Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt


Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt

Nhóm: TTTV

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Biên: H

– ———————-

Phong Thiếu Vân bò trên mặt đất, lật người Liễu sư muội lại, vươn tay định ôm sư muội xinh đẹp mà mình yêu quý vào lòng, nhưng lại bị hình ảnh ở trước mắt làm cho sợ hãi, bàn tay dừng lại giữa không trung.

Đây còn là Liễu sư muội phong hoa tuyệt đại, nhất tiếu khuynh thành trong lòng hắn sao?

Cái cằm lệch ra, đôi môi sưng vù, hai hàng răng rụng mất rất nhiều, máu me be bét, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng sư muội ở trong lòng hắn.

Thậm chí còn không biết sư muội còn sống hay đã chết.

Hắn đấm ngực dậm chân, sắc mặt dữ tợn, cực kỳ bi thương nói:

– Sư muội à…

Các đệ tử ở xung quanh đã sớm bị cảnh tượng này làm cho sợ choáng váng.

Bọn hắn không ngờ cái tên Tần Sơn kia vậy mà đột nhiên nổi giận, thẳng tay ra quyền đánh bay Liễu Nguyệt, một quyền đánh ra ở khoảng cách gần như vậy, lực lượng bộc phát ra cường đại đến cỡ nào, chỉ sợ Liễu Nguyệt đã lành ít dữ nhiều.

Phong Thiếu Vân thương xót gào thét, bọn họ nghe thấy cũng rất thương cảm, dù sao người người đều có lòng yêu cái đẹp, Liễu Nguyệt lại xinh đẹp như vậy, tự nhiên là nữ thần ở trong suy nghĩ của tất cả nam đệ tử.

Nhưng hôm nay thì xong rồi, hết thảy đều triệt để kết thúc.

Chỉ nhìn thoáng qua một chút đã khiến bọn hắn không đành lòng nhìn thẳng, người kia đâu còn là nữ thần trong suy nghĩ của bọn hắn.

Ầm ầm!


Sét đánh.

Mây đen nặng nề bao phủ ở trên bầu trời Viêm Hoa tông, nước mưa rơi xuống.

Các đệ tử vây xem lấy hai tay che đầu, nói:

– Trời mưa rồi, mau trở về thôi.

Mọi người lập tức tản đi không còn một ai, hình ảnh nữ thần trong tim đã không còn, thì càng cho bọn hắn thêm kiên định trong việc tu luyện.

Nước mưa trượt xuống ở trên gương mặt của Phong Thiếu Vân, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận:

– Sư muội, sư huynh nhất định sẽ báo thù cho muội.

Thiên Tu trưởng lão mặc dù không có hỏi thăm về Lâm Phàm, nhưng mà lúc diễn ra khảo hạch ông vẫn một mực quan sát, thời điểm thấy người ra sân lại là Tần Sơn, trong lòng ông cũng thấy giận, nhất định là có người muốn hại đồ nhi của mình. Nhưng khi thấy đồ nhi thành công thông qua khảo hạch, lại còn thu phục được cái tên tinh thần hỗn loạn kia, ông cũng hài lòng gật đầu.

Nhưng sự tình xảy ra sau đó đúng là việc ngoài ý muốn, chính ông ta cũng bất ngờ.

Lâm Phàm đã dẫn mọi người rút lui từ lâu, khi về đến phòng thì nhướn mày cáu:

– Thời tiết ếu gì không biết, bảo mưa là mưa, mau vào phòng tránh mưa thôi.

Trong phòng.

Lã Khải Minh e ngại nhìn Tần Sơn, nói:

– Lâm sư huynh, làm gì hắn bây giờ?

Mấy người Hoàng Phú Quý cũng gật đầu, đây thế nhưng là kẻ có tinh thần hỗn loạn đấy, ai cũng không dám cam đoan lúc đêm hôm khuya khoắt mọi người còn đang say giấc liệu hắn có điên lên rồi đập chết bọn họ hay không.


Nghĩ đến cảnh đó, mấy người lập tức hãi hùng, khiếp vía.

Lâm Phàm cũng có chút đau đầu, nhìn về phía Tần Sơn, nghĩ dù sao đối phương cũng là người có tinh thần hỗn loạn, bèn dùng ngữ khí uyển chuyển nói:

– Huynh đệ à, có thể về phòng của mình rồi.

Khiến hắn không thể ngờ tới là tên gia hỏa này lại buông thõng hai tay, nắm chặt bàn tay như tủi thân muốn khóc:

– Ca không cần em nữa sao?

– Nào có, anh cần chứ, đi ra chỗ góc tường kia ngồi xổm đi. – Lâm Phàm bất đắc dĩ khoát tay, sau đó Tần Sơn đi đến chỗ một góc phòng, ngồi xổm xuống dựa vào ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm như sợ hắn bỏ đi – Mọi người thấy rồi đó, tên gia hỏa này không đuổi đi được rồi, hắn cứ dính chặt lấy ta.

Gương mặt của Trương Long tràn đầy lo lắng:

– Nhưng mà vấn đề bây giờ có chút phiền phức, Liễu Nguyệt chính là muội muội của Liễu Nhược Trần Liễu sư tỷ, hắn ra tay nặng như vậy, hiện tại còn không biết là nàng ta đã chết hay còn sống, chỉ sợ chuyện sau đó không dễ giải quyết đâu.

Âm Tiểu Thiên nói:

– Không sai, nếu như cô ta biết chuyện này chỉ sợ là sẽ không bỏ qua đâu.

– Không bỏ qua thì thôi, ta mà còn phải sợ cô ta sao, một quyền này của Tần Sơn đánh quá đẹp, nếu mà đánh chết được thì còn tốt hơn nữa, đỡ cho ta bao nhiêu việc. – Lâm Phàm tự lẩm bẩm, không cẩn thận bại lộ tâm tư trong lòng.

Lã Khải Minh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt của đám người này bèn lập lòe khoát tay:

– Nghĩ gì thế, ta làm sao lại thừa dịp nàng ta ra khỏi tông môn mà hạ độc thủ chứ. Ta không phải loại người này, yên tâm đi.

Quả nhiên!


Coi như hôm nay Tần Sơn không xuất thủ, ngày sau, Lâm sư huynh cũng sẽ chờ Liễu Nguyệt ra khỏi tông môn ra tay, nghĩ đến đã thấy khủng bố.

Mà dù sao chuyện này thật đúng là khó mà nói được, Tần Sơn là người có tinh thần hỗn loạn là chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến, cho nên hẳn là nên tha thứ cho hắn.

Đối với chuyện này, mấy người Lã Khải Minh cũng không biết giải quyết như thế nào, cơ mà theo bọn thắn thấy thì Lâm sư huynh dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, Liễu Nhược Trần hẳn là sẽ không làm gì quá đáng.

Sau khi mấy người Lã Khải Minh rời đi, Lâm Phàm lại thấy nhức đầu, rốt cục là nên an bài cho cái tên Tần Sơn này như thế nào đây.

Hắn coi như đã hiểu, tinh thần của Tần Sơn này bị hỗn loạn, nói thẳng ra thì chính là bệnh nhân tâm thần, lúc trước còn muốn giết chết mình, bây giờ lại nhận mình làm ca ca.

Chỉ sợ cũng mà là bởi vì bị mình dùng đầu đập cho đến mức sinh ra ảo giác.

Lâm Phàm nhìn về phía Tần Sơn, nói:

– Ngươi đi về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Tần Sơn lắc đầu:

– Ca, em không thể trở về, em phải ở đây bảo hộ anh.

Lâm Phàm vỗ đầu hắn:

– Ngoan, nghe lời.

Tần Sơn nói:

– Vâng, em nghe.

Tần Sơn vừa bước đi vừa quay đầu lại, cuối cùng rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, con mẹ nó chuyện ếu gì không biết, chả hiểu mô tê gì, mà thôi, vớ bở được tên đệ đệ ngốc, tui vi không tồi, Địa Cương cảnh tầng bốn, hơn nữa còn rất nghe lời, nếu đã nhận rồi thì nhận luôn đi, về sau cũng có thể có việc cần người như hắn đi làm.

– Tiếp tục tu luyện thôi, lần này phải thăng cấp công pháp lên, “Kim Thân Tôi Thể Quyết” hiện giờ đã không đáng để đặt vào mắt nữa rồi.

Hắn ngồi xếp bằng, tiếp tục lấy quyển sổ ghi chép ra, căn cứ vào lộ tuyến ghi trên đó mà tiếp tục khai phá.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khe cửa vào trong phòng. Mà lúc này, Lâm Phàm ngồi khoanh chân ở đó, sau một đêm cố gắng, thất bại vô số lần, rốt cục ở một khắc cuối cùng, đã phát sinh biến hóa.


Đi theo lộ tuyến này xem ra hoàn toàn có thể thực hiện được, nội hạch Địa Cương vận chuyển, từng sợi cương khí lưu truyền giữa mỗi đường kinh mạch trong cơ thể.

– Cảm giác này thật thoải mái, xem ra là sắp thành công.

Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, tự cổ vũ tinh thần, cương khí sục sôi trong người, vận chuyển theo lộ tuyến mà hắn đã xác định.

Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền giai ở trong cơ thể hắn bấy giờ phát sinh biến hóa.

Trên trang sách trống không bỗng hiện ra văn tự:

“Bất Động Cương Thể: Tăng cường sức mạnh, Bá Thể, cương khí hộ thân, điểm khổ tu +5.

Huyền giai hạ phẩm.”

– Coi như không tệ, cứ tiếp tục tấn thăng công pháp sẽ có được khả năng vô hạn, lão sư cho mình môn công pháp kia mặc dù phẩm giai rất cao, nhưng mà đặc tính thì lại không có phong phú như công pháp do chính mình tự sáng tạo. – Lâm Phàm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng xác định muốn dựa hết vào bản thân.

Đây là căn cơ, cũng là căn bản.

Điểm khổ tu +5, cao hơn hai điểm so với “Kim Thân Tôi Thể Quyết”, từ nay tu luyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Bây giờ tu vi của mình là Địa Cương cảnh tầng hai, nhưng cũng chả đáng vào đâu, cơ mà khi bộc phát toàn bộ chiến lực thì cho dù có gặp phải Địa Cương cảnh tầng bốn cũng không sợ.

– Lâm sư huynh, không xong rồi, Liễu Nhược Trần mang người đi qua chỗ của Tần Sơn. – Lã Khải Minh người còn chưa tới, đã thấy giọng nói truyền đến trước.

Lâm Phàm vừa thông qua khảo hạch, chỗ ở lẫn công pháp đều chưa đi nhận, bây giờ nghe thấy lời này thì nhíu mày, quả nhiên là phiền toái rồi.

Hắn đẩy cửa đi ra.

– Cái con kia chết chưa? – Lâm Phàm hỏi, hắn hiện tại muốn biết nhất là Liễu Nguyệt đã chết chưa, nếu như chưa chết thì về sau lại còn phải đích thân ra tay.

– Không biết, không có tin tức truyền đến, cơ mà tám phần là chết rồi. – Lã Khải Minh suy đoán, dù sao một quyền kia của Tần Sơn cũng rất ngoan độc, coi như không chết thì e rằng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

– Tám phần ấy à, thế thì chắc là chưa chết rồi. – Lâm Phàm thì thầm trong lòng, mà thôi được cái là cũng có thể gặp Liễu Nhược Trần kia một lần.

Có thể mê hoặc nhiều nam đệ tử như vậy, cô ta hẳn cũng phải là một con hàng lòe loẹt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.