu sinh ly tử biệt