Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
Nhóm dịch: Ẩn Môn
– Hoàng sư đệ, ngươi cũng ở đây à. – Lúc này, Trương Long đi tới từ phía xa.
Lâm Phàm nghi hoặc:
– Trương sư huynh, sao huynh lại tới?
– Nhiệm vụ đã bàn giao xong, ta đây là đến để đưa cho đệ phần thưởng của nhiệm vụ. –
Trương Long cười nói, sau nhìn thấy xe sắt vụn thì liền đờ ra: – Đây là…?
Hoàng Phú Quý cười nói:
– Đây là đưa tới cho Lâm sư đệ.
Sắt vụn này cũng không đáng tiền, không hiểu vì sao mà Lâm sư đệ lại cần đến. Mà thôi cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, hắn lấy phần thưởng đã được chia ở trong lòng ra, đưa qua:
– Sư đệ, nhận lấy đi.
Nhiệm vụ này có thể hoàn thành được, đúng là phải nhờ vào Lâm sư đệ. Nếu không có Lâm sư đệ, chỉ sợ bọn họ đều không về được.
– Sư huynh, chỗ này hình như hơi nhiều, ta nhớ rõ phần thưởng của nhiệm vụ này không nhiều như vậy. – Chỗ này ít nhất là có ba vạn Viêm Hoa tệ, còn có một lọ đan dược Thượng phẩm Nhân Giai, quả thực là quá nhiều.
Cảm giác như là toàn bộ phần thưởng của nhiệm vụ này đều đưa hết cho mình.
– Không nhiều, không nhiều. – Trương Long vội vàng nói.
Lâm Phàm khoát tay:
-Được rồi, nghĩ ta ngốc sao, các huynh xem Lâm Phàm ta là loại người gì chứ. Tiền này ta lấy một vạn, đan dược ta lấy hai viên. Nếu như huynh không nhận, về sau chúng ta xem như không quen biết, ta nói thật đó.
Đối với các sư huynh luôn quan tâm đến mình, hắn vẫn luôn rất trân trọng. Huống hồ hắn có cách gia tăng tu vi, cũng không cần đến đan dược Thượng phẩm Nhân Giai nữa. Phải nhang chóng làm cho tu vi của các sư huynh tăng lên mới được, bằng không về sau làm sao mà bắt kịp được hắn.
– Sư đệ, đệ thế này là… – Trương Long á khẩu không trả lời được, cuối cũng chỉ có thể nhận đồ lại, trong lòng cảm động đến cực điểm, vỗ bả vai Lâm Phàm, tất cả lời lẽ đều nghẹn ở trong lòng.
Hắn thấy rằng, có thể cùng Lâm sư đệ trở thành bạn tốt là phúc khí cả đời của hắn.
Sau khi tiễn hai người đi, Lâm Phàm quay lại suy xét một vấn đề.
Giờ sắt vụn cũng có rồi, làm lựu đạn gì đó cũng không lo thiếu, đợi khi làm xong lựu đạn thì liền đi tìm yêu thú để farm điểm.
Có điều, trước tiên phải sử dụng số tiền này đã, dùng chỗ tiền này có thể mua đan dược và cả công pháp nữa.
Mà tạm thời còn chưa cần đến công pháp, Tôi Thể cảnh đối với hắn chung quy mà nói chỉ là một cái thời kì quá độ mà thôi. Trước tiên dùng chỗ tiền này mua một ít đan dược, tăng thực lực lên một chút, thế mới sáng suốt.
Tu luyện và đan dược phối hợp với nhau, tốc độ tu luyện như thế đảm bảo chỉ có chuẩn.
Đặt chân tới Luyện Đan đường, nhìn giá đan dược xong, hắn câm nín không còn lời nào để nói.
Đan dược Hạ phẩm Nhân Giai cần ít nhất ba ngàn Viêm Hoa tệ.
Đan dược Huyền Giai bình thường cần mấy vạn, có khi còn lên đến mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn.
Cái này đối với các đệ tử bình thường mà nói, đều là vật phẩm xa xỉ.
Mua không nổi đan dược, vậy chỉ còn có thể ngoan ngoãn mà tu luyện.
Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt Lâm Phàm tập trung ở một bình đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Huyền Giai.
“Huyền Cốt Viêm đan: đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Huyền Giai.”
“Sau khi uống vào, xương cốt sẽ bùng nổ, cảm giác như là bị lửa nóng đốt cháy. Nếu tâm trí nếu không kiên định mà bỏ dở giữa chừng, sẽ khiến thân thể nhận phải thương tổn rất lớn.”
Trị giá hai mươi lăm vạn Huyền Hoàng tệ.
So sánh với các đan dược Thượng phẩm Huyền Giai khác, chênh lệch thật sự quá lớn.
Có lẽ là do cái tác dụng phụ này mới khiến giá cả thấp như thế.
Đan dược Huyền Giai vốn rất quý giá, nó có thể hỗ trợ cho tu luyện đạt đến cảnh giới Địa Cương cảnh một cách viên mãn.
Hơn nữa ở trong tông môn hiện nay, Địa Cương cảnh là xu hướng chính, nên có tiền cũng không mua được đan dược Huyền Giai.
Nhẩm tính lại số tiền tài mà bản thân hắn đang có, vơ vét tài sản của mấy cái xác cho đến bây giờ, tài sản tích luỹ được cũng coi như lớn, ước chừng phải hơn mười ba vạn. Có điều còn cách giá của chỗ đan dược này một khoảng khá xa.
Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm chác một vố mới được.
Lúc này, Lâm Phàm nhớ tới bộ kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai đang nằm lặng lẽ ở trong nhẫn trữ vật kia.
Đó chính là đồ vật lấy được từ trên người Liễu Phong, xem ra chỉ có cách nghĩ biện pháp từ công pháp Hạ phẩm Huyền Giai này thôi.
Buổi chiều.
Tại Đài Ân Oán của Tông môn.
Nơi nhiều người thì sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì sẽ phải giải quyết. Mà tông môn để giúp đệ tử giải quyết các ân oán thì đã lập nên Đài Ân Oán này.
Chỉ cần không tổn thương đến tính mạng, có thể quyết đấu phân thắng bại.
– Đánh cược đi, đánh cược đi. Đệ tử ngoại môn nhị phẩm Hà Hư đấu với đệ tử ngoại môn nhị phẩm Bạch Hâm.
– Hà Hư tu vi Tôi Thể tầng sáu.
– Bạch Hâm tu vi Tôi Thể tầng 6.
– Đánh cược đi.
Ở trên Đài Ân Oán kia, một người nam tử trung niên đang cao giọng kêu gọi các đệ tử đánh cược. Chuyện này ở trong tông môn là rất bình thường, mà tông môn không có ít đệ tử xem chuyện này như một con đường phát tài làm giàu.
Đối với hai đệ tử ở trên đài mà nói, bọn họ đến là để giải quyết ân oán. Còn với các đệ tử dưới đài mà nói, đến đây là để làm giàu phát tài, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Lâm Phàm đứng bên trong đám người, đeo mặt nạ. Ở Tông môn thì cách ăn mặc rất bình thường, sẽ không khiến bất cứ ai chú ý tới.
Hắn cảm thấy tông môn này má nó càng ngày càng lắm trò hay.
Vậy mà còn có cả đánh bạc.
Lâm Phàm không tham gia đánh cược, hắn lẳng lặng chờ đợi. Có thể có được khởi đầu tốt đẹp hay không còn phải xem lần này đã.
Hai người trên đài đang đối diện nhau, lửa giận phun trào. Khi được bắt đầu giải quyết ân oán, trong nháy mắt hai người đã động thủ.
Không mất bao lâu, Hà Hư thi triển một chưởng pháp đại khai đại hợp, thẳng tay đánh bay đối phương ngã xuống đất không dậy nổi. Sau đó hắn một cước đạp Bạch Hâm dưới chân, ánh mắt sắc bén, thần sắc bá đạo:
– Bạch Hâm, ngươi thua rồi. Nhớ kĩ cho ta, về sau nhìn thấy ta thì biết điều một chút.
– Hừ.
Trường kiếm trong tay Bạch Hâm bay đến một bên, miệng hộc máu tươi, căm tức nhìn Hà Hư.
Hà Hư vung ống tay áo, vô cùng ngạo nghễ, nhìn xuống Bạch Hâm:
– Chỉ cần hai tay ta cũng đánh bại được ngươi. – Sau đó hắn quay đầu đi thẳng xuống đài. Xem ra với hắn, Bạch Hâm không đáng để nhắc đến.
Tuy rằng tu vi hai người tương đương nhau, nhưng ‘Trấn Hải Càn Khôn chưởng” của hắn đã tu luyện tới đỉnh cao từ lâu, thực lực sớm đã không ở mức mà Bạch Hâm có thể so sánh được.
Bạch Hâm gian nan đứng dậy, cầm lấy trường kiếm, vừa thổn thức vừa rời khỏi nơi này.
Hắn không nghĩ tới thực lực của mình so với Hà Hư lại chênh lệch lớn đến như vậy.
Hắn không cam lòng chút nào, tất cả chuyện này đều là do hắn không có lấy một môn công pháp cường đại nào cả.
Nếu như có một môn công pháp cường đại, mình làm sao mà thua nhanh như vậy được. Thậm chí đánh bại được Hà Hư cũng không phải là không có khả năng, chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Lâm Phàm nhìn bóng dáng âm u kia, khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ bất giác nhoẻn miệng cười.
Thất vọng được lắm.
Chỉ có thất vọng thì mới dễ ra tay.
Hắn lặng lẽ theo sau đuôi.
Tới tận vách núi cạnh tông môn.
Bạch Hâm ngồi nơi đó, lau khô máu tươi ở khoé miệng, nhìn phong cảnh mênh mông vô bờ trước mắt, không khỏi thở dài.
– Sư đệ, bây giờ thắng thua không phải là chuyện quan trọng, chỉ cần có ý chí không chịu lùi bước, đó mới là quan trọng. – Lâm Phàm đi đến, ngồi ở bên cạnh, thản nhiên cất tiếng.
Bạch Hâm nhìn thoáng qua người bên cạnh:
– Đa tạ sư huynh an ủi, nhưng mà thua chính là thua.
– Ngươi sai rồi, thất bại là mẹ thành công. Một lần thất bại chỉ làm ngươi phát hiện khuyết điểm của mình thôi. Chỉ cần biết bù lại được khuyết điểm ấy, nhất định sẽ đạt được thành công. – Lâm Phàm bắt đầu giở bài canh gà bồi bổ tâm hồn.
Mà Bạch Hâm nghe nói như vậy, không khỏi nhìn thẳng nhìn vào sư huynh xa lạ ngồi bên cạnh.
Hắn đột nhiên nhận ra sư huynh nói rất có đạo lý.
Cảm giác thất bại đã nhạt phai đi không ít.
Lâm Phàm cười, nói đùa, canh gà bồi bổ tâm hồn ngươi đã nghe qua chưa. Hôm nay vì để bán công pháp đi, cứ để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi cái đã.
——————————-
(“Chicken Soup for the Soul” – Một trong những tác phẩm bán chạy nhất thế giới của tác giả Jack Canfield, chuyên răn dạy triết lý sống.)