Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 70: Đừng mà!


Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 70: Đừng mà!

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

– —————————————–

– Mẹ cha nó, thúi quá, đành nhịn vậy. – Lâm Phàm nín thở trốn bên trong, im thin thít không dám động đậy.

Theo hắn thấy, nếu như có bị tóm được thì cũng chịu phục thôi, cho dù bị giết chết thì cũng đành chịu vậy.

Một lát sau.

Hắn cảm giác bên ngoài có chút động tĩnh.

Quân Vô Thiên từ trên không trung hạ mình xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt quanh một lượt, cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm vào cái đống nóng hôi hổi trước mặt.

– Phân của Thôn Thiên Long mãng xà, xem ra quanh đây có một con Thôn Thiên Long Mãng trưởng thành… – Ánh mắt Quân Vô Thiên dừng lại nhìn một chút, rồi chuẩn bị rời đi.

Nếu là con Thôn Thiên Long Mãng Địa Cương cảnh trở xuống thì không có gì trở ngại, nhưng xem khối lượng đống phân này cũng không nhỏ, nhất định phải là con Thôn Thiên Long Mãng có Địa Cương cảnh trở lên.

Nếu ở nơi này lâu, sẽ rất nguy hiểm.

– Thật đáng ghét, lúc trước mình thi triển cảm tri, rõ ràng cảm nhận được tên kia rồi, thật không ngờ lại mất tích như thế. Đừng có để ta bắt được, bằng không ta sẽ phanh ngươi ra thành trăm ngàn mảnh. – Quân Vô Thiên lạnh lùng nói, sau đó, trong chớp mắt liền rời đi.

Còn Lâm Phàm thì tức thời thả lỏng người, thở ra một hơi. Có điều bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp rời đi, nên nán lại chút nữa đã. Con người bây giờ vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị cho nằm hố luôn.

Quả nhiên!

Thân ảnh Quân Vô Thiên phiêu dật giữa không trung, đảo mắt liếc nhìn xung quanh. Nếu như Lâm Phàm chui ra khỏi đống phân, rất có khả năng vừa chui đầu ra đã bị phát hiện.

Một ngày trôi qua.


Lâm Phàm đã ngủ được một giấc ở bên trong.

Đột nhiên, hắn có cảm giác long trời lở đất, hình như xảy ra sự tình gì ghê gớm lắm.

– Chuyện quái gì vậy? – Lâm Phàm thức dậy trong kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông đã trốn con mẹ nó trong đống phân rồi, mà còn có đại họa gì giáng xuống vậy?

Đừng quá đáng thế chứ, được không?

Bên ngoài.

Quân Vô Thiên sớm đã rời đi, hắn ở đây đợi rất lâu, lật tung cả cánh rừng này lên, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cuối cùng đành phải không cam lòng rời đi.

Chủ yếu là vì ban đêm, hắn phát hiện ở phía xa có một đôi mắt xanh lục cứ lấp lóe, khí thế hung ác khôn cùng tản ra trong màn đêm, một con yêu thú cấp cao đang xuất hiện ở đây.

Hắn không thể địch lại được, đành phải trực tiếp rời đi.

Và bây giờ, bên ngoài đống phân đang tỏa nhiệt khí kia là một con cá sấu màu bạc vô cùng to lớn. Khi thấy cái đống này, hai tròng mắt tối đen của nó lóe ra sự vui sướng. Đây chẳng phải là phân của Thôn Thiên Long Mãng sao, bên trong hẳn là ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ.

Không chút do dự, nó nuốt đống phân vào trong bụng.

Lâm Phàm trong nháy mắt cảm thấy trời đất đảo lộn, đầu óc choáng váng, hắn không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.

Rầm!

Nặng nề đáp xuống, hiện tại tạm thời yên ổn một chút.

Hắn nhanh chóng bò ra ngoài, quan sát một vòng, khuôn mặt lỗ rõ vẻ nghi hoặc.

– Đây là nơi đâu? – Hắn ngu người, xung quanh nhấp nháy những ánh sáng màu xanh lét, giống như những con đom đóm vậy – Không đúng, không phải ta vẫn yên ổn nằm trong đống phân sao, bây giờ rốt cục là đang ở nơi quái quỷ nào.


Lâm Phàm mù mờ không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại đến cái chốn này.

Ục ục!

Tiếng tim đập truyền đến, dường như rất gần. Lâm Phàm không thể giải thích được đây là như thế nào. Hắn đi về phía trước, quan sát tỉ mỉ xem đây là nơi nào, tại sao vừa ngủ một giấc đã lại chui đến cái chốn này.

– Thúi quá… – Lâm Phàm bịt chặt mũi, mùi thối gay mũi truyền đến. Khi nhìn thấy tình huống trước mắt, cả người hắn ngây ra. Dưới chân hắn là một hồ nước xanh lè, mà bên trong hồ nước đang ùng ục sôi lên những bọt khí, xung quanh hồ nước còn có một ít xương cốt thi thể vẫn chưa tiêu hóa hết.

– Đây…đừng bảo là ta đang ở trong bụng con yêu thú nào đó chứ. – Lâm Phàm kinh hãi, cảm thấy rất có thể là như vậy.

Bên ngoài!

Con cá sấu bạc khổng lồ dạng bốn chân nghênh ngang đi khắp cánh rừng. Đến một khoảng đất trống, nó ngửa đầu lên, hai tròng mắt tối đen bỗng nhiên trở nên cảnh giác.

Trời đất bị che phủ tối om.

Một con chim ưng khổng lồ mở to đôi cánh, hai móng vuốt bắt lấy con cá sấu khổng lồ. Nếu như Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này đảm bảo bị dọa phát khóc.

Đây là trận đấu giữa hai con yêu thú cấp cao.

Một chân con ưng khổng lồ quắp lấy lớp da của con cá sấu khổng lồ, lớp vẩy vốn cứng rắn của con sấu khổng lồ nháy mắt nó đã bị xé toạc ra, một luồng máu phun ra nhuốm đỏ mặt đất.

“Hú!”

Con sấu khổng lồ rống lên đau đớn, điên cuống phản kích lại. Đuôi con sấu khổng lồ hoành hành thiên địa, bốn phía đất đá bay mù mịt. Nhưng đối với con ưng khổng lồ với đôi cánh khổng lồ đang lơ lửng trên không trung mà nói, không chút ảnh hưởng gì.

Lâm Phàm ở bên trong trời đất đảo lộn, cả người xiêu vẹo, đứng lên ngã xuống, chả hiểu mô tê cái gì đang xảy ra. Đột nhiên, hắn cảm giác được một luồng ánh sáng từ bên trên chiếu xuống.


Trong lòng hắn vui sướng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi. Rồi đôi mắt tràn ngập vui sướng của Lâm Phàm nhìn thấy một móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp máu thịt hai bên của con cự ngạc, mạnh mẽ xé toạc ra. Và hắn nhìn thấy một đôi con ngươi to đùng, gay gắt như mặt trời, tràn trề hung sắc.

Ừng ực!

– Đây… – Lâm Phàm shock cmnl, mồ hôi hột trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống.

– Không hay rồi, có chuyện rồi…

Chính lúc hắn phản ứng kịp, cái mỏ sắc nhọn của con ưng đâm vào giữa lớp máu thịt, một hớp nuốt sạch tinh hoa của con sấu khổng lồ, Lâm Phàm cũng theo đó bị nuốt vào.

– Ông bà tổ tiên nhà nó, thế giời này hết nổi cmnr. Sao cái vẹo gì cũng đổ lên đầu bố mày, sống kiểu đéo gì bây giờ. – Trong lòng Lâm Phàm hừng hực nộ khí, ta lần này chẳng phải chỉ đi ra ngoài rèn luyện một chuyến thôi sao, có nhất thiết phải khi dễ người ta như thế không?

Thằng đéo nào cũng muốn nuốt ông, tưởng ông dễ bị bắt nạt lắm sao.

Có điều rất nhanh sau đó, Lâm Phàm mất đi ý thức, hắn biết, hắn đã chết.

Con ưng khổng lồ giương rộng cánh bay đi, bay vào không trung vô tận.

Trên mặt đất, chỉ còn lại cỗ thi thể lạnh như băng của con sấu khổng lồ.

Một nhóm yêu thú đã đứng xung quanh chờ đợi rất lâu rồi, con trước con sau chen lấn lao ra. Mặc dù tinh hoa cốt nhục của con sấu khổng lồ này đã bị lấy đi, nhưng dù sao, nó cũng là con yêu thú cấp cao. Đối với đám yêu thú đẳng cấp thấp bọn chúng mà nói, đống xương thịt trước mặt chính là tài nguyên vô cùng béo bở.

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh lại, khuôn mặt ngu ngơ, ngồi trên một lớp da mềm mềm nhũn nhũn, lại còn ẩm ẩm ướt nhẹp. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Hắn thật sự không biết hết thảy rốt cục là vì làm sao, mình rốt cuộc đã đắc tội với ai. Tại sao từ lúc ra ngoài đến bây giờ cứ bị hấp liên hồi, đã thế lại còn chả hiểu mô tê gì.

Giờ thì thế nào nữa, có phải ta lại nằm trong bụng một con yêu thú khác không?

Không thể nhịn, không nhịn được nữa rồi, hắn bắt đầu nổi giận.

Có thể loại nào ức hiếp người như thế không?


Lâm Phàm ta nói như nào thì cũng là nhân vật có máu có mặt. Giờ bị trở thành thức ăn cho yêu thú ăn qua ăn lại, lại còn con mẹ nó nuốt hết cả vỏ lẫn hột. Bọn bây cho rằng Lâm Phàm bố dễ bị ăn hiếp lắm sao?

Đã thế thì liều luôn!

Thời khắc này, hắn thật sự muốn bạo phát rồi, bèn lấy Lang Nha Bổng ra dốc sức đánh vào lớp da ướt mèm kia.

– Lâm Phàm ta không phải dễ bắt nạt như thế đâu…

Con ưng khổng lồ đang bay lượn trên không trung, đột nhiên nó cảm thấy hơi khó chịu, dạ dày có chút đau, hay là tại ăn nhầm thứ gì đó cũng nên?

Lâm Phàm không ngờ lớp da kia lại dai cứng đến vậy, hắn nện thế mà mãi không rách.

Chỉ là đột nhiên, tình huống có chút không thích hợp.

Xung quanh lớp da dần dần bị co rút thu hẹp lại, tất cả những thứ chưa tiêu hóa hết bên trong bị dồn ép lại với nhau.

– Lại muốn xảy ra cái gì nữa? – Lâm Phàm ngây người, vẫn chưa hiểu được rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì…

Đột nhiên!

Ở phía trước, có một luồng ánh sáng xuyên vào, Lâm Phàm trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

Nhưng ngay lập tức, mặt hắn biến sắc, vì hắn nhận ra, cái cửa lỗ có ánh chiếu vào đấy có chút là lạ.

Lúc này, một cỗ lực hút mạnh mẽ truyền đến.

Lâm Phàm bám lấy khối thịt bên cạnh, hét ầm ĩ:

– Đừng mà, đừng! Lâm Phàm ta không muốn đi ra từ đường hoa cúc đâu. (Đường hậu môn)

– Ta phải trở thành nam nhân cường giả, ta không thể mất mặt đến mức như này được…

– Đừng mà…

– Bố đệt cái loz mẹ mài…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.