Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 224: Đại điện linh bảo
“Một trăm ba mươi vạn viên Thuần Nguyên Đan!”
Sau khi thu lại tất cả Thuần Nguyên Đan trong nhà đá, Lâm Phi tính ra một con số cụ thể.
Một trăm ba mươi vạn viên Thuần Nguyên Đan là một con số khổng lồ cỡ nào, khiến cho Lâm Phi gần như tưởng rằng tính sai, sao lại có thể có con số lớn như vậy.
Giá trị của một trăm ba mươi vạn Thuần Nguyên Đan vượt xa một trăm ba mươi vạn Huyền Linh thạch hạ phẩm.
Gấp mười lần số Huyền Linh thạch hạ phẩm cũng chưa chắc đã sánh bằng.
Lâm Phi mặt mày hớn hở: “Lần này ông trời cũng đều giúp ta, có một trăm ba mươi vạn viên Thuần Nguyên Đan này, chỉ cần tìm thời gian luyện hóa, thực lực của ta chắc chắn sẽ nâng cao một bước, gì mà đệ nhất thiên tài Lâm Gia, đến lúc đó lão tử chỉ cần một cái tát là có thể đánh bay hắn, dẫm nát hắn dưới chân!”
Cảnh tượng ở cửa Tử Vong sơn cốc kia, khiến Lâm Phi không bao giờ quên.
Vì để người ta nhường đường, một lời không hợp đã ra tay, nếu không phải chính mình thân thủ cao cường, nói không chừng đã bị đánh chết ngay tại chỗ, chờ sau khi ta luyện hóa đống Thuần Nguyên Đan này, nhất định sẽ khiến cho tiểu tử Lâm Vô Pháp kia đẹp mặt!
Trong mắt Lâm Phi hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.
Sau khi ổn định tâm trạng, Lâm Phi kiểm tra nhà đá, ngoài Thuần Nguyên Đan ra thì không còn gì khác.
“Xem ra gian nhà đá này dùng để cất giữ Thuần Nguyên Đan, phẩm cấp đều đạt tới thượng phẩm, hiệu quả càng thêm đáng sợ!”
Trong đan dược cũng chia làm Đan dược hạ phẩm, Đan dược trung phẩm, Đan dược thượng phẩm, Đan dược cực phẩm.
Hiệu quả của Đan dược hạ phẩm và Đan dược cực phẩm khác nhau một trời một vực.
Sau khi dùng Đan dược cực phẩm, sức mạnh có thể tăng lên gấp mười lần, mà Đan dược hạ phẩm còn chưa được cả gấp đôi.
Nếu để Thuần Nguyên Đan thượng phẩm ở bên ngoài bán đấu giá, cam đoan không cần lo lắng sẽ không có nguồn tiêu thụ, mà tương phản có tiền cũng không được, Thuần Nguyên Đan thượng phẩm một khi xuất hiện, lập tức sẽ bị người đoạt mua.
“Vật nhỏ, đừng tức giận, lần sau sẽ mời ngươi ăn Yêu Hạch, ngươi thấy sao?”
Vật nhỏ vốn đang nằm trên đống Thuần Nguyên Đan, có vẻ vô cùng mất hứng, thế nhưng giở trò trên vai Lâm Phi.
Từ sau khi mang nó ra, vật nhỏ thể hiện ra thiên phú mà chỉ Dị Thú mới có, đồng thời trí thông minh cũng tương đương với một đứa trẻ, sau khi ở chung không lâu, Lâm Phi có thể miễn cưỡng hiểu được tâm tình của vật nhỏ.
Quả nhiên.
Vật nhỏ ra sức dùng đầu cọ cọ Lâm Phi.
Cho dù không biết vật nhỏ có lai lịch gì, chủng loại gì, nhưng Lâm Phi biết, vật nhỏ là một kẻ tham ăn, lúc trước ăn Thuần Nguyên Đan mà ăn mãi không no.
Trong lòng Lâm Phi có áp lực khá lớm, mang theo một con Dị Thú tham ăn, không dễ nuôi, áp lực nặng nề.
Sau khi dỗ được vật nhỏ, Lâm Phi thử hỏi nó trong thiên điện có còn Thuần Nguyên Đan hay không, kết quả thật đáng tiếc, trong thiên điện không còn thứ gì ngon nữa.
Đối với vật nhỏ mà nói, đồ ăn ngon đương nhiên là Đan dược.
Không có đồ ăn ngon, đương nhiên chính là không có Đan dược.
Lâm Phi tự trách mình tham lam, hàng trăm vạn viên Thuần Nguyên Đan đã là một khoản khổng lồ rồi. Một vạn khối Huyền Linh thạch trung phẩm trên người mình mà muốn mua hơn một trăm vạn Thuần Nguyên Đan thượng phẩm, đoán chừng là đến một phần mười cũng không mua được.
Từ đó có thể thấy chỗ quý hiếm của Thuần Nguyên Đan thượng phẩm.
“Thư tịch?”
Đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt Lâm Phi liếc thấy dưới giá gỗ đã mục nát phía góc tường có một bí tịch.
“Kiến thức cơ bản về Đan dược?”
Nhặt lên một quyển trong đó, Lâm Phi có chút bất ngờ.
Hóa ra là thư tịch về nhập môn luyện đan.
Lâm Phi không có hứng thú với luyện đan.
“Phân loại Đan dược!”
“Ba trăm bài nhập môn Đan dược!”
“Một vạn vấn đề về phối Đan dược!”
Lâm Phi nhặt lên vài quyển thư tịch liên tiếp, cũng không phải bí tịch như trong tưởng tượng, không khỏi có chút thất vọng.
“Một ngàn Đan phương!”
Sau khi nhặt lên một quyển thư tịch nữa, nhìn thấy vài chữ trên đó, ánh mắt Lâm Phi sáng ngời, không nhịn được mở ra xem, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
“Ta thật may mắn. Hóa ra trong gian nhà đá này lưu lại đan phương, đây chính là thứ rất đáng giá a.”
Nhập môn Đan dược gì đó, Lâm Phi không thèm để ý, nhưng đan phương lại hoàn toàn khác.
Trên đại lục Huyền Thiên, đan phương đều là vô giá, nhất là đan dược chuyên dùng để tăng cảnh giới, hồi phục thương thế nhanh chóng, không cái nào không phải là bảo bối.
Đan dược đắt đỏ, đan phương đương nhiên càng không cần phải nói.
Nhìn sơ sơ một lượt, phía trước tất cả đều là các loại đan phương, phía sau thế nhưng xuất hiện đan phương cổ hiếm thấy.
Đan phương thông thường, giá trị có cao có thấp, nếu may mắn là có thể đạt được. Nhưng đan phương cổ lại khác, nó biến mất đã lâu, cho dù có cũng sẽ ở trong một vài di tích, mỗi một lần có đan phương cổ quý báu xuất hiện chắc chắn sẽ khiến mọi người tranh đoạt kịch liệt.
Một đan phương cổ, ít nhất có thể đổi được mấy trăm vạn viên Thuần Nguyên Đan.
Tim hắn đập thình thịch, chưa bao giờ kích động như vậy.
Do vấn đề thời gian, hắn nhanh chóng thu lại đan phương, lỡ như bị người phát hiện, khẳng định sẽ phải đánh đến đầu rơi máu chảy.
………………………
Nửa canh giờ sau.
Hai người lại gặp nhau trong thiên điện.
Trên mặt Ngô Pháp rất bình tĩnh, trong mắt vô cùng vui sướng, có thể thấy hắn đã tìm được không ít thứ tốt trong nhà đá, chỉ còn thiếu viết dòng chữ “Ta vô cùng vui vẻ” trên mặt.
Mà trái lại Lâm Phi lại có vẻ yên lặng hơn nhiều, không thấy chút vui sướng nào.
“Huynh đệ đừng nản chí, huyệt mộ của “Kiếm hoàng” còn có rất nhiều thứ tốt!”
Ngô Pháp sớm biết rằng kết quả sẽ như vậy.
Thực lực Huyền Giả đại viên mãn, Kiếm Pháp dù cao siêu thế nào, muốn tìm được bảo vật trong thiên điện, gần như là chuyện không thể.
Lâm Phi thấy dáng vẻ của Ngô Pháp chỉ muốn tiến lên cho hắn ta một quyền: “Mẹ kiếp, ngươi mới không tìm được bảo vật, lão tử đã tìm được một trăm ba mươi vạn viên Thuần Nguyên Đan.”
Ngô Pháp không thấy được thu hoạch của mình, Lâm Phi mới yên lòng.
“Hy vọng vậy đi!”
Mang theo ngữ khí uể oải, Ngô Pháp tin rằng tiểu tử này không tìm được thứ gì hết.
“Chúng ta mau đến nơi tiếp theo!”
Ngô Pháp thu hoạch được không ít thứ tốt trong thiên điện, chỉ muốn nhanh chóng tới thiên điện tiếp theo, sợ bị người khác nhanh chân đến trước, cướp mất bảo bối trên tay.
Hai người một trước một sau, đi dọc theo thiên điện về phía sau.
Phía sau thiên điện, xuất hiện rất nhiều nhà đá lớn nhỏ, nhiều gian đều trong trạng thái hoang phế, người sáng suốt vừa thấy liền biết bên trong nhất định không có thứ gì tốt.
Cho dù là có cũng chỉ là một vài thứ chẳng ra sao.
Mà những thứ đó đương nhiên sẽ không khiến bọn họ chú ý, ước gì nhanh chóng tới chỗ tiếp theo.
Tốc độ của hai người rất nhanh, sau thời gian một chén trà nhỏ, phía trước truyền đến dao động Chân nguyên cuồng bạo, cùng với tiếng vang thật lớn, đồng thời còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Bất kể là Lâm Phi hay Ngô Pháp, hai người nhìn nhau, lộ ra thần sắc kích động.
Phía trước nhất định có bảo vật.
Nếu như phía trước không có bảo vật, tuyệt đối sẽ không xuất hiện dao động Chân nguyên cuồng bạo như vậy, rõ ràng là có người trong đó ra tay cướp đoạt bảo vật.
Hai người tăng tốc, xông về phía trước.
Sau khi đi qua một căn nhà bỏ hoang, xuất hiện trước mắt bọn họ là một cái Đại Điện, lớn hơn thiên điện lúc trước rất nhiều.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người vừa đi ra, một luồng dao động Chân nguyên thật lớn quét tới.
Nhà đá phía sau bọn họ bị kình phong Chân nguyên quét tới biến thành từng mảnh đá vụn, toàn bộ nhà đá sập xuống, biến thành một mảnh phế tích lớn.
“Đó là gì?”
Lâm Phi nhướng mày, nhìn chằm chằm chỗ sâu trong đại điện, bởi vì phía trên không trung nơi đó có sáu chùm ánh sáng lớn nhỏ không đều đang lơ lửng, bên ngoài chùm sáng có ánh sáng màu trắng, khá là bắt mắt.
Những người xuất hiện phía trên đại điện lúc này không ngừng công kích về phía sáu chùm sáng. Năng lượng Chân nguyên cuồng bạo bao phủ phía trên đại điện, kình phong lúc trước chính là do chùm sáng phản chiếu.
“Linh Bảo!”
Ngô Pháp đứng bên cạnh hưng phấn kêu lên.
Lâm Phi nhíu mày, chợt giật mình nhếch miệng: “Bên trong chùm sáng chính là Linh Bảo?”
Ngô Pháp nhìn Lâm Phi một cái, đắc ý nói: “Đương nhiên là Linh Bảo, bảo vật mà Huyền Sư cảnh mới có thể sử dụng. Một võ giả có được Linh Bảo cũng đồng nghĩa với có được một con át chủ bài.”
“Oanh!”
Ngô Pháp thúc giục Chân nguyên, một công kích Chân nguyên trực tiếp đánh về phía chùm sáng, cũng gia nhập vào trong đám người.
“Linh Bảo!”
Trong đầu Lâm Phi “ong” một tiếng, huyệt mộ “Kiếm hoàng” vậy mà xuất hiện Linh Bảo cường đại.
Linh Bảo cũng giống như binh khí trên tay võ giả, Linh Bảo có nhiều loại, uy lực mạnh hơn binh khí chế tạo không chỉ là vài cấp bậc.
Binh khí phàm binh cực phẩm, luận uy lực hoàn toàn không bằng một thanh Linh Bảo thượng phẩm.
Binh khí phàm binh chẳng qua là võ giả Huyền Giả thường dùng, mà thân là cao thủ Huyền Sư cảnh, vẫn luôn lấy việc sử dụng Linh Bảo làm tự hào.
Dùng Chân nguyên thúc giục Linh Bảo, thực lực có thể tăng lên ba đến bốn phần so với lúc đầu, từ đó có thể thấy uy lực chân chính của Linh Bảo.
Lâm Phi không chút do dự gia nhập trong đó, trở thành một phần tử trong đó.
Việc vô cùng cấp bách, đương nhiên công phá chùm sáng trước, về phần đến lúc đó đoạt bảo vật kia, nhìn tình hình rồi tính tiếp.
Sau khi đánh ra một công kích kiếm khí, Lâm Phi kéo gần lại khoảng cách, tiến tới gần chỗ sâu trong đại điện, muốn giành được một vị trí tốt, có lợi cho việc ra tay tranh đoạt.
Đồng thời Lâm Phi cũng chú ý xung quanh.
Sáu chùm sáng, số người ra tay không dưới hai mươi người, mọi người đều dốc sức ra tay, trên mặt không dấu được dục vọng tham lam, dường như vật trong chùm sáng kia thuộc về chính mình.
Đám người xung quanh, trong đó có vài người lúc trước đã gặp, tỷ như hòa thượng áo đỏ – Phương Nham của Thiên Âm tự, đệ nhất thiên tài Lâm Vô Pháp của Thượng Lâm gia… Ngoài ra còn một số người không quen, nhưng thực lực dao động trên người đều vô cùng cường hãn.
Sáu bảo vật, đến lúc đó sẽ xảy ra tranh đoạt, hơn nữa còn là một trận tranh đoạt sinh tử.
Một chiếc Linh Bảo, đối với Huyền Sư Võ Giả mà nói đã tương đương có được một con át chủ bài cường đại, cơ hội tốt như vậy, cho dù chỉ có một phần hai mươi cơ hội, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Lâm Phi thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía sáu chùm sáng, vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ, ở giữa chùm sáng có những thứ như trường đao, trường kiếm, trường thương,… do bị chùm sáng bao quanh, nên trong lúc nhất thời cũng không thấy được rõ.
“Trường kiếm Linh Bảo có tác dụng rất lớn với ta, tuyệt không không thể bỏ qua!”
Sau phút suy tư ngắn ngủi, mục tiêu của Lâm Phi đặt trên trường kiếm.
Uy lực của trường kiếm Linh Bảo khẳng định mạnh hơn trường kiếm trên tay, dù sao trường kiếm trên tay mình chẳng qua là Phàm binh trung kỳ, trường kiếm không có danh tiếng gì.
Nhưng trường kiếm Linh Bảo lại hoàn toàn khác.
“Ầm ầm ầm!”
Công kích của mọi người liên tiếp không ngừng.
Ánh sáng phía ngoài sáu chùm sáng đang không ngừng yếu đi, tâm trạng mọi người không khỏi trở nên kích động, hiển nhiên là nó đã sắp sửa bị phá hỏng, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là được.
“Cạch cạch cạch cạch!”
Cùng với công kích Chân nguyên không ngừng dừng lại phía trên chùm sáng, ánh sáng phía ngoài rốt cục biến mất, đồng thời phía trên đại điện vang lên tiếng vỡ vụn rất nhỏ, hiển nhiên chùm sáng đã sắp bị phá.
“Đừng dừng lại, nó sắp bị phá rồi!”
Vết nứt trên chùm sáng, không ngừng kéo dài ra.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Trong tầm mắt mọi người, chùm sáng rốt cục mất đi tác dụng vốn có, lộ ra Linh Bảo bên trong.
“Động thủ!”
“Linh Bảo là của ta, ai dám cướp, lão tử liền giết kẻ đó!”