Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 30: Đục nước béo cò
“Yêu thú cấp tám, Xích Dương Ma Hầu!”
Xuyên qua từng khe hở trong rừng rậm, da đầu Lâm Phi trở nên ngứa ngáy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán, đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, đủ loại kinh hãi cùng căng thẳng, không tưởng tượng nổi mà nhìn mọi thứ bên ngoài.
“Quả nhiên là yêu thú cấp tám. Đại boss siêu cấp nha! Cục cưng của ta!”
Phía ngoài rừng rậm, giờ có khác nào cái động ngoài trời.
Một con Ma Hầu lớn chừng ba trượng, toàn thân khoác lên lớp vảy màu đen, dường như là lớp phòng ngự tốt nhất, cái đầu của nó to lớn, ánh sáng đỏ vụt lên, lộ ra khuôn mặt hung bạo dữ tợn, hơi thở khủng bố, khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay cầm cây đại thụ đã nhổ tận gốc, vung vẩy như hổ gầm gió cuộn. Hiện trường càng thêm hỗn loạn, xác người cùng xương cốt rơi lả tả, mùi máu tanh nồng đậm, lan tỏa theo chiều gió.
Yêu thú cấp tám, Xích Dương Ma Hầu, dị thú huyết mạch thượng cổ!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Hai mắt Xích Dương Ma Hầu đỏ như máu, trên lớp vảy vững chắc phủ kín chằng chịt vết thương, chắc hẳn nó đã trải qua vô số cuộc tấn công, mới có thể xuất hiện nhiều thương thế như thế này.
Cây đại thụ to lớn rơi vào tay Xích Dương Ma Hầu, giống như một hung khí khổng lồ. Mảnh đất bị đập vỡ thành từng vết nứt nẻ chi chit chằng chịt, trông như đất bị khô hạn, từng đợt khí mạnh mẽ, biến thành kình phong xé toạc mọi vật. Trong khu vực này, bất luận là sống hay chết, tất cả đều bị đả thương.
Đối phó với Xích Dương Ma Hầu, chính là một đám người mặc y phục trắng, khoảng chừng ba mươi người, thực lực mỗi người đều không kém, trên ngực trái áo thêu trường đao màu vàng, dưới ánh nắng chói chang, hình thêu rực rỡ đến lóa mắt, sinh động như thật.
Vương triều Bất Lạc, một trong ba môn phái lớn, Đao Thần tông.
Đệ tử của Đao Thần tông, lúc này đang kết hợp về một chỗ, dường như đang thi triển đao trận. Từng trận từng trận đao pháp, vô cùng uy lực vây xung quanh Xích Dương Ma Hầu, phát ra uy lực không thể tưởng tượng nổi, quả thực ép đối phương không còn cách nào thoát ra khỏi phạm vi hoạt độn. Xích Dương Ma Hầu bị hạn chế sức chiến đấu, căm phẫn không cam lòng gầm lên từng tiếng.
“Hừ! Yêu thú cấp tám, Xích Dương Ma Hầu cũng chỉ như này! Dưới đao trận Phong Ma, ngay cả yêu thú cấp tám, cũng phải nuốt hận dưới chín suối!”
Ngoài vòng chiến đấu, trên một mảnh đất trống nhỏ, có vài tên đệ tử Đao Thần Tông đang vây quanh bảo vệ một người công tử áo tím với vẻ mặt phòng bị, ánh mắt liên tục chuyển động.
“Trình thiếu gia nói rất đúng!”
“Yêu thú cấp tám Xích Dương Ma Hầu, đụng phải thiếu gia, đúng là xúi quẩy đáng đời. Không đến nửa canh giờ, dưới đao trận Phong Ma, ắt hẳn sẽ bị đánh chết!”
“Lão già cổ hủ ta từng nghe nói, Xích Dương Ma Hầu ẩn chứa huyết mạch của yêu thú thượng cổ. Rất có khả năng trong cơ thể con yêu thú này chứa huyết mạch nên mới có thực lực như hiện tại!”
“Đa tạ Văn thúc nhắc nhở!”
Công tử y phục tím kiếm khí hiên ngang, giữa lông mày lộ ra một luồng tà khí, trên người tỏa ra sự kiêu ngạo, khiến người ta không dám coi thường thân phận.
“Lần này công tử vào núi vận khí thật tốt! Đến trời cao cũng đang giúp công tử, nếu đem huyết mạch của thượng cổ yêu thú ra để luyện hóa, tất sẽ luyện ra được thân thể cường hãn. Nghĩ tới mấy vị công tử khác nhất định sẽ không bằng ngài!”
“Đúng vậy, bổn công tử thiên phú xuất chúng, mấy vị đại ca sao có thể là đối thủ của ta.” Công tử y phục tím ngạo nghễ nói: “Đợi đến lúc Xích Dương Ma Hầu chết đi còn phải phiền Văn thúc ra tay, lấy huyết mạch của yêu thú thượng cổ kia.”
“Công tử không cần khách khí, lão hủ ta sẽ tự ra tay.”
“Mẹ kiếp! Hóa ra là Đao Thần tông ép yêu thú cấp tám Xích Dương Ma Hầu ra. Ngoại trừ bọn họ, chắc chẳng có ai dám ra tay với yêu thú cấp tám, quả nhiên bản lĩnh hơn người.”
Lâm Phi thu lại hơi thở, không dám có bất kỳ lơ là nào, tất cả lời bọn họ nói đều nghe không sót một chữ.
“Huyết mạch của yêu thú thượng cổ? Chẳng trách con yêu thú cấp tám này thực lực lại lớn mạnh như vậy, đuổi hết yêu thú trong rừng ra ngoài. Chẳng lẽ là vì huyết mạch của yêu thú này?”
Thật vất vả mới mò tới được nơi này, Lâm Phi thật sự không cam tâm rời đi.
Đao Thần tông, vương triều Bất Lạc, một trong ba môn phái lớn, thực lực của họ không thua gì Thần Võ Môn.
“Huyết mạch của yêu thú thượng cổ, không chừng là thứ tốt đó! Đáng tiếc mấy tên bạch y kia khí tức quá mạnh. Có khi mang thực lực Võ đạo cấp bảy trở lên, lão Văn thúc gì đó chắc chắn lại càng thú vị, công tử quần áo tím này ở trên trái đất, chẳng phải con nhà giàu thì chính là quan nhị đại, kiểu cách hống hách ngạo mạn, muốn cướp đồ từ tay bọn chúng thì chẳng khác nào tìm chết.”
Lâm Phi mau chóng động não suy nghĩ, làm thế nào mới tốt.
“Ơ, đó là hang động?”
Ánh mắt trong lúc lơ đãng, rơi vào hang động trên vách núi nằm phía ngoài nơi chiến đấu khoảng năm trăm trượng, phía trước hang động là một mảnh rừng rậm, nếu như không để ý kỹ, rất dễ bị bỏ sót hang động.
“Giàu rồi, giàu rồi, hang động của yêu thú cấp tám nói không chừng có thứ tốt, không có được huyết mạch yêu thú thượng cổ thì có chút đồ này cũng được. Các ngươi ăn thịt, ông đây húp canh cũng được!”
Lá gan của Lâm Phi vốn to, đợt sóng của yêu thú còn dám tới, huống hồ là một cái hang động.
Hang động nằm trong rừng rậm, cách đó không quá xa, vừa vặn có thể đi vòng qua.
Nếu như không tu luyện thân pháp Tùy Phong, Lâm Phi đánh chết cũng không có sự tự tin này, sau cảnh giới đầu tiên của thân pháp Tùy Phong, người như gió, tới tới lui lui đều không hiện hình.
Vừa hay lúc này, ánh mắt bọn họ đều đặt trên người yêu thú cấp tám Xích Dương Ma Hầu, không để ý hang động trong rừng rậm.
Nếu như không phải lúc bọn họ tới, yêu thú cấp tám đang nuốt yêu thú ở bên ngoài, không chừng bây giờ đã sớm phát hiện ra hang động của yêu thú, chẳng tới lượt Lâm Phi.
“Thân pháp Tùy Phong!”
Thân pháp vừa khai triển, người như cơn gió mát. Trong nháy mắt Lâm Phi tự nhủ trong lòng, có thể thành công hay không chính là dựa vào thân pháp này.
“Nhất định phải thành công, đừng khiến ta thất vọng, dù gì ngươi cũng là thứ mà hệ thống đưa cho ta, đừng làm một vật phảm là được.”
Một trăm trượng!
Hai trăm trượng!
Gần, gần hơn nữa!
Ba trăm trượng!
Trong rừng cây, có rất nhiều vật che chắn, cực kỳ có ích cho Lâm Phi.
Bốn trăm trượng!
Năm trăm trượng!
Mắt nhìn thấy cửa hang, Lâm Phi cố nén kích động, trong nháy mắt hóa thành cơn gió biến mất vào trong động.
Cùng lúc đó.
Văn thúc đứng bên cạnh công tử y phục tím, ánh mắt mạnh mẽ, theo bản năng nhìn về một hướng.
Trong một khoảnh khắc, Văn thúc mơ hồ cảm nhận được trong rừng rậm kia có chút kỳ quái những cũng chỉ nhìn lướt một cái, không để ở trong lòng. Dựa vào thực lực của hắn nếu có bất cứ đỗng tĩnh gì ở khu vực xung quanh, hắn đều có thể phát hiện trước tiên. Điều quan trọng trước mắt chính là làm kiệt sức Huyết khí của yêu thú cấp tám, sau đó một đòn đánh chết.
“Thật nguy hiểm! May là đã vào, xém chút nữa là bị lão già kia phát hiện rồi.”
Trong lòng Lâm Phi vẫn còn sợ hãi ánh mắt ẩn chứa kỳ dị đó, ánh mắt dường như muốn nhìn thấu tâm can, không còn chỗ nào ẩn núp. Quả là cao thủ!
Sau khi lánh vào hang động, Lâm Phi cũng cảm thấy căng thẳng, giống như đang vụng trộm cùng một người khác, hắn lộ ra vẻ hồi hộp và kích thích, ẩn núp trong một góc, rất sợ có kẻ nào đó xông vào.
Mười mấy hơi thở sau.
Cuối cùng Lâm Phi cũng yên tâm, ông già đó chắc chắn không phát hiện ra bản thân, bảo vật trong hang động hẳn sẽ thuộc về mình.
Sau khi đảm bảo được điều này, Lâm Phi bước từ trong chỗ ẩn nấp ra ngoài, ánh sáng trong hang rất tối, gắng gượng lắm mới có thể nhìn rõ được.
Hang động rất lớn, rất dài, tỏa ra một mùi ẩm thấp, ở trong góc lại chất đống không ít xương cốt, có lẽ đều là hài cốt của yêu thú.
Lâm Phi không dừng lại, chạy thẳng tới phía cuối hang động, chỗ đó mới là nơi để đồ thật sự.