Đọc truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương – Chương 118: Một bố cục hoàn mỹ
Không ai có thể nghĩ tới ngày hôm nay sẽ xuất hiện một màn đáng sợ như vậy.
Khu vực khai thác mỏ của Lâm gia phát hiện thấy cực phẩm Hắc Thiết thạch. Những thế lực lớn nhỏ ở trấn Toái Thạch đều đã sắp xếp đại diện, mục tiêu vô cùng đơn giản, chính là điều tra xem tin tức này có đáng tin cậy hay không, mục đích khác chính là một khi tin tức kia là thật thì phải cướp đoạt Hắc Thiết thạch cực phẩm bằng mọi giá.
Hiện giờ những người tới trước đại khái cũng khoảng năm mươi, sáu mươi người.
Kết quả những kẻ này mới xuất hiện không bao lâu thì bọn họ đã tổn thất một lượng nhân thủ lớn.
Bên ngoài khu vực khai thác mỏ còn không quá mười người, trơ mắt nhìn quặng mỏ đổ sụp, bọn họ lập tức lâm vào trạng thái thất thần.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ cùng tụ hội lại với nhau, ai dám cả gan ra tay.
…
“Phù!”
Những người bên ngoài khu vực khai thác mỏ mất hồn mất vía nhìn quặng mỏ, một giây sau bỗng nhiên trừng mắt, máu tươi phun trào, đầu bị người dùng tên bắn thủng, cắm đầu ngã xuống đất, máu chảy lênh láng.
Vút, vút, vút.
Một lần nữa tên được bắn ra từ chỗ bí mật, lại tiếp tục có ba người chết ngã xuống mặt đất.
Những kẻ kia rốt cuộc kịp phản ứng, Lâm gia là đang muốn giết bọn họ.
“Chạy mau!”
“Về nói lại cho mọi người, Lâm gia muốn ra tay rồi.”
Lâm gia ra tay, nếu bọn họ còn không biết chuyện gì đang xảy đến thì bọn họ là một lũ ngốc rồi.
Chuyện cấp bách thứ nhất chính là chạy khỏi khu vực khai thác mỏ, bọn họ tin Lâm gia chắc chắn không có quả ngon để ăn, có ai ngờ được Lâm gia lại ra tay tàn độc dữ dội như vậy, chỉ một hơi đã tiêu diệt nhiều đệ tử tinh anh đến thế.
Giữa hiện trường căn bản không có cao thủ cương khí, mặc dù có là cao thủ cương khí thì khi gặp phải tình huống này cũng sẽ chạy đi nơi nào rồi.
Đáng tiếc, phản ứng của bọn họ quá chậm, đợi đến lúc ý thức được nguy hiểm thì đã sớm bị phong tỏa trong khu vực khai thác mỏ rồi.
Hắc Giáp vệ xuất hiện.
Bọn họ không có ý định phản kháng nữa.
Ai cũng biết sự lợi hại của Hắc Giáp vệ, bọn họ có liên thủ lại cũng không chắc đã là đối thủ của Hắc Giác vệ, hơn nữa người ta còn dùng cung, nỏ chuyên phá huyền khí hộ thân.
Hắc Giáp vệ cũng sẽ không lãng phí thời gian với bọn họ.
“Đừng giết chúng ta!”
“Chúng ta đầu hàng, chúng ta nhận thua!”
Khi đã nhận ra không thể chạy trốn được nữa, bọn họ lựa chọn đầu hàng.
Đáng tiếc, Lâm Phi sẽ không đồng ý, Hắc Giáp vệ cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội sống.
Một lát sau, những kẻ còn lại đều bị bắn chết nằm trên mặt đất.
Vì để đối phó với bọn họ, Lâm Phi đã điều động cung, nỏ chuyên phá huyền khí hộ thân, nếu đổi lại thành một loại cung tiễn khác thì cao thủ cương khí cũng không dám bạo lộ bản thân, trừ phi bọn họ nguyện ý bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
…
Tình huống hiện tại chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi.
Lâm Phi đã chuẩn bị tất cả rất cẩn thận từ trước, kết quả lại đơn giản hơn so với tưởng tượng.
“Lập tức xử lý thi thể!”
Lâm Phi vô cùng hài lòng với hành động lần này.
Bước đầu tiên đã làm hết sức hoàn mỹ.
“Thu được!”
Triệu Dũng lập tức chạy tới.
Lâm Tam trợn mắt há hốc mồm, rất lâu vẫn không thể định thần lại, quả thật không thể tin được Lâm Tam thiếu đã giết chết tất cả những đại diện của các thế lực ở Toái Thạch trấn rồi.
Đây chính là đại sự đấy, Lâm Tam cũng không dám mở miệng nữa.
Ban đầu hắn cho rằng Lâm Phi không hiểu gì cả, chuẩn bị quay về nhắc nhở, nhưng ai có thể nghĩ được rằng chỉ trong vài ngày mà Lâm Tam thiếu đã gây ra oanh động như vậy.
Lâm Tam nuốt nước bọt một cái, “Tin tức Hắc Thiết thạch cực phẩm là giả?”
Lâm Phi đi tới, cười nói, “Ta đã khi nào nói cho chúng biết khu vực khai thác mỏ của chúng ta khai thác ra cực phẩm Hắc Thiết thạch, những kẻ kia chẳng qua chỉ do tự mơ tưởng viển vông thôi, không ai ép buộc chúng cả!”
Lâm Tam hít sâu một hơi, “Nhưng ngươi biết làm vậy sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Lâm Phi giống như không nghe thấy bất cứ điều gì, “Hậu quả? Ta không nói, các ngươi không nói, ai biết bọn họ chết ở đây, ta còn muốn tra xem rốt cuộc là ai đã đoạt cực phẩm Hắc Thiết thạch đi rồi đây.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hiện giờ có một số việc cần Lâm Phi đi làm cũng như giải quyết hậu quả.
Giăng bẫy bọn họ chính là bước đầu tiên của Lâm Phi.
Bước thứ hai xé toạc thế cục hiện tại.
Lâm Tam đứng ngây người sau lưng Lâm Phi.
Toái Thạch trấn xảy ra đại sự rồi.
….
Trở lại khu vực khai thác mỏ.
Thi thể chồng chất một chỗ.
Triệu Dũng không biết nguyên nhân, trong mắt họ chỉ có mệnh lệnh.
Trong sự kiện lần này họ đều thể hiện vẻ tôn trọng, Lâm gia an phận đã lâu, một lần giết sạch hết những kẻ kia mới khiến bọn họ thở phào một cái được.
Lâm Tam thiếu để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.
“Tam thiếu, những thi thể này?”
Lâm Phi khoát tay nhìn về phía Triệu Dũng, “Đã xử lý gần hết chưa?”
Triệu Dũng gật đầu, “Xin thiếu gia hãy yên tâm, chúng ta làm việc chưa bao giờ để lại dấu vết gì cả!”
Lâm Phi vô cùng hài lòng, lấy từ trong túi áo ra một phù văn, sau khi xé rách liền quăng lên thi thể, những thi thể kia lập tức bị đóng băng, tiếp đó lại ném một hỏa phù xuống, trong khoảnh khắc những thi thể khiến người khác không thể xử lý được đã biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Thiếu gia chẳng lẽ còn là một Phù Sư?
Xem ra có vẻ là một Phù Sư cấp ba rồi.
Điều này….
Địa vị của Phù Sư cao quý, dù ở thành Quy Nguyên, Phù Sư vẫn vô cùng được người khác tôn trọng, nhất là những Phù Sư cấp hai, cấp ba.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Tam thiếu gia vốn đã là cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên, còn là một Phù Sư, quả thật nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Một khi đã trở thành Phù Sư thì sau lưng sẽ có Công hội Phù Văn làm chỗ dựa.
Lần này cuối cùng bọn họ đã hiểu được tại sao thiếu gia phải xuất thủ rồi.
Người ta có bản lĩnh này.
…
“Kể từ hôm nay, chúng ta hạ trại tại đây, ra vẻ đề phòng, mọi người hiểu chưa.”
“Đã hiểu!”
Sau khi đã xử lý xong thi thể, Lâm Phi xoay người tuyên bố một tin tức khác.
Mọi người bắt đầu bận rộn.
Lâm Phi đi tới trước con đường hầm đã bị nổ bạo, khóe miệng nở nụ cười bâng quơ.
Lâm Phi không hề đau lòng với những gì mình làm, lựa chọn ra tay từ phương diện này cũng đã suy tính kĩ càng con đường phải đi rồi.
“Thiếu gia, đường hầm này?”
Lâm Tam vô cùng lo lắng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tam tin rằng chuyện này sẽ không thể giấu được, sớm muộn gì bọn họ cũng biết, nhất là đường hầm bị bạo nổ này, người sáng suốt chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.
Lâm Phi cười hả hê nói, “Lâm thúc, ngươi quên thân phận của ta là gì rồi sao?”
“Nhưng đường hầm này?”
Lâm Phi mỉm cười, lấy từ trên người ra một tờ phù văn nữa, quăng xuống con đường hầm bị sụp, ánh sáng trắng lóe lên, một màn thần kỳ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Con đường hầm sụp đổ trước đó chẳng hiểu sao lại khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhìn không ra bất cứ điểm thiếu hụt nào.
Đương nhiên nói khôi phục có phần khoa trương một chút, trên thực tế là những tảng đá vụn không ngừng chồng lên nhau hình thành một con đường mới tinh, một tòa thạch bích xuất hiện.
Cửa ra vào quặng mỏ khôi phục thành thạch bích, nếu không phải bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tình hình thì chắc chắn sẽ không thể nghĩ rằng đây là một vách núi.
Nhưng tất cả những điều này đều đã xảy ra trước mắt khiến bọn họ không thể tin được tất cả những điều này là sự thật.
Những nơi khi khôi phục lại bình thường sẽ không nhìn ra chút sơ hở nào, hợp làm một với cảnh vật xung quanh, có ai mà ngờ được trong vách núi có càn khôn.
“Thiếu gia, cái này….”
Lâm Tam xem như đã từng trải, nhưng một màn trước mắt này vẫn khiến hắn sợ hãi.
Lâm Phi không thèm để ý tới, nhưng nội tâm khiếp sợ hơn so với bất kỳ người nào.
Đây là phù văn phụ trợ cho phù văn.
Cả thành Quy Nguyên, Lâm Phi tin rằng sẽ không có bao nhiêu người có thể làm ra điều này, càng không thể nghĩ tới phương diện này.
Phù văn trợ giúp có nhiều loại hình khác nhau, ngày càng có nhiều loại phù văn không được công khai hóa nữa, phù văn trợ giúp nhìn như không có tác dụng gì, nhưng hiệu quả sử dụng lại không kém với phù văn công kích.
Trước mắt, thứ mà Lâm Phi thi triển là Trùng Hợp phù.