Vô Diện Thư Sinh

Chương 11: Phát Hiện Thù Gia Lộ Thân Thế


Bạn đang đọc Vô Diện Thư Sinh – Chương 11: Phát Hiện Thù Gia Lộ Thân Thế

Không khí mát dịu, tiếng nước chảy rì rào, thỉnh thoảng lại có tiếng chim rừng hót líu lo.
Tất cả những điều này như ùa đến cùng một lúc khiến Công Tôn Quỳnh một khi chưa tỉnh lại thì thôi, chứ đã tỉnh lại là tỉnh hoàn toàn, tỉnh như sáo và còn tỉnh một cách sảng khoái nữa.
Nàng cựa mình vươn vai, chợt chạm vào một cơ thể thật nồng ấm đang nằm ngay bên nàng.
Bản tính nữ nhi làm cho nàng giật mình rụt tay về. Và chỉ suýt nữa nàng kêu toáng lên nếu đúng lúc đó cơ thể nồng ấm kia không thì thào vào tai nàng :
– Muội đây. Tỷ đừng gây kinh động, hãy nằm yên và nhìn chếch về bên tả như muội cũng đang nhìn.
Đó là tiếng của Bạch Cúc.
Công Tôn Quỳnh hiểu là Bạch Cúc nếu có tỉnh lại trước nàng thì cũng không trước là bao nhiêu. Vì nếu tỉnh lại đủ lâu, đủ để Bạch Cúc tự biết là đang nhìn gì thì lẽ thường Bạch Cúc chỉ cần nói ngay là Công Tôn Quỳnh cũng hiểu. Đâu cần bảo Công Tôn Quỳnh nhìn, như thể muốn chờ nghe Công Tôn Quỳnh sẽ nói gì sau khi đã nhìn theo điểm chỉ của Bạch Cúc.
Nàng nhìn và nàng thấy.
Do vậy nên thất kinh, Công Tôn Quỳnh sửa lại vị thế nằm để được nhìn rõ hơn.
Và khi nhìn đã rõ, nàng lấy tay chạm khẽ vào Bạch Cúc và lào thào :
– Liệu có đúng là y?
Bạch Cúc cũng thậm thì thậm thụt :
– Muội cũng muốn hỏi tỷ câu đó.
Công Tôn Quỳnh nhắm mắt lại :
– Toàn thân thì lơ lửng chìm dưới nước, chỉ có gương mặt là nhô lên, lại còn ngước nhìn ngược lên trời. Tỷ đang cố thử mường tượng, xem nếu đúng là y thì lúc y sảng khoái mơ mộng liệu gương mặt của y có giống gương mặt đang được tỷ muội ta lẻn ngắm nhìn hay không?
– Muội đã thử mường tượng rồi. Thật đáng tiếc vì dường như muội chưa một lần nhìn thấy gương mặt y lúc sảng khoái. Có chăng chỉ là gương mặt lạnh tanh, vô biểu cảm và tàn nhẫn.
– Đâu chỉ có bao nhiêu đó? Tỷ thường thấy nhất là gương mặt lúc nào cũng giễu cợt của y. Nếu không giễu cợt đối phương thì là y tự chế giễu y.
– Vậy tỷ minh định gương mặt nọ không thể là y?
– Cũng khó nói lắm. Vì nếu không phải y thì ai đưa tỷ muội ta đến chận chỗ xa lạ này, với toàn thân huyệt đạo không hề bị chế ngự?
– Muội cũng đã có những suy nghĩ như tỷ. Và muội hiện đang trong tâm trạng mâu thuẫn đây.
– Tỷ hiểu. Là muội mong kẻ đó là y nhưng lại ước ao đừng gặp lại y thì hơn.
– Tỷ cũng có cảm nhận như muội ư? Không sai, muội gặp lại làm gì kẻ đã nhẫn tâm bảo là thân ai nấy lo? Bằng hữu gì hạng người có miệng lưỡi cay độc đó?
– Tỷ cũng rất giận y. Mà cũng lạ, dù biết y là loại bán nam bán nữ nhưng không hiểu sao tỷ cứ luôn xao xuyến mỗi khi bị ánh mắt giễu cợt của y chạm vào?
– Muội thì cứ rùng mình khi bị ánh mắt lạnh lùng của y chạm phải. Là trời già trêu ngươi chăng khi cứ làm tỷ muội ta xao động chỉ vì một gã bán nam bán nữ?
– Là Hoàng thiên đố kỵ bậc kỳ tài thì đúng hơn. Nhưng phải chi y có thân thủ thượng thừa thì đi một nhẽ. Không những y không là Vô Diện thư sinh như nhiều người ngộ nhận mà lại còn có thân thủ chỉ tàm tạm gọi là. Để mỗi lần gặp đối thủ kém thế thì y ngông cuồng cao ngạo, ngược lại lúc gặp điều nguy thì chỉ biết co chân chạy, chạy đến quên cả bằng hữu, quên những ai cũng đang gặp nguy như y. Bảo y là kỳ tài thì chỉ vi ngộ tính và tư chất thông tuệ của y. Hạng như vậy mà không gặp minh sư truyền thụ tuyệt học thì đúng là thiên đố kỳ tài.
– Hà… nhưng tựu trung lại, tỷ bảo gương mặt đó là y hay là kẻ xa lạ nào khác?
– Có thể là y, tỷ không biết nữa. Vì dễ gì y có gương mặt bình tĩnh sảng khoái và dễ mến như lúc này?
– Muội thử kêu y nha?
– Không được. Y đang nằm dưới lòng nước, có thể y không mặc y phục. Muội muốn y cười vào mũi tỷ muội ta ư?
– Hay là chúng ta cứ giả vờ vừa tỉnh lại. Y nghe động, thể nào cũng tự ý lánh mặt. Tỷ nghe được không?
– Ừ thì làm.
Và hai nàng vờ vươn vai cựa mình.
Đúng như hai nàng tiên liệu, nhân vật chỉ có mỗi cái đầu đang nhô lên khỏi mặt nước liền quay qua nhìn về phía hai nàng. Có khác chăng là nhân vật đó còn kêu vang :
– Nhị vị tỉnh lại rồi ư? Có muốn tắm không? Ở đây vừa an toàn vừa yên tĩnh, vừa có nước mát mẻ trong lành, nhị vị cũng nên tắm gội cho sạch sẽ. Thế nào?
Hai nàng nhìn nhau và cùng thầm kêu giống như nhau: “Là y, Mã Nguyên Vũ?”
Nhưng vì sợ Mã Nguyên Vũ nghi ngờ và vì thông tuệ nên có thể y đoán ra những gì hai nàng đã lẻn bình phẩm về y, nên Công Tôn Quỳnh khoát tay :
– Không cần đâu. Bọn muội chỉ muốn biết đây là nơi nào? Và tại sao cả ba chúng ta cùng đến được nơi đây? Phải chăng là do huynh sau khi đã bỏ đi chợt nhủ lòng từ bi quay lại và đưa bọn muội đến đây?
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai nàng, Mã Nguyên Vũ chợt bật người đứng lên, cho thấy nước ở đó chỉ cao đến nửa người và lúc này phần thân trên của Mã Nguyên Vũ đã lồ lộ trước mặt hai nàng.
Hai nàng suýt kêu hoảng vì thẹn. Nhưng khi nhìn lại, hai nàng thở phào nhẹ nhõm, Mã Nguyên Vũ để nguyên y phục và cứ thế đã trầm mình dưới nước.
Mã Nguyên Vũ tiến dần lên :
– Thật thất lễ, có lẽ nguồn nước đã bị tại hạ làm bẩn khiến nhị vị có muốn tắm cũng không thể. Để tại hạ thay nguồn nước khác cho nhị vị.
Dứt lời, Mã Nguyên Vũ khom người, căng vai, nhấc từng tảng đá nằm sắp lớp dưới chân ném qua một bên.
Có nguồn nước là do Mã Nguyên Vũ đã dùng nhiều tảng đá xếp thành lớp và chận lại.
Nay được khai thông, toàn bộ nước trong đó liền tuôn chảy.
Lúc nước đã chảy hết, Mã Nguyên Vũ lại dùng đá xếp thành hàng, chận nước khác đang tí tách chảy từ một lạch nước ngầm gần đó.
Thực hiện đến đây, Mã Nguyên Vũ xoa tay và đi tiếp đến chỗ hai nàng :
– Nhị vị không phải chờ lâu đâu, độ một canh giờ là nhiều. Ằt nước sẽ ngập tràn như cũ đủ cho nhị vị tha hồ vùng vẫy thỏa thuê.
Y phục ướt dính bết vào da thịt của Mã Nguyên Vũ, làm lộ rõ từng khối thịt săn chắc của một tấm thân cường tráng. Hai nàng dù không muốn nhìn vẫn cứ bắt nhìn. Để khi nhận ra nhìn như thế này là quá lộ liễu, chính Bạch Cúc là người đầu tiên quay mặt đi :
– Nguyên Vũ huynh bảo bọn muội tắm như thế nào được. Bọn muội là nữ nhi, có muốn tắm cũng cần phải kín đáo. Không lẽ Nguyên Vũ huynh không am tường kể cả điều nhỏ nhặt đó?
Mã Nguyên Vũ bật cười :
– Tại hạ không còn là nam nhân, nhị vị quên rồi sao? Nhưng nhị vị lo ngại như vậy là đúng. Nữ nhi có kín đáo mới là nữ nhi. Vậy tại hạ xin tạm lánh mặt, cũng là tìm chút ít hương rừng dã vị cho nhị vị dùng. Ằt hẳn nhị vị đói lắm rồi? Độ hai canh giờ nữa tại hạ sẽ quay lại. Tạm biệt.
Và cứ thế Mã Nguyên Vũ bỏ đi, khiến hai nàng vừa ngơ ngác nhìn theo vừa ái ngại cho những lời Mã Nguyên Vũ vừa nói.
* * * * *
Thời gian hai canh giờ không phải là nhiều. Nhưng lúc Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc rốt cuộc cũng tắm xong thì với ít thời gian còn lại chỉ dành cho việc chờ Mã Nguyên Vũ quay về đối với cả hai bỗng hóa thành khoảng thời gian dài đăng đẳng.
Họ thừa hiểu nguyên nhân vì sao khiến họ nôn nao, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Mã Nguyên Vũ vốn là kẻ có tính khí khắc bạc và tàn nhẫn, kể cả đối với bản thân cũng tàn nhẫn.
Vì hiểu vàvì có cùng tâm trạng nên Bạch Cúc chép miệng than :
– Tại sao y tự độc ác với chính bản thân? Tự cung để chuyển từ nam nhân sang kẻ bán nam bán nữ, tỷ nói đi, là điều quá thúc bách khiến y phải có chọn lựa này, có quyết định vạn lần khó khăn này?
Công Tôn Quỳnh thở dài :
– Y bảo y có ẩn tình. Nếu nguyên nhân khiến y không thể không đi đến quyết định cực kỳ tàn khốc đó là liên quan đến ẩn tình kia, tỷ chỉ dám tự đoán hẳn là y rất cần một bản thân có võ học cực cao. Và cần để làm gì nếu không là báo cừu rửa hận? Từ đó mà suy y là người tận tình tận nghĩa. Hồng gia chỉ cưu mang y từ khi lên chín cho đến lúc y được mười bốn mười lăm năm, ước độ năm sáu năm là nhiều. Thế mà y sẵn sàng hy sinh hết quãng đời còn lại cho một mục đích duy nhất là báo thù cho Hồng gia. Lòng trung và nghĩa khí ngút trời của y càng khiến tỷ khâm phục.
Bạch Cúc chợt quay qua trách thân tỷ :
– Phải chi trước kia tỷ đừng ngẫu nhiên trao cho y quyển Thiên Cang bí lục, trong đó có thứ công phu thập phần cổ quái đó, thì y đâu đến nỗi luyện theo để ra thân thể như bây giờ?
Công Tôn Quỳnh gượng cười và chợt ra quyết định :
– Số trời đã định tỷ muội ta vì tình cờ nên cùng lâm nguy, cùng được một người cứu, cùng có chung số phận cứ luôn bị ràng buộc với người ấy và điều quan trọng hơn là đã cùng yêu một người. Vì thế, tỷ có ý này muốn muội chấp thuận. Là nếu tỷ muội ta không thể cùng người ấy trở thành phu phụ thì hãy kể như là một bào huynh. Nguyên Vũ huynh muốn báo thù, tỷ muội ta không thể không giúp Nguyên Vũ huynh. Và giúp bằng cách nào nếu không là giao hoàn đôi nội đơn nọ cho nguyên sở hữu chủ là huynh ấy? Muội nghĩ sao?
Bạch Cúc chầm chậm gật đầu :
– Vật của người thì trả cho người. Huống hồ hành động đó cũng là phần nào chuộc lại lỗi lầm đã khiến y ngay từ lúc này mang vào thân một trong ba tội đại bất hiếu, như câu “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”. Muội tán thành quyết định của tỷ.
Thở ra nhẹ nhõm, Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc đứng lên :
– Đi, chúng ta mau đi tìm Nguyên Vũ huynh. Càng giao nội đơn sớm cho huynh ấy, tỷ càng thêm yên tâm.
Họ vừa đi vừa réo gọi ầm ĩ nhưng thật lạ vẫn không có tiếng Mã Nguyên Vũ đáp lời.
Lúc họ cảm thấy lo thì cũng là lúc họ tình cờ phát hiện một dấu vết khả nghi.
Công Tôn Quỳnh dừng lại :
– Đó là vết máu vẫn còn mới. Hy vọng không phải máu của Nguyên Vũ huynh, mà chỉ là máu của dã thú do Nguyên Vũ huynh săn được.
Đi theo dấu máu, phát giác dấu vết đó dẫn đến một lùm cây um tùm lẩn khuất, Bạch Cúc lo đến phát hoảng :
– Có một cánh tay người! Không phải dã thú đâu. Lẽ nào là Nguyên Vũ huynh?
Công Tôn Quỳnh rúng động toàn thân khi cũng nhìn thấy hình thể một cánh tay đang đưa lên, là cánh tay tuyệt vọng muốn báu víu vào một cành cây nhưng không sao chạm đến.
Và rồi Công Tôn Quỳnh cũng cố gắng trấn định, cẩn trọng len người vào giữa lùm cây.
Ở bên ngoài chờ đợi và cũng là cảnh giới hộ cho Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc nhẹ thở phào khi nghe Công Tôn Quỳnh từ giữa bụi cây lên tiếng :
– Là một thi thể xa lạ, nhưng lại có tử trạng thật khủng khiếp. Muội đừng nên nhìn.
Tử trạng của thi thể nọ có lẽ khủng khiếp thật, vì như Bạch Cúc nhìn thấy thì lúc Công Tôn Quỳnh trở ra, diện mạo vừa tái xanh vừa tỏ ra bàng hoàng. Công Tôn Quỳnh chỉ vì mục kích tử trạng mà ra nông nỗi như thế sao?

Đó là nguyên do khiến Bạch Cúc hỏi vội :
– Là do Nguyên Vũ huynh hạ thủ ư?
Công Tôn Quỳnh lắc đầu :
– Chỉ có một vết tử thương chí mạng và là do vũ khí sắc bén gây ra. Nguyên Vũ huynh không dùng kiếm. Hoặc giả có muốn dùng Nguyên Vũ huynh cũng không có kiếm để dùng.
Bạch Cúc chợt lo ngại :
– Nơi này là vốn vắng vẻ, bỗng có một thi thể và lại thêm một nhân vật đã âm thầm hạ thủ chẳng gây nên tiếng động nào.
Công Tôn Quỳnh đành gật đầu :
– Tỷ cũng cảm thấy lo. Đi, chúng ta cần nên nhanh hơn.
Nhưng lúc họ đi cách xa lùm cây nọ độ hơn một trượng, chợt ở phía đó có tiếng động sột soạt vang lên.
Họ thất kinh, chỉ suýt nữa ù té chạy vì ngỡ thi thể nọ vừa hóa thành quỷ nhập tràng sắp đuổi theo họ.
Họ nắm tay vào nhau cùng quay lại.
Lạ thay, ở đó bỗng xuất hiện một lão nhân. Lão đến từ lúc nào họ không biết và lúc này lão nhân đã lôi thi thể nọ ra.
Tiếng sột soạt khi nãy họ nghe là tiếng thi thể nọ bị lão nhân nắm chân lôi ra.
Đấy là lúc Bạch Cúc có cơ hội biết thế nào là một tử trạng khủng khiếp như Công Tôn Quỳnh đã nói.
Lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào tử trạng của thi thể nọ :
– Một kiếm là phân rã lục phủ ngũ tạng. Có thể thi triển chiêu kiếm tàn khốc này không là ai khác ngoài Vô Diện thư sinh. Bọn nha đầu các ngươi nói xem, hơn một ngày qua ở quanh đây chỉ có bọn ngươi ba người là thậm thì thậm thụt tìm chỗ ẩn náu. Nếu không phải hai ngươi thì là do gã tiểu cẩu bán nam bán nữ nọ gây ra cái chết này, đúng không?
Lão phát thoại mà mắt vẫn cứ nhìn vào thi thể người. Nhưng lời nói của lão là dành cho Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc, điều này là tuyệt đối không thể lầm.
Do vậy Công Tôn Quỳnh thất kinh :
– Lão trượng là ai? Như lão trượng có ý đề quyết Nguyên Vũ huynh của bọn tiểu bối chính là Vô Diện thư sinh?
Lão nhân ngẩng đầu lên, cho Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc nhìn thấy rõ nhất ở lão là đôi nhãn quang xanh biếc :
– Gã Lệnh Hồ Triển là do ta hạ thủ. Và nếu gã tiểu cẩu kia không kịp có phản ứng bất phàm thì mạng của gã và mạng của hai ngươi cũng đã bị ta thu thập. Nhưng cũng nhờ đó ta có cơ hội lẻn đuổi bám theo sau bọn ngươi.
Đoạn lão gục gặt đầu, dáng vẻ trầm tư :
– Gã rất thông minh, dẫn bọn ngươi chạy ngoắt ngoéo một lúc làm ta mất dấu. May nhờ ta có mang theo một vài trợ thủ nên sau cùng cũng biết gã đưa hai ngươi chạy đến đâu.
Và lão hất đầu về phía thi thể vẫn nằm cạnh lão :
– Đây là gã có tin báo về, cho biết bọn ngươi ba người đã nhờ công phu Hư Không Bích Hổ nên vượt qua vách đá chạy đến ẩn ở đây.
Ta căn dặn gã cứ lẳng lặng dò xét, đừng vội lấy mạng bọn ngươi. Thế nhưng gã bị người lấy mạng. Bọn ngươi bảo sao, gã tiểu cẩu đó có thể là Vô Diện thư sinh chăng?
Sau một lúc lâu chỉ có một mình lão nhân Bích Nhãn độc thoại, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc càng nghe càng thấm. Và đã thấm tất phải sợ, nhưng sợ để làm gì nếu tình thế đã cưỡi lưng cọp. Công Tôn Quỳnh bật quát :
– Cớ sao lão muốn hạ sát bọn ta? Cho lão hay Nguyên Vũ huynh cho dù không thể là Vô Diện thư sinh thì đây đã là lần thứ hai hễ bọn ta lâm nạn là có Vô Diện thư sinh ngấm ngầm tiếp trợ. Nếu lão không mau bỏ chạy, thế nào Vô Diện thư sinh cũng xuất hiện đoạt mạng lão.
Bích Nhãn lão nhân cười lớn tiếng :
– Ngươi vừa có nhận định thật hay, vô tình giúp ta nghĩ được một kế cũng không kém.
Không sai, ta được biết có lần Vô Diện thư sinh vì Tri Thù môn các ngươi mà xuất hiện hạ thủ Kim Sa hội. Thêm lần này nữa thì hai năm rõ mười Vô Diện thư sinh rất thân cận hai ngươi. Ta bất chấp tiểu cẩu kia có là Vô Diện thư sinh hay không, cứ câu lưu sinh mạng hai ngươi thì lo gì Vô Diện thư sinh không hóa thành Hữu Diện Thư Sinh. Ha… ha…
Và trong một sát na thần tốc cũng là cực kỳ lợi hại, lão nhân Bích Nhãn vừa chớp động thân hình là đã xuất hiện cạnh Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc.
Hai tay lão cũng nhanh tương tự, chộp ngay vào Bạch Cúc, Công Tôn Quỳnh.
Chợt có tiếng nạt trầm trầm vang lên vừa kịp lúc :
– Cứ thử chạm vào họ xem. Hừ!
Tiếng nạt không lớn nhưng lại làm toàn thân lão nhân Bích Nhãn giá lạnh, khiến lão dừng phắt lại trong tư thế chỉ sắp chạm vào hai nữ nhân nhưng không thể và không dám chạm vào.
Lão thì như hóa đá, còn Bạch Cúc và Công Tôn Quỳnh mừng rỡ kêu rú lên với bốn ánh mắt đều nhìn cả vào phía sau lưng lão nhân Bích Nhãn. Họ kêu :
– Nguyên Vũ huynh!
– Sao Nguyên Vũ huynh đi mãi không về. Thật không ngờ chỉ với một nhánh cây nhỏ dùng để nướng thịt, huynh cũng có thể…
Mã Nguyên Vũ lập tức quát :
– Hỏng rồi! Chạy đi!
Nhưng khi Mã Nguyên Vũ đang quát, lão nhân Bích Nhãn đang bất động bỗng chớp động thật nhanh.
– Hự!
– Hự!
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng một lúc bị lão nhân chế ngự. Và lúc này lão đã xuất hiện ngay sau lưng hai nàng, vừa cười hềnh hệch vừa diện đối diện với một Mã Nguyên Vũ đang ngơ ngác cầm một nhánh cây đã đâm xuyên qua hai tảng thịt được nướng vừa chín tới. Lão bảo :
– Ngươi cũng khá lợi hại đấy, đến ta cũng không hay. Chỉ tiếc rằng hành vi của ngươi lại bị hai nha đầu phá hỏng. Nếu không phải thế ta đâu có cơ hội uy hiếp ngược lại ngươi.
Hề… hề…
Mã Nguyên Vũ thất vọng khiến hai tảng thịt trở nên nặng, đè trĩu trên nhánh cây đã đâm xuyên qua chúng, vô tình làm cho cánh tay cầm nhánh cây của Mã Nguyên Vũ từ từ buông xuôi xuống. Mã Nguyên Vũ lắc đầu, trách Bạch Cúc :
– Giang hồ đầy hiểm ác, muốn thắng địch thủ chỉ toàn là nhờ mưu. Nhưng đây là lần thứ hai, Bạch Cúc muội vì quá chân thật chất phác nên làm kế của tại hạ bị hỏng. Còn nhớ lần vì bị tại hạ dọa nên Lệnh Hồ Triển suýt phải buông tha Kim Xuân và Hoàng Hạ chăng?
Phen này tại hạ phải bỏ tay thật rồi.
Công Tôn Quỳnh cũng ái ngại :
– Bạch Cúc muội tuy vô tâm nhưng không lẽ huynh không thật sự là Vô Diện thư sinh?
Mã Nguyên Vũ thở dài, chuyển mục quang qua nhìn lão nhân Bích Nhãn :
– Lão là ai? Cớ sao lại sợ Vô Diện thư sinh đến thế? Đến nỗi vừa nghe tiếng tại hạ, lão đã sợ đến suýt vỡ mật mà chết?
Lão nhân Bích Nhãn chợt lạnh giọng :
– Ngươi đừng giả vờ nữa. Theo ta, chỉ có là hậu nhân của Vô Diện thư sinh nên ngươi mới có bản lãnh đến sát cạnh ta nhưng không làm ta phát hiện. Mau thú nhận đi. Nếu không, hai nha đầu này tất phải mất mạng vì ngươi.
Mã Nguyên Vũ bật cười :
– Lão tin chắc vào điều lão nói chứ? Nếu thế tại hạ đành mạo muội vẽ phác qua cảnh tượng này. Là tại hạ vì là hậu nhân của Vô Diện thư sinh nên sự xuất hiện này của tại hạ chỉ là nhằm đánh lạc hướng lão. Trong lúc đó thì Vô Diện thư sinh lại có hành vi khác, giả như là…
Lão nhân Bích Nhãn đâm ra chột dạ, vội quay đầu nhìn lại phía sau lão thật nhanh.
Nhanh hơn lão, nhánh cây trên tay Mã Nguyên Vũ chợt nhích động, làm cho hai tảng thịt theo sự nhích động đó bỗng bay thoát ra từ nhánh cây đâm xuyên qua chúng!
“Vù…”
Nghe tiếng rít gió, biết là bị Mã Nguyên Vũ tập kích, lão nhân Bích Nhãn quay đầu trở lại và bật quát :
– Ngươi dám lừa ta ư? Muốn chết!
Nhưng lão chưa kịp xuất thủ phát kình chợt nghe tiếng Mã Nguyên Vũ cười lớn :
– Nhị vị còn chưa chạy ư? Mau! Còn lão già ngu xuẩn, phần của lão đây. Ha ha…
Mã Nguyên Vũ phóng luôn nhánh cây trên tay vào lão.
Lão nhân Bích Nhãn định thần nhìn lại thì phát hiện tiếng rít gió khi nãy lão nghe chỉ là do Mã Nguyên Vũ dùng hai tảng thịt bay đến để giúp Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc giải khai huyệt đạo. Mã Nguyên Vũ không hề dùng hai tảng thịt vô dụng để tấn công lão.
Và lúc này Công Tôn Quỳnh đã cùng Bạch Cúc quay đầu tháo chạy. Phần lão thì chỉ có mỗi một nhánh cây cỏn con uy hiếp.
Lão động nộ vì chỉ chớp mắt đã bị Mã Nguyên Vũ liên tiếp lừa lão hai vố liên hoàn.
Vố thứ nhất là phía sau lão hoàn toàn không có ai, chỉ do lão thần hồn nhát thần tính nên vô tình bị Mã Nguyên Vũ lừa thế thôi. Còn vố thứ hai chính là diễn biến đang xảy ra. Lão ngoặc tay đập một phát làm nhánh cây gãy thành nhiều đoạn và lão cuồng nộ lao vào Mã Nguyên Vũ toan chạy đuổi theo Bạch Cúc, Công Tôn Quỳnh.
Lão gầm vang :
– Ngươi có là ai thì cũng phải chết. Đỡ!
“Ào…”
Mã Nguyên Vũ chạy không kịp, đành tràn người tránh chiêu :
– Muốn giết tại hạ ư? Hãy chờ xem bản lãnh lão như thế nào đã. Hụt này, ha ha…
“Vụt…”
Bóng nhân ảnh mờ ảo của Mã Nguyên Vũ cuối cùng đã làm lão hụt mất chiêu đầu.

Lão giận dữ toan phát chiêu tiếp theo, chợt nghe Bạch Cúc kêu thất thanh :
– Lại có thêm một thi thể nữa? Vô Diện thư sinh lão gia đâu? Mau mau xuống tiếp trợ Mã Nguyên Vũ huynh cùng bọn tiểu nữ?
Tiếng kêu của Bạch Cúc làm cho lão nhân Bích Nhãn thất thần hoảng hốt :
– Cả gã trợ thủ thứ hai của ta cũng bị sát hại ư? Vô Diện thư sinh đâu? Có đởm lược hãy xuất hiện cùng ta là sư đệ của Quái Tăng Vương Tây Vực phân tài cao hạ!
Nhân lúc lão sơ hở, Mã Nguyên Vũ lao ập vào lão từ phía sau :
– Hóa ra lão là người Tây Vực? Lão vào Trung Nguyên để nạp mạng ư? Đỡ!
“Ào…”
Lão Bích Nhãn quả có thân thủ bất phàm, bị Mã Nguyên Vũ tập kích như vậy mà lão vẫn kịp xoay người xuất chiêu hóa giải. Lão còn quát :
– Tiểu tử thúi muốn ám toán ta ư? Không dễ thế đâu. Xem này!
“Vù…”
Không còn cơ hội thủ thắng nhờ xuất kỳ bất ý, Mã Nguyên Vũ lập tức di hình hoán vị, tránh khỏi việc cùng lão Bích Nhãn chạm chiêu trong gang tấc.
Ngay sau đó, Mã Nguyên Vũ huơ loạn song thủ, biến thành bảy tám cánh tay cùng một lúc vây áp đối phương :
– Hãy xem công phu Bát Túc Sát Địch Nhân của ta.
“Ào…”
Lão vùng cười ngạo nghễ :
– Ngươi không dám cùng ta trực diện đối kình ư? Nhưng có muốn tránh cũng không khỏi. Trúng!
“Vù…”
Lão có lối xuất thủ nhanh như tia chớp giật, vừa dứt lời là một kình cực kỳ uy mãnh đã quật ập vào gần thân Mã Nguyên Vũ.
Bỗng có tiếng Công Tôn Quỳnh :
– Bạch Cúc muội, chúng ta mau vào tiếp trợ Nguyên Vũ huynh. Xông lên.
Mã Nguyên Vũ bất giác gầm lên :
– Không cần đâu. Nhị vị nên lo chạy càng xa càng tốt. Còn lão ma Tây Vực, đỡ!
“Ầm…”
Có tiếng Bạch Cúc kêu hoảng :
– Ôi chao, Nguyên Vũ huynh bị bức lùi rồi kìa. Bọn muội không thể bỏ mặc huynh.
Xông lên nào, Quỳnh tỷ!
Đúng là lúc đó lượt chạm kình có làm Mã Nguyên Vũ lảo đảo thối lùi. Nhưng chàng vẫn hùng hổ lao tiếp vào đối phương, miệng cười vang :
– Đã cùng người đối địch có thắng bại là lẽ thường tình, đâu có làm Mã Nguyên Vũ này nao núng? Nhưng chỉ tiếc lão có phần nhẹ tay, giúp ta có cơ hội đáp lễ đây. Đỡ!
“Vù…”
Lão nhân Bích Nhãn rúng động :
– Ta không nhẹ tay mà là ngươi có nội lực vượt quá niên kỷ. Ngươi có liên quan đến Vô Diện thư sinh thật?
Vẫn bản tánh sợ bóng sợ gió, lão vừa nói lên những lời nghi ngờ là đảo người lo tránh chiêu của Mã Nguyên Vũ.
Mã Nguyên Vũ được dịp chiếm tiên cơ, liền quyết liệt bám theo lão :
– Lão đã từng nghe ai đề cập đến loài thủy quái có tên gọi là Khổng Ngư Bát Túc chưa?
Đó là sư phụ của Mã Nguyên Vũ này và cũng là nhờ uống máu huyết ngàn năm của thủy quái nên Mã ta mới có nội lực như lão thấy. Đỡ!
“Ào…”
Lão hoài nghi :
– Thảo nào chiêu thức của ngươi thập phần kỳ quái. Là ngươi lãnh hội qua từng cử động của thủy quái đó ư? Nhưng liệu có thật sự lợi hại chăng? Đỡ!
“Vù…”
Lão bỗng đẩy lật ra một kình và trong kình này có thấp thoáng ẩn hiện một tia hàn quang cực kỳ hiểm độc.
Lập tức có tiếng Mã Nguyên Vũ quát vang :
– Dừng tay!
Đang lúc Mã Nguyên Vũ quát, chưởng kình và tia hàn quang nọ cứ lao ập vào Mã Nguyên Vũ.
“Bùng”
“Keng…”
Hai tiếng động, một do chưởng kình kích mạnh vào và một là do tiếng kim thiết va vào vật cứng.
Bạch Cúc và Công Tôn Quỳnh bật rú lên thất thanh :
– Nguy cho Nguyên Vũ huynh rồi!
– Ôi chao! Lão ác ma thật đê tiện, dám dùng ám khí sát hại Mã Nguyên Vũ huynh.
A… a…
Nhưng Mã Nguyên Vũ vẫn bình yên vô sự, đang đứng bất động nhìn vào mũi ám khí đã cắm vào lớp ngoài y phục của Mã Nguyên Vũ, ngay vị trí tâm thất và lúc này vẫn còn đang rung rinh do chấn lực chưa tan.
Lão nhân Bích Nhãn thất kinh lùi lại :
– Ngươi có mặc bộ giáp hay là đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân?
Cả Công Tôn Quỳnh lẫn Bạch Cúc cũng kinh tâm không kém, dù rằng cả hai rất mừng vì thấy Nguyên Vũ huynh của họ vẫn bình yên.
Mã Nguyên Vũ dùng tay chầm chậm lôi mũi ám khí ra :
– Tuyệt Mệnh Phi Tâm châm? Đây là loại ám khí chỉ đơn truyền không một ai ngoài họ Đoàn được truyền thụ. Lão ở họ Đoàn? Là thế nào với Đoàn Khiêm, nhân vật đã tuyệt tích gần hai mươi năm nay?
Lão nhân Bích Nhãn sau cơn kinh hoảng đã kịp trấn định. Và bây giờ lão cười lạt :
– Chưa một ai sau khi nhìn thấy loại ám khí này nhưng vẫn toàn mạng. Vì sao ngươi biết đấy là vật xuất xứ từ Đoàn Khiêm?
Sắc diện Mã Nguyên Vũ vụt lạnh tanh :
– Lão nhất định không nói?
Lão cười ngạo nghễ :
– Muốn ta nói ư? Trừ phi ngươi có tư cách buộc được ta phải nói. Nhưng thật tiếc thay đó lại là điều duy nhất ngay lúc này ngươi chưa có. Đành để ngươi thất vọng vậy. Ha… ha…
Mã Nguyên Vũ chợt chép miệng :
– Vậy là lão muốn chết. Vì kẻ nào biết rõ tư cách của ta kẻ đó ắt hết sống. Chuẩn bị đi. Xong chưa. Ta bắt đầu đây. Hãy nhìn cho biết thế nào là tư cách của ta. Đỡ!
Và Mã Nguyên Vũ bằng bặng đẩy ra một luồng nhu kình, nhẹ tợ hư không.
“Viu…”
Dù đó chỉ là một luồng lực đạo nhu hòa nhưng lão nhân Bích Nhãn vừa thoạt nhìn thấy đã bật kêu hoảng :
– Vô Vi Hồi Tâm chưởng? Ngươi là…
Đang đẩy nhè nhẹ ra luồng lực đạo nhu hòa, Mã Nguyên Vũ đột ngột quát thành tiếng to như tiếng sấm :
– Có biết cũng đã muộn. Đi!
Và nhu kình vụt đổi thành cương kình cuộn thốc vào người lão nhân Bích Nhãn đúng vào lúc lão vì hoang mang nên không tài nào kịp trở tay.
Do đó, “Ầm…”
Toàn thân lão bị nhấc bổng lên cao. Sau đó khi mãn đà lão lại nặng nề rơi xuống đất lạnh.

“Phịch”
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc hoàn toàn ngẩn người khi tình cờ được mục kích cảnh này.
Họ càng thêm ngơ ngẩn hơn khi phát hiện chỉ trong một chớp mắt đã thấy Mã Nguyên Vũ lao đến cạnh lão nhân Bích Nhãn.
Mã Nguyên Vũ chộp vào y phục lão giận dữ nhất lão lên cao đầu :
– Nói, Đoàn Khiêm nhất định vẫn còn sống. Lão đang ở đâu?
Không nghe lão đáp, Mã Nguyên Vũ chợt thét gọi Công Tôn Quỳnh :
– Mau đến đây, Quỳnh muội. Ta cần lão sống thêm một lúc nữa. Quỳnh muội phải giúp ta giữ mạng lão lại. Nhanh…
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng chạy đến, hốt hoảng khi thấy Mã Nguyên Vũ chưa bao giờ có sắc diện độc ác như lúc này.
Vì hốt hoảng nên khi thi triển thủ thuật như đã có lần giúp Hoàng Hạ tỉnh lại lần cuối, Công Tôn Quỳnh cứ vừa thực hiện vừa run bắn lên cầm cập.
Mã Nguyên Vũ hừ lạnh :
– Phải làm cho lão sống, muội. Bạch Cúc, nhị vị đã nghe rõ chưa? Ta cần lão sống, nhị vị hãy liệu đấy mà làm.
Đúng là chưa bao giờ Mã Nguyên Vũ lạnh lùng và tàn nhẫn như lúc này. Nhưng cũng may, nhờ có Bạch Cúc tiếp trợ cuối cùng Công Tôn Quỳnh cũng làm cho lão nhân Bích Nhãn phải tỉnh lại.
Lão thều thào :
– Ngươi là Mã…
Mã Nguyên Vũ bật rít :
– Không phải hỏi những điều vô ích. Nói mau, Đoàn Khiêm đâu? Đừng quên lão có kết cục này là do Đoàn Khiêm gây hệ lụy cho lão. Ta sẽ giết Đoàn Khiêm, chí ít là giúp lão ngậm cười nơi chín suối. Nói đi!
Hạ thủ người nhưng khẩu khí của Mã Nguyên Vũ là muốn người bị hạ thủ phải cảm kích, phải nói cho Mã Nguyên Vũ nghe những điều mà có lẽ chỉ có bản thân Mã Nguyên Vũ là muốn biết. Quả là cách tra xét, cật vấn lạ đời chưa từng có.
Ấy vậy mà cách của Mã Nguyên Vũ lại thu kết quả.
Lão bảo :
– Ngươi có nghe nói đến Thần Long hội?
Mã Nguyên Vũ không đáp :
– Rồi sao?
Lão kiệt lực dần :
– Đoàn Khiêm là Đồng Hội chủ. Nhưng mọi hành động của y đều do Hội chủ thứ hai giật dây.
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
– Bất luận là ai, kẻ đó cũng phải chết. Ta hứa với lão như thế. Yên tâm chứ?
Lão thở hắt ra :
– Thật không ngờ Vô Vi phái cũng còn hậu nhân. Ta ân hận không nhận ra ngươi là người ở… họ… Mã… Hự!
Mã Nguyên Vũ ném lão qua một bên :
– Nể tình lão đã cung xưng, bằng không ta chỉ muốn quật nát đầu lão mới hả dạ. Hừ!
Chợt “keng”, có một vật bỗng văng ra từ thắt lưng lão và chạm vào nền đá tạo thành tiếng động vô tình gây chú tâm cho cả ba người.
Bạch Cúc nhanh nhẹn nhất vội chạy đến nhặt :
– Là tín vật Thần Long hội. Nhưng lạ quá, ở mặt sau có khắc vỏn vẹn một chữ “Tử”.
Mã Nguyên Vũ vụt quát :
– Mau ném vật đó đi. Có độc!
Và thật nhanh, Mã Nguyên Vũ cúi người xuống thi thể lão Bích Nhãn.
“Soạt”
Mã Nguyên Vũ do khẩn trương nên thay vì mò tìm đã giận dữ xé toang y phục lão. Từ người lão liền tuôn ra vài lọ nhỏ.
Công Tôn Quỳnh cũng không còn thời gian đâu để chú tâm việc làm của Mã Nguyên Vũ đang khiến cho lão Bích Nhãn dù đã chết vẫn lâm cảnh lõa thể. Nàng đang cuống cuồng đứng cạnh Bạch Cúc :
– Chất độc này ngấm quá nhanh. Liệu trong những lọ đó có giải dược không?
Mã Nguyên Vũ ném từng lọ đến chỗ nàng :
– Tại hạ không tinh thông y thuật. Quỳnh muội hãy tự xem.
Bắt lấy lọ này là ném bỏ đi lọ trước đó đã bắt, cuối cùng Công Tôn Quỳnh tuyệt vọng :
– Tất cả đều là chất độc.
Mã Nguyên Vũ phẫn nộ, quật vào thi thể lão một kình.
“Ầm…”
Thi thể lão vỡ vụn, cũng là lúc Mã Nguyên Vũ đã chạy đến đứng cạnh Bạch Cúc.
Thấy Mã Nguyên Vũ đột ngột chộp vào cánh tay đã bị xạm đen một cách mau chóng vì ngấm độc của Bạch Cúc, Công Tôn Quỳnh kinh tâm :
– Nguyên Vũ huynh định làm gì?
Mã Nguyên Vũ rít qua kẽ răng :
– Phải hủy bỏ cánh tay. Thà mất một cánh tay hơn là mất mạng.
Bạch Cúc rụt tay về và bất ngờ tung người bỏ chạy :
– Đừng. Muội thà chết hơn là bị khiếm khuyết dù chỉ một chi. Vĩnh biệt Quỳnh tỷ, vĩnh biệt Nguyên Vũ huynh. Muội mãi mãi yêu huynh!
Công Tôn Quỳnh hốt hoảng vội đuổi theo Bạch Cúc :
– Đừng xuẩn động như thế. Vì muội dù mất một tay thì mãi mãi vẫn là muội muội của tỷ, của Nguyên Vũ huynh. Dừng lại đi, Bạch Cúc. Nếu muội vẫn khăng khăng, tỷ sẽ tự vẫn chết trước muội.
Mã Nguyên Vũ không đuổi theo, chỉ mãi đứng bất động một chỗ, nhìn Bạch Cúc chợt dừng lại và ôm chầm lấy Công Tôn Quỳnh để cả hai tỷ muội cốt nhục tha hồ khóc vùi.
Và một lúc ngắn sau đó, do chất độc không những ngấm nhanh vào toàn thân Bạch Cúc mà còn lây qua cả Công Tôn Quỳnh, cả hai từ từ khuỵu xuống và vẫn cứ ôm chầm lấy nhau.
Đến lúc đó Mã Nguyên Vũ mới như người tỉnh mộng, chợt chép miệng lắc đầu và từ từ tiến đến chỗ hai nàng.
Nhặt lấy cả hai, mỗi tay ôm giữ một. Mã Nguyên Vũ lúc bấy giờ mới tỏ ra vội vàng, dùng khinh thân pháp đưa hai nàng đi.
* * * * *
Nhận thức từ từ phục hồi, Công Tôn Quỳnh ngơ ngác tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn quanh :
– Ta đang nằm ở đâu thế này? Sao xung quanh lại tối như mực? Là chốn Âm phủ ư? Vậy còn Bạch Cúc? Bạch Cúc… Muội ở đâu?
Công Tôn Quỳnh vừa kêu vừa toàn ngồi dậy. Chợt nàng có cảm nhận ở khắp thân như có điều gì không ổn.
Và vừa mới để tay tự chạm vào người, toàn thân nàng liền theo phản ứng tự nhiên chợt co rúm lại.
Không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc này nàng nghe một thanh âm khàn khàn vì mất tự nhiên vang đến từ một nơi nào đó khuất lấp :
– Quỳnh muội đừng vội hốt hoảng. Ta… hừ, Mã Nguyên Vũ chỉ vì muốn giúp cả hai giải độc đành mạo muội dùng biện pháp này, thật thất lễ.
Công Tôn Quỳnh càng hốt hoảng nhiều hơn :
– Nguyên Vũ huynh không được lại đây. Bạch Cúc đâu? Huynh đang làm gì Bạch Cúc muội?
Thanh âm của Nguyên Vũ vẫn không thay đổi phương vị phát thoại, nghĩa là Mã Nguyên Vũ vẫn ở yên tại chỗ, đã không tiến lại gần như Công Tôn Quỳnh đang lo sợ :
– Quỳnh muội hãy bình tâm, nghe ta giải thích, cũng như muội, ta đang vùi Bạch Cúc vào bùn, đương nhiên là rất bẩn. Vì thế, một lúc nữa, nếu muội kịp khôi phục sức lực, hãy giúp ta đưa Bạch Cúc đến mặt nước hồ chỉ cách đây không xa, rửa sạch mọi bùn bẩn dĩ nhiên phải bám đầy khắp thân Bạch Cúc. Chỉ là chuyện bất khả kháng thôi, mong muội hiểu và lượng thứ cho ta.
Công Tôn Quỳnh càng tìm cách tự co rúm người lại, cho dù nàng không thể nào co thêm được nữa :
– Vậy là huynh đã tự tay… tự tay tắm rửa toàn thân cho muội?
– Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau ngày cả hai cùng trúng phải chất độc của lão Bích Nhãn. Mỗi ngày ta phải vùi cả hai xuống bùn mỗi người hai lần. Dĩ nhiên ngay sau đó phải dùng nước sạch để giúp cả hai tẩy uế trục độc. Cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Công Tôn Quỳnh chỉ muốn khóc :
– Mỗi ngày hai lần? Vị chi đã mười bốn lần? Vậy còn gì thân muội?
– Ta là kẻ bán nam bán nữ. Muội quên rồi sao. Đừng ưu tư, tự dằn vặt nữa. Trái lại, nếu có thể, muội hãy tự hành công. Ta cần muội giúp Bạch Cúc. Bản thân ta e không kham được nữa.
Nghĩ cũng có lý, Công Tôn Quỳnh thoạt đầu còn rụt rè e thẹn, sau đó cũng ngồi lên và nơm nớp tọa công.
Được một lúc, nàng nghe Mã Nguyên Vũ gọi :
– Muội có thể đến đây được rồi. Ta đã đặt sẵn Bạch Cúc ở nơi khô ráo, hãy đến giúp Bạch Cúc tẩy uế mọi bùn bẩn.
Nàng không dám đứng lên :
– Y phục của muội đâu?
– Ta đang tạm cất giữ. Nhưng muội hỏi để làm gì? Vì muội và Bạch Cúc còn phải tự vùi như thế đôi ba ngày nữa. Không cần thiết cứ mặc vào lại cởi ra.
Nàng đỏ mặt :
– Đây là đâu? Bộ không có người lai vãng sao?
– Muội yên tâm. Đây là nơi có thể bảo là tuyệt địa. Nếu không vì muốn cứu mạng cả hai, có lẽ ta sẽ không bao giờ đưa bất kỳ ai đến đây.
Vừa lúc đó có tiếng ầm ì xao động từ xa vọng đến, Công Tôn Quỳnh bật kêu :
– Đó là thanh âm gì, giống như đang có giao phong? Vậy mà huynh nói không có người đến ư?
Mã Nguyên Vũ cũng hốt hoảng kêu :
– Sao lại thế này? Điều này chưa từng xảy ra, cớ sao lão Đại Quy lại tự ý tìm thủy quái để giao chiến? Muội mau lại đây. Nhanh nào, đừng úy kỵ gì nữa. Nhanh.

Vì tiếng động làm cho khiếp đảm nên Công Tôn Quỳnh đành cứ thế chạy đến chỗ có tiếng phát thoại của Mã Nguyên Vũ vang lên.
Cũng may là xung quanh vẫn tối đen như mực nên Công Tôn Quỳnh dù sao cũng đỡ ngượng. Nàng hỏi, khi có cảm giác đã đến gần nơi Mã Nguyên Vũ đang chờ :
– Lão Đại Quy nào? Loài thủy quái nào lão Đại Quy đang giao chiến?
Nàng chỉ nhận được một cơ thể dính đầy bùn nhớp nhúa, có lẽ do Mã Nguyên Vũ cố tình ấn vào tay nàng :
– Lúc này thì chưa thể đưa Bạch Cúc đến mặt hồ để tẩy uế. Muội mau đưa Bạch Cúc lui lại, lùi càng xa càng tốt. Ta phải ra tận ngoài đó xem sao. Hà cớ gì hai loài quái vật này lại tự tìm nhau giao chiến.
Nàng kêu :
– Lại là hai loài quái vật nào nữa vậy, Nguyên Vũ huynh?
Chỉ mới hỏi đến đây, bên tai nàng đã vang lên tiếng rít gió, cho nàng biết Mã Nguyên Vũ đã lao đi mất hút.
Một lúc sau, tiếng ầm ầm ngoài kia càng lúc càng vang lên lớn hơn làm Công Tôn Quỳnh khiếp đảm, đành đem Bạch Cúc lùi mãi lùi mãi.
Trời sáng dần, màn đêm đen tối như hủ nút cũng từ từ lùi dần, giúp Công Tôn Quỳnh sau cùng cũng nhận ra quang cảnh xung quanh và cũng là cảnh ngộ hiện nay của nàng và của Bạch Cúc.
Mã Nguyên Vũ nói có phần đúng. Quanh đây tịnh không có lấy một bóng người.
Cũng là đúng khi Mã Nguyên Vũ bảo đã từng lần lượt vùi hai nàng vào bùn bẩn, có thể mỗi ngày hai lần, nên có mặc y phục vào cũng chỉ phí công vô ích. Và bằng chứng là lúc này trên tay nàng chính là Bạch Cúc với toàn thân chẳng có lấy một mảnh y phục, thay vào đó là lớp bùn đặc quánh dính bết vào thân.
Nàng thở dài, hoàn toàn không có chủ đích và bất giác đưa mắt nhìn vào mặt nước mênh mông, nơi lúc này chỉ còn là thỉnh thoảng vọng đến tai nàng những tiếng ầm ì không thể đoán ra nguyên nhân xuất xứ.
Nhưng càng nhìn thì nàng càng thêm chú mục. Vì ở mãi ngoài xa, lạ thay cứ mỗi lần có tiếng ầm ì khó hiểu đưa vào là nàng nhìn thấy một vài vật dài loằng ngoằng nhưng thật mềm mại đã ngoe nguẩy vươn lên cao sau đó quật thật mạnh xuống nước.
Nàng bật kêu khi đã hiểu vật đó là vật gì?
– Khổng Ngư Thủy Bát Túc?
Tiếng nàng kêu vô tình giúp Bạch Cúc hồi tỉnh. Vì có tiếng Bạch Cúc khẽ kêu :
– Quỳnh tỷ, chúng ta chưa chết ư? Như tỷ vừa nhắc đến Khổng Ngư Thủy Bát Túc?
Đỡ Bạch Cúc ngồi lên, Công Tôn Quỳnh vừa chỉ vào một chỗ xa xa vừa kêu thêm một lần nữa :
– Muội nhìn kìa. Ôi chao, hóa ra Nguyên Vũ huynh đang giao chiến với thủy quái.
Muội có nhìn thấy không?
Bạch Cúc đáp thật nhỏ :
– Muội thấy rồi. Mà này, sao tỷ và muội như… như thế này?
Công Tôn Quỳnh lúng túng, nhưng sau đó kịp trấn tĩnh vội vắn tắt kể qua cho Bạch Cúc nghe. Cuối cùng nàng bảo :
– Trận chiến hãy còn ở xa, muội mau nhân cơ hội này lo gột rửa bùn bẩn nhanh lên.
Có Công Tôn Quỳnh tiếp tay, cả hai nhanh chóng tẩy uế mọi bùn bẩn và lại nhanh nhẹn chạy trở lại để tìm chỗ ẩn.
Vừa lúc đó ở mặt nước cách chỗ hai nàng không xa một con rùa cực to lớn lệch bệch chạy lên.
Chợt hiểu đó là lão Đại Quy đã được Mã Nguyên Vũ đề cập, Công Tôn Quỳnh khiếp đảm, nói qua kẽ răng :
– Đây là một nơi kỳ quái. Đến loài rùa cũng to lớn dị thường.
Mệt mỏi xuất hiện sau lão Đại Quy là Mã Nguyên Vũ đang từ từ tiến vào. Mã Nguyên Vũ nhìn quanh :
– Quỳnh muội.
Công Tôn Quỳnh liền lên tiếng từ chỗ ẩn kín đáo :
– Muội và Bạch Cúc vừa tỉnh lại, vẫn vô sự. Huynh hãy mau chóng mang y phục đến cho bọn muội.
Mã Nguyên Vũ có lẽ sắp kiệt lực nên buông người ngồi bừa xuống đất bẩn :
– Bạch Cúc nếu tỉnh lại thì tốt rồi. Cả hai hãy tự tìm y phục nhanh lên ở động đá gần nơi cả hai đang ngồi, chúng ta không thể lưu lại đây được nữa. Nhị vị nên nhanh lên, nhanh nữa lên.
Không cần chờ Mã Nguyên Vũ thúc hối đến lần thứ hai, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cũng đã kịp tìm thấy y phục và đã khoác vội vào.
Họ chạy đến chỗ Mã Nguyên Vũ :
– Đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta không thể lưu lại chờ bọn muội giải hết chất độc?
Sắc diện của Mã Nguyên Vũ vẫn cứ nhợt nhạt, chứng tỏ sau lần giao chiến vừa rồi sức lực vẫn chưa khôi phục :
– Lão Đại Quy sống có lẽ đã ngàn năm, nhất định đã có linh cảm là sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Vì lão muốn tìm lối thoát hiểm nên xâm phạm thủy giới của thủy quái, dẫn đến trận thủy chiến vừa có. Thiết nghĩ chuyện bất ổn đó thế nào cũng liên quan đến địa hình có phần hữu biệt ở chốn này, là địa chấn hay đại loại một thiên tai nào đó tương tự.
Chúng ta đành phải ly khai nơi này ngay. Đi nào!
Thấy Mã Nguyên Vũ đứng lên có phần khó khăn, Bạch Cúc lo ngại :
– Nếu thật sự sắp có thiên tai địa nạn cũng không thể xảy ra mau chóng nhanh đến độ Nguyên Vũ huynh không kịp điều công dưỡng thương khôi phục nguyên trạng. Bọn muội có thể chờ.
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Đã bảy ngày chưa có dịp nghỉ ngơi, ta lại luân phiên trút lực cho hai nàng. Bảo ta tọa công điều tức là hai nàng phải chờ ta ít lắm là ba ngày. Như thế thì muộn mất. Thà đi ngay lúc này còn hơn. Ta tạm thời vẫn có thể chi trì, đưa hai nàng đi thoát theo một lối xuất nhập duy nhất chỉ có ta am hiểu. Đừng chậm trễ nữa. Hãy tin vào linh cảm nhất là linh cảm của loài thú sống đã lâu năm.
Họ lo ngại thật sự, với bước đi vừa đi vừa nhìn quanh, cứ phập phồng sợ thiên tai địa nạn có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Được một lúc, vì chưa thấy điều gì xấu xảy đến nên Công Tôn Quỳnh hỏi :
– Huynh thật sự không ngại độc?
Mã Nguyên Vũ gượng cười :
– Lần trước ta đã nói dối. Quả thật ta không ngại độc. Nguyên do là ta đã lưu ngụ ở nơi này những bốn năm, chất giải độc thì có sẵn trong bùn bẩn, võ học là do ta lĩnh hội từ những trận thủy chiến giữa lão Đại Quy và thủy quái, phản ứng của ta nhanh nhạy là do từng cùng thủy quái so tài. Riêng về nội lực hỏa hầu là do một loài quả lạ ở đây. Nhưng ta không thể cho hai nàng dùng vì lợi bất cập hại. Điều này về sau ta sẽ giải thích thêm. Còn về lai lịch thật của ta, hai nàng nhờ tình cờ nên đã biết, hãy tạm thời giữ kín hộ ta, được chứ?
Công Tôn Quỳnh gật đầu :
– Muội từng nghe Vô Vi phái chỉ trong một đêm là bị tiêu diệt hoàn toàn. Cũng không rõ hung thủ như điều sau này đã xảy đến cho Hồng gia?
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
– Tất cả đều vì bốn chữ Vô Diện thư sinh. Mười tám năm trước vì nghi ngờ gia phụ chính là nhân vật này nên bọn ác nhân rất đông người đã nhân lúc đêm tối bất ngờ tập kích.
Nhưng chuyện xảy ra không chỉ trong một đêm như những lời đồn đại sau này. Kỳ thực chỉ có một mình gia phụ thảm tử.
Bạch Cúc hoang mang :
– Nghĩa là Mã gia ngay lúc này vẫn còn nhiều nhân vật tại thế?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Cũng không hẳn là vậy. Vì theo gia mẫu kể, bọn ác nhân sau khi minh bạch gia phụ chẳng phải Vô Diện thư sinh, mới bàn nhau cùng tiến hành việc trảm thảo trừ căn. Chúng phải mất năm ngày truy sát mới diệt hết, ngoại trừ mẫu tử tại hạ. Chính vì sơ suất này nên lần lượt gia mẫu đã nhận diện từng thù nhân.
Công Tôn Quỳnh như bị chấn động :
– Lệnh đường hiện như thế nào?
– Gia mẫu chỉ ẩn lánh được năm năm rồi cũng bị thù nhân phát hiện. Trong lúc bị truy sát, gia mẫu vì muốn bảo toàn sinh mạng cho giọt máu duy nhất của Mã gia đành cắn răng ngậm ngùi cầu xin một nhân vật ở cửa Thiền nuôi dưỡng hộ. Từ đó tại hạ biệt dạng gia mẫu.
Bạch Cúc rùng mình ái ngại :
– Quả là chưa khổ cảnh nào bằng. Là nhân vật nào ở chốn Thiền môn đã cưu mang huynh.
Mã Nguyên Vũ cười khổ :
– Đừng nhắc đến kẻ tham sinh úy tử đó. Vì sau khi dưỡng nuôi ta được ba năm, tình cờ nhân vật đó nghe có người nhắc đến Mã gia, do sợ hệ lụy, lão trọc đó đã nhẫn tâm ném ta ra ngoài, bất chấp đó là lúc trời giá rét. Ta lang thang vất vưởng ngoài một năm ròng cuối cùng vì kiệt lực nên gục ngã ở một nơi khá gần Hồng gia. Nhờ đó ta được Hồng gia cưu mang và giữ được mạng đến tận lúc này.
Công Tôn Quỳnh chợt hỏi :
– Thù nhân của huynh gồm những ai? Đông là bao nhiêu? Đoàn Khiêm là một trong số đó?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu :
– Đừng hỏi ta chúng là ai. Ta không thể gieo họa cho hai nàng. Còn Đoàn Khiêm ư?
Nếu không có Tuyệt Mệnh Phi Tâm châm của lão thất phu đê tiện đó thì với sở học vốn có gia phụ đâu dễ gì thảm tử ngay đương trường.
Bạch Cúc chợt bảo :
– Bọn muội chỉ muốn giúp huynh báo thù nên không thể không hỏi cho biết tính danh của từng thù nhân. Nhưng vì huynh sợ hệ lụy đến bọn muội, huynh không nói cũng không sao, riêng việc này huynh phải chấp nhận.
Mã Nguyên Vũ lại lắc đầu, lần này kèm theo tiếng thở dài :
– Ta đoán ra việc gì rồi. Nhưng ta chỉ xin tâm lĩnh hảo ý của cả hai. Vì hai vật đó ta đã lấy cho cả hai dùng. Nếu không phải vậy, dễ gì ngay lúc này cả hai đều hồi phục, lại còn hồi phục càng lúc càng nhanh.
Công Tôn Quỳnh vội cho tay vào bọc áo :
– Thật sự huynh đã chia ra cho bọn muội dùng mỗi người một hoàn nội đơn?
Mã Nguyên Vũ bảo :
– Quỳnh muội đang lo chân nguyên bất túc, nếu dùng nội đơn chí dương hoặc chí âm sẽ lâm đại họa sau này? Yên tâm đi. Tự ta đã dùng nội lực bóp vỡ nội đơn, trộn lẫn cả hai vào nhau, sau mới chia ra cho cả hai dùng. Và để dược lực của nội đơn mau phát tác ta đã dùng nội công bản thể giúp cả hai dẫn lưu nội nguyên đã tự phát sinh. Có thể nói nội lực của cả hai lúc này đã sánh bằng Chưởng môn các đại phái. Nếu được trục hết chất độc hãy còn tiềm tàng, hai nàng nghiễm nhiên sẽ trở thành cao thủ võ lâm.
Công Tôn Quỳnh bàng hoàng :
– Sao huynh lại quá tốt với bọn muội?
Mã Nguyên Vũ bật cười :
– Muội gọi ta là huynh, đúng không? Vậy thì huynh sao không thể đối xử tốt với muội?
Huống chi, ha… ha…
Mã Nguyên Vũ cứ cười, không chịu nói tiếp, làm cả hai nàng cùng hoang mang. Họ toan hỏi thì nền đất dưới chân chợt chuyển động.
Mã Nguyên Vũ thất kinh, vội gọi hai nàng :
– Lối thoát đã ở ngay phía trước. Chạy mau!
Họ chạy đằng trước, loạn thạch lại rơi bắn tung tóe phía sau, chính là một trận địa chấn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.