Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
– —————————————
– Sư muội có thể đứng lên không? – Lâm Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, không lẽ mình đẹp trai quá nên đã mê hoặc muội muội này rồi?
Đành chịu vậy, thi thoảng mị lực lớn quá biết sao được.
Ảo giác tan biến nhưng mọi thứ đều chân thật.
Mộ Linh vươn ra bàn tay trắng nõn không tỳ vết chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của Lâm Phàm, cảm giác khi vừa chạm tay khiến nàng cảm thấy hết thảy đều chân thật.
“Ngón tay này thật xinh đẹp, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật cả, chỉ có điều gương mặt bị mất điểm hơi nghiêm trọng.” Lâm Phàm nói thầm trong lòng, cảm giác thật đáng tiếc, sau đó kéo Mộ Linh đứng lên.
Mộ Linh cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhưng bởi vì có vết bớt trên mặt nên không nhận ra sự thay đổi.
– Sư muội hãy tu luyện chăm chỉ nhé, nội tâm tốt đẹp chính là điều mỹ lệ nhất tồn tại trên thế gian, đừng vì dung mạo của mình mà cảm thấy tự ti… – Giọng nói càng ngày càng xa.
Lúc Mộ Linh nghe được lời nói này, nội tâm đang xôn xao bỗng tĩnh lặng, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người nói với nàng như vậy.
Nàng ngẩng đầu lên tìm kiếm, thì phát hiện vị sư huynh nọ chắp hai tay sau lưng, đã đi vào bên trong Công Pháp đường.
– Người ta còn chưa biết tên của huynh mà… – Mộ Linh tha thiết muốn biết tên của vị sư huynh kia, vừa định cất bước thì chợt dừng lại.
Các đệ tử đang vây xem xung quanh thấy có người nâng Mộ Linh dậy thì cả kinh, vốn dĩ định cười nhạo một trận thì chợt có người nhận ra vị kia là ai.
– Người vừa nãy là Lâm Phàm sư huynh có phải không?
– Chính là người ở lôi đài lấy một địch mười hai, ra tay vô cùng cuồng bạo, Lâm sư huynh đó sao?
– Đúng thế, chính là thần tượng của ta đấy.
– Thật không hổ là Lâm sư huynh, thế mà lại không sợ khuôn mặt của Mộ Linh kia, còn có thể tươi cười như vậy, thật khiến ta bội phục.
– Các ngươi nhìn Mộ Linh kìa, còn vọng tưởng cơ đấy, chẳng nhẽ cô ta cho rằng bằng dung mạo ấy có thể xứng đôi với Lâm sư huynh sao.
– Không sai, chỉ tại Lâm sư huynh làm người quá tốt mà thôi, bộ thật sự nghĩ rằng gà hoang có thể xứng đôi với thiên nga sao.
Một vài nữ đệ tử khinh thường nói, cho rằng Mộ Linh đúng là tự rước nhục.
Mộ Linh nghe những đệ tử xung quanh trao đổi, tất cả nội dung nhục nhã đều bị nàng bỏ qua, trong đầu chỉ còn lại ba chữ “Lâm sư huynh”.
Nhìn những người xung quanh, Mộ Linh quyết định không tới Công Pháp đường nữa mà xoay người rời đi.
Ngày hôm nay đối với nàng mà nói, thật sự rất vui vẻ.
…
Trong Công Pháp đường.
Lâm Phàm nhìn một vòng xung quanh, có không ít đệ tử nội môn và ngoại môn ở đây.
Lúc này, một lão nhân khép hờ mắt, ngồi yên tĩnh định thần ở đó. Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì lão nhân này không đơn giản, có khi chẳng cần dùng mắt nhìn, lão vẫn nắm rõ tình hình bên trong Công Pháp đường.
Hai bên trái phải có vài vị đệ tử của Công Pháp đường đang sắp xếp đồ vật, đối với các đệ tử đang lựa chọn công pháp, bọn họ cũng không giám sát, dường như chẳng hề để ý xem có đệ tử nào lén lút lấy trộng công pháp hay không.
– Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm đã đột phá đến Địa Cương cảnh, hôm nay đến đây để nhận một bộ công pháp. – Lâm Phàm đi đến trước mặt ông lão, cất tiếng.
Viêm Hoa tông tuy rằng bị chèn ép không ít, nhưng dù sao cũng là tông môn không thiếu cao thủ, mỗi một cửa đường đều có cao thủ tọa trấn.
Hiện tại tu vi của hắn hơi thấp nên không thể nhìn thấu tu vi của lão nhân này được.
Thiết nghĩ phải tỏ ra khiêm tốn.
Lâm Phàm thấy lão nhân này một chút cũng không nhúc nhích, đang chuẩn bị mở miệng thì hắn nhận ra hình như mình bị một nguồn lực bao bọc.
Sau đó hắn mất khống chế mà bị dịch chuyển vào bên trong, phía sau lão nhân như có một bức tường vô hình. Lúc hắn va vào bức tường ấy, thì từng gợn sóng lăn tăn tản ra.
Trong lòng Lâm Phàm cũng đã hiểu ra, không phải ở đây không sợ công pháp bị ăn cắp mà căn bản chính là ăn cắp không được.
Toàn bộ nơi này đều nằm trong cảm giác của lão nhân kia, nhất là bức hình vô tường đó không thể nào xuyên thấu được.
Một giọng nói truyền vào tai Lâm Phàm.
– Không được mang ra ngoài.
Lâm Phàm nói thầm trong lòng, quả thật đủ thâm. Được cái chỗ này rất im ắng, mấy vị đệ tử đến để lựa chọn công pháp xong đều ngồi khoanh chân, cố gắng tu luyện.
Lúc này, có một đệ tử của Công Pháp đường cầm một quyển sách thật dày đi về hướng Lâm Phàm.
– Đây là mục lục công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, tự mình chọn đi. Chọn xong rồi thì nói với ta. – Đệ tử này nói xong thì đặt quyển sách thật dày đó trước mặt Lâm Phàm rồi đi ra luôn.
– Chết mẹ, dày như thế này thì chọn tới khi nào. – Lâm Phàm phỉ nhổ trong lòng rồi mở ra quyển mục lục được liệt kê rất chi tiết.
Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai:
Quyền pháp, kiếm pháp, chưởng pháp, đao pháp…, đủ mọi thứ đều có, rồi hắn tiếp tục lật xuống dưới.
“Phá Hải Thập Tam thức” thiếu.
“Huyền Minh Cương Khí Kiếm” thiếu.
“Minh Vương Chưởng” thiếu.
…
Ở giữa quyển mục lục dày cộm có không ít công pháp đều bị đánh dấu thiếu. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là nếu tìm kiếm công pháp khác bên ngoài rồi giao cho công pháp đường thì có thể miễn phí đổi lấy công pháp có giai phẩm tương đương.
Điều này có vẻ không tồi, về sau khi ra ngoài, nếu gặp phải cỗ thi thể nào, phải cần thận lục xoát tỉ mỉ mới được.
Bây giờ thì phải lựa chọn công pháp.
Đã xác định được lộ tuyến tu luyện của mình là không câu nệ rườm rà, đi theo đường chính đạo, thì việc nâng cao công pháp cần rất nhiều điểm tích lũy. Nên chắc chắc không thể tu nhiều loại công pháp, chỉ có thể từ từ mà tiến.
Vậy nên cần phải lựa chọn ra một công pháp cực kỳ thích hợp với mình mới được.
Đệ tử bình thường khi tới Địa Cương cảnh, đều lựa chọn công pháp kế sau “Luyện Thể Quyết”, nhưng Lâm Phàm thì không cần. Giờ hắn đã có Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền Giai rồi thì hoàn toàn có thể tự mở rộng “Kim Thân Tôi Thể Quyết”, không phải lãng phí cơ hội lần này.
Xem ra, thích hợp với hắn nhất chính là loại công pháp thiêu đốt tiềm lực bản thân để bộc phát ra lực lượng cường đại, cũng không biết trong mục lục có hay không nữa.
Tìm hồi lâu, đến mức hắn muốn mắng người. Đéo gì nhiều thế không biết, xem đến hoa cả mắt, thế này thà đi rút con mẹ nó thưởng còn hơn.
Cuối cùng, hắn đành phải chọn một loại công pháp mà trước mắt có lợi cho hắn.
“Hám Sơn Kình”
Điều chỉnh Cương khí của bản thân, quy tụ thành một điểm, có thể bạo phát ra sức mạnh kinh khủng, tổng cộng có sáu tầng. Đây có thể xem là công pháp có thể tăng nhiều cấp nhất trong số các công pháp ở đây.
Xem ra công pháp ở đây giai phẩm quá thấp, không có loại mà hắn mong muốn.
Cuối cùng, đành chọn công pháp này vậy.
Đệ tử của Công Pháp đường khi nhìn thấy hắn chọn loại công pháp này cũng có chút kinh ngạc, bởi vì công pháp này ngoại trừ có thể thăng cấp sức mạnh thì cũng không có gì huyền diệu.
Hơn nữa tu luyện công pháp này khó muốn chết, đích thị là tra tấn.
Trước kia cũng đã có đệ tử chọn qua rồi, nhưng đều hối hận cả. Chủ yếu là muốn tu luyện được thành công lớn thì phải chịu khổ một chút. Nhưng nếu tu luyện thành công, thì sức mạnh nhận được cũng không thể xem thường.
Lấy được công pháp, Lâm Phàm liền mở ra lĩnh ngộ.
“Có tiêu hao 1500 điểm tích lũy để lĩnh ngộ “Hám Sơn Kình” hay không?”
– Lĩnh ngộ.
“Tiêu hao 1500 điểm tích lũy.”
“Hám Sơn Kình (Tầng một).
Đặc tính: Tăng sức bạo phát.”
Sau khi tăng lên một tầng, Lâm Phàm có cảm giác rõ rệt rằng mình có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Nhưng ở đây bây giờ không thích hợp để tăng cấp cho lắm, hắn bèn để công pháp lại cho đối phương, rồi vỗ mông bỏ đi.
Lần này xem ra điểm tích lũy không giữ nổi rồi.
Phải rời tông kiếm thêm điểm mới được.
Trong phòng.
– Tăng lên tầng hai. – Hắn lẩm nhẩm.
“Tiêu hao 3500 điểm tích lũy.”
“Hám Sơn Kinh (Tầng hai)
Đặc tính: tăng lực bạo phát.”
Không biến hóa nhiều lắm, xem ra khoảng cách giữa tầng một và tầng hai cũng không quá cách biệt.
Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai chính là công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, tiềm lực không cường hãn như mình tưởng.
“Tăng lên tầng ba.”
“Tiêu hao 5500 điểm tích lũy.”
“Hám Sơn Kình (Tầng ba)
Đặc tính: tăng lực bạo phát, một chưởng kinh thiên động địa.”
Nhìn điểm tích lũy nháy mắt bay sạch có chút đau lòng, được cái đã tăng lên tầng ba cũng không tồi rồi, có nhiều thêm một đặc tính.
Mặc kệ thế nào, ít nhất thực lực đã mạnh hơn rồi, vậy là đủ.
Phải đi ra ngoài cày điểm tích lũy thôi, không có điểm tích lũy những ngày này biết sống sao.