Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 139: Sự mạnh mẽ của huyết yêu
Huyền giả ra tay đương nhiên không thể nói chơi được, nhất định sẽ khiến yêu thú cấp tám đẹp mắt.
“Tịch Diệt chỉ!”
Khí tức tĩnh lặng như cái chết ngập tràn khoảng đất trống, dồn nén khiến người khác không thể hô hấp được, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, sợ hãi một cách tiêu cực, trong hư không, ba ngón tay nhỏ màu đen gào thét bay tới.
“Ầm ầm!”
Huyền giả chỉ tùy ý chỉ một ngón tay mà uy lực thi triển khiến người thường không cách nào tưởng tượng được.
“Súc sinh, đây chính là kết cục của ngươi!”
Bạch Tập oán hận nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong trong lồng ngực cũng rơi xuống. Nói thật, Huyết Yêu xông tới khiến bản thân hắn thực sự sợ trở thành vong hồn dưới trảo của nó, điều này quả thật không đáng chút nào.
Ngô Văn Đằng xuất thủ, Huyết Yêu hẳn phải chết, chỉ một ngón tay của huyền giả thì dù là yêu thú cấp tám Huyết Yêu không chết cũng khó.
“Grào!”
Huyết Yêu kêu lên tiếng thảm thiết, nhưng cũng không bị giết như mọi người tưởng tượng, trên người ngay sau đó bộc phát ra một vầng sáng màu nâu vàng, bao phủ lấy toàn thân nó, giống như bên ngoài cơ thể có thêm một tầng khôi giáp, trông rất đẹp mắt.
Một ngón tay của Ngô Văn Đằng khiến Huyết Yêu bị ăn đau nghiêm trọng, cổ vũ khí tức cuồng bạo của nó, thân thể vốn đang cúi xuống lập tức bị phá giải một chút, cái miệng to như chậu máu của Huyết Yêu lại một lần nữa mở ra cắn về phía Bạch Tập.
“Bạch đại sư, mau tránh ra!”
Tất cả mọi người quá bất ngờ, không kiềm chế được muốn chửi ầm lên tên nào to gan như vậy, bao phủ lên Huyết Yêu một tầng phù giáp thổ, quả thực lừa bịp trắng trợn mà.
Tia sáng vàng khi nãy bọn họ đều nhận ra, đó là phù giáp thổ cấp ba với đặc tính đất dày đặc, lực phòng ngự vô cùng cường hãn.
Bạch Tập giật mình, ngay lập tức một mùi hôi tanh truyền tới, thiếu chút nữa hắn đã bị ngạt mà ngất đi, cả người bị hù dọa hồn bay phách tán, đã không biết trốn tránh.
“Con mẹ nó, ai lại thiếu đạo đức như vậy…”
Huyết Yêu cắn một ngụm lên cơ thể yếu ớt của Bạch Tập. Hắn trơ mắt nhìn cái miệng to như chậu máu rơi xuống, cả cái đầu bị cắn một cái, động tác muốn lấy phù văn ra cứng ngắc tại chỗ, đường đường một phù sư cấp ba lại không ngờ bản thân sẽ chết trong miệng một yêu thú cấp tám.
….
Bạch Tập đã chết như vậy.
Phù sư cấp ba chết rồi, chết trong miệng con yêu thú.
“Không hay, mau mau chém chết con Huyết Yêu kia!”
Gương mặt Trương Ngũ Nhạc sa sầm, nhận ra tình huống tình huống không ổn.
Một con Huyết Yêu bao trùm bởi phù giáp thổ, như vậy không phải muốn đòi mạng người sao. Trương Ngũ Nhạc hận không thể rút gân lột da con Huyết Yêu này, một phù sư cấp ba cứ như vậy mà chết rồi.
Vạn Tuyệt trận mất sự điều khiển, uy lực cũng giảm đi không ít.
Mang theo một con Huyết Yêu xuất hiện ở đây, bọn họ liền nghĩ tới trong Hắc Phong nhai này không phải có phù sư cường đại đấy chứ?
Phù sư lợi hại thế nào bọn họ đều hiểu rõ, lỡ như đụng phải một phù sư song tu, kết cục thê thảm thế nào không cần nói cũng biết.
Con Huyết Yêu này không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, rất có khả năng là sủng vật của vị phù sư nào đó, yêu thú cấp tám mạnh hay không thì vẫn có thể dùng để giữ nhà được.
Lai lịch của con yêu thú này chỉ chợt lóe lên trong đầu, trước mắt quan trọng nhất vẫn là giết chết con Huyết Yêu đó.
“Súc sinh, chết đi cho ta!”
Ngô Văn Đằng đã không còn mặt mũi nào nữa, chỉ một yêu thú cấp tám, trong mắt bọn họ không có gì hơn thế nữa, một ngón tay tùy tiện cũng có thể xóa bỏ, vì thế cả khuôn mặt hắn âm trầm càng đáng sợ hơn khi bị mất mặt.
Đường đường là một huyền giả, vậy mà một yêu thú cấp tám cũng không giết chết được, điều này khiến hắn tức giận, sao có thể để hai vị kia nhìn thấy được, hắn không đích thân giết con Huyết Yêu này thì e bản thân sẽ không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Ngô Văn Đằng hận, liên tiếp dồn đòn công kích lên người yêu thú.
Sau khi cắn chết Bạch Tập, một chiêu của Huyết Yêu hóa thành cầu vồng nghịch nước, máu tươi hóa thành cầu vồng hấp thụ sạch sẽ khiến thân thể Bạch Tập khô quắt lại, trở thành một cái thây khô, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ tan thành mây khói vậy.
Grào! Grào! Grào!
Huyết Yêu hưng phấn, máu tươi của phù sư quả nhiên mỹ vị, ánh mắt nhìn sang tên phù sư khác chẳng khác nào nam nhân nhìn thấy mỹ nữ, không thể chờ đợi được mà chạy vội tới, nhưng con này cũng hiểu được kẻ khi nãy rất lợi hại, không dám động thủ.
Thượng Văn Tài bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh, Bạch Tập đã chết thảm còn thành thây khô, hắn đánh chết cũng không muốn thành bộ dạng đó đâu, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Mặc dù giết chết người cũng tốt, nhưng tính mạng của bản thân quan trọng hơn, còn quản thứ gì khác được nữa.
Khi thấy mùi hôi tanh xộc thẳng mũi, Thượng Văn Tàu lập tức đứng ngồi không yên, cũng không chú ý được nhiều nữa, giữ tính mạng quan trọng hơn, trong lòng cũng hận tên phù sư kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì phù sư này đã sớm chết trăm lần rồi, mà điều không nên nhất chính là phù văn này không thể dùng loạn, chính bản thân hắn cũng không nỡ dùng phù văn cấp ba loạn, vậy mà phù văn lại được dùng bao phủ lên Huyết Yêu, thực sự lừa bịp quá trắng trợn mà.
Vì vậy mà Thượng Văn Tài lăn một cái, tim còn chưa bình ổn đã lấy một tấm phù ra đập lên người mình, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lần sau nhất định phải rèn luyện thân thể một chút.
Dọc đường chạy đi, Thượng Văn Tài mới phát giác được lợi ích của việc rèn luyện thân thể, khổ cho bản thân vất vả mang theo thần khí chạy trốn — Thần Hành phù, nếu không đã xong đời rồi.
Giờ khắc này, Thượng Văn Tài mới hiểu được một đạo lý, ở nhà không tốt cho sức khỏe, đây chính là bi kịch.
“Thương Văn Tài, ngươi làm gì vậy!”
Hai kẻ Trương Ngũ Nhạc và Lý Trung Thiên đều tức giận, hận không thể cho Trương Văn Tài một cái tát chết đi.
Ngay thời khắc mấu chốt ngươi chạy cái gì, ngươi chạy rồi thì Vạn Tuyệt trận còn có thể có tác dụng gì nữa.
“Kẻ ngu còn lâu mới….” Thượng Văn Tài mới quay người lại, không kịp nói chữ chạy thì ngay lập tức trong đám sương mù đen bắn ra hàng trăm hàng ngàn mũi tên băng, hàn khí lạnh lùng phong tỏa tất cả đường lui, Thượng Văn Tài chỉ chần chờ một giây thì cả người đã tức khắc bị Hàn Băng tiễn đâm thành một con nhím lớn, mang theo ánh mắt khó có thể tin được có một ngày mình sẽ chết ngã lên mặt đất.
Thượng Văn Tài chết, chết do bị đánh lén.
Cùng lúc đó, Huyết Yêu bị Ngô Văn Đằng đánh một chưởng bay vọt ra ngoài, đang chuẩn bị đập chết Huyết Yêu, ngay sau đó truyền tới động tức, hắn vô thức nhìn lại đã thấy Thượng Văn Tài bị đánh lén chết, thầm nghĩ không tốt, Thượng Văn Tài chết rồi.
Trước đó Bạch Tập chết, Vạn Tuyệt trận miễn cưỡng còn có thể duy trì, hiện giờ Thượng Văn Tài lại chết, đợi đến khi thần hồn cuối cùng biến mất thì Vạn Tuyệt trận sẽ sụp đổ, chẳng khác nào bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.
“A, Tiểu Yêu Yêu đáng thương của ta, ai dám ra tay hung ác với ngươi như vậy, ta báo thù cho ngươi nha, ta phải để bọn họ chết không yên.”
Huyết Yêu vốn bị đập bay, phù giáp thổ trên người vỡ vụn, toàn thân chật vật, chân thấp chân cao chạy tới khiến bọn họ không dám lộn xộn!”
“Không chết!”
Ngô Văn Đằng hiểu rõ nhất một chưởng khi nãy dù là một Võ Đạo cửu trùng thiên cũng bị đánh chết, vậy mà lại đánh không chết một Huyết Yêu, chỉ phá vỡ lớp phù văn phía ngoài mà thôi.
Như vậy có thể chắc chắn một điều, đối phương là một phù sư cường đại.
Ít nhất là phù sư cấp bốn hoặc năm cảnh giới huyền giả.
Bạch Tập và Thượng Văn Tài đều đã là phù sư cấp ba, đáng tiếc không phải phù sư cảnh giới huyền giả, bằng không cũng sẽ không chết vì một con Huyết Yêu, toàn quân cũng sẽ không bị diệt chỉ bởi một huyền giả, dù sao thân thể phù sư có cường hóa cộng với phù văn, dù là một Võ Đạo huyền giả cũng không dám đắc tội.
Cả ba đều là huyền giả sơ kỳ, trong lòng cũng lo lắng, tại sao đang yên đang lành mà đối phương lại chạy ra rồi.
Vạn Tuyệt trận mở ra cần thời gian nhất định mới chấm dứt được, bọn họ không dám thu hồi lực lượng, bằng không chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Tình huống lần này thật sự không ổn rồi.
….
“Ngươi dám động thủ với Tiểu Yêu Yêu, xuống cửu tuyền sám hối đi!”
Người ẩn trong đám sương đen vốn không để cho bọn họ giải thích một lời, cũng không kéo dài thời gian thêm nữa.
Vút, vút, vút.
Âm thanh đánh từ trong hư không tới, bên trong đám sương lại bay ra một đống công kích, vô số đại hỏa cầu, mưa đá, cự thạch màu đen… chẳng phân biệt trước sau xông tới phía bọn họ.
Bọn họ tốt xấu gì cũng đều là cao thủ huyền giả, không thể không nhìn thấy phù sư ra tay, công kích trước mắt không dưới hai mươi mấy đạo nện tới điên cuồng ngập trời, thi khí trong nháy mắt bốc hơi, hung mãnh đáng sợ.
Đùa à, đây rốt cuộc là phù sư gì, ném phù văn kiểu này muốn phá sản à.
“Ngô huynh, nhanh chóng che chắn, ba người chúng ta cùng hợp lực mới có thể đánh bại phù sư kia!”
Nếu cho bọn họ một chút thời gian thì bọn họ có thể chống lại phù sư kia, nhưng một khi bọn họ bị thương, đối mặt với một phù sư không cần tiền sẽ là kết quả gì, không cần nghĩ cũng biết.
Quả nhiên không thể đắc tội với phù sư mà.
Có thể lấy một con Huyết Yêu ra để giả hổ uy, quả thực tức chết mà.
Ngô Văn Đằng không do dự, máu chảy ruột mềm, đạo lý này hắn hiểu, ba người liên thủ mới có thể phần thăng, lỡ như bọn họ trọng thương, thân lại ở Hắc Phong nhai, kêu trời không nghe, kêu đất không thấu này, kết cục cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, hắn không cho mình có thể đấu lại một phù sư, cần ba người liên thủ mới được.
Trước mắt thứ thiếu nhất chính là thời gian, hắn phải tranh thủ thời gian.
Phù sư mới là cường địch.
“Cự Mộc thuẫn!”
Ngô Văn Đằng xuất hiện trước mặt, trên tay xuất hiện một tờ phù văn, đây chính là phù văn cấp bốn mà hắn vẫn luôn coi là bảo bối, được xưng là “Cự Mộc thuẫn” phòng ngự vô địch.
Muốn ngăn cản nhiều phù văn công kích như vậy không xuất tiền vốn không được, phù văn cấp bốn này vốn là bảo bối, dùng ở đây quả thật đau lòng quá.
Cự Mộc thuẫn này không thể dùng uổng phí, nhất định phải đòi lại lợi ích.
“Giải!”
sau khi huyền khí Tiên Thiên rót vào, một lá chắn màu xanh kích cỡ vài chục trượng bất ngờ xuất hiện rậm rạp chằng chịt giống như những vỏ cây khô quắt, lộ ra khí tức cổ xưa, đột ngột vọt lên ngăn cản trước mặt Ngô Văn Đằng, Trương Ngũ Nhạc và Lý Trung Thiên âm thầm thở phào.
Lần tổn thất này nhất định phải lý luận với phù sư này một phen.
Rầm, rầm, rầm!
Ngô Văn Đằng rất lo lắng, nếu không ngăn được phải làm sao bây giờ, phù văn cấp ba lợi hại như vậy, như vậy phù văn công kích thì sao? Trong lòng hắn hoang mang cực độ.
Nhưng khi công kích rơi trên lá chắn mộc, huyền khí Tiên Thiên chống đỡ cho lá chắn mộc, không xuất hiện tia dao động nào, uy lực cũng không lợi hại như tưởng tượng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Lão già kia, nếm thử một chút lợi hại của ta!”
Phía sau Ngô Văn Đằng xuất hiện một cái bóng màu đen, vung tay ném mấy tấm phù văn lên đối tượng chính là Trương Ngũ Nhạc và Lý Trung Thiên.
Sao hắn đi qua được.
“Trương huynh, Lý huynh, chúng ta rút lui, tên này chính là phù sư cấp ba, vốn dĩ không phải phù sư cấp bốn, năm gì đâu.”
Trương Ngũ Nhạc và Lý Trung Thiên đầu tiên bị dọa chết khiếp, cho rằng đã gặp phải phù sư cảnh giới huyền giả, rối rắm không biết phải làm sao, vừa nghe thấy vậy không khỏi giận tím mặt.
Có người dám lừa bọn họ.
Thấy phù văn bay tới, hai người căn bản không kịp suy nghĩ tại sao không có công kích phóng ra, vươn tay bắn ra huyền khí Tiên Thiên.
Người nào đó đứng nơi xa nhếch miệng cười.
“Bạo!”
“Ầm, ầm!”
“A, đây là bom phù văn!”
“Chúng ta rút lui!!”