Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 146: Ta không làm tộc trưởng


Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 146: Ta không làm tộc trưởng

Huyền Vũ Môn.

Lọt vào mắt Lâm Phi là mấy chữ nhỏ li ti “Kim Quang Nhất Tuyến” tên quyển sách quý đang nằm phía trên góc bên trái. Vẻ mặt Lâm Phi liền có chút thay đổi.

Lâm Phi vốn không nắm rõ được thế lực phân bố trong thành Quy Nguyên bởi điều này chẳng có chút giá trị gì với hắn cả. 

Nhưng sau khi nhìn thấy ba chữ đó, sự việc liền thay đổi.

Kim Quang Nhất Tuyến là loại chiến kỹ cấp cao. Huyền khí ngưng đọng tại một điểm tạo ra lực đả kích trí mạng, phá tan các loại cương khí hộ thân. Lúc trước, đòn công kích mà hai vị trưởng lão Lý gia dùng cương khí cũng không ngăn nổi, chính là tuyệt chiêu từ quyển sách phía trên kia.

Dồn nén lực về một điểm để tấn công cũng giống như bắn một viên đạn, muốn giết ai thì người đó ắt sẽ chết,  muốn tránh cũng không thoát được. 

“Nguồn gốc của Lý gia là từ Huyền Vũ môn?”

Lâm Phi trầm tư suy nghĩ.

Sau lưng Lý gia có người chống đỡ, nếu tiêu diệt cả nhà bọn họ thì sẽ đem lại phiền phức lớn. 

Người đã giết, người trong Lý gia cũng trở thành tù nhân rồi, giờ muốn hối hận cũng đã muộn. Mọi chuyện đến bước này, điều nên nghĩ duy nhất là làm sao để giải quyết mọi việc. 

“Trên đại lục có quá nhiều chuyện không thể nào biết được!”

Lâm Phi kiểm tra lại tình hình mật thất. Đúng là trời không phụ lòng người, hắn tìm thấy mấy bức thư trong một xó góc, chữ viết có chút vội vàng cẩu thả nhưng lại hiện lên bút pháp phóng khoáng mạnh mẽ, gắng gượng cũng có thể nhìn ra được. 

Một lát sau, Lâm Phi ho một tiếng.

“Mẹ kiếp!!uả nhiên trúng thưởng.”

Những ý chính trong bức thư thật ra rất đơn giản, đây là một vị tộc trưởng của Lý gia. Năm đó là người trong Huyền Vũ Môn, sau đó xin rút rồi lập nên Lý gia nhưng vẫn muốn dây dưa, còn chủ động đưa mấy đệ tử lên Huyền Vũ Môn tu luyện để có được một chỗ dựa vững chắc. 

Không ngờ người này của Huyền Vũ Môn không đồng ý, chỉ trả lời nếu sau này có chuyện, Lý gia bọn họ có thể tìm đến Huyền Vũ Môn xin giúp đỡ, còn cố ý để lại một món đồ để chứng minh thân phận.

“Hỏng rồi!”

Lâm Phi kiểm tra lại lần nữa, sắc mặt liền trầm xuống, tìm không thấy được vật để chứng minh thân phận đó. 

Trên bức thư cũng nhìn thấy  Huyền Vũ Môn có để lại một lời chấp thuận việc tìm bọn họ cứu giúp.

Lâm Phi hiểu rõ trong môn phái mạnh, cao thủ nhiều như mây. Thành Quy Nguyên dù cho nhiều nhân tài, trong mắt họ, huyền giả chẳng qua chỉ là một đệ tử nội môn mà thôi, chẳng có gì đáng để vui mừng.

Những người từ vùng miền nhỏ tới thành thị lớn nơi đây vẫn luôn nhẫn nhịn, chẳng ai dám phách lối, để tránh khỏi đắc tội với mấy người quyền quý bọn họ. 


Cao thủ Huyền giả ở một chốn nho nhỏ chẳng khác nào vua một cõi nhưng ở trong thành lớn, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng dám ho he gì, thân phận lại vô cùng hèn mọn.

Đây chẳng phải là vui quá hóa buồn ư?

Lâm Phi tiếp tục lật xem liền suy nghĩ ra một điều. 

Nhất định là có người sau khi mình giết chết giết chết ba vị trưởng lão đã lợi dụng dùng mật đạo để trốn thoát rồi nhân tiện mang vật chứng minh thân phận theo, tới cầu Huyền Vũ Môn cứu giúp. Chìa khóa vốn không tìm thấy được bởi vì có người sớm đã lấy đi mất.

Trên thư có viết nơi ở của Huyền Vũ Môn trú tại quận Sơn Hà.

Vị trí quận Sơn Hà trong bản đồ của Lâm Phi khá giống một tỉnh thành trên vùng cao. Tất cả thành trì của Huyền Vũ Môn đều chịu dưới sự cai quản của quận Sơn Hà. 

“Nếu như không phải bản thân có binh khí lợi hại, xém chút nữa có thêm một kẻ địch sau lưng mà lại không hay biết!”

Lâm Phi đuổi không kịp mấy tên chạy ra từ mật đạo, có quỷ mới biết bọn chúng chạy về phương nào.

Lâm gia vừa xử lý xong một tên địch, lập tức lại thêm một kẻ hùng mạnh là Huyền Vũ Môn, quả thực là bận rộn. 

Đúng như dự đoán.

Sau khi hạ lệnh lục soát, quả nhiên đã tìm thấy một mật đạo, cửa ra là một ngôi nhà đã bị vứt bỏ trong thành Quy Nguyên, trống vắng không một bóng người.

Thử hỏi, ai thèm để ý một căn nhà bị bỏ hoang này chứ. 

Ngôi nhà hoang này ngay sát cửa thành, thay đồ cải trang xong muốn rời khỏi thành Quy Nguyên cũng dễ như ăn kẹo.

“Người thông minh cũng có những lúc sai sót!”

Lâm Phi lắc đầu một cái, đúng là tự cho mình là tài giỏi. 

Rất nhanh đã điều tra ra được thân phận của kẻ bỏ trốn, hắn là Lý Vân con trai lớn của tộc trưởng.

Nếu như vậy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng và hợp lý, ngoại trừ con trai của tộc trưởng, người biết được nơi có mật đạo này rất ít, đồng nghĩa với việc hắn ta nắm chắc được cơ hội chạy thoát thân.

Lần đầu Lâm Phi tiêu diệt Lý gia, khó tránh khỏi có chút sơ hở chưa giải quyết được trọn vẹn. Đương nhiên, tên tiểu tử Lý Vân kia đã lấy đi tín vật, cũng xem như một kẻ hiểu biết, giảo hoạt. 

Điều đáng tiếc duy nhất chính là tên Lý công tử đó quá đần, không biết tiêu hủy đi bằng chứng.

Nếu như kẻ địch hủy đi chứng cứ, Lâm Phi chắc chắn sẽ không biết được mọi chuyện. Kẻ địch âm thầm trong bóng tối mới là kẻ đáng sợ nhất. Cho dù sau này có người biết được Lý công tử đã bỏ trốn cũng khó mà biết được hắn ta đã chạy đến phương trời nào.


Lâm Phi chẳng hi vọng giữ lại một quả bom hẹn giờ. 

Phải giải quyết hết tàn dư mà Lý gia để lại.

Hôm đó, Lâm gia phong tỏa toàn bộ Lý gia, tin tức khai thác được chỉ trong một ngày đã truyền tới thành Quy Nguyên.

Toàn bộ thành Quy Nguyên đều kinh hãi. 

Lý gia lớn mạnh như vậy mà chỉ trong một ngày đã bị giết cả họ. Lâm gia thật quả quyết, đã không ra tay thì thôi, vừa xuất chiêu liền như sét đánh, một đao đâm thẳng lồng ngực, giáng một đòn trí mạng.

Lâm gia vốn yếu thế, ngay tức khắc trở nên vô cùng cường đại.

Lời đồn đại bịa đặt cũng biến mất hẳn, thế lực ở thành Quy Nguyên đã lật ngược rồi. 

Lý gia là một trong ba gia tộc lớn đã bị tiêu diệt, lực lượng phía dưới liền mất đi kiểm soát. Hôm đó còn bị Lâm gia đả kích, nguyên khí tổn thương nặng nề, trong đó gia tộc Bắc Cung bị thiệt hại nhất.

Gia tộc Bắc Cung dưới quyền Lý gia, một trong những thế lực cạnh tranh muốn lật đổ địa vị Lâm gia và là gia tộc cạnh tranh lớn mạnh nhất của Lâm Gia.

Kết quả lại biến thành như vậy. 

Lý gia diệt vong, gia tộc Bắc Cung sụp đổ, người người lo lắng, rất sợ sẽ trở thành đối tượng tiếp theo.

Lâm gia, mật thất.

“Quả nhiên là Huyền Vũ Môn!” 

Lâm Chấn Thiên buông bức thư xuống, khẽ nhíu màu, tựa như nhớ tới điều gì đóL “Năm đó, từng có người nhận ra chiến kỹ của Lý gia chính là một trong những chiến kỹ của Huyền Vũ Môn nhưng ta phản đối, cho rằng Lý gia không thể xuất thân từ Huyền Vũ Môn, bây giờ thì hối hận rồi.”

Trong mật thất không chỉ có vị tộc trưởng Lâm Chấn Thiên này mà Lâm Tiêu đại ca, Lâm Phong nhị ca cũng đều ở đây.

Đây là một nơi hội nghị nhỏ của bốn người bọn họ. 

“Cha, Huyền Vũ Môn này lai lịch rất lớn sao?” Lâm Tiêu không hiểu liền hỏi: “Tại sao tin tức liên quan đến Huyền Vũ Môn, chúng ta lại không nghe được vậy?”

Điều này tam sư đệ cũng từng thắc mắc.

Lâm Chấn Thiên nói: “Huyền Võ Môn không phải là môn phái của quận Sơn Hà chúng ta. Trong vương triều Bất Lạc, thực lực của Huyền Võ môn chỉ có thể là một trong mười đại môn phái lớn, sức ảnh hưởng không tới quận Sơn Hà chúng ta. Các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường!” 

Thực lực quận Sơn Hà chưa bao giờ mạnh, quả thực không dễ để biết được tin tức của Huyền Vũ môn.


Vương triều Bất Lạc có tổng cộng mười quận, quận Sơn Hà vốn không có danh tiếng cũng chẳng phải kém nhất, vị trí địa lý lại không được tốt cho lắm, là khu vực vắng vẻ trong vương triều Bất Lạc.

Thành Quy Nguyên lại càng là nơi vắng vẻ, không biết được nhiều tin tức từ vương triều. 

Nếu như là gia tộc trong quận Sơn Hà thì nhất định sẽ biết được một ít chuyện của Huyền Vũ môn, thậm chí là một số việc trong môn phái khác.

“Cha, chúng ta diệt sạch Lý gia, tên Lý Vân còn sót lại đó lại đi Huyền Vũ Môn, nhất định sẽ ôm hận trong lòng mà nhằm vào Lâm gia chúng ta.” Lâm Tiêu nói: “Con thấy chúng ta nên sắp xếp một đường lui để tránh trở tay không kịp!”

Lâm Chấn Thiên lắc đầu, cười nói: “Tiểu Tiêu, con vẫn còn quá non nớt, đã quên mất ước định của tông phái rồi sao?” 

“Ước định của tông phái?”

Lâm Phi tò mò.

Lâm Phi của chúng ta từ khi chuyển kiếp tới nay không ngừng tiếp thu kiến thức nhưng có một vài chuyện vẫn chỉ hiểu biết được nửa vời. Lâm Phi nghe đến ước định của tông phái đầu óc liền mơ hồ. Hình như là việc Huyền Vũ Môn không dám xuống tay với bọn họ. 

“Năm trăm năm trước, vương triều Bất Lạc rơi vào đại loạn. Ba trăm năm sau, vương triều ổn định lại, để tránh các tông phái đấu đá tranh giành lẫn nhau, gây tai họa cho các thế lực gia tộc trong quận thành, ước định tông phái được ra đời, ước định tông phái không được ra tay với gia tộc…tông phái không được….”

Lâm Chấn Thiên giọng đều đều giải giảng về ước định của tông phái.

“Cũng chính là Huyền Vũ Môn sẽ không thể tấn công chúng ta nhưng rất có thể sẽ bố trí cao thủ đối phó với Lâm gia chúng ta?” Lâm Phong tuy thực lực không cao nhưng về phương diện phán đoán thì rất nhạy cảm. 

Lâm Chấn Thiên vô cùng hài lòng với ba đứa con trai bây giờ của mình.

Đứa con lớn, dũng mãnh lại thiện chiến.

Đứa con thứ hai, suy đoán nhanh nhạy. 

Đứa con út, thực lực mạnh mẽ, ra tay tàn nhẫn, rất có mưu tính.

Cũng may ba đứa con này chưa bao giờ xảy ra tranh đấu, luôn hòa thuận đoàn kết lẫn nhau khiến Lâm Chấn Thiên cũng thấy hài lòng.

“Nếu Huyền Vũ môn muốn ra tay, chỉ trong khoảng thời gian ngắn e là không thể nào thực hiện được, chúng ta nên sớm chuẩn bị trước là được!” 

Sau một hồi giảng giải, Lâm Chấn Thiên kêu Lâm Tiêu cùng Lâm Phong đi trước.

Có một số việc, bọn họ tạm thời không cần biết đến.

“Đại ca, nhị ca, hai người không cần đi trước!” 

Lâm Phi nói với bọn họ.

Hai người không biết chuyện gì, chỉ thấy Lâm Phi lấy ra hai viên đan dược đưa cho họ, ánh mắt hai người tỏ ra ngờ vực.

“Đây là tiểu nguyên đan, sau khi uống có thể đột phá được một hoặc hai cảnh giới nhỏ. Đại ca vẫn đang dừng lại ở bát trọng thiên, giờ là lúc tăng lên cửu trùng thiên.” Lâm Phi vừa cười vừa giải thích. 


Hệ thống sớm đã mở giá trị danh vọng, cùng với việc điểm danh tiếng được tăng lên thì Lâm Phi có thể mua được một chút đan dược. 

Tiểu nguyên đan chính là một trong số đó, một trăm điểm danh vọng tương đương với năm trăm ngàn điểm kinh nghiệm.

Nếu Lâm gia đoán không sai thì sẽ có thêm một kẻ địch từ Huyền Vũ Môn đang ẩn nấp trong bóng tối, quả thật không yên tâm, cho nên hắn lấy ra hai viên đan dược để hai vị ca ca tăng cảnh giới. 

Nếu như đại ca Lâm Tiêu lên được Võ đạo cửu trọng thiên, gia tộc cũng sẽ có thêm một vị mãnh tướng.

Vẻ mặt hai người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong lúc phấn khích lại có chút hoài nghi.

“Hai tên nhóc các ngươi, đây là tiểu nguyên đan thật, còn không mau cảm ơn tam đệ các ngươi!” Lâm Chấn Thiên vừa nhìn tiểu nguyên đan liền nhận ra là loại thượng đẳng, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Con trai của mình rốt cuộc đã có cuộc kỳ ngộ gì. 

Năm đó tiểu nguyên đan có giá trị không nhỏ, muốn mua cần một số tiền rất lớn.

Lâm Tiêu cùng Lâm Phi vừa nghe thấy biết ngay chắc chắn cha không hề nói xuông, vội vàng xin lỗi tam đệ.

Lâm Phi biết thực lực của bọn họ tăng nhanh đến vậy, chẳng khác nào ngồi tên lửa, đến huyền giả cũng có thể giết chết nên chắc chắn hai người sẽ hoài nghi mình, tin này truyền ra ngoài nhất định sẽ kinh động tới mọi người. 

Tất cả những thứ này chỉ cần một cái cớ.

Lý do này vốn đã cũ rích, chẳng qua là cơ duyên trùng hợp gặp được một vị cường giả. Trên đại lục Huyền Thiên này, đây vốn dĩ là chuyện bình thường, được cường giả âm thầm bồi dưỡng, cuối cùng tại sao lại trở nên lợi hại như vậy, cũng có thể giải thích, lai lịch của viên đan dược trên tay cũng có thể hiểu được.

“Đây là hai thượng phẩm phàm binh lấy được lúc tra khám Lý gia, vừa hay mỗi người một món!” 

Lâm Phi mang thượng phẩm phàm binh ra.

Võ giả, đan dược, huyền công, vũ khí, không hề thiếu một thứ.

Hai người cũng không khách khí, mỗi người cầm một món thượng phẩm phàm binh, sau khi cảm ơn liền lập tức chạy ra ngoài, chuẩn bị đột phá cảnh giới. 

“Tiểu Phi, xem ra con không có hứng thú với vị trí tộc trưởng này!”

Sau khi bọn họ rời đi, trong mật thất chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lâm Chấn Thiên trở nên phức tạp, hành động vừa rồi người ngoài chỉ thấy được một mặt.

Lâm Chấn Thiên lại không phải người như vậy, vốn đã nhìn thấy rất nhiều thứ. 

Cha quả là lợi hại, đến chuyện này mà cũng nhìn ra.

“Vị trí tộc trưởng này đối với con chỉ là sự trói buộc, con không phải là người có thể bị giới hạn, mục tiêu của con là trở thành cường giả tuyệt thế, leo lên đỉnh cao của Võ đạo!”

Ý của Lâm Phi rất rõ, hắn không làm tộc trưởng. 

Tranh đấu vị trí tộc trưởng trong gia tộc vẫn luôn là chuyện phức tạp nhất. Lâm Phi đã trực tiếp tuyên bố bản thân sẽ không trở thành tộc trưởng.

Giúp đại ca, nhị ca tăng cường thực lực lại đưa cả thượng phẩm phàm binh, quả là mánh khóe.

Lâm Chấn Thiên thở dài, tựa như sớm đã đoán ra được: “Vẫn là con đã chọn đi trước một bước!” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.