Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 123: Phá gia chi tử?
“Sau này các người sẽ phải hối hận!”
Trong lòng Lâm Phi cảm thấy buồn cười, bọn người kia sớm muộn cũng sẽ cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân của mình.
Cực phẩm Hắc Thiết thạch chẳng qua là một tin tức giả, chính là vì muốn làm cho nội bộ của bọn họ xuất hiện hỗn loạn.
Cho dù bọn họ lục soát thế nào, kết quả đều công dã tràng.
Thế lực của mấy gia tộc bức bách, không thể nghi ngờ đã khiến những người khác rục rịch một lần nữa, không thể không xem rõ ngọn ngành.
Trừ phi, Lâm Phi đắc tội tất cả bọn họ.
…
Lâm Phi trầm mặt, nhưng trên thực tế đây chỉ là giả bộ, nếu người khác dưới sự bức bách này mà vẫn không nhúc nhích thì không khỏi quá không ra gì. Diễn kịch, có ai không biết! Lâm Phi cũng biết diễn.
“Trương công tử, lẽ nào ngươi cũng cho rằng Lâm mỗ lừa các ngươi? Muốn nuốt trọn cực phẩm Hắc Thiết thạch?” Lâm Phi nhìn chằm chằm Trương Càn nói.
Trương Càn cười nói: “Lâm Tam thiếu, ngươi nghĩ sai rồi, tại hạ cũng không phải nói là Lâm gia các ngươi độc chiếm, chúng ta chỉ đơn giản là muốn biết chân tướng của chuyện này, đây là cũng là nguyện vọng của mọi người.”
Cái mũ này cũng quá lớn rồi. Trương Càn không nói mình muốn kiểm tra, mà lại trực tiếp kéo tất cả mọi người vào.
Ý nói, ngươi muốn không đáp ứng cũng không được, nếu như đắc tội tất cả những người ở đây, Lâm gia các ngươi đừng mơ tưởng tiếp tục kinh doanh được ở đây.
“Lâm tam thiếu, chúng ta muốn kiểm tra hầm mỏ!”
“Chúng ta muốn kiểm tra hầm mỏ.”
“Không có cực phẩm Hắc Thiết thạch, chúng ta sẽ lập tức đi ngay.”
…
Rất nhiều người đứng đầu các thế lực đều lên tiếng.
Ngoài kiểm tra hầm mỏ, bọn họ chính là muốn kiểm tra xem ở đây có dấu vết từng xảy ra chiến đấu hay không.
Người của bọn họ biến mất vô tung vô ảnh, phải tìm ra hắc thủ phía sau, đáng nghi nhất không ai khác ngoài Lâm gia.
Nhưng mà nói đi nói lại, nếu như Lâm gia vô thanh vô tức tiêu diệt bọn họ, vậy cũng nhất định sẽ lưu lại vết tích, như vậy hầm mỏ là chỗ thích hợp nhất, bất kể là đánh lén, hay là phục kích đều cực kỳ thích hợp.
Hầm mỏ là nhất định phải đến rồi.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào Lâm Phi. Đối với những ánh mắt này, Lâm Phi một chút cũng không để ở trong lòng.
“Các ngươi thật sự kiểm tra hầm mỏ?” Lâm Phi ngữ khí kiên định.
Biểu hiện này rơi vào trong mắt mọi người, không làm họ bất ngờ một chút nào.
Bây giờ Lâm gia đang ở thế yếu, không đáp ứng cũng không được.
“Lâm tam thiếu, chỉ cần không có cực phẩm Hắc Thiết thạch, chúng ta sẽ lập tức xoay người rời đi!” Lý Nguyên đứng ra nói.
Trong lòng của hắn, trong hầm mỏ nhất định có chuyện, nhất là bên ngoài hầm mỏ còn có người canh phòng, lại thêm khẩu khí cự tuyệt của Lâm Phi, cũng không khó để đoán ra vấn đề trong đó.
Hầm mỏ của Lâm gia có chuyện.
Nếu như không phải e ngại vì vừa rồi Lâm Phi ra tay tàn nhẫn, bọn họ thật sự đã bất chấp xông vào xem rồi.
…
Lâm Phi hừ lạnh một tiếng: “Lý công tử, Trương công tử, các ngươi dù sao cũng là Tứ đại công tử, thử nói một chút xem, nếu như có thổ phỉ chạy tới nói muốn xem tình huống trong nhà của ngươi, ngươi có nguyện ý không?”
Hai người cũng không nghĩ tới, Lâm Phi sẽ sắc bén như vậy.
Trương Càn nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Lâm Phi chính là chờ một câu nói như vậy, cố ý trầm mặc một lúc, rồi mới lên tiếng: “Thật ra, cho các ngươi kiểm tra hầm mỏ cũng không phải là không thể, thế nhưng ta không muốn Lâm gia phải chịu oan uổng như vậy, cho nên ta muốn mấy vị công tử bỏ ra một chút coi như để bồi thường tổn thất tinh thần có được không?”
Trong lòng mọi người không khỏi cả kinh, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phi, Lâm gia tam thiếu rốt cuộc muốn làm cái gì đây.
Mấy người Lý Nguyên và Bắc Cung Vô Tình trong lòng lập tức cũng thấy hơi hồi hộp.
Một trăm vạn bạc cho tới bây giờ Lý Nguyên vẫn chưa quên, không nghĩ tới Lâm Phi lại đòi thế chấp đồ vật, không khỏi nhớ tới sự tình về bạc đó.
Đầu tiên bọn họ đã nghĩ tới đây là bẫy rập. Người khiến bọn họ ngã hôm đó, hầu như cả Quy Nguyên thành đều biết.
Lâm Phi nhắc lại việc này, bọn họ không khỏi để ý, liền cân nhắc trong đó liệu có bẫy rập hay không, đã từng mắc bẫy một lần, bọn họ cũng không dám ngu ngốc thêm lần nữa.
“Lâm Phi, ngươi thật to gan, ngươi cho rằng các ngươi còn có quyền đòi lợi ích hay sao?” Bắc Cung Vô Tình cười nhạt.
Lâm Phi nói: “Ta có quyền lợi này hay không, các ngươi có thể thử một lần, ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi ai dám xông vào, ta cũng không ngại lưu các ngươi ở lại đây đâu.”
Lâm Phi tin tưởng, bọn họ đều sẽ phải đáp ứng. Nghĩ vậy, hắn bước lên một bước.
Mà Lâm Tam, Triệu Dũng cũng không rõ tại sao Lâm Phi lại muốn làm như vậy.
“Ngươi muốn chúng ta thế chấp cái gì?” Lý Nguyên hỏi.
Hắn cân nhắc một phen nhưng vẫn không hiểu mục đích của Lâm Phi là gì.
Lâm Phi như chỉ chờ câu này: “Cực phẩm Hắc Thiết thạch sớm đã bị người đoạt đi mất. Các ngươi muốn xem rõ ngọn ngành cũng được thôi. Mỗi người lấy ra một trăm vạn bạc, ta có thể cho các ngươi đi vào xem rõ ngọn ngành. Nếu như sự thực chứng minh tất cả các ngươi đều sai, thật xin lỗi, đây coi như là phí bồi thường tinh thần của chúng ta!”
Mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh. Có người định nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới chuyện trước đó, bọn họ cũng không dám nói nữa, sợ trở thành kẻ xui xẻo tiếp theo.
Dù sao Lâm Phi hung tàn như thế nào, bọn họ đều thấy rõ.
“Lâm tam thiếu, ngươi cho chúng ta là kẻ ngốc sao, thế chấp một trăm vạn chỉ để vào nhìn trong hầm mỏ?” Lý Nguyên ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ.
Lâm Phi chỉ vào khu mỏ phía sau, giống như sớm đã đoán được sẽ như vậy: “Nếu như chứng minh tất cả mọi chuyện là do Lâm gia chúng ta làm, khu mỏ Hắc Thiết tùy ý các ngươi lấy đi, các ngươi hài lòng chưa?”
Khu mỏ Hắc Thiết!
Mọi người lại không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Giá trị của khu mỏ Hắc Thiết thế nào trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
Điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới là có phải Lâm Phi bị hỏng mất não rồi không. Mặc dù bọn họ vẫn chưa để lộ ra biến hóa gì, nhưng trong lòng đều đang suy nghĩ, khả năng thành công của việc này cao như thế nào. Nếu quả thực thu được khu mỏ này vào tay, tuyệt đối là một chuyện trọng đại.
Không ai không động tâm. Khu mỏ Hắc Thiết chính là một tòa tụ bảo bồn. Nhất là đây còn là một tòa mỏ Hắc Thiết đã từng xuất hiện cực phẩm Hắc Thiết thạch, nói không chừng vẫn có cơ hội xuất hiện một khối khác. Chuyện tốt như thế này đến tay, không ai nguyện ý buông tha.
…
Mặc kệ là Lâm Phi nói thật hay giả, bọn họ đã động lòng rồi.
Một tòa mỏ Hắc Thiết thạch, bọn họ không động tâm đó mới là chuyện lạ.
Lời này nếu là do người khác nói, bọn họ cũng chưa chắc đã tin. Nhưng vị tam thiếu gia Lâm Phi này mở miệng, bọn họ cũng không có gì phải lo lắng.
Lâm Phi vừa nói xong, Lâm Tam ở phía sau lại càng hoảng sợ, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
“Tam thiếu, chuyện này không được!” Lâm Tam thấp giọng nói.
“Lâm thúc, việc này ta đã nắm chắc rồi.” Lâm Phi đáp.
“Lâm tam thiếu có khí phách, vì mấy lời này của tam thiếu, một trăm vạn bạc chúng ta sẽ bỏ ra.” Người đầu tiên lên tiếng chính là Trương Càn.
Dùng một trăm vạn bạc để đổi lấy quyền khống chế mỏ Hắc Thiết, chỗ tốt trong này chỉ cần nghĩ một chút đã khiến người ta không ngừng động tâm.
Bọn họ chỉ cần xuống hầm mỏ, chứng minh được chút gì đó, liền có thể đoạt được khu mỏ vào tay. Còn như Lâm gia sẽ có biểu hiện gì, bọn họ cũng không có gì phải lo.
Miếng bánh lớn từ trên trời giáng xuống này, khiến bọn họ đều có cảm giác hạnh phúc đến sắp ngất đi được.
Lâm gia sao lại sinh ra một đứa phá gia chi tử thế này. Lâm gia đã định trước là phải suy sụp rồi, giờ còn mất đi khu mỏ này, tiếng nói của Lâm gia lại sẽ bị hạ thấp đi không ít, những khu mỏ khác cũng chưa chắc có thể giữ được nữa.