Đọc truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch – Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Mười giây sau.
Lâm Phàm hồi sinh, thấy kẻ kia vẫn đang đứng ở bên cạnh. Nhưng khốn đốn ở chỗ là sao hắn không rút thanh kiếm vẫn đang cắm trên người mình ra chứ. Mi có biết làm như này sẽ dính debuff mất máu, máu chảy không ngừng sẽ tiếp tục chết không.
Thôi kệ, ông đây không thèm chấp vặt với thằng đũy nhãi con như mi, cho ngươi chơi Thần Đèn đấy.
Tiếp tục nằm im như một mỹ nam.
Liễu Phong vô cùng hiếu kỳ ngắm nghía Thần Đèn trong tay, rốt cục là thần vật gì, thực khiến người khác khó tin.
Nhưng mà sau khi chứng kiến tên khốn kia ước nguyện hồi phục vết thương xong quả thực là hồi phục lại thật, hắn liền bắt đầu tin tưởng.
Nói cho cùng thì làm gì có ai có thể chết đi sống lại?
Kể cả Thiên Cương cảnh trên cả Địa Cương cảnh cũng không thể làm được.
Nhớ lại cách tên nhóc ban nãy triệu hồi Thần Đèn, hắn liền làm theo, chà chà ngón tay lên thân Thần Đèn, rồi cất tiếng:
– Xuất hiện đi.
Không có mảy may động tĩnh.
– Ơ, chuyện gì thế này? – Liễu Phong ngây người, hắn không ngờ rằng lần thử nghiệm đầu tiên lại thất bại.
Lâm Phàm đã đoán ra từ đầu, nhưng nghĩ lại, hẳn là tên này niệm chú không đúng, thân là Thần Đèn đương nhiên không thể tùy tiện được.
Có hiểu thế nào là mất giá không.
Lâm Phàm trong lòng điên cuồng chửi rủa, lại còn chuyện gì thế này, ông mày niệm chú lớn tiếng như vậy mi còn không nhớ nổi, chỉ số thông minh như cái rắm vậy.
Liễu Phong suy nghĩ, hồi tưởng lại, mặt đột nhiên biến sắc, giống như đang hạ quyết tâm. Hắn đã nhớ ra câu niệm chú rồi, nhưng câu niệm chú này khiến hắn thực xấu hổ. Cuối cùng nghĩ đến nguyện vọng, hắn đành cắn chặt răng, sắc mặt quái dị hô to:
– Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Hắn trong lòng vô cùng phẫn uất, Liễu Phong hắn đầu đội trời chân đạp đất, tới đây còn sắp trở thành một vị thần. Vậy mà giờ đây lại phải hô lên một câu như vậy, thù này phải khắc ghi.
Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, nhất định phải ra sức hành hạ Thần Đèn đến chết.
Lâm Phàm nằm đó mất máu quá nhiều, nhất thời trong lòng trở nên thoải mái, dễ chịu.
Một làn khói trắng tỏa ra từ miệng bình, sau đó xuất hiện một bóng người tay khoanh trước ngực, đội chiếc mũ xanh bắt mắt, râu cá trê thực quá bá đạo, âm thanh lại vô cùng vang dội.
– Hỡi kẻ phàm trần kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
Lúc này, hai tay Liễu Phong run rẩy bần bật, Thần Đèn cuối cùng cũng xuất hiện, nguyện vọng đã ở ngay trước mắt rồi. Nhưng có cảm giác Thần Đèn này sao trông giống với tên đệ tử bị giết ban nãy ghê. Thôi kệ, có lẽ bị ảo giác thôi.
– Thần Đèn, ta muốn trở thần vị thần tối cao nhất thế gian này. – Liễu Phong gào lớn, cả người trở nên điên cuồng.
Lâm Phàm nhìn cái thằng giống như bị thiểu năng ở trước mặt, trong lòng điên cuồng chửi bới, con mẹ nó ngu đéo chịu được, phải đùa giỡn cho bõ.
– Kẻ phàm trần, ngươi niệm chú sai rồi, Thần Đèn pa pa không thể đáp ứng nguyện vọng của ngươi.
Liễu Phong ngây người, sao lại có thể niệm chú sai được?
Đột nhiên, Liễu Phong ngộ ra, sao cứ như đang bị sỉ nhục ế nhể. Nhưng để trở thành tối cường, hắn nhẫn nhục.
– Thần Đèn pa pa, ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này. – Để trở thành tối cường, Liễu Phong đành nhẫn nhịn chịu đựng bất cứ giá nào.
Lâm Phàm biến thành Thần Đèn, rất vừa lòng gật gật đầu, một tiếng pa pa này nghe thật êm tai.
– Nguyện vọng này của ngươi quá đơn giản, nhưng đợi đã, ngươi là ai? – Lâm Phàm cao ngạo nhìn xuống Liễu Phong, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
– Ta là người triệu hồi ngươi, ngươi hãy đáp ứng nguyện vọng của ta. – Hắn thực không đợi được nữa, chỉ muốn trở thành tối cường, tối cường nhất thế gian.
– Kẻ phàm trần, không được lừa gạt Thần Đèn pa pa. Mắt Thần Đèn pa pa không mù, hắn mới là người đã triệu hồi ta.
Liễu Phong sốt ruột, liếc mắt nhìn Lâm Phàm bị mình chém chết, rồi lập tức đáp:
– Hắn bị ta giết chết rồi, ta mới là người triệu hồi ngươi.
Lâm Phàm trầm mặc, Liễu Phong lại càng căng thẳng, hắn không muốn nguyện vọng của mình lại thất bại như vậy.
– Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa là vị thần chính nghĩa, đã niệm tình cũ lại còn đẹp trai vô đối. Thần Đèn pa pa không thể cứ vậy mà đáp ứng nguyện vọng của ngươi được. Nhưng nếu ngươi quỳ xuống cúi đầu lạy hắn ba lạy, Thần Đèn pa pa sẽ xem ngươi như người triệu hồi mới. Kẻ phàm trần, ngươi đồng ý không.
– Ta cúi đầu lạy hắn? – Liễu Phong nổi giận, nhưng ngay sau đó lửa giận liền bị dập tắt. Hắn nghĩ đến một câu nói, muốn trở thành cường giả tuyệt thế bắt buộc phải biết nhẫn nhịn. Nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi Thần Đèn – Nếu như hắn là kẻ triệu hồi ngươi, tại sao hắn không ước nguyện được trở thành tối cường?
Ây dồ, cái củ kẹc nhà mi, tự nhiên khôn ra gớm. Nhưng chỉ chuyện này mà muốn gây khó dễ Thần Đèn pa pa thì có mà nằm mơ.
– Kẻ phàm trần, ngươi thật lắm vấn đề, Thần Đèn pa pa không muốn trả lời ngươi. Nhưng Thần Đèn pa pa nhìn ngươi cũng hay hay nên đành cho ngươi biết chân tướng vậy. Tại vì hắn thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa do đó Thần Đèn pa pa không muốn đáp ứng thực hiện nguyện vọng vĩ đại cỡ đấy. Nhưng ngươi lại tôn trong Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa sẽ nguyện ý giúp đỡ ngươi.
Liễu Phong cúi đầu, nhếch mép cười lạnh. Tôn trọng ư, hơ hơ, được lắm, để đạt được nguyện vọng ta sẽ chịu đựng. Hắn nhìn về phía Lâm Phàm, không do dự chút nào quỳ phịch xuống.
Lâm Phàm trong lòng vô cùng thoải mái, thật phê quá đi mất.
Đồ nhãi con đũy, thực lực của mi mạnh hơn bố thì đã sao, chẳng phải vẫn bị bố giỡn cho quay mòng mòng đó sao.
Sướng lắm!
Liễu Phong đã ghi tâm khắc cốt mối hận này. Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, hắn nhất định sẽ phanh thây Lâm Phàm thành vạn mảnh, đồng thời cực lực hủy diệt Thần Đèn này.
– Thần Đèn, ta cúi lạy xong rồi. – Liễu Phong nói.
Lâm Phàm nói:
– Kẻ phàm trần, ngươi thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa, ngươi không được gọi Thần Đèn. Nghĩ kĩ xem, nên gọi ta như nào?
– Đáng hận! – Liễu Phong đè nén phẫn nộ, sau đành gằn giọng đáp – Thần Đèn pa pa, ta đã cúi lạy xong rồi.
– Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa rất hài lòng. Hãy nói ra nguyện vọng của ngươi để Thần Đèn pa pa đáp ứng. – Chứng kiến chuyện này, hắn suýt nhịn không được mà cười phá lên, chắc trong lòng thằng khốn này đéo khác gì ăn cứt.
Cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này, Liễu Phong gào lớn:
– Ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này, tối cao nhất!
– Kẻ phàm trần, nguyện vọng của ngươi thật quá đơn giản. – Lâm Phàm lấy ra một quả lựu đạn, đặt trên lòng bàn tay – Ngươi bỏ nó vào miệng, trong tâm mặc niệm bảy lần, ngươi sẽ trở thành vị thần tối cao nhất thế gian, cảm nhận thế gian rộng lớn, âm thanh huyền bí kì diệu, từ nay về sau, ngươi sẽ bất lão bất tử, tồn tại vĩnh cửu, trở thành vị thần vĩ đại nhất.
Liễu Phong nhìn thứ đồ hình thù quái dị, phấn khởi hết cả lên:
– Đây là vật gì?
– Đậu má, sao lại lắm lời thế không biết. Nhưng ai bảo ta là Thần Đèn chứ, đành phải đáp ứng đối phương. – Lâm Phàm thầm rủa, sau đó liền đáp – Bên trong thứ này cất giữ thần lực chí tôn vĩ đại nhất trong Chư Thiên vạn giới, sẽ khiến ngươi trở thành vị thần tối cao nhất.
– Kẻ phàm trần, hãy trả lời Thần Đèn pa pa. Ngươi có đồng ý tiếp nhận sự kế thừa này không?
Liễu Phong toàn thân run rẩy phấn khởi:
– Ta đồng ý.
– Rất tốt, hãy đặt vào miệng ngươi.
Liễu Phong không hề do dự, lập tức đặt quả lựu đạn hình trứng loại 82-2 vào trong miệng. Mặc dù thứ này hơi to, nhét một lần không vô hết. Nhưng để trở thành tối cường, nhét không được cũng phải nhét.
– Ớ ớ! – Liễu Phong hiện không nói chuyện được, hắn muốn hỏi tiếp sau phải làm gì.
Lâm Phàm nhịn không nổi cười phá lên, đáp lại:
– Kẻ phàm trần, để Thần Đèn pa pa giúp ngươi mở phong ấn, chờ đợi sự kế thừa đi.
Không chút do dự, Thần Đèn do bản thân biến hóa thành lập tức đưa ngón tay vào rút chốt lựu đạn.
– Kẻ phàm trần, cứ chờ đi, hãy mặc niệm bảy giây. Nếu ngươi lấy ra thì sự kế thừa sẽ thất bại, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội trở thành vị thần tối thượng nữa. Vì Thần Đèn pa pa chỉ có thể được triệu hồi hai lần, mà đây chính là lần thứ hai, ngươi phải biết trân trọng. – Lâm Phàm sợ thằng này lấy lựu đạn ra, đành phải dọa hắn chút, để hắn biết cơ hội khó nắm.
Nhét vào miệng rồi mà không nổ chết mi thì ông mày chổng cây chuối ăn phân luôn.
Liễu Phong run rẩy, khuôn mặt ngày càng trở nên dữ tợn, tối cường, sắp trở thành tồn tại vĩ đại nhất thật rồi.
Nhưng mà lại chỉ có thể ước hai điều, điều ước còn lại đã bị thằng nhóc kia lãng phí rồi, thực quá đáng hận.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng này của Liễu Phong không khỏi thở dài, trong lòng nhẩm đếm.
7!
6!
…
3!
Lâm Phàm:
– Kẻ phàm trần, hãy đón nhận cảm giác tuyệt vời nhất thế gian đi, loại cảm giác tuyệt diệu mà ngươi sẽ không thể quên được!
– Thần Đèn pa pa chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Liễu Phong càng lúc càng hưng phấn, trong lòng gào thét:
– Đúng vậy, cảm giác tuyệt diệu nhất, đến đi, cảm giác của sự tối cường.
Ta chính là vị thần tối cao…
Bùm!