Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 218: Ngẫu nhiên lấy được địa đồ mộ huyệt


Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 218: Ngẫu nhiên lấy được địa đồ mộ huyệt

Mắt nhìn theo Trương Càn và La gia rời đi.

Lâm Phi chuẩn bị hủy thi diệt tích, đồng thời xử lý chiến lợi phẩm, đây đã trở thành thói quen rồi.

Trương Càn không nói không rằng để thi thể lại, không lấy bất cứ món đồ nào trên người, chẳng khác gì để lễ vật cho Lâm Phi. 

Nửa đường bị kẻ khác phục kích, nguyên khí Trương Càn đã tổn thương, cả đoàn mạo hiểm đã chết sạch, nếu hắn mở miệng yêu cầu vật trên tay đối phương, Lâm Phi nhất định sẽ đáp ứng.

Trương Càn cũng không làm như vậy, ngược lại dứt khoát dẫn La gia rời đi.

Thứ hấp dẫn lớn như vậy đặt trước mặt ai, kẻ đó cũng sẽ sinh ra dã tâm, chớ nói tới hai Huyền Giả hậu kỳ nằm trên mặt đất, một trong số này là đệ tử thượng Lâm gia, mặc dù không phải đệ tử dòng chính, ít nhất cũng là đệ tử xuất thân chi thứ, có thể mang theo bên mình không ít bảo vật. 

Trương Càn không nói gì đã bỏ mặc toàn bộ chỗ này.

Cho dù là Lâm Phi cũng hơi xao động.

“Về sau có cơ hội nhất định phải trả lại người này!” Lâm Phi thu lại ánh nhìn theo hướng bọn họ bỏ đi, khẽ tự nhủ với mình một câu. 

Nếu là bình thường, Lâm Phi có thể không để ý tới sự an toàn của bản thân.

Từ sau khi lĩnh ngộ tâm pháp Cửu Chuyển huyền bí kia, hắn đặc biệt để ý tới Huyền Linh thạch, có ai không hi vọng thực lực của bản thân ngày càng mạnh lên đâu, nên càng để ý Huyền Linh thạch hơn.

Lâm Phi cũng vậy. 

Hiện giờ còn đánh chết một đệ tử của thượng Lâm gia.

Thù này xem như đã kết, tương lai sẽ không có chuyện một ngày nào đó ngồi xuống và đàm phán đâu, cho dù bọn họ cam tâm tình nguyện thì Lâm Phi cũng sẽ không đồng ý.

Tiếp tục tăng thực lực lên là điều quan trọng nhất. 

….

Trên người võ giả Huyền giả hậu kỳ mang theo Huyền Linh thạch, hai kẻ này cũng khoảng mười vạn Huyền Linh thạch hạ phẩm, Huyền Linh thạch trung phẩm ít hơn, nhưng cũng có khoảng hơn ba ngàn khối.

Một lượng lớn Huyền Linh thạch như vậy, đối với Lâm Phi mà nói không thể nghi ngờ chính là than sưởi ấm ngày tuyết rơi. 

Ngoại trừ Huyền Linh thạch hạ phẩm ra còn phát hiện được hai quyển sách võ học Hoàng giai trung phẩm, một quyển là “Phong Lôi tiên”, một quyển là kiếm pháp tên là “Phong Vân Thập Tam kiếm”.


Lâm Phi không có hứng thú với võ học, binh khí của hai Huyền Giả hậu kỳ này một là cây roi bổ sung Lôi Âm, phàm binh trung phẩm, khá đặc biệt, thứ còn lại là trường kiếm phàm binh thượng phẩm, điều này khiến Lâm Phi hưng phấn một hồi.

“Cao thủ của thượng Lâm gia quả nhiên gia thế sâu, hai kẻ này quả thật tốt hơn nhiều so với lần trước!” 

Lâm Phi không khỏi nhớ tới hai Huyền Giả hậu kỳ bên cạnh Trần Huyền, luận tài phú hay thực lực đều khác xa hai người này.

Không khách khí lấy đồ đi, sau đó dùng mồi lửa thiêu hủy thi thể, một trận gió thổi qua, mọi thứ đều biến mất không còn lại gì.

Lâm Phi lấy được trên người Lâm Uy hơn ba mươi vạn hạ phẩm Huyền Linh thạch, khoảng tám nghìn khối trung phẩm Huyền Linh thạch, điều này khiến hắn vô cùng sảng khoái. 

Thu được Huyền Linh thạch tổng đạt được khoảng năm mươi vạn hạ phẩm, khoảng một vạn một nghìn trung phẩm, hầu bao của Lâm Phi đã phồng lên.

“Có năm mươi vạn hạ phẩm Huyền Linh thạch này, trong khoảng thời gian ngắn tu luyện mình không phải lo lắng nữa rồi!”

Một đệ tử thượng Lâm gia mang theo trên người hơn ba mươi vạn hạ phẩm Huyền Linh thạch, tám ngàn khối trung phẩm Huyền Linh thạch, quả thật chính là một con dê béo, Lâm Phi muốn ra ngoài tìm kiếm đệ tử thượng Lâm gia, đánh chết từng kẻ một. 

“Thanh Long Đại Cầm Nã!”

Lâm Phi phát hiện trên mặt đất một quyển tuyệt học của thượng Lâm gia.

“Đệ tử dòng chính?” 

Thanh Long Đại Cầm Nã chính là tuyệt học thượng Lâm gia, quyển bí tịch trên tay này có ghi lại một phần, Lâm Phi rốt cục xác định tiểu tử Lâm Uy này nhất định là đệ tử dòng chính.

Sau khi thô lỗ lật vài trang, hai mắt Lâm Phi xuất hiện ý cười vui vẻ.

“Thì ra đây chính là mấy chiêu bên trong “Thần Long Thần Quyết’, không ngờ lại bị mình thấy được, vận khí của lão tử tốt quá mà.” 

Thanh Long Đại Cầm Nã chẳng qua chỉ là một chiêu chủ công trong “Thanh Long Thần Quyết” mà thôi.

Bí kíp trên tay trước mắt này ghi chép lại ba chiêu võ học, vừa nhìn một cái đã biết rõ thượng Lâm gia phân “Thanh Long Thần Quyết” ra.

“Chân Long Hộ Thể”, “Thanh Long Uy”, “Thanh Long Bài Vĩ”, từ tên của ba chiêu này, Lâm Phi có thể cảm nhận được mức độ khủng bố của bộ “Thanh Long Thần Quyết”. 

Từ khi có hộ thân Thiên Cương Long Hổ, chủ công nhất thể với Thủy Hỏa Liên Hoa, Lâm Phi không có ý định với “Chân Long Hộ Thể”, ngược lại hai chiêu sau khiến Lâm Phi có hứng thú.


“Thanh Long Uy” thuộc công kích âm ba, khi thi triển sẽ sinh ra cỗ uy lực khổng lồ, chuyên dùng đối phó thần hồn, sau khi đạt cảnh giới đại thành, dù võ giả cao hơn một bậc cảnh giới cũng phải thối nhượng ba phần.

Lâm Phi cười tươi, “Tốt, tốt, có ba chiêu tuyệt học này, ta lại có thể giả làm đệ tử Lâm gia, dẫn tới mầm tai họa, để bọn họ thể nghiệm một chút tư vị luống cuống là như thế nào!” 

Sau khi cất bí kíp đi, Lâm Phi lại phát hiện ra không ít đan dược.

Trong đó có đan dược chữa thương, phẩm cấp không đơn giản, hẳn đan dược thượng hạng.

Lâm Phi không do dự thu lại toàn bộ, Liệu Thương đan rất tốt, nhưng đâu thể luôn dùng nó được, những đan dược này vừa vặn có thể trở thành đan dược chuẩn bị về sau được. 

“Địa đồ?”

Hai mắt Lâm Phi sáng lên, dưới thi thể của Lâm Uy nhìn thấy một địa đồ da thú.

Tấm bản đồ này rõ ràng là một tàn đồ phác thảo đường núi mơ hồ, trong đó vị trí trung tâm đánh dấu một điểm đỏ thẫm. 

“Địa đồ bảo tàng?”

Lâm Phi lại lắc đầu, “Chẳng lẽ là địa đồ huyệt mộ được đồn gần đây?”

Trái tim nhanh chóng nhảy lên. 

“Không phải thật sự là địa đồ của mộ huyệt Huyền Hoàng đấy chứ?”

Mộ huyệt Huyền Hoàng, chuyện này Lâm Phi không hiếu kỳ mới là lạ, người này trên đại lục xem như là cao thủ một phương, hoàn toàn có thể đánh chết một lượng lớn tiểu tử như mình.

“Đúng rồi, Trương đại ca trước khi rời đi có để lại một cuốn địa đồ, không phải trên địa đồ thiếu một vị trí Yêu Thú sơn mạch trong đó sao!” 

Trái tim Lâm Phi lại một lần nữa nhảy lên.

Hắn lấy địa đồ mà Trương Càn đã đưa ra, địa đồ chế tác từ da thú, chỉ có kích thước khoảng một mét, trên vẽ Yêu Thú sơn mạch với từng nét vẽ tỉ mỉ tiêu chuẩn.

“Điểm tụ tập của Thổ Long thú!” 

Lâm Phi rung động, đây không phải mục tiêu của mình hay sao?


Cố gắng đè nén sự vui sướng lại, Lâm Phi lấy địa đồ khuyết thiếu ra, bắt đầu so sánh hai mảnh.

Hít. 

Sau khi nhìn thấy vị trí trên địa đồ, Lâm Phi kích động không ngừng, thầm nói, “Quả nhiên là vậy, khó trách cái tên Lâm Uy này lại muốn tìm Trương đại ca, hóa ra là vì chuyện này!”

Trên vị trí của địa đồ khuyết thiếu chính là mảnh vị trí Yêu Thú sơn mạch kia.

Trên bản đồ đã thể hiện rõ ràng. 

Có thể thấy phần địa đồ này quan trọng đến mức nào với người ngoài, bất cứ kẻ nào tìm được nhất định có thể sớm hơn người khác một bước, nhanh chân tới trước được.

Lâm Phi cũng không ngờ địa đồ mà Trương đại ca để lại lại quan trọng như vậy, liên quan tới mộ huyệt Huyền Hoàng.

“Mộ huyệt Huyền Hoàng, đến cả ta cũng không kiềm chế được!” 

Vù vù.

Lâm Phi hít sâu một hơi, lắc đầu, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh.

Mộ huyệt Huyền Hoàng, Lâm Phi cũng tự biết rõ các cao thủ của ba đại đế quốc sẽ được xuất đi hết, bản thân hắn chẳng qua chỉ là một đại viên mãn như một con kiến nhỏ xông vào chốn thị phi, không chừng cũng sẽ bị đánh chết, cuối cùng đến đống cặn cũng không còn. 

Trong tay có địa đồ, có vị trí rõ ràng, nếu Lâm Phi không đi, quả thực rất không cam lòng.

“Đừng nháo!”

Vật nhỏ kia không biết đã tỉnh từ khi nào, dùng cái đầu nhỏ cọ Lâm Phi, có vẻ rất thân mật. 

Nó hoàn toàn không để ý tới lời nói của Lâm Phi, lại một lần nữa ra sức nịnh nọt, khiến Lâm Phi không thể nóng nảy được.

“Mộ huyệt Huyền Hoàng nhất định phải đi, xem vị trí thì mộ huyệt Huyền Hoàng này hẳn ở trong chỗ sâu nhất của Yêu Thú sơn mạch, dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ muốn tìm được vị trí cụ thể cũng phải mất khoảng tám đến mười ngày, cơ hội tăng cường thực lực duy nhất của ta chính là không ngừng hấp thu Huyền Linh thạch, làm lớn mạnh chân nguyên, tin rằng đến lúc đó khi gặp phải cường giả Huyền Sư, ta cũng có thể chiến một trận, và cũng để tăng điểm kinh nghiệm lên…”

Lâm Phi nhanh chóng quyết định. 

Mộ huyệt Huyền Hoàng nhất định phải đi, nếu không đi, bản thân Lâm Phi cũng sẽ khinh bỉ chính mình, một cơ hội tốt như vậy nếu để lỡ sẽ khó có lần tiếp theo nữa.

Liều mạng, nhất định phải liều mạng.

….

Nửa ngày sau.


Nơi vốn ngập tràn mãu tanh xuất hiện vài con thú, dường như chúng đã bị mùi máu tanh hấp dẫn.

“Rầm rầm rầm!” 

Bất chợt đầu của một số con yêu thú cao giai đột ngột nổ tung như quả dưa hấu chín mọng, khiến những con còn lại sợ tới mức hốt hoảng chạy thục mạng.

“Có mùi máu tanh.”

“Gần đây có dấu hiệu chân nguyên dao động, mấy hệ lực lượng đều có, trong đó rõ ràng nhất chính là hai hệ thủy, hỏa, người xuất thủ hẳn là cao thủ của hai hệ thủy và hỏa này.” 

“Chất tử Lâm Uy sợ rằng đã bị người ta giết rồi.”

….

Ba người xuất hiện tại hiện trường. 

“Tra cho ta, nhất định phải tra ra rốt cuộc ai là kẻ giết Tiểu Uy.”

Nam nhân trung niên mặt đen như than chính là thúc thúc của Lâm Uy – Lâm Viễn Thiên, một cường giả Huyền Sư trung kỳ, trên người tỏa ra cỗ uy phong vô thượng.

Hai người bên cạnh có thực lực không bằng Lâm Viễn Thiên, sắc mặt đều âm trầm, cùng liếc nhìn nhau, hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. 

Một đệ tử của thượng Lâm gia bị giết, nếu như chỉ là một đệ tử chi thứ thôi có lẽ sẽ không xảy ra điều gì, cái chính là sau lưng người ta là một cường giả Huyền Sư trung kỳ chống lưng.

Hai người nhanh chóng di chuyển tra tìm dấu vết xung quanh.

“Viễn Thiên, tình hình thế nào rồi?” 

Một lát sau, trong rừng cây lại có một nam nhân trung niên xuất hiện.

“Tiểu Uy chết rồi, đồ cũng không thấy đâu nữa.” Sắc mặt Lâm Viễn Thiên ngưng trọng, “Ta thấy hẳn đã bị người khác cầm đi rồi.”

“Chết tiệt, ai lại to gan như vậy, dám giết hại đệ tử thượng Lâm gia chúng ta!” Nam nhân trung niên kia lạnh lùng nói, sắc mặt hết sức khó coi, “Đã nói ngươi bình thường phải trông nom tiểu tử Tiểu Uy này một chút, lần này thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể giết chết được hai Huyền Giả hậu kỳ bên cạnh Tiểu Uy cần phải có thực lực đại viên mãn, thậm chí là cao thủ cảnh giới Huyền Sư!” 

“Thiên thúc, việc này ta sẽ chịu trách nhiệm.” Lâm Viễn Thiên có tâm muốn giết người rồi, hận cháu của mình không phân biệt được tốt xấu, tại sao phải giữ địa đồ mộ huyệt bên người, hiện giờ hắn thật có miệng mà không thể nói rõ ràng, “Thiên thúc, xin người hãy nhìn giúp xem là do ai gây nên?”

Nam nhân trung niên đằng sau chính là một trong những trưởng lão phái đi lần này, luôn giao hảo khá tốt với Lâm Viễn Thiên, đợt này chủ động yêu cầu tới đây, không ngờ lại xuất hiện tình cảnh này.

“Tiểu Uy do ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến khi trưởng thành, dù thế nào cũng phải tìm ra kẻ đã hạ độc thủ!” Lâm Thiên trầm mặt, tiến lên mấy bước, “Người nọ giết chết Lâm Uy tất nhiên không biết trên người đệ tử Lâm gia chúng ta có giữ lại phù văn sinh mệnh, một khi bị người ngoài giết chết, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày trên thân sẽ mang khí tức của Lâm Uy, một khi gặp phải, bản trưởng lão nhất định phải nghiền xương hắn thành tro!” 

Lâm Viễn Thiên vỗ đầu một cái, lúc này mới sực nhớ tới, “Sao ta lại quên mất cái này kia chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.