Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 216: Đánh lén


Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 216: Đánh lén

“Phốc!”

Ở một chỗ trống trong rừng cây, một kiếm vô hình phi ra, đâm vào sau lưng Thổ Long thú.

“Gào!” 

Lập tức, Thổ Long thú hét thảm một tiếng, mọi người tuôn ra từ bốn phía, vô số đạo công kích lên trên người Thổ Long thú, thân hình khổng lồ của Thổ Long thú “Ầm ầm” một tiếng ngã xuống đất, đột nhiên có một phù văn màu vàng bay ra dán lên người Thổ Long thú.

Tất cả những việc này đều xảy ra chỉ trong nháy mắt, Thổ Long thú thậm chí còn không kịp liên lạc với bầy đàn thì đã bị bọn họ bắt giữ.

“Ngươi không hiểu! Đây là thú cưng lớn, chuyên môn dùng để thu phục yêu thú.” 

Lâm Phi từ một góc tối đi đến, nhìn thấy bọn họ lôi ra một cái túi, không khỏi tò mò.

Một kiếm vừa rồi là hắn dùng đến nó, lập tức trúng ngay nhược điểm duy nhất của Thổ Long thú, Thổ Long thú lập tức liền bị trọng thương.

Lần trước khi hắn chiến đấu cùng Thổ Long thú, Lâm Phi đã trực tiếp dùng Thủy Hỏa Liên Hoa kết hợp với U Minh kiếm thì mới thắng được  Thổ Long thú, bây giờ hắn mới hiểu được thì  ra Thổ Long thú còn có nhược điểm như vậy. 

“Xem ra lần này đi cùng mấy người, có thể học được không ít thứ.”

Biết được nhược điểm của Thổ Long thú, tâm trạng của Lâm Phi rất tốt, bản thân hắn có kiếm pháp phong hệ, dùng để đối phó với Thổ Long thú sẽ càng thêm dễ dàng.

Khi hắn nhìn thấy Thổ Long thú bị thu vào trong một cái túi nhỏ, Lâm Phi vô cùng tò mò, sau khi nghe giải thích, hắn mới hiểu được cái túi nhỏ này có tác dụng tốt như vậy. Thảo nào mà bọn họ không lo lắng đến việc làm sao để mang Thổ Long thú ra ngoài, bên người có đồ chứa thú cưng cỡ lớn bớt đi được không ít phiền phức. 

Từ trong miệng của bọn họ, Lâm Phi biết được bên ngoài một đầu Thổ Long thú đáng giá cỡ năm chục nghìn hạ phẩm huyền linh thạch, nếu thực lực yếu giá sẽ hơi rẻ còn mạnh hơn thì tự nhiên giá cũng sẽ đắt hơn.

Còn trước đây máu của Thổ Long thú trên lôi đài, thông thường giá cả ở khoảng ba, bốn vạn hạ phẩm huyền linh thạch.

“Tiểu Lâm, nhờ có kiếm pháp cao siêu của ngươi, nếu không chúng ta cũng không thể nhẹ nhàng bắt được Thổ Long thú như vậy.” 

Trương Càn đi tới cảm kích nói với Lâm Phi.

Trên người Thổ Long thú có nhược điểm, người bình thường không biết được, Trương Càn cũng phải bỏ ra một số tiền lớn mới từ người khác biết được điều này.


Mặc dù biết được nhược điểm của nó, muốn làm Thổ Long thú bị thương nặng cũng không dễ dàng gì, trừ khhi là có một người có kiếm pháp lợi hại. Lúc trước mời Lâm Phi gia nhập, ngoại trừ việc tuổi hắn còn nhỏ đã khiến cho người ta bội phục, chính là muốn tìm một cao thủ dùng kiếm. Không ngờ kiếm pháp đối phương lại lợi hại như vậy, chỉ một kiếm đã trúng ngay nhược điểm của Thổ Long thú, thủ đoạn thực sự rất cao. 

“Trương đại ca, ngươi cũng đừng nói như vậy, hôm nay ngươi cũng cho ta biết thêm không ít kiến thức, ta đây còn sợ chính mình vừa tự bêu xấu bản thân đây!” Lâm Phi cười nói, vẻ mặt khiêm tốn.

Ấn tượng của Trương Càn về Lâm Phi lại lần nữa cao thêm một bậc.

Một người nói chuyện không hề có chút hèn mọn bỉ ổi, lại là cao thủ dùng kiếm nhưng cũng không kiêu ngạo, cho dù là ai cũng sẽ yêu thích. 

“Có muốn nghỉ ngơi chút không?”

Lâm Phi lắc đầu: “Không cần, tranh thủ lúc còn sớm, bắt thêm một ít Thổ Long thú!”

Một kiếm vô hình vừa rồi, Trương Càn đã biết Lâm Phi là một cao thủ dùng kiếm. Bản thân hắn là một huyền giả hậu kỳ, đã đi rất nhiều nơi, cũng đã gặp rất nhiều cao thủ dùng kiếm nhưng không một ai có thể so với Lâm Phi. 

“Nếu có thể giữ lại Lâm Phi thì tốt rồi.”

Trong lòng Trương Càn cảm thán.

….

Có Lâm Phi ra tay, nhược điểm của Thổ Long thú nhất nhất đều lộ ra.

Không thể không nói, hôm nay là ngày xui xẻo của Thổ Long thú. Tám con Thổ Long thú, ngoại trừ con cuối cùng thì toàn bộ đều bị bắt lại.

Bọn họ cũng không ai bị thương, đây thật sự là ngoài tưởng tượng của bọn họ, là chuyện trước nay chưa từng có. 

Cả đám người đều phục Lâm Phi sát đất, đối với họ đây là chuyện tốt chưa từng có. Trước đây đuổi bắt yêu thú, hầu như đều là mang thương tích mà về, lần đầu tiên họ cảm nhận được, thì ra có một cao thủ kiếm pháp trong đội, mọi việc lại đơn giản đến thế.

“Được rồi, chúng ta dọn dẹp một chút là có thể đi về rồi.”

Trương Càn đem từng cái túi đựng sủng vật lớn cất đi. 

Bên trong mỗi một túi đựng sủng vật đều chứa một con Thổ Long thú, trong túi đựng sủng vật lớn này đều có hạ phẩm huyền linh thạch, có thể giúp yêu thú khôi phục thương thế.


Một cái túi đựng sủng vật cỡ lớn như thế này, giá không thấp, một cái có thể bán được năm nghìn hạ phẩm huyền linh thạch, bảy túi chứa sủng vật cỡ lớn ước tính được khoảng ba mươi đến năm mươi ngàn huyền linh thạch.

Chuyến này trở về, bọn họ quả thật là thu hoạch phong phú, bán qua tay có thể có được một khoản tiền không nhỏ. 

“Tiểu Lâm, ngươi có phải đang tò mò tại sao không bắt nốt con Thổ Long thú cuối cùng đúng không.” Tên nhóc La Gia lại chạy tới, hắn thích nhất ở trước mặt Lâm Phi khoe khoang.

Ấn tượng của Lâm Phi với La Gia không tệ, dùng cách nói của người địa cầu thì người này khá nhàm chán, chỉ cần đào tạo tốt, kết hợp với bộ dạng bây giờ, tuyệt đối sẽ thành vua nhàm chán.

“Lẽ nào có gì kì quái ở đây sao?” 

Trương Càn thu dọn xong đồ liền đi tới: “Đừng nghe hắn nói lung tung, con Thổ Long thú cuối cùng không dễ bắt, vì chúng rất nóng nảy, nếu lâu không nhìn thấy đồng bạn bầy đàn sẽ phát cuồng, nhất là sau khi ngửi được mùi máu tươi, vậy nên bình thường chúng ta rất ít khi bắt con Thổ Long thú cuối cùng!”

Lâm Phi gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”

Yên lặng nhớ kỹ chỗ này, Lâm Phi chuẩn bị buổi tối sẽ tìm một cơ hội quay lại tìm kiếm con Thổ Long thú kia, một con Thổ Long thú cỡ lớn như vậy chắc chắn sẽ có được một con rối hoàn hảo. 

Với tốc độ của hắn hiện tại, buổi tối chạy đến đây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Lâm Phi quyết định, buổi tối tranh thủ lúc bọn họ ngủ say sẽ đi, để cho bọn họ đỡ phải để mình ở lại…. Mọi người đều vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.

Lúc này nhiệm vụ hoàn thành thật nhanh, vượt qua dự kiến trước đây, tất cả là nhờ có thêm một cao thủ dùng kiếm. 

Đám người vừa đi vừa cười nói, Lâm Phi trong miệng bọn họ đã trở thành anh hùng, cho dù hắn trước nay da mặt vốn dày, cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, bọn họ thật sự là quá nhiệt tình.

Ví dụ như La Gia nói, sau khi trở về sẽ mời hắn đi uống rượu, tìm cho hắn vài em gái xinh đẹp để giải buồn, khiến Lâm Phi dở khóc dở cười, quả nhiên chỉ có người nhàm chán mới nói ra được.

Bảy con Thổ Long thú, có thể bán được hơn hai mươi vạn huyền linh thạch, bỏ đi một ít phí tổn, mỗi người bọn họ có thể được hai ba chục nghìn huyền linh thạch. 

Có số huyền linh thạch này, đủ cho bọn họ không cần ra ngoài nhận nhiệm vụ trong vòng một năm.

Đoàn mạo hiểm, ý trong tên, thường xuyên gặp phải nguy hiểm, nếu có ngày gặp phải yêu thú mạnh, toàn quân bị diệt cũng là việc bình thường.


Thông thường một đoàn mạo hiểm sau khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ lựa chọn nghỉ ngơi một thời gian, không chỉ dùng để tu luyện, mà nhiều hơn cả là dùng để thả lỏng tâm tình, không để bản thân mình lúc nào cũng bị khẩn trương căng thẳng áp chế. 

Mọi người đều biết rằng, đoàn mạo hiểm sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ, hướng yêu thú mà đi đến, mà độ nguy hiểm của yêu thú, ai ai cũng biết, chỉ cần truy tìm yêu thú mạnh mẽ, tinh thần bọn họ sẽ luôn căng thẳng.

Vậy nên cách một đoạn thời gian, người trong đoàn mạo hiểm đều phải nghỉ ngơi để thả lỏng, thay đổi tâm tình.

Cho dù là bây giờ, lúc bọn họ tìm bắt Thổ Long thú cũng không bị thương vong gì, thế nhưng nguy hiểm gặp phải dọc đường cũng không hề ít, đây cũng tính là một trong số lý do. 

Vừa đi vào một rừng cây, Lâm Phi vốn đang nói cười, bỗng nhiên dừng lại, mặt biến sắc, lôi La Gia chạy ra ngoài.

“Mọi người mau tránh ra, có mai phục!”

Hưu hưu hưu! 

Trong rừng cây bắn ra vô số tên nỏ, mặc dù Lâm Phi đã nhắc nhở trước, nhưng động tác của bọn họ vẫn bị chậm, tên nỏ trực tiếp bắn vào người bọn họ, làm họ bắn ra bên ngoài.

Rầm rầm rầm.

Trong đó hai đồng đội không phản ứng kịp đã bị bắn chết tại chỗ, tên nỏ bọn chúng dùng là Phá Cương tiễn, cương khí hộ thân đều bị phá, cương khí hộ thân vỡ, cơ thể máu thịt tự nhiên là không đỡ được. 

Xuy xuy!

Khu vực đang trống rỗng, trong nháy mắt xuất hiện một mảng lớn tên nỏ, đuôi tên vẫn còn rung động, lộ ra sát khí.

Hai người bị bắn chết, ba người bị thương, toàn bộ đoàn đội lập tức bị tổn thất nặng nề. 

“Không tệ lắm, như vậy mà cũng tránh được!”

Từ trong rừng cây đi ra một đám người, cầm đầu là một người trẻ tuổi, trên người là một thân áo gấm quần hoa, phong độ tuy có, nhưng trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.

Những thủ hạ bên cạnh hắn, trong tay mỗi người đều cầm tên nỏ, đám tên bắn lén kia chính là từ tay bọn họ bắn ra. 

“Lâm thiếu gia, bảy con Thổ Long thú đều nằm trong tay tên đội trưởng  tên Trương Càn kia, có muốn cướp hay không.”

Bên cạnh người được gọi là Lâm thiếu gia, là một người trung niên mặt mày gian xảo lấm lét, ngược lại đôi mắt tam giác của hắn, luôn luôn cúi đầu, thường thường nhìn về phía rừng cây.

“Lưu Kiến, tên súc sinh nhà ngươi.” 


Trương Càn trốn sau cây, cực kì bi thương, đùng đùng nổi giận.

Lâm Phi cũng kéo theo La Gia trốn ở phía sau, vừa rồi hắn cảm nhận được sát khí, liền biết có người đánh lén, không nghĩ đến bọn họ lại dùng Phá Cương tiễn, vũ khí chuyên dùng để phá cương khí hộ thân.

“Thả ta ra, ta muốn đi liều mạng với bọn chúng!” 

La Gia tuy là người nhàm chán, thế nhưng sau khi nhìn thấy đồng đội chết thảm, liền liều mạng muốn đi ra báo thù, bất đắc dĩ lại bị Lâm Phi một tay giữ chặt: “Ngươi bây giờ đi ra ngoài là chịu chết, ngươi chết đi, đồng đội của ngươi khác gì chết vô ích rồi.”

Một lời mắng này trấn trụ La Gia: “Ta muốn giết tất cả bọn chúng!”

Lâm Phi hỏi: “Những người đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn mai phục giết các ngươi?” 

Vừa ra tay đã dùng Phá Cương tiễn, khiến Lâm Phi đầy một bụng tức giận, nếu mình không phản ứng nhanh, khẳng định cũng sễ luống cuống tay chân một hồi.

La Gia tức giận nói: “Lâm thiếu gia gì đó, chúng ta cũng không biết, nhưng Lưu Kiến bên cạnh hắn chúng ta biết, là một thành viên trong đoàn mạo hiểm này, vì tay chân không sạch sẽ đã bị chúng ta đuổi đi, không nghĩ đến hắn lại dẫn người đến đây mai phục trả thù chúng ta!”

Lâm Phi sa sầm mặt: “Loại người này đáng chết!” 

Lâm Phi hận nhất là bị đồng đội bán đứng, nghĩ đến tại sao bọn họ có thể mai phục ở chỗ này, chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ do Lưu Kiến này “nội ứng”.

“Ê!… Trương đoàn trưởng, trước đây ngươi đuổi ta ra, bây giờ đã thấy hối hận chưa?”

Lưu Kiến hồn nhiên không thèm để ý đối phương nói mình ra sao, nhìn thấy mấy người kia trong chớp mắt đã chết trước mặt mình, loại cảm giác sung sướng này, khiến hắn hận không thể đi lên đạp cho bọn họ thêm mấy đạp. 

Trương Càn nổi giận: “Ta quả thực đã hối hận, nếu sớm biết ngươi là loại người lòng lang dạ sói như vậy, ta đã sớm giết ngươi cho chó ăn.”

“Được rồi, được rồi!” Lâm thiếu kia lạnh lùng nói “Bản thiếu không cần biết các ngươi có ân oán thù hận gì, nghe nói trên tay Trương đoàn trưởng có một tấm bản đồ Yêu Thú sơn mạch, lập tức giao ra đây cho ta, bản thiếu có thể tha cho các ngươi một con đường sống!”

Trương Càn mặt tối lại: “Lâm thiếu hiệp, các người mau đi đi.” 

Vị Lâm thiếu đối diện bên này một tiếng bản thiếu bên kia lại một tiếng bản thiếu, Trương Càn liền lập tức đoán ra, đây là cậu ấm đến từ gia tộc, thị vệ bên người là huyền giả trung kỳ, thậm chí vị trung niên bên người hắn còn là huyền giả đại viên mãn.

Loại thực lực này, Trương Càn không thể đắc tội, chỉ có thể thông báo cho mọi người rời đi.

“Hừ, bản thiếu đã cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi đồng ý thì tốt rồi, cần gì bản thiếu phải tự mình ra tay lấy!” Lâm thiếu lạnh lùng nói: “Trừ Trương đoàn trưởng bắt sống còn lại giết sạch cho ta!” 

“Tuân mệnh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.