Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 50: Lâm Phàm, xong
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Một thân một mình tới đây thực có chút căng thẳng, nếu bị yêu thú bao vây, nhất định sẽ chỉ còn đường chết, không chết thì cũng bị lột da. Nhưng đối với kẻ điên khùng như Lâm Phàm thì chẳng có ảnh hưởng gì.
Hắn hoàn toàn không thèm để mắt tới khu vực phía ngoài rừng, tiếp tục đi sâu vào trong.
Một đàn sói xám.
Lâm Phàm lập tức bỏ qua vài chục con sói xám đáng thương, không buồn ra tay. Lần trước đã giết sạch cả một đàn đông đúc, cũng nên để cho chúng cơ hội nghỉ ngơi phát triển nữa.
Húúúú!
Đi sâu đến một phạm vi nhất định, tiếng gầm gừ của yêu thú càng ngày càng nhiều, mà tiếng gầm gừ này tựa như tiếng sấm, vô cùng vang dội.
Lắng nghe tiếng vang liền biết được yêu thú có tiếng gầm dữ dội đến thế nhất định không phải loại tầm thường.
Lâm Phàm nghênh ngang bước tới, cây cối xung quanh cũng trở nên to lớn hơn, độ ẩm thấp ngày một tăng lên.
Đúng lúc này, mắt hắn sáng lên, một đàn yêu thú xuất hiện phía sau những khối đá lớn ở bãi đất trống trước mặt.
Diều hâu Tích Giác!
Hình dáng chúng trông như diều hâu thường, trên đầu mọc một sừng trắng dài, giống với xương cột sống của người, bốn móng vuốt dài sắc bén nhọn hoắt, đuôi mảnh và dài, phía sau đuôi mở ra là hàm răng nhọn có thể cắn kẹp.
Trong nhóm yêu thú chưa đạt tới Địa Cương cảnh, loại yêu thú này đã thuộc dạng khó nhằn.
Thường thì chúng đều là Tôi Thể tầng sáu, tầng bảy, nhưng cũng có có cả Tôi Thể tầng tám.
Các môn đệ có thực lực ngang hàng với loại yêu thú này còn không dám gây hấn.
Bởi vì tốc độ của lũ yêu thú này rất nhanh. Ngoài ra toàn thân chúng trên dưới đều có tác dụng công kích, đặc biệt là phía sau đuôi khiến người khác khó phòng bị được. Nếu đột nhiên bị nó lướt qua cắn kẹp cho thì có thể bị cắn nát cả người.
– Được lắm. – Lâm Phàm nở nụ cười, đếm kĩ có khoảng gần hai mươi con, nếu giết sạch được bọn chúng thì nhất định sẽ kiếm được một mớ điểm.
Hắn nấp về phía sau, không chút do dự lôi lựu đạn ra, kéo chốt rồi ném thẳng vào trong.
Từng quả từng quả lựu đạn được ném ra không chút do dự, cứ nổ chết một loạt đã rồi tính tiếp.
Đám diều hâu Tích Giác đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền lập tức có phản ứng, quan sát xung quanh. Khi nhìn thấy một vật có hình tròn lăn tới, lũ yêu thú còn đang nghi ngờ không biết là thứ đồ gì.
Trong đó có một con diều hâu Tích Giác còn tưởng là đồ ăn, há mỏ nuốt luôn quả lựu đạn.
Đối với loại yêu thú dưới Địa Cương cảnh này, tưởng chúng có trí thông minh thì chỉ là trong mơ mà thôi.
– Hầy, chúng mày chết cũng không oan đâu. – Lâm Phàm chứng kiến cảnh này thì chẳng muốn nhiều lời nữa. Ngay cả lựu đạn của ta cũng dám nuốt, không biết bọn này lấy dũng khí từ đâu ra.
Hắn đếm thầm bảy giây.
Bùm!
Quả lựu đạn nổ tung trong nháy mắt.
“Điểm tích lũy +60
Điểm tích lũy +70
Điểm tích lũy +60
…”
Lâm Phàm dựa lưng vào tảng đá, mắt hơi nhắm lại. Nghe thấy những tiếng nổ vang dội này, hắn không muốn nói gì nữa, trong lòng vô cùng thương cảm.
Vạn vật trên thế gian đều bình đẳng như nhau, các ngươi có quyền sinh tồn. Nhưng không còn cách nào khác, các ngươi không chết thì là ta chết.
Hi vọng kiếp sau các ngươi có thể trở thành người, không phải làm yêu thú nữa.
Kết thúc cầu nguyện.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng từ trong nhẫn trữ vật ra, vẻ mặt bá đạo, sau đó nhảy ra từ sau tảng đá:
– Giết…
Giữa tâm vụ nổ, con diều hâu vương sững sờ chứng kiến tất cả.
Đến bây giờ nó vẫn chưa kịp có phản ứng gì, các tiểu đệ rốt cục bị sao vậy, sao đột nhiên lại bị nổ tan tác thế này.
Bùm!
Tiếng nổ lớn từ bên trái truyền đến.
Diều hâu vương lập tức quay lại, tiểu đệ vừa nãy còn lành lặn, trong chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.
Rốt cục là có chuyện gì, cũng không thấy kẻ địch, sao tất cả lại biến mất thế này.
– Giết!
Đột nhiên, nó nghe được giọng nói loài người. Chỉ thấy phía trước là một con người đang vác vũ khí cực lớn xông về phía mình. Chuyện này khiến diều hâu vương vô cùng phẫn nộ, nó rít gào một tiếng, lao ra tấn công đối phương.
– Chậc chậc! – Lâm Phàm không ngờ con diều hâu vương này may mắn như thế, nhiều lựu đạn như vậy mà không nổ chết nó, còn bắt mình phải dứt điểm.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” mang theo uy lực vượt trội bùng nổ.
Diều hâu vương vô cùng mạnh nhưng cũng không phải sắt thép, một chùy nện xuống lập tức bị nổ tan xác.
“Điểm tích lũy +80.”
Sảng khoái.
Kiểm tra điểm tích lũy đã được 1350 điểm.
Trận đầu toàn thắng, thuận lợi tiến lên.
Hiện tại, Lâm Phàm vô cùng tự tin với con đường phía trước. Nơi đây không thiếu yêu thú, chỉ cần tiếp tục cố gắng, muốn trở thành ông trùm điểm tích lũy chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lông yêu thú thực ra cũng có chút giá trị, nhưng sức mạnh của bọn yêu thú này quá yếu, không thèm để mắt tới nữa.
Trừ phi là yêu thú cấp cao mới có thể khiến hắn để mắt tới.
Không nói chuyện khác nữa, tiếp tục tìm yêu thú rồi tiến hành oanh tạc.
Ở trong rừng Tê Hà một lúc, tiếng gầm gừ ở khắp mọi nơi, những con yêu thú cấp thấp nghe thấy tiếng gầm rú đều bị dọa chạy tán loạn.
– Còn con nào nữa.
Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng bước đi trong rừng, hắn cảm giác như đã trở thành bậc đế vương ném pháo đang hành tẩu, chỉ cần có yêu thú sẽ có bóng dáng hắn.
Lũ yêu thú dưới Địa Cương cảnh đều đã bị pháo nổ cho tan tác, đang tháo chạy khắp nơi.
Đối với loại yêu thú này, mặc dù số lượng đông đảo, nhưng đều không là gì so với lựu đạn. Một quả lựu đạn không đủ thì hai quả, không tin không trừng phạt được lũ này.
Kiểm tra điểm tích lũy, đã đạt được 6000 điểm.
Thu hoạch được nhiều như vậy đã khiến Lâm Phàm cực kì hài lòng. Không phải do lười biếng mà vì địa bàn của yêu thú vô cùng nhỏ bé so với cả khu rừng Tê Hà rộng lớn. Đối với Lâm Phàm mà nói, muốn vượt sang khu vực khác cũng phải mất chút thời gian.
Về phần địa bàn nằm sâu trong rừng của đại yêu thú, hắn tạm thời chưa suy tính tới.
Gặp phải yêu thú Địa Cương cảnh thì phiền phức rồi.
Hơn nữa cũng không kiếm chác được nhiều bằng bọn yêu thú này.
Lúc này, trong một hang động tối ở trong rừng Tê Hà, đột nhiên xuất hiện hai tròng mắt đỏ ngầu.
Hai tròng mắt đỏ kia giống như đá hồng ngọc, ở trong hang động tối trở nên vô cùng chói mắt.
Grừ!
Một tiếng gầm lớn từ trong hang động phát ra ngoài, âm vang vô cùng lớn, phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh.
Nó vốn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi những âm thanh chói tai kia.
Bùm!
Bùm!
Tiếng nổ này khiến nó vô cùng giận dữ, rốt cục là kẻ nào lại dám lởn vởn gần địa bàn của nó tạo ra thứ âm thanh vô cùng khó chịu này.
Nó muốn nghiền nát đối phương thật tàn bạo.
Ở cửa hang, một bóng dáng to lớn bò ra từ bên trong, sau đó nó đứng thẳng lên, phát ra hơi thở đáng sợ.
…
– Hầy, lũ yêu thú bọn bây đâu hết rồi. – Lâm Phàm rạo rực, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.
Nhìn điểm tích lũy tăng vùn vụt, hắn cảm nhận được một loại khoái cảm khó diễn tả bằng lời.
Dù sao thì vẫn còn rất nhiều lựu đạn, nhất định phải dùng hết mới quay về.
Gầm!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ cực đại vang đến, vang vọng cả trời đất, những chiếc lá trên cây cổ thụ ào ào rụng xuống.
Lâm Phàm bịt tai lại.
– Ôi đuỵt, rốt cục là tiếng gầm của loại yêu thú gì mà chỉ dựa vào tiếng gầm thôi đã có uy lực lớn như vậy, thật quá đáng sợ. – Lâm Phàm thầm cảm thán.
Không thể dây vào! Không thể dây vào!
Suy tính của hắn chính là chuyên chọn những con nhỏ mà xử, còn những con lớn thì cứ để về sau rồi tính.
– Í, trời hình như tối rồi. – Lâm Phàm bất chợt phát hiện dường như có một bóng râm bao phủ lấy mình, mà bóng râm này càng lúc lại càng lớn.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên hắn liền tròn mắt kinh ngạc, lập tức gào thét:
– Cái đệt! Con khỉ to vãi này ở đâu chui ra vậy.
Ma vượn mắt đỏ, cường đại yêu thú trên Địa Cương cảnh, là hậu duệ của hung vượn thời cổ, vô cùng hùng mạnh, khát máu, trong đám yêu thú thuộc lại khó đối phó nhất.
Rầm!
Con yêu thú to lớn che phủ cả bầu trời, trong chớp mắt che khuất luôn Lâm Phàm. Rồi nó nhảy mạnh xuống đất, toàn bộ mặt đất đều chấn động. Lấy vị trí của Lâm Phàm làm trung tâm, mặt đất nứt ra chi chít tựa như một mạng nhện dày đặc.
Lâm Phàm chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay khổng lồ bao trùm.
Hự hự!
Một vũng máu nhuốm đỏ bàn tay của Ma vượn mắt đỏ.
Lâm Phàm, xong!