Vô Diện Thư Sinh

Chương 16: Gia Thân Cũng Hóa Cừu Thù


Bạn đang đọc Vô Diện Thư Sinh – Chương 16: Gia Thân Cũng Hóa Cừu Thù

– Chúng ta không đi đến phái Võ Đang sao?
Đáp lại câu hỏi có phần hoài nghi của Bạch Nhật Quang, Mã Nguyên Vũ biểu lộ sự khẩn trương qua đôi chân bước vội.
Động thái này của Mã Nguyên Vũ không thể lọt qua đôi mắt tinh tường của Vô Vi Tiên Tử. Và Vô Vi Tiên Từ thở dài một cách cố ý :
– Ngươi không thể lấy tay hoặc chỉ hướng hoặc vẽ lên đất mấy chữ cho chúng ta biết nơi sắp đến ư!
Mã Nguyên Vũ bối rối, vẽ lên đất hai chữ “Phạm Hoàng”. Kể cả lúc vẽ xong Mã Nguyên Vũ vẫn giữ thái độ bối rối khi đưa mắt nhìn Bạch Nhật Quang.
Bạch Nhật Quang thật sự hoài nghi :
– Sao lại tìm Phạm Hoàng. Hoặc Tử Dương công là một trong nhiều loại tuyệt học đã gây ra thảm họa Mã gia, hoặc tiền bối đoán Phạm Hoàng đang lâm nguy? Nhưng điều tất yếu nhất là dường như tiền bối là người chưa từng bôn tẩu giang hồ nên không thông tỏ lắm đường đi lối lại?
Vừa hỏi xong, thấy Mã Nguyên Vũ chợt xạ nhìn bằng ánh mắt giận dữ lẫn phật ý, Bạch Nhật Quang vội xua tay :
– Vãn bối chỉ hỏi đùa thế thôi. Vì bậc chân nhân ẩn thế và bất lộ tướng như tiền bối dĩ nhiên vẫn luôn hành hiệp giang hồ, lẽ nào không từng vân du đó đây. Duy có điều tìm Phạm Hoàng lúc này đâu phải dễ. Vì vị tất họ Phạm đã quay về Hoa Sơn phái. Và nếu là thế, Trung Nguyên bao la rộng lớn biết y ở đâu mà tìm?
Mã Nguyên Vũ xua tay, ý bảo tìm Phạm Hoàng ở đâu là tuỳ họ Bạch. Riêng Mã Nguyên Vũ thì họ Bạch cứ phải tìm Phạm Hoàng, không được chậm trễ.
Đoán hiểu như thế, Bạch Nhật Quang nhăn nhó, đưa mắt cầu viện Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc và nhất là Vô Vi Tiên Tử. Họ Bạch báo :
– Bạch mỗ đâu phải thần thánh gì mà biết phải tìm họ Phạm ở chỗ này chỗ kia. Việc này e Bạch mỗ kham không nỗi.
Vô Vi Tiên Tử cũng cảm thấy thế, chợt nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Tìm Phạm Hoàng, có liên quan gì đến chuyện báo thù cho Mã gia?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu. Thái độ này làm Vô Vi Tiên Tử cười lạt :
– Hóa ra chỉ là một chủ ý của ngươi trong nhất thời cao hứng? Vậy ngươi nghĩ ngươi là ai để cho rằng bọn ta bao nhiêu đây người đều phải khốn khổ bám theo ngươi từng bước chân, thuận theo từng ý định ngông cuồng của ngươi? Hay ngươi thị vào võ học cao minh, buộc bọn ta phải tuân theo từng mệnh lệnh của ngươi?
Mã Nguyên Vũ cũng không ngờ lại gặp phải phản ứng như thế này ở Vô Vi Tiên Tử, vì thế chàng lâm cảnh dở khóc dở cười, giận không ra giận và giải thích cũng không thể giải thích.
Đã vậy Vô Vi Tiên Tứ còn cất cao giọng nói như trách, như mai mỉa Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi đừng giận dữ với ta, vô ích. Vì muốn thế, trước hết ngươi phải giải thích nguyên do. Nhưng ngươi liệu có chịu mở miệng để giải thích chăng? Ngươi không dám chứ gì? Sao vậy? Ngươi đâu phải câm. Hãy mở miệng đi nào. Và ta thì đang muốn ngươi mở miệng. Vì ta đang có rất nhiều điều cần hỏi ngươi, hỏi thật nhiều về những chuyện đã qua.
Nhưng tiếc thay ta lại gặp phải ngươi, một kẻ độc đoán, bất cận nhân tình, mục vô tôn trưởng lại còn tự cao tự đại ngỡ chuyện gì do ngươi nghĩ ngươi làm đều đúng. Ngươi đúng là…
đúng là…
Mã Nguyên Vũ chợt gãy gập người, ôm ngực và sau một chuỗi ho khan bỗng thổ ra một ngụm huyết.
Nếu cảnh huống bất ngờ này xảy ra cho Mã Nguyên Vũ chỉ làm cho Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc và Bạch Nhật Quang ngơ ngác hoang mang thì nghiêm trọng hơn là đã làm Vô Vi Tiên Tử thất kinh.
Vô Vi Tiên Tử chạy đến gần Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi đã bị nội thương. Sao ngươi không nói ra, chỉ với một mình ta thôi cũng không được sao?
Mã Nguyên Vũ đã kịp trấn định, đứng thẳng người lên và giận dữ xua Vô Vi Tiên Tử ra. Đồng thời cũng giận dữ như thế Mã Nguyên Vũ vừa quét mắt nhìn họ Bạch vừa vạch bừa lên đất mấy chữ: “Tìm Phạm Hoàng. Nhanh!”
Có cảm nhận Mã Nguyên Vũ không thể ngẫu nhiên mà tỏ ra khẩn trương khi muốn tìm Phạm Hoàng gấp, Vô Vi Tiên Tử liền trừng mắt nhìn họ Bạch :
– Thực hiện đi, gã kia. Hãy xem đó là mệnh lệnh của Vô Vi Tiên Tử này. Ngươi tìm bằng cách nào ta không cần biết nhưng ngươi phải tìm.
Họ Bạch sau một thoáng ngơ ngác, hết nhìn Vô Vi Tiên Tử lại len lén nhìn dò xét Mã Nguyên Vũ. Và khi biết đấy là điều không thể không làm, Bạch Nhật Quang chợt gật đầu :
– Hãy cứ ở đây và chờ một lúc. Bạch mỗ sẽ quay lại ngay.
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc không biết nghĩ sao cũng bất ngờ đề xuất và gọi Bạch Nhật Quang :
– Bọn muội có thể đi cùng Bạch huynh một đoạn chăng. Cũng là để mở rộng tầm mắt, xem Bạch huynh nhờ vào đâu mà tự hào là kẻ thạo tin.
Bạch Nhật Quang liền nghĩ đến câu Bạch Cúc từng nói, là thế nào cũng có lúc cần nhờ đến họ Bạch. Vì thế, dù miễn cưỡng Bạch Nhật Quang cũng phải gật đầu ưng thuận.
Nhưng trước hết Bạch Nhật Quang cũng muốn hỏi ý Vô Vi Tiên Tử.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn, Bạch Nhật Quang liền nghe Vô Vi Tiên Tử bảo :
– Ngươi cứ đưa chúng đi, nếu điều đó không phiền gì đến ngươi. Nhưng đừng để ta chờ lâu. Đi đi!
Bạch Nhật Quang, càng thêm hiểu mệnh lệnh ngấm ngầm của Vô Vi Tiên tử “Đưa chúng đi đi, vì ta đang có chuyện cần định bàn riêng với nhân vật độc đoán và bất cận nhân tình này”. Và Bạch Nhật Quang vội đưa Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng đi.
Họ vừa đi khuất, Vô Vi Tiên Tử liền hạ thấp giọng :
– Thương thế của người có lẽ nên để ta xem qua thì hơn.
Mã Nguyên Vũ lắc đầu và chợt buông tiếng thở dài não nuột. Tuy vậy mở tiếng nói thì Mã Nguyên Vũ vẫn cứ khăng khăng không chịu mở miệng Vô Vi Tiên Tử dù vẫn nhẹ giọng nhưng đã bắt đầu lên tiếng trách :
– Ở đây chỉ còn ta và ngươi. Mở miệng nói với ta một tiếng ngươi cũng không thể ư?
Ta đã làm gì sai đến nỗi ngươi oán hận, cho dù một lời ngươi cũng không mở?miệng nói với ta?
Mã Nguyên Vũ bỗng có một cử chỉ bất ngờ là lấy tay vạch vào đất ba chữ “không thể nói” và sau đó vội vàng bôi xóa đi.
Vô Vi Tiên Tử không sao hiểu được, vì thế chợt cười lạt :
– Tại sao ngươi không thể nói? Hóa ra tự thâm tâm ngươi bấy lâu nay đâu có nhìn nhận ta là cô cô của ngươi, đúng không. Đã là vậy…

Chợt có tiếng cười lạnh văng vẳng một cách mơ hồ vọng đến :
– Hay lắm. Cuối cùng thì nhờ mụ Mã Nguyệt Hằng, bổn hội cũng biết đấy là nhân vật nào đã to gan dám công khai đối đầu cùng bổn hội. Ha ha…
Vô Vi Tiên Tử biến sắc :
– Bổn hội Thần Long hội ư?
Phần Mã Nguyên Vũ thì bất ngờ động thân lao đi…
Nhưng…
– Đừng vội manh động như thế, Mã Nguyên Vũ. Trừ phi ngươi muốn sinh mạng cỏn con của lũ nha đầu này chẳng còn thì cứ việc. Bằng không, hãy ngoan ngoãn đáp lại bổn nương nương ta mấy lời. Mau đưa chúng đến đây?
Và Mã Nguyên Vũ thất kinh khi nhìn thấy Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc kể cả Bạch Nhật Quang nữa đang bị một nhóm nhân vật cao thủ xa lạ điệu từ một chỗ khuất điều đến.
Nhưng nỗi thất kinh của Mã Nguyên Vũ đâu phải chỉ có bấy nhiêu đó là hết. Vì thật là bất ngờ, người đầu tiên lên tiếng cười vào mặt Mã Nguyên Vũ chính là Bạch Nhật Quang.
Ho Bạch tự lấy hai tay vỗ vào nhau :
– Vẫn nghe mọi người đồn đại Mã Nguyên Vũ là hạng thông tuệ, từng nhờ cơ trí mà gây kinh tâm khiếp đảm không biết bao nhiêu kẻ đối đầu. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, ngươi nếu một đời thông tuệ thì lại nhất thời hồ đồ. Nếu ngươi đừng dừng lại như lời nhị nương nương vừa đe doạ, có lẽ bổn hội vẫn chưa có bằng cớ xác quyết nào tin rằng ngươi chính là Mã Nguyên Vũ. Nhưng đúng là hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm, ngươi có sơ hở như thế mới không phụ bao công khó của ta đã mãi đi theo ngươi như chó đi theo chân chủ.
Lần này đúng là ngươi thảm bại rồi, là đại thảm bại thì đúng hơn. Ha… ha…
Công Tôn Quỳnh gào thất thanh :
– Nguyên Vũ huynh. Muội không cần biết vì sao huynh nhẫn tâm tìm cách lánh mặt bọn muội. Nhưng huynh hãy cứ lo cho thân huynh. Chạy đi! Bạch Nhật Quang là kẻ phản trắc, quanh đây đều có mai phục. Hự!
Bạch Nhật Quang đã điểm á huyệt của Công Tôn Quỳnh và hất hàm nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi đâu phải là hạng tham sinh úy tử, đúng không? Và ngươi cũng không dám mở miệng phát thoại nữa, đúng chứ? Tiên tử cô cô có biết vì sao Mã thiếu gia không dám mở miệng chăng?
Họ Bạch giễu cợt nhìn Vô Vi Tiên Tử và giải thích :
– Chẳng phải y không thể nói hoặc không thèm nói mà là y không được phép mở miệng. Còn về nguyên nhân vì sao ư? Vì hễ y mở miệng là loại công phu Nghịch Hành Chuyển Dịch công có xuất xứ từ Nghịch Hành Ma Thế Tôn cách đây hai trăm năm ắt sẽ làm y bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ta nói thế đúng không Mã Nguyên Vũ, Mã thiếu gia?
Vô Vi Tiên Tử giật mình, nhìn Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi là di mệnh truyền nhân của đại ác ma Nghịch Hành Ma Thế Tôn? Ồ, không.
Ta không trách gì ngươi chuyện đó. Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại tự dẫn thân vào tuyệt lộ? Có phải vì sau khi bị súc sinh Phương Hồng Lam dùng nhục hình, biến ngươi thành thân tàn ma dại, đến đại huyệt đan điền cũng bị thương tổn nặng nề, ngươi vì muốn tiếp tục báo thù cho Mã gia nên bất chấp hậu quả, quyết luyện luôn theo công phu Nghịch Hành Chuyển Dịch tà công.
Mã Nguyên Vũ thủy chung không lên tiếng. Vì thế, với nét mặt vô biểu cảm, chính thái độ của Mã Nguyên Vũ cũng làm Bạch Nhật Quang có phần nào hoang mang.
Chợt nhân vật tự xưng là bổn nương nương lại từ một cõi mơ hồ nào đó tiếp tục lên tiếng :
– Bất luận y chịu mở miệng hay không, Bạch Nhật Quang ngươi cứ tiến hành theo phương sách đã bàn. Đừng để mất thời gian nữa.
Họ Bạch sực tỉnh và lại cười :
– Thảm họa đã xảy ra cho Mã gia là do ta khi đó thay vì đưa đại phu đến lại đưa đường dẫn lối cho nhiều người xâm nhập Mã gia. Ngươi có biết vì sao ta cố tình làm như thế không?
Rõ ràng là họ Bạch đang có ý khích nộ Mã Nguyên Vũ, có lẽ muốn Mã Nguyên Vũ lên tiếng để lâm cảnh tẩu hỏa nhạp ma. Họ Bạch tiếp tục :
– Vì phụ thân ngươi tuy có ân cưu mang ta nhưng lại có thù là không những không truyền thụ võ công gì mà còn luôn miệng quát nạt, quở mắng ta. Sao lão nhẫn tâm như thế dù đối với ta chỉ là một đứa bé?
Mã Nguyên Vũ thoáng chớp mắt vài lượt khi nghe Vô Vi Tiên Tử thở dài :
– Phụ thân ngươi đúng là có tính khí cộc cằn thô lỗ đến mẫu thân ngươi đôi khi cũng không thoát cảnh bị phụ thân ngươi dằn vặt. Phải chăng ngươi đang thừa hưởng tính khí này từ thân phụ ngươi?
Bạch Nhật Quang chợt cười lạnh :
– Ngươi vẫn không mở miệng? Vậy thì ra tay đi, thân thủ ngươi cao minh lắm mà. Hay ngươi đã chán ghét hai tiện tỳ này, muốn mãi mãi lánh mặt và cả việc ra tay giải cứu họ ngươi cùng không màng?
Và họ Bạch bắt đầu sàm sỡ với Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc :
– Nhị vị thì quá chung tình với y, trái lại y đâu xem nhị vị ra gì. Phải chăng đó là nhị vị đã có thời gian lạm dụng nữ sắc, lả lơi với quá nhiều nam nhân, khiến y khinh thường nhị vị?
Y phá lên cười :
– Nghĩ tình nhị vị nhờ linh cảm tinh tế của nữ nhân giúp Bạch mỗ càng lúc càng tin, càng khám phá y chính là Mã Nguyên Vũ, thôi thì thế này vậy, sao nhị vị không trao thân gởi phận cho Bạch Nhật Quang này? Một người là chính thiếp, một người là thứ thiếp. Ta sẽ cho nhị vị sống một đời phú quý, vinh hoa, được chứ? Ha… ha…
Vẫn không thấy Mã Nguyên Vũ có phản ứng gì, Bạch Nhật Quang chợt quát :
– Ngươi không còn tính người nữa sao, Mã Nguyên Vũ? Hay vì ngươi thật sự là kẻ bán nam bán nữ nên sinh mạng lẫn tiết danh của hai tiện tỳ này dù có ra sao ngươi cũng không quan tâm? Thế ngươi có biết vì quan tâm đến ngươi nên lũ tiện tỳ này cũng lưu tâm từng tiểu tiết có liên quan đến ngươi chăng? Như hộ giáp này chẳng hạn. Vừa thoạt nhìn qua, nếu ả Bạch Cúc bảo đây là một kích khổ rất vừa vặn với thân ngươi thì ả Công Tôn Quỳnh cũng bảo vẫn còn đó một vệt nhỏ trước kia ngươi từng bị lão Bích Nhãn dùng Tuyệt Mệnh Phi Tâm châm suýt lấy mạng ngươi nhưng may nhờ hộ giáp bảo vệ. Họ quan tâm đến ngươi như vậy, lẽ nào ở ngươi chẳng có lấy chút tình?
Vô Vi Tiên Tử chợt rúng động, cố tình thì thào vào tai Mã Nguyên Vũ :
– Ngươi không phải kẻ bán nam bán nữ. Tự tay ta từng chăm sóc ngươi nên điều này ta đoán chắc. Nếu điều này, quan hệ đến thanh danh một đời mà ngươi vẫn đang tâm tư gây ra để tự gánh chịu thì chuyện ngươi luyện Nghịch Hành Chuyển Dịch công ta e cũng là do ngươi giả vờ làm ra như vậy. Nếu sư thật đúng như ta vừa nghĩ, được lắm, ta và ngươi cứ tương kế tựu kế. Chỉ cần ngươi ra hiệu, ta và ngươi lập tức phân khai, ngươi lo tìm ả nhị nương nương nào đó, phần hai nha đầu kia cứ để ta lo liệu. Thế nào?
Mã Nguyên Vũ vừa gật đầu, Vô Vi Tiên Tử lập tức thét vang :
– Phản đồ họ Bạch phải chết. Đỡ!
Vô Vi Tiên Tử vừa bật tung người lao đi vừa vung tay ném về phía Bạch Nhật Quang một ngọn ám khí cực kỳ lợi hại.
Viu…
Và Mã Nguyên Vũ cũng động thân biến mất, đúng như ý đồ đã dự bàn cùng Vô Vi Tiên Tử. Nói rõ hơn là mọi diễn biến đều được tiến hành theo đúng đề xuất của Vô Vi Tiên Tử, bởi Mã Nguyên Vũ có lên tiếng nói lời nào đâu mà bảo là dự bàn.

Bạch Nhật Quang quá chủ quan, đâu có ngờ vào tình huống này, với hai sinh mạng là Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc đang do y khống chế, huống hồ cạnh y là có thêm cả một nhóm nhân vật cao thủ nữa, mà Mã Nguyên Vũ dám cùng Vô Vi Tiên Tử ra tay động thủ.
Vì thế, ngọn ám khí của Vô Vi Tiên Tử liền cắm ngập vào một huyệt chí mạng của y, khiến y ngã vật ra chết ngay đương trường.
Huỵch….
Vừa lúc đó, bỗng có tiếng thét nửa thất kinh nửa phẫn nộ phát vang :
– Sai lầm rồi, Vô Vi Tiên Tử? Đừng để tiểu tử giải thoát lũ nha đầu. Mau!
Vô Vi Tiên Tử giật phắt mình, quay đầu nhìn quanh và lập tức tỏ ra giận dữ khi phát hiện Mã Nguyên Vũ không những không lao đi tìm ả nhị nương như vừa bàn mà còn ngấm ngầm theo chân Tiên tử để bây giờ Mã Nguyên Vũ đang giơ tay giải khai mọi huyệt đạo cho Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc. Vô Vi Tiên Tử quát :
– Sao ngươi không hành động như ta đã bàn định? Ồ, không… Thì ra đây chỉ là thủ đoạn của ngươi. Ta đã bộc lộ sơ hở nào để ngươi nghi ngờ và bây giờ…
Nhân vật nhị nương nương xuất hiện :
– Đâu phải lúc cho Tiên tử thẩm vấn y. Mau, đánh! Bằng mọi giá đừng để tiểu tử thoát. Giết được cứ giết. Nhanh!
Một nhân vật nhị nương nương thần bí. Một Vô Vi Tiên Tử một dạ hai lòng và nhóm nhân vật cao thủ xa lạ đã nhất tề xuất thủ lao vào Mã Nguyên Vũ.
Ào…
Vù…
Mã Nguyên Vũ chợt thoắt người bay lên cao, nhân đó ném cả hai nàng Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc bay ra ngoài thật xa. Sau đó Mã Nguyên Vũ bất ngờ trầm người xuống, vươn hai tay chộp vào yếu huyệt của hai nhân vật cao thủ vô phúc vẫn đứng ở tận bên ngoài vòng vây, mặc dù cả hai cũng xuất thủ phát kình vào giữa vòng vây là nơi chỉ mới một chớp mắt trước đây thôi Mã Nguyên Vũ cùng Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc vẫn còn hiện hữu trong đó.

Bộp… bộp…
Mã Nguyên Vũ đã quật đầu hai nhân vật đó vào nhau, quả là cung cách xuất thủ sát nhân chỉ có Mã Nguyên Vũ là thường dùng.
Hai nhân vặt nọ vừa thảm tử ngã vật xuống, nhân vật nhị nương nương đã thần tốc quay lại :
– Tiểu tử ngươi…
Thì…
Vù…
Nhân vật nhị nương nương chỉ kịp nhìn thấy Mã Nguyên Vũ phóng người lao đi thật nhanh, khiến câu nói dang dở đang lỡ phát thoại phải thêm một sát na nữa mới chuyển thành tiếng quát thịnh nộ ra lệnh :
– Tiểu tử đang đưa lũ nha đầu tẩu thoát kìa, mau phát lệnh phóng toả, vây kín khắp chung quanh phạm vi mười lăm dặm. Mau!
Và những loạt hỏa pháo phát hỏa quang đưa tín hiệu đã theo đó thi nhau xuất hiện và nổ rần trên vòm trời đang chuyển dần sang chiều tối.
Bụp… Xòe…
Bụp… Xòe…
Và đó là lúc Mã Nguyên Vũ đã đưa Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc đi thật xa, thật khuất dạng.
* * * * *
Thấy Mã Nguyên Vũ thủy chung vẫn không lên tiếng, Bạch Cúc thì thào thật khẽ :
– Nguyên Vũ huynh không dám mở miệng vì sợ hậu quả khó lường sẽ xảy đến với bản thân huynh thật?
Mã Nguyên Vũ nhẹ gật đầu và còn dùng tay bóp khẽ vào bàn tay mềm mại của Bạch Cúc.
Công Tôn Quỳnh lo sợ :
– Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Suốt đời hay…
Nàng toan ngừng lời nhưng vì nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Mã Nguyên Vũ nên nàng thì thào nói tiếp :
– Có phải không bao lâu nữa chàng phải chết? Và chỉ khi đó chuyện bất hạnh ngoài ý muốn này mới kết thúc?
Mã Nguyên Vũ dùng bàn tay còn lại vuốt ve và ấp ủ?cả hai bàn tay của Công Tôn Quỳnh.
Bạch Cúc rùng mình :
– Chính vì thế chàng cố tình lánh mặt tỷ muội thiếp? Tại sao? Nhất là khi chàng đã biết trọn hai con tim của tỷ muội thiếp đã từ lâu lấp đầy hình bóng của chàng? Chúng ta chết cùng chết. Tỷ muội thiếp đâu ngại chết chung với chàng, trái lại còn rất mãn nguyện nữa là…
Mã Nguyên Vũ cũng rùng mình nhưng lại lắc đầu quầy quậy.
Công Tôn Quỳnh lo sợ :
– Chàng không muốn tỷ muội thiếp chết? Nghĩa là chàng còn có điều muốn giao phó cho tỷ muội thiếp? Là chuyện gì, chàng nói đi.
Mã Nguyên Vũ đưa hai ngón tay Bạch Cúc bắt đầu sa lệ :
– Bao nhiêu việc cũng được. Chỉ cần thay chàng thực hiện xong, tỷ muội thiếp sẽ tự vẫn chết theo chàng.
Mã Nguyên Vũ dùng tay bịt miệng Bạch Cúc lại, sau đó vẽ xuống đất ba chữ, hai chữ đầu là “Phạm Hoàng”, chữ đơn độc sau cùng là chữ “quên”.

Công Tôn Quỳnh thẫn thờ :
– Chàng vẫn muốn tìm Phạm Hoàng. Được, tỷ muội thiếp sẽ thực hiện. Nhưng chàng bảo quên, chàng ơi, tỷ muội thiếp không thể nào quên được chàng. Xin chàng đừng miễn cưỡng, đừng bắt tỷ muội thiếp thực hiện những hành vi đi ngược lại nguyện ý cũng là tiếng nói của con tim.
Mã Nguyên Vũ hất tay cả hai nàng ra và còn giận dữ xóa bỏ những chữ vừa vẽ lên đất.
Công Tôn Quỳnh cũng giận :
– Chàng giận ư? Giận đến nỗi không muốn nhờ tỷ muội thiếp tìm Phạm Hoàng cho chàng ư? Chàng giận được, không lẽ tỷ muội thiếp không được giận? Chàng nói đi, hãy tỏ bày chủ ý thật của chàng đi, là vì chàng khinh thường tỷ muội thiếp hay chàng thật sự là kẻ bán nam bán nữ nên không nói ra tiếng yêu đã từ lâu thật sư ngập tràn tâm tri chàng? Phần thiếp, đừng bảo thiếp tin chàng là người bán nam bán nữ, vì thiếp không bao giờ tin, chàng biết chưa?
Mã Nguyên Vũ lại rùng mình.
Được thể, Bạch Cúc bảo :
– Thân thể này, kể cả thân thể của Quỳnh tỷ nữa đã bị chàng là nam nhân duy nhất làm cho ô uế. Được, bọn thiếp sẽ nhất nhất tuân lệnh và làm theo ý chàng, sẽ tìm Phạm Hoàng như chàng muốn, sẽ mãi mãi quên như ý của chàng, miễn là chàng chấp thuận ban cho tỷ muội thiếp một ân huệ.
Mã Nguyên Vũ nghi hoặc nhìn Bạch Cúc, kể cả Công Tôn Quỳnh cũng như thế.
Bạch Cúc khẽ cúi mặt :
– Là chàng phải ban cho bọn thiếp, mỗi người mang một giọt máu cốt nhục của chàng.
Có như thế, bọn muộ? mới có can đảm tiếp tục sống, vì chàng và vì cốt nhục cửa chàng.
Mã Nguyên Vũ thật sự chấn động. Và chàng càng thêm chấn động hơn khi từ hai phía, cả Công Tôn Quỳnh lẫn Bạch Cúc đều nhẹ nhàng nhưng nồng nàn cùng vòng tay ôm rịt vào Mã Nguyên Vũ.
Sự động chạm quá gần gũi và quá nhục thể này làm cho Mã Nguyên Vũ không thể không có cảm giác rạo rực khắp người. Đến độ Mã Nguyên Vũ cũng bắt gặp bản thân đang bắt đầu ôm siết hai cơ thể nồng ấm và sẵn sàng hiến dâng của hai nàng.
Chợt, Mã Nguyên Vũ xô hai nàng ra, một tay đưa lên miệng, mắt thì đăm đăm nhìn ra phía trước, qua lớp cỏ dày vẫn từ lâu che kín động khẩu là nơi cả ba đang phục mình ẩn nấp.
Công Tôn Quỳnh vì biết có động nên dù luyến tiếc cảnh ngộ vụt thoáng qua vẫn phải im lặng, cùng Bạch Cúc dõi mắt nhận ra ngoài.
Có một tốp nhân vật đang lẳng lặng tiến đến gần. Họ vừa đi vừa nghe ngóng và đưa mắt tìm quanh.
Bạch Cúc thì thào :
– Kim Sa hội?
Công Tôn Quỳnh gật đầu :
– Thật không ngờ Thần Long hội còn là chủ nhân của Kim Sa hội.
Mã Nguyên Vũ ra dấu cho cả hai đừng lộ thân. Sau đó chàng thần tốc lao ra.
Đầu tiên, Mã Nguyên Vũ dùng thân thủ tuyệt phàm vẽ vào nền đất trước mặt tốp nhân vật nọ hai chữ “Hồng gia”.
Và trước khi tốp nhân vật nọ kịp có phản ứng gì, Mã Nguyên Vũ đã như mãnh hổ quần dương lao vào và diễn khai một trận thảm sát vô tiền khoáng hậu.
Bộp… bộp…
Trong chớp mắt đã có bốn thi thể ngã gục vì bị nện đầu vào nhau. Chỉ có Mã Nguyên Vũ mới có cung cách sát nhân tuy gọn nhưng lại quá thảm khốc.
Số còn lại bàng hoàng chấn động dù biết sinh mạng sắp bị hung thần ác sát hiện thân hạ thủ vẫn không thể có phản ứng gì, kể cả một tiếng kêu la cũng không thể phát ra.
Bộp… bộp…
Thêm bốn nhân vật nữa cũng chịu chung số phận và chung tử trạng, nghĩa là cũng chết vì bị quật nát đầu vào nhau và không kịp kêu dù chỉ là một tiếng.
Nhưng với nhân vật sau cùng thì Mã Nguyên Vũ dù cố đến mấy vẫn không thể hạ sát nhanh như đã hành động với tám nhân vật trước. Vì thế, nhân vật này trước khi du hồn địa phủ vẫn kịp bật lên một tràng gào vừa to vừa bi thảm :
– A… a…
Đã lỡ để đối phương gào thành tiếng và gây kinh động như vậy Mã Nguyên Vũ đành đứng nguyên vị và chầm chậm đảo mắt nhìn quanh, như thể có ý chờ hễ phe đối phương có thêm kẻ nào xuất hiện là xuất kỳ bất ý hạ thủ luôn.
Do có ý đó nên Mã Nguyên Vũ cũng từ từ di chuyển dần ra xa.
Công Tôn Quỳnh từ chỗ nấp giương mắt dõi nhìn theo và bất ngờ nghe Bạch Cúc lào thào nêu nhận định :
– Quỳnh tỷ có thấy đó là chàng dùng kế điệu hổ ly sơn, thu hút địch nhân bám theo chàng tạo cơ hội cho chúng ta tẩu thoát chăng?
Công Tôn Quỳnh từ từ ngoảnh đầu lại, cho Bạch Cúc nhìn thấy hai mắt nàng đang long lanh ngấn lệ :
– Tỷ cứ ngỡ muội không phận ra. Đúng là chàng vì có chủ ý đó nên cố tình để cho nhân vật vật Kim Sa hội cuối cùng cất tiếng gào. Muội nói đi, chúng ta nên tuân thủ ý chàng hay cứ cùng chàng sống cùng sống chết cùng chết?
Bạch Cúc cũng tuôn lệ :
– Được chết với chàng, đó chính là ý nguyện của muội. Nhưng tỷ ơi muội lại không nỡ phụ lòng chàng, không thể không tìm Phạm Hoàng theo ý chàng.
Chợt ngay phía sau hai nàng bỗng có tiếng chép miệng vang lên :
– Nếu nhị vị cô nương thuận tình sao không để bần đạo thành toàn, giúp nhị vị có nương đạt mọi ý nguyện?
Cả hai thất kinh vội quay lại và phát giác xuất hiện ở ngay sau lưng cả hai không biết từ lúc nào là một đạo nhân cao niên với đôi mắt nhìn khó thể nói là có thiện ý, đúng như lời của đạo nhân mà cả hai vừa nghe.
Khi len lén quay lại nhìn xa xa, vẫn thấy bóng dáng của Mã Nguyên Vũ lúc ẩn lức hiện, Công Tôn Quỳnh yên tâm quay lại hỏi đạo nhân, dĩ nhiên là chỉ dám hỏi khe khẽ :
– Như đạo nhân là người Võ Đang? Cho hỏi, là nhân vật xuất thân từ danh môn chính phái, đạo nhân lén lút xuất hiện thế này như không được quang minh lỗi lạc cho lắm?
Đạo nhân cười nhẹ :
– Nhị vị cô nương như xuất thân từ Tri Thù môn xa xôi? Thảo nào không nhận biết bần đạo là Chưởng môn Võ Đang phái cũng phải. Nhưng vì cô nương đang nói về quang minh lỗi lạc nên tiện đây xin nghe bần đạo có đôi lời.
Và đạo nhân nọ đưa mất nhìn xa xôi nghĩa là nhìn một điểm nào đó ở xa thật xa hai nàng, có thể là đang dõi nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của Mã Nguyên Vũ.
Đạo nhân bảo :
– Cũng là quang mình lỗi lạc nhưng quang minh theo lối hành sự của Vô Diện thư sinh thì thật là bức người quá đáng. Thử hỏi, ai mà không lầm lỗi, nhân vô thập toàn mà, phải thế chăng? Nhưng tiếc thay, Vô Diện thư sinh lại không nghĩ đến điều này. Vì thế, hễ bắt gặp người nào lầm lỗi là nhân vật này hạ thủ ngay, quyết không chừa cho ai bất kỳ con đường sống nào, dù là để người đó có cơ hội chuộc lỗi. Tuyệt tình đến thế là cùng.
Bạch Cúc ngơ ngẩn :
– Sao bỗng dưng đạo trưởng đem chuyện Vô Diện thư sinh ra đề cập ở đây? Liên quan gì đến bọn tiểu nữ?
Đạo nhân lần lượt nhìn cả hai :

– Nhị vị cô nương không biết, hay biết nhưng đang giả vờ? Là y đó, y chính là Vô Diện thư sinh đó, ý trung nhân của nhị vị cô nương đang là Vô Diện thư sinh, thế thân cho một Vô Diện thư sinh khác có lẽ đã bị Thiên Tào giũ số vì lạm sát quá nhiều.
Công Tôn Quỳnh cảnh giác :
– Là đạo trưởng có địch ý quá rõ với Mã Nguyên Vũ, đúng không?
Phát hiện Công Tôn Quỳnh cũng như Bạch Cúc toan há miệng kêu la, gây kích động cho Mã Nguyên Vũ quay lại đạo nhân khe khẽ lắc đầu :
– Đừng! Nếu ở vào trường hợp của nhị vị cô nương lúc này có lẽ bần đạo sẽ không bao giờ bỏ lỡ mất cơ hội có thể giúp nhị vị cô nương thành toàn tâm nguyện.
Bạch Cúc hoang mang :
– Là ý gì?
Đạo nhân bảo :
– Hãy cứ nghe bần đạo nói nốt đã. Vì họ Mã kia chưa đến nỗi nguy đến tính mạng đâu.
Công Tôn Quỳnh cười lạt :
– Đương nhiên chàng không thể gặp nguy một khi thân thủ của chàng lúc này đã là thiên hạ đệ nhất nhân.
Đạo nhân gật gù :
– Nhưng theo Bạch Nhật Quang bẩm báo thì hầu như họ Mã chưa biết gì về trận thế kỳ môn?
Bạch Cúc giật nảy người :
– Lão…
Đạo nhân xua tay :
– Chớ lớn tiếng cũng đừng vì thích nộ mà vô tình buông lời vô lễ xúc phạm đến bần đạo. Và nếu nhị vị cô nương muốn y toàn mạng, được cùng y mãi mãi sống bên nhau, gọi là bền duyên cầm sắt, bách niên giai lão thì nên nhẫn nại và nhất là phải lễ độ với bần đạo.
Công Tôn Quỳnh thất vọng :
– Đạo trưởng ý muốn nói chàng lúc này đã bị vây hãm giữa một trận đồ? Và đó là nguyên do từ nãy giờ tiểu nữ vẫn mãi nhìn thấy bóng dáng chàng ẩn hiện?
Đạo nhân ậm ừ :
– Nhưng y vẫn có cơ may toàn mạng. Và cơ may đó đều tùy thuộc vào xử sự thích đáng của nhị vị cô nương.
Bạch Cúc khẩn trương :
– Đạo trưởng có chủ ý gì? Nói nhanh đi?
Đạo nhân cười :
– Đừng quên lời khuyên hãy nhẫn nại vừa rồi của bần đạo. Còn chủ ý của bần đạo ư?
Là thế này.
Hắng giọng một tiếng, đạo nhân tiếp :
– Những hành vi bức người quá đáng và quá tuyệt tình của Vô Diện thư sinh, bần đạo đã nói rồi. Giờ xin nói tiếp, vì thế đấy là nguyên nhân khiến mọi người dù là hắc đạo hay bạch đạo đều có thái độ kính nhi viện chi hoặc kinh cung chi điểu mỗi khi nghe nói đến bốn chữ Vô Diện thư sinh và sâu xa hơn thì đó có lẽ là nguyên do khiến Mã gia mười tám năm trước, rồi đến lượt Hồng gia cách đây bốn năm phải gặp cơn thảm họa do ai ai cũng hồ nghi hai nhân vật đứng đầu hai gia phái này chính là Vô Diện thư sinh. Thảm họa đó rồi thế nào cũng tái diễn một khi họ Mã kia giá như có ngày cùng nhị vị cô nương thành thân, lập nên một gia thất, đang vui vẻ với nhau nhưng chỉ sau một đêm là tất cả đều tan biến. Viện cảnh đó nhị vị cô nương cứ thử mường tượng xem, liệu có nên cứ để thế chi trì hay là ngay bây giờ hãy cùng bần đạo có đôi điều thương lượng thỏa hiệp?
Công Tôn Quỳnh gật gù :
– Ý đạo trưởng tiểu nữ đã hiểu. Vậy là chỉ cần y nguyện ý tự phế bỏ võ công, Thần Long hội của chư vị vì không còn lo gì nữa sẽ chấp thuận tha mạng cho chàng cùng bọn tiểu nữ thỏa thuê sống nốt chuỗi ngày mà theo đạo trưởng vừa phát họa là rất vui vẻ?
Đạo nhân thoáng nhăn mặt :
– Nào ai nhắc gì đến Thần Long hội ở đây. Cô nương lôi Thần Long hội vào làm gì?
Đoạn đạo nhân thở dài :
– Và đáng lẽ chỉ cần một điều kiện như cô nương vừa mau miệng đề xuất là đủ…
Nhưng vì bổn hội, thú thật, bần đạo không muốn đem Thần Long hội ra dọa nhị vị cô nương làm gì. Chỉ là do cô nương buộc bần đạo phải nhắc đến. Là bổn hội đã lỡ nhận được tin là họ Mã kia đang muốn tìm Phạm Hoàng. Nhị vị cô nương nghĩ sao nếu bổn hội đoán rằng vì họ Mã sắp chết và vì y không muốn bốn chữ Vô Diện thư sinh bị chôn vùi vào quên lãng nên định tìm và truyền lại toàn bộ sở học cho Phạm Hoàng, hầu mai hậu Phạm Hoàng sẽ thay thế y tiếp tục dùng nhân phận Vô Diện thư sinh gây kinh hãi cho mọi người, đoán như thế hợp lý chứ?
Công Tôn Quỳnh thật sự ngao ngán :
– Thủ Khẩu Như Bình Phạm Hoàng là một nhân vật khẳng khái, trực tâm. Được nhân vật này làm Vô Diện thư sinh ắt hẳn khắp võ lâm không còn chỗ cho cái ác tồn tại.
Đạo nhân gật đầu :
– Vì thế bằng mọi giá họ Mã kia phải hủy bỏ toàn bộ những gì gọi là bí kíp, kinh thư dị học hoặc bất kỳ vật gì khác có thể làm cho sở học của Vô Diện thư sinh cứ mãi mãi lưu truyền. Liệu nhị vị cô nương có thể nghĩ được biện pháp thuyết phục y đáp ứng điều kiện này?
Bạch Cúc lắc đầu :
– Có cũng như không. Vì giá như chàng chấp thuận hủy bỏ toàn bộ di thư, kể cả võ công bản thân cũng tự phế bỏ thì kinh văn khẩu quyết vẫn còn mãi mãi trong tâm khảm chàng. Có thể hủy bỏ được sao?
Công Tôn Quỳnh gật đầu phụ họa :
– Đấy là chưa kể đến trường hợp Thần Long hội đã nhận định lầm. Vì nếu Vô Diện thư sinh là một nhân vật khác thì sao?
Đạo nhân nọ quả quyết :
– Có mặt họ Mã thì vắng bóng Vô Diện thư sinh. Vô Diện thư sinh xuất hiện thì họ Mã vắng bóng. Điều đó cho thấy họ Mã chính là…
Chợt ở xa xa có tiếng nhiều người kêu hoảng :
– Vô Diện thư sinh!
– Mã tiểu tử đang được Vô Diện thư sinh giải thoát.
Đạo nhân nọ biến sắc, vờ như không thấy ánh mắt nhìn giễu cợt của Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc, cứ lặng lặng bỏ đi biệt dạng.
Phần hai nàng vội chạy đi tìm Mã Nguyên Vũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.