Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 148: Mục hội trưởng thăm dò


Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 148: Mục hội trưởng thăm dò

Công hội Phù Văn

Vận mệnh của Quy Nguyên thành thay đổi, đối với Công hội ảnh hưởng không lớn, phải nói là không hề ảnh hưởng, Công hội yêu chuộng hòa bình, có chủ trương bảo vệ hòa bình thế giới, ngăn chặn tận gốc chiến tranh và sự tồn tại của một loạt những thứ trái pháp luật.

Trong thư phòng của hội trưởng Phù Văn. 

Hội trưởng Mục Trường Không cực kì hưng phấn như đi đánh máu gà, làm người ta phì cười không thôi, trông hệt như một lão già nhặt được tuyệt thế bảo bối.

“Cô bé, ta không phải người xấu, ngươi xem mặt ông già này trông có thể là người xấu không? Ngươi yên tâm, bọn chúng không quay lại đây nữa đâu!”

“Ta muốn về! Ta muốn về!” 

Thanh Loan một thân áo xanh, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái đi, rõ ràng đã bị chuyện trước đấy dọa cho sợ, đến giờ vẫn sợ hãi

Hôm nay, Thanh Loan đi mua đồ, đồ đúng lúc dùng hết nên nàng chủ động ra ngoài mua, cuối cùng lại gặp kẻ xấu đánh lén. Nếu không phải nhờ tấm phù văn của thiếu gia, nàng chắc chắn sẽ chết trong tay bọn chúng, sau đó lão già này xuất hiện, rồi đưa nàng tới đây.

Đối với ánh mắt là lạ của lão già này, Thanh Loan cho 

ngay vào “sổ đen”, lão già cũng chẳng phải người tốt gì, bằng không sao lại không thả mình về chứ.

Mục Trường Không thân là hội trưởng, biết mình bị cho vào sổ đen, biến thành một lão già xấu xa, không biết sẽ tức giạn thành cái dạng gì nữa, chắn chắn là sẽ dựng râu trừng mắt rồi.

“Ta cho người đi báo cho thiếu gia của ngươi qua đây rồi. Đợi chút thôi, tẹo nữa tới giờ đó!” Mục Trường Không ôn hoà nói: “Chẳng lẽ ngươi không lo bây giờ ra ngoài lại gặp bọn người đó hả?” 

Lão già này nói đúng, cũng có lý đó!

Ngờ vực hỏi lại: “Ông không gạt ta chứ!”

“Ta là hội trưởng, tại sao lại phải gạt ngươi chứ!” Mục Trường Không yên lòng:“Đúng rồi, thiếu gia nhà ngươi lợi hại lắm hả?” 

Thanh Loan rất đắc ý: “Thiếu gia nhà ta rất lợi hại, hôm nay những kẻ đó chắc chắn sẽ đánh không lại thiếu gia nên mới chọn xuống tay với ta, thật đê tiện mà!”

“Cái tấm phù văn trên đường này, chắc là của thiếu gia nhà ngươi nhỉ!”

Mục Trường Không dè dặt hỏi, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, vì muốn biết được chân tướng sự việc mà đi lừa gạt một cô gái, hơi mất mặt nhỉ. 

Nói thật, việc hôm nay, cực kì đơn giản.

Mấy ngày này thành Quy Nguyên không an tĩnh, Mục Trường Không vừa lúc từ quận thành quay về, trùng hợp gặp được vụ ám sát này, đang muốn ra tay cứu người nhưng phù văn sư vốn là những người yêu hòa bình, ghét nhất là chém chém giết giết, hội trưởng cũng không ngoại lệ.

Về sau cũng không cần phải nói, cô gái áo xanh đó ném ra một tấm phù văn, ngăn trở được cú đánh trí mạng kia, hơn nữa còn  đánh cho bọn chúng bị thương. 


Tấm phù văn tấn công lại đối phương, Mục Trường Không đều trông thấy hết, hết sức giật mình.

Khi nào thì một phù văn cấp hai đã mạnh đến mức này rồi?

Vì thế, Mục Trường Không ôm cái ý nghĩ đó, không thả cô gái về ngay, muốn tìm hiểu một chút về vị thiếu gia thần bí kia. 

Phù văn cấp hai không phải loại cao cấp gì, cụ thể nói đến sức mạnh, nhưng khi thi triển sức mạnh ra mạnh hơn cả phù văn cấp hai tầm thường. Đạt đến trình độ phù văn cấp ba, vị Mục Trường Không này xiêu lòng muốn nghiên cứu rồi.

Kỹ thuật phù văn này thuộc loại phát triển mang tính thăm dò, linh cảm có thể thay đổi hướng phát triển của phù văn.

Đột nhiên xuất hiện vị thiếu gia thần bí này, khiến Mục Trường Không nhớ đến vị thiên tài thần bí kia. 

Khi nào thành Quy Nguyên nảy sinh ra nhiều thiên tài như thế chứ?

Trên người một thị nữ lại xuất hiện một phù văn cấp hai loại được cường hoá, rất đáng bỏ thời gian tìm hiểu.

Thanh Loan là một thị nữ tốt, rất tốt! 

Lão già này không phải người xấu nhưng tại sao lại đi hỏi thăm tin tức của thiếu gia chứ?

Không nên coi thường thị nữ, hôm nay hình tượng Mục Trường Không quá mức quái dị, nếu để cháu gái đi làm thì có lẽ kết quả sẽ càng tốt hơn. Đáng tiếc, ông ta không biết bản thân đã sớm bị liệt vào sổ đen rồi.

Kế tiếp Thanh Loan không nói chuyện nữa, giữ miệng kín như bưng. 

Mục Trường Không không còn gì để nói luôn, thị nữ này giảo hoạt quá, vừa hỏi ra được một chút manh mối, chọc cho cô bé hứng khởi kể tiếp thì miệng lại câm như hến, mặc kệ lão khơi chuyện thế nào cũng không cạy được miệng nàng ra.

Chao ôi! Già rồi! Già thật rồi!

Mục Trường Không hết cách. Đệ tử đừng làm mình thất vọng, hãy đưa vị thiếu gia đó đến đây đi! 

Nếu là thiếu gia nhà khác, Mục Trường Không chắc chắn sẽ chủ động đi tìm hiểu một chút.

Lâm gia, Lâm tam thiếu.

Mục Trường Không lui bước rồi. 

Một vị thiếu gia mà lại là phù văn sư sao? Thậm chí còn biết làm ra phù văn? Nói không chừng là từ chỗ nào lấy được đó. Thành Quy Nguyên có chuyển biến lớn, Lâm gia lại là đầu xỏ, tốt nhất mình không nên tiếp xúc quá gần.

Lần thứ hai tới Công hội Phù Văn.

Lâm Phi không ngờ sẽ gặp lại là một tình huống như vầy, trong lòng rất an tâm, may là người của Công hội Phù Văn ra tay cứu giúp. 


Phần tử còn lại của Lý gia chắc chắn không được chết tử tế!

Lâm Phi đang cân nhắc, sau khi trở về, muốn tiến hành phản kích. Không thể để ngày hôm nay gặp ám sát, ngày mai lại gặp ám sát được. Nghĩ đến thôi đã đủ phát cáu rồi!

Trương Vận mang theo một người tuổi còn trẻ vào phòng của Công hội, khiến khá nhiều người cũng để ý. 

Phía dưới Mục Trường Không, đệ tử xuất sắc không nhiều, Trương Vận là một trong số đó, cũng khá được yêu thích. Hôm nay còn mang đến một người trẻ tuổi, chẳng lẽ đây cũng là một đệ tử nữa của hội trưởng sao?

“Sư tôn, đệ tử đã về.”

Trương Vận đứng ở cửa, gõ gõ cánh cửa. 

“Vào đi!”

Ấn tượng của Trương Vận đối với Lâm tam thiếu không tốt lắm, dọc đường một câu cũng không nói, đẩy cửa bước một bước rất rộng đi vào.

“Thiếu gia!” 

Lâm Phi từ ngoài đi vào, chưa phản ứng kịp, một mùi hương truyền tới, luồn vào cánh mũi hắn.

Nhóc con này!

Thanh Loan ôm Lâm Phi như con bạch tuộc, nhìn sơ qua cũng biết có bao nhiêu mập mờ. 

Lâm Phi cũng biết, bình thường Thanh Loan sẽ không làm hành động này, chắc chắn là vụ ám sát kia làm cho sợ, đặt tay trên lưng Thanh Loan nhẹ nhàng vỗ: “Đừng sợ, thiếu gia tới rồi”

Quả thật, Lâm Phi muốn nói, cô nhóc ngoan, thiếu gia tới đón ngươi rồi.

Nhìn một trạch nam nghiêm túc, một lão già đang phấn khởi, Lâm Phi không muốn tiếp xúc với họ, tên nhóc kia, khoản giao tiếp rất tệ, hắn đã biết từ sớm. 

“Ông lão, đa tạ ông đã cứu Thanh Loan nhà ta! Đây là một ngàn lượng bạc, gọi là chút lòng thành của ta!”

Lâm Phi vung ra một nghìn tờ ngân phiếu, rất hào phóng!

“Nhóc con, chúng ta về!” 

Trương Vận nổi giận, sư tôn đại nhân là người lớn tuổi. Tên kia chả có tí lễ phép nào cả, dám nói với sư tôn đại nhân như vậy. Tên này có bệnh rồi! Sao dám làm như vậy ở Công hội chứ!


“Tên kia! Ai cho ngươi đi!”

Trương Vận lập tức ngăn lại, tức giận ngùn ngụt. 

Mục Trường Không bị người ta phát thẻ người tốt, trán nhăn lại thành một đường.

Lâm Phi hơi híp mắt, nhìn Trương Vận: “Chê tiền ít à?”

Một hơi thở đậm mùi nguy hiểm dần dần len lỏi vào người Trường Vận, cậu ta vội hành động làm ra vẻ đề phòng theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì, ở đây là Công hội Phù Văn đó!” 

“Đi ra ngoài!”

Sắc mặt Mục Trường Không trầm xuống. Người đệ tử này của mình giao tiếp rất kém. Ông ta đang hối hận tìm một người tốt tính, bị người ta khẽ kích thôi là rối hết cả lên, thật xấu mặt quá mà!

Trương Vận không cam lòng đi ra ngoài 

“Anh bạn trẻ, giọng nói không cần lớn như vậy đâu!”

Mục Trường Không chỉ chỉ ghế dựa: “Ngồi xuống tâm sự tí?”

Thanh Loan hạ giọng: “Thiếu gia! Lão già này chẳng phải tốt lành gì cho cam. Lão ta cứ hỏi thăm tin tức của người!” 

Trên mặt phù văn sư cấp năm Mục Trường Không xấu hổ không thôi. Con nhóc kia được lắm. Ta mới đây cứu ngươi mà giờ còn bị ngươi giở trò nói xấu, ấn tượng về ta vẫn là một lão già xấu xa, ta có xấu xa như vậy sao?

Lâm Phi trừng mắt nhìn Thanh Loan, kéo Thanh Loan ngồi xuống: “Nhóc con, không nên nói bậy, đây là hội trưởng Phù Văn làm sao có thể là người xấu chứ. Hội trưởng nói có phải không?”

Mục Trường Không cười gượng: “Vị thiếu gia này nói không sai, quả là người hiểu biết!” 

Một vị hội trưởng bị một thị nữ nói thành người xấu, quả thật mất hết mặt mũi rồi, may mà Mục Trường Không mưu trí, khóe miệng giật nhẹ, ông ta sẽ không coi chuyện này là thật.

‘Hội trưởng, không biết người của ta lại gây them chuyện gì?” Lâm Phi đi thẳng vào vấn đề: “Thị nữ của ta cái gì cũng không hiểu, hội trưởng đừng để bụng!”

Trên đường không rõ vì sao lại tới Công hội Phù Văn. 

Theo như lời Thanh Loan vừa nói, Lâm Phi hiểu ra một việc, chẳng lẽ là chuyện về tấm phù văn?

Mục Trường Không lặng lẽ đánh giá, trước muốn kiểm tra đánh giá sức mạnh tinh thần của thằng nhóc này, liệu hắn ta có phải là phù văn sư hay không, rồi sau đó mới dám khẳng định.

“Ngươi là phù văn sư à?” 

Sức mạnh tinh thần mạnh đấy, đây là vẫn là cấp bốn hay là cấp năm vậy?

“Haha! Ta chỉ là một tên hoa hoa công tử. Sao có thể làm một phù văn sư chứ. Hội trưởng đại nhân đừng đùa, không buồn cười tí nào đâu!”

Quả nhiên mục đích vẫn là vì tấm phù văn. 

Lâm Phi là một phù văn sư cấp ba, sức mạnh tinh thần đều đã phong ấn cả, sẽ không để lộ dù chỉ một chút sức mạnh tinh thần, đây là pháp môn ẩn giấu sức mạnh tinh thần.


Ngay cả khi phù văn sư cấp mười đứng trước mặt, đừng hòng có thể điều tra.

May mà Thanh Loan hiểu biết. 

Trong mắt Thanh Loan xẹt qua một tia đắc ý, lão già này đúng là không tốt đẹp gì mà.

“Chẳng lẽ là lão nghĩ sai rồi?” Sức mạnh tinh thần của cấp năm dò xét điều tra cũng không cảm thấy một chút thần khí nào, hay là mình đoán sai nhỉ?

Phù văn sư cấp hai sức mạnh lên tới cấp ba, trừ bỏ bút tích của một phù văn sư, người ngoài làm sao đạt đến trình độ này? 

Mục Trường Không thu lại sức mạnh tinh thần về không để lại dấu vết gì, nếu không phải phù văn sư, tuyệt nhiên sẽ không cảm nhận được Thám Hoa trong lúc điều tra đó.

“Ta đang tò mò không biết phù văn mà con nhóc kia dùng là từ đâu tới vậy? Tấm phù văn kỳ lạ lắm nhá, chỉ là phù văn cấp hai nhưng lại sánh được với phù văn cấp ba. Ngươi biết không?”

Mục Trường Không ném ra một câu hỏi, quan sát phản ứng của người đối diện. 

Lâm Phi “Vèo” một tiếng đứng lên, vẻ mặt hơi hoảng hốt: “Không thể nào, phù văn cấp ba? Má! Thiệt thòi rồi!”

Chẳng lẽ đoán sai thật, xem người đối diện chẳng có vẻ gì là hiểu biết về giá trị của tấm phù văn này cả.

“Tấm phù văn này của ngươi?” Lời nói của Mục Trường Không nói ra có chút dò xét. 

Lâm Phi thở dài một hơi: “Oài, tấm phù văn không phải của ta, chỉ là nhặt ở trên đường, mua từ một lão già. Lúc ấy lão già kia chém hắn chế tác được phù văn vô cùng lợi hại, thiên hạ chỉ có mỗi một cái, còn nói bán rẻ cho ta. Ta còn cho rằng gặp phải tên lừa đảo, sợ hắn bám theo nên mua bừa một cái, sớm biết thế này mua hết cho rồi!”

Thanh Loan xém chút che miệng cười,thiếu gia thật xấu, phù văn rõ là của thiếu gia tự chế tạo ra mà.

Quả nhiên có một vị phù văn sư đi ngang qua thành Quy Nguyên. 

Trong lòng Mục Trường Không nghe thấy thế thì có chút tiếc nuối. Nếu có thêm một tấm phù văn nữa thì có thể phá giải ra xem rồi!

Đáng tiếc, đáng tiếc quá!

“Chúng ta có thể đi rồi!” 

Lâm Phi tin bản thân tự biên ra một câu chuyện như thế, lão già này chắc chắn sẽ tin.

“Ha ha! Đi thôi!”

Mục Trường Không thất vọng ngồi xuống, lại thêm một manh mối bị chặt đứt. 

Lâm Phi kéo Thanh Loan đi, xoay người ra khỏi cửa, về phần một ngàn lượng bạc kia, coi như là để bày tỏ!

Đang chuẩn bị mở cửa lớn, bên ngoài cửa lớn bị người đẩy ra, một bóng dáng màu trắng đi tới, hai người liếc nhìn nhau.

Bỗng nhiên, tiếng cô gái truyền ra 

“Là ngươi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.