Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 128: Phù sư cấp ba chết ngay tức khắc


Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 128: Phù sư cấp ba chết ngay tức khắc

Tang Ma quả thật vô cùng tức giận.

Đường đường một phù sư lại bị một đệ tử quần là áo lượt lừa, còn dám giết người trước mặt mình, chẳng khác nào động thổ trên đầu mình, không thể tha thứ được.

Trương Càn không mở miệng, Tang Ma cũng sẽ chủ động, lập kế lấy công vì Trương gia. 

Tang Ma có thể trốn ra khỏi tay Công hội Phù Văn cũng nhờ có Trương gia trợ giúp, nếu không có sự trợ giúp của Trương gia thì hắn đã sớm chết trong tay Công hội Phù Văn rồi.

Việc này nhất định phải giúp.

….

Phù sư cấp ba tạm thời không vẽ được bùa trên không trung.

Thủ đoạn vẽ bùa trên hư không bình thường phải là phù sư cấp năm trở lên mới có thể làm được, hơn nữa cũng không phải tất cả phù sư cấp năm đều làm được.

Vẽ bùa trên không trung là một loại bí thuật. 

Phù sư dưới cấp năm bình thường đều dùng phù văn đả thương người khác.

Thứ đánh ra không phải phù văn, mà là bạc, rất nhiều rất nhiều bạc.

Bình thường phù sư rất ít khi ra tay, ít nhất trước khi nắm giữ được cách vận dụng tinh thần thì bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện không có lợi. 

Đốt tiền, có ai nguyện ý làm kia chứ.

Tang Ma vỗ túi tiền, trên đầu lập tức có thêm một phù văn, hai mắt lộ hàn quang, vung tay ném phù văn tới đánh, “Hàn Băng Tiễn!”

“Cẩn thận, đây là phù văn thần thông!” 

Sau khi phù văn được xé mở, khí tức băng hàn gào thét lao tới, trong một khoảng phạm vi rộng lớn như trắng xóa do những mũi tên băng đánh tới.

Mũi tên hàn băng ngập trời ngập đất.

Rầm rầm rầm! 

Rầm rầm rầm!

Tên nỏ và mũi tên hàn băng đụng chạm nhau.

Dù vậy vẫn có một vài mũi tên hàn băng bắn trúng người một số Hắc Giáp vệ. 


Cũng may trên người Hắc Giáp vệ có khôi giáp che chắn một số phần công kích, hàn băng bao trùm khiến nhiều nơi mất năng lực chiến đấu.

Mũi tên hàn băng khá đáng sợ.

Đây cũng chính là điểm lợi hại của phù sư. 

“Khôi giáp không tồi, nhưng đối mặt với tên băng của lão phu, các ngươi đều phải chết!”

Tang Ma nhe răng cười, dường như có thể thấy cảnh bọn họ chết dưới mũi tên băng vậy. 

Hắn là một phù sư hệ công kích.

Hàn Băng Tiễn là một trong những thủ đoạn công kích của hắn.

“Rầm rầm rầm!” 

Ngay khi Tang Ma cho rằng dùng phù văn thần thông có thể chém giết sạch sẽ bọn họ thì bỗng nhiên một hỏa cầu nóng bỏng như một trận mưa lửa đánh tới.

Nước lửa bất hòa.

Mũi tên băng thuộc một loại biến hóa của nước. 

Hỏa cầu chính là một loại lửa thuần khiết.

Những mũi tên băng đối mặt với vô số hỏa cầu, trong đó không ít cái bị bốc hơi, hóa thành những giọt nước rơi xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, hỏa cầu đã áp chế mũi tên băng. 

“Phù sư!”

Tang Ma nheo mắt nhìn bốn phía, muốn tìm ra phù sư, đương nhiên trong lòng hắn cũng vô cùng bàng hoàng.

Có thể phá vỡ được mũi tên hàn băng phải là phù sư cấp ba. 

“Ai, lăn ra đây!”

Sắc mặt Trương Càn âm trầm, không ngờ lại lòi ra một phù sư, hơn nữa còn là phù sư cấp ba.


Đây mới là điều khiến người khác khó chịu nhất. 

Phù sư nhất định phải chết, Trương Càn vẫn vô cùng có lòng tin với năng lực của đại sư Tang Ma.

Trước mắt phải biết rõ một chuyện, rốt cuộc phù sư kia rốt cuộc đang ở đâu.

….

Qua một khoảng thời gian, những mũi tên hàn băng bị phá thành từng mảnh.

“Không cần tìm nữa, phù sư mà các ngươi muốn tìm chính là bản đại gia!”

Lâm Phi bước từ trong góc tối ra. 

Nếu không có phù sư ở đây, Lâm Phi chắc chắn sẽ không ra.

“Ngươi là phù sư?”

Trương Càn nhảy dựng lên, rất hoài nghi tính chính xác của lời nói này. 

Trên thực tế, Lâm Phi còn quá trẻ, nhìn kiểu gì cũng không giống một phù sư, dù sao có thể trở thành phù sư cũng nhất định cần có thiên phú.

Lâm Phi là phù sư?

Trương Càn thà tin mặt trời mọc ở hướng Tây cũng không tin cái tên hoa hoa công tử Lâm Phi này có thể trở thành phù sư, đến hắn còn không thể trở thành phù sư nữa là. 

Chỉ xét như vậy cũng có thể thấy rõ ràng rồi.

Lâm Phi cười nói, “Vậy ngươi hỏi thử hắn xem!”

Đương nhiên hắn ở đây chỉ Tang Ma. 

“Hắc hắc, lão phu ghét nhất Công hội Phù Văn, đã lâu không giết phù sư rồi.” Tang Ma liếm môi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Phi, xem như thừa nhận lời nói vừa rồi, “Hôm nay đúng lúc khai đao từ ngươi!”

“Có bản lĩnh thì tới đây!”

Lâm Phi xoay người dựng thẳng ngón giữa, rồi lại xoay người tháo chạy về hướng vắng vẻ. 

Động tác này mặc dù Tang Ma không hiểu, nhưng cũng ý thức được một chút, đây nhất định không phải động tác hay ho gì.


“Muốn chết!”

Tang Ma nhanh chóng đuổi theo Lâm Phi. 

“Gay rồi!”

Trương Càn đang chuẩn bị nói gì đó thì Tang Ma đã biến mất trước tầm mắt, thật ra điều hắn đang muốn nói đây chính là kế giương đông kích tây.

Đáng tiếc những lời này còn chưa nói ra khỏi miệng thì những mũi tên đã lại phóng tới trong đêm tối. 

Trương Càn ý thức được tình huống không đúng, mất sự trợ giúp của phù sư, bọn họ hoàn toàn bị áp chế trước mưa tên, xem như đã hiểu được nguyên nhân vì sao nửa đường Lâm Phi lại nhảy ra.

Trương Càn hận chết Lâm Phi này rồi.

Nhưng vô dụng, cùng lúc đó một khí tức nguy hiểm tập trung trên người hắn. 

Mũi tên phá cương!

….

Khu vực gần nơi khai thác mỏ, đất mang tính cát. 

“Tiểu tử, sao không chạy nữa đi.”

Khi Tang Ma đang đuổi theo Lâm Phi, thấy Lâm Phi bỗng nhiên đứng bất động, xem thường, cho rằng hắn muốn đấu một trận với mình rồi.

Trên thực tế, làm một phù sư cấp ba, bất kể trên phương diện phù văn hay võ đạo, Tang Ma có thực lực mà người bình thường không thể so sánh được. 

Giết chết một thằng nhãi phù sư là chuyện không đáng nhắc tới.

“Tại sao ta phải chạy?”

Lâm Phi ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện ý cười. 

“Hắc hắc, ngươi lựa đã lựa chọn cái chết như thế nào chưa?” Tang Ma không vội vã ra tay.

Từ khí tức thần hồn của đối phương có thể thấy mới là phù sư cấp hai, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Lâm Phi lắc đầu, nghiêm túc nói, “Ngươi nghĩ sai rồi, hẳn là ngươi nên lựa chọn cái chết thế nào mới đúng, là chết ngay lập tức sao? Hay là bị hành hạ tới chết đây? Ta thấy thật ra ngươi chết ngay lập tức là tốt nhất!” 

Một phù sư cấp hai giết một phù sư cấp ba?

Tội phạm bị Công hội Phù Văn truy nã Tang Ma như muốn ôm bụng cười lăn, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám nói như vậy trước mặt hắn.

“Ngươi muốn giết chết lão phu ngay lập tức?” 


Lâm Phi gật đầu, “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức.”

Tang Ma ngửa đầu cười ta, “Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng, vậy thì lão phu sẽ giết chết ngươi trước vậy.”

“Hàn Băng Tiễn!” 

Thân pháp của Tang Ma rất nhanh, ngay lập tức phất tay ra phù Hàn Băng.

Hàn Băng Tiễn như thiên la địa võng vây kín Lâm Phi không một kẽ hở, bất cứ ai ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ bị giết chết ngay tức khắc.

Tang Ma quả thật có năng lực này. 

“Phù Hàn Băng, uy lực rất tốt, đáng tiếc luyện chế quá hạn chế, không phát huy được uy lực vốn có!”

Lâm Phi không tránh né.

“Thổ Thuẫn!” 

Trong nháy mắt trước mắt Lâm Phi có thêm một tường đất lớn tầm một trượng đột ngột xuất hiện ngăn cản công kích.

Lúc này Tang Ma lập tức giật mình.

Phù Hàn Băng không dùng tiếp được? 

Đây chẳng qua chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.

Thổ Thuẫn bỗng nhiên phá tan, Lâm Phi xông tới, khóe môi nhếch nụ cười vui vẻ.

“Phù Hàn Băng chẳng qua chỉ như vậy, ngươi có thể chết được rồi.” 

Vì vậy trước mắt Tang Ma, trên tay của Lâm Phi xuất hiện thêm một phù văn lớn, hai mắt trừng lên, một khí tức nguy hiểm lập tức dâng lên.

“Phù Liệt Hỏa!”

“Phù Hàn Băng!” 

“Phù Trọng Lực!”

“Phù Cự Thạch!”

….

Các loại công kích như mưa bom bão đạn bay ngập trời rơi xuống đất.

Trong cơn hoảng sợ bị hù dọa dẫn tới hoang mang, Tang Ma vội vàng vung đủ loại phù văn, khởi động một hộ thuẫn, thế nhưng phù văn hộ thuẫn trực tiếp bị nghiền nát dưới một loạt phù văn, ngay sau đó bị phù văn thần thông bao phủ.

“A a a a, lão phu không cam lòng, lão phu không cam lòng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.