Đọc truyện Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người – Chương 7: Một người ngu ngốc
An Nhược đẩy cửa chống trộm ra còn chưa kịp mở đèn phòng khách thì đã nghe thấy tiếng khóc trầm thấp khàn khàn từ trong phòng nhỏ bên trái truyền ra.
Căn nhà trọ này là do An Nhược và Phan Mộng Lệ góp tiền vào thuê, sau khi cô và Phan Mộng Lệ tốt nghiệp đại học thì cùng được một công ty nước ngoài tuyển dụng, hai cô cũng là bạn cùng phòng của nhau thời đại học, thuê chung một là trọ là cách tiết kiệm tiền tốt nhất.
Phan Mộng Lệ là một người hoạt bát lạc quan, nhưng cứ chuyện gì liên quan tới Lý Thành Minh là y như rằng cô ấy sẽ không còn tỉnh táo nữa. Từ một Phan Mộng Lệ thông minh sắc xảo nay lại biến thành một Phan Mộng Lệ ngu ngốc.
An Nhược đóng lại cánh cửa chống trộm, bàn tay lần mò trên tường tìm kiếm công tắc điện, cạch một tiếng, phòng khách tối đen bỗng chốc sáng choang.
An Nhược phiền não vò vò mái tóc rối bời, sau đó men theo tiếng khóc đi tới gian phòng nhỏ bên trái.
Cửa phòng không khóa, ánh sáng trong phòng khách chiếu vào căn phòng nhỏ hẹp, một vài tia sáng len lỏi chiếu lên thân thể đang co rúc bên cạnh tủ quần áo của Phan Mộng Lệ.
An Nhược thở dài, hôm nay Phan Mộng Lệ mang vẻ mặt kinh hoàng rời khỏi công ty, chắc chắn là vì Lý Thành Minh, bây giờ lại khóc đến thương tâm như thế này thì chắc chắn tên khốn kia lại làm ra những chuyện thất đức gì đó rồi.
Bộ dáng Phan Mộng Lệ rất thanh tú, mặc dù mới vào công ty chưa đầy một năm, nhưng dựa vào sự thông minh và không ngại vất vả nên rất được trưởng bộ phận coi trọng. Người như vậy tại sao cứ nhất thiết phải đi theo Lý Thành Minh.
An Nhược bước nhanh tới trước người Phan Mộng Lệ, đêm nay nhất định cô phải kéo bằng được con bé này quay lại chính đạo.
An Nhược cúi đầu nhìn Phan Mộng Lệ, không lên tiếng cũng không an ủi, chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô ấy.
Phan Mộng Lệ ngồi dưới đất, đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy hai chân, cả khuôn mặt vùi vào trong đầu gối khóc nức nở.
Tiếng khóc khàn khàn ngắt quãng vang vọng khắp căn phòng, Phan Mộng Lệ biết An Nhược đã về, thấy cô khóc như này chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng.
Nhưng Phan Mộng Lệ làm sao nghĩ được nhiều đến thế. Hôm nay cô chịu sự đả kích thực sự quá lớn, giờ phút này, trái tim của cô như đang bị ai đó bóp chặt từ từ từ từ rỉ máu.
Phan Mộng Lệ thút tha thút thít khóc đến nỗi cổ họng càng ngày càng khàn, giọng càng ngày càng lạc, đến cuối cùng lại thành khóc không ra tiếng.
An Nhược dậm chân một cái, cúi người ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bả vai của Phan Mộng Lệ, lấy hết sức bình sinh mà đem Phan Mộng Lệ lắc trái lắc phải.
Phía sau lưng bởi vì An Nhược lắc mạnh quá mà đập vào tường đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu vẫn còn biết đau sao! Lý Thành Minh, thằng khốn kiếp, hắn lại đánh cậu sao?” An Nhược buông đôi bàn tay đang nắm vai Phan Mộng Lệ ra ngồi phịch xuống dưới đất, đôi tay hung hăng vò mái tóc rối, vô cùng tức giận mở miệng.
Phan Mộng Lệ vừa nghe thấy ba chữ Lý Thành Minh này, trong cổ họng dần dần lại có tiếng khóc.
An Nhược nhướng mày, hung hăng nói với Phan Mộng Lệ: “Cứ dính tới chuyện của Lý Thành Minh là cậu chỉ biết có khó khóc khóc và khóc thôi. Khóc thì có tác dụng quái gì chứ? Cậu vì Lý Thành Minh mà mỗi ngày sau khi tan sở lại phải chạy đến Thịnh Tinh làm việc. Mặc kệ Lý Thành Minh đối xử với cậu như thế nào, cậu đều nhắm mắt làm ngơ, cậu đúng là đồ hèn nhát!”
Hai chữ hèn nhát như một chiếc châm độc đâm vào lòng Phan Mộng Lệ, cô đưa tay níu chặt lấy ngực của mình. Rất lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn An Nhược.
“Năm năm, tớ đã hèn nhát năm năm. Hôm nay nghe thấy tin Lý Thành Minh đang ở bệnh viện, tớ vô cùng hoảng loạn. Ai biết, khi tớ chạy tới đó. Ha ha, thật nực cười, hắn cự nhiên lại cùng với người đàn bà khác đến khám thai. An Nhược, An Nhược. . . . . .”
Phan Mộng Lệ vô lực kêu tên An Nhược, đầu rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn phờ phạc.
An Nhược giận tái mặt, Lý Thành Minh bắt cá hai tay! Tên đàn ông rẻ rách!
An Nhược không nói gì, Phan Mộng Lệ tiếp tục thì thào tự nói.
“Lúc đầu tớ vẫn cho rằng hắn đưa đồng nghiệp của hắn đi khám thai. Tớ ngốc ngếch tiến lên hỏi hắn sao lại thế này, về sau tớ mới biết cái thay ba tháng trong bụng người đàn bà kia chính là của Lý Thành Minh. Vì sao, An Nhược, cậu nói đi, vì sao hắn lại đối xử với tớ như vậy?”
Phan Mộng Lệ si ngốc nở nụ cười.
An Nhược mím chặt cánh môi, nhìn bộ dáng thương tâm đến nát từng khúc ruột này của Phan Mộng Lệ khiến cho An Nhược hận không thể dóc từng miếng thịt của Lý Thành Minh. An Nhược còn chưa kịp nói gì, Phan Mộng Lệ đã đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Âm thanh nôn mửa không ngừng truyền vào tai An Nhược, mắt An nhược trong phút chốc trừng lớn. Loại cảnh tượng này, An Nhược đã nhìn thấy trong phim truyền hình cả trăm lần rồi.
Phan Mộng Lệ mang thai!
Một lúc sau tiếng nôn mửa mới dừng lại, An Nhược bình tĩnh đi đến mở cửa phòng vệ sinh ra, cả người dựa trên vách tường.
“Phan Mộng Lệ, mấy tháng rồi? Cậu không nói cho Lý Thành Minh biết có đúng không?”
“Hai tháng.” Phan Mộng Lệ nói nhỏ , mái tóc hỗn độn rối bời, khuôn mặt nhàn nhụa nước mắt.
An Nhược không nói một tiếng nào trực tiếp cầm túi xách đi về phía cửa nhà.
Phan Mộng Lệ vội vàng tóm chặt lấy An Nhược.”Cậu muốn làm gì? Cậu không cần phải đi tìm hắn ta!”
An Nhược cười khẽ một tiếng, “Phan Mộng Lệ, cậu đừng tiếp tục làm con rùa rụt cổ nữa. Cậu mang thai hai tháng, người đàn bà kia mang thai ba tháng, một tháng sau khi Lý Thành Minh lăn lộn với người đàn bà khác đã ngay lập tức lên giường với cậu. Chuyện này không thể cứ để yên như vậy được, tớ nhất định phải lột da tên khốn nạn này!”
Sau khi An Nhược nói xong, hai tay dùng lực đẩy Phan Mộng Lệ ra, Phan Mộng Lệ vì vừa mới khóc lớn một hồi, hơn nữa cả tinh thần và thể xác của cô ấy đều đang rất mệt mỏi nên trên người chẳng còn chút khí lực nào nữa.
An Nhược đẩy rất mạnh, Phan Mộng Lệ không thể ngăn cản nổi cô.
Phan Mộng Lệ gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, không thèm để ý đến bộ dạng bây giờ của chính mình cầm theo túi xách đuổi theo An Nhược xuống lầu.
Cha của người đàn bà kia là thư kí của thị trưởng thành phố A, nếu bây giờ An Nhược mà đối đầu với Lý Thành Minh thì chắc chắn sẽ chẳng nhận được chuyện gì tốt đẹp.
Lý Thành Minh chỉ là một bảo vệ quèn ở tòa thị chính thành phố A mà thôi, chắc chắn là hắn dựa vào bộ mặt của hắn để quyến rũ con gái của thư kí thị trưởng.
An Nhược biết Phan Mộng Lệ đuổi theo là để ngăn cản cô, cho nên tốc độ chạy không ngừng tăng lên.
Vừa ra tới đầu ngõ, vừa vặn nhìn thấy một chiếc taxi, An Nhược trực tiếp dơ tay ngăn chiếc xe đó lại.
An Nhược nhanh chóng ngồi vào xe, vừa đóng cửa xe vừa nói “Bác tài, đến tòa Thị Chính.”
Lý Thành Minh là bảo vệ của tòa Thị Chính, mấy hôm trước Phan Mộng Lệ đã từng nói cho cô biết cuối tuần nào hắn cũng phải trực đêm.
Lái xe hồ nghi liếc nhìn An Nhược một cái, hiện tại đã hơn 10 rưỡi rồi, cô gái này nửa đêm nửa hôm tới tòa Thị Chính để làm gì?
Bởi vì thời gian quá gấp nên An Nhược chưa kịp thay đồng phục làm việc ở Thịnh Tinh ra. Giờ phút này làn váy tung bay bao bọc lấy bờ mông căng tròn vểnh cao của cô, một đôi chân dài trắng nõn dẫm trên đôi giày cao gót mảnh khảnh màu đen.
Lái xe vừa nhìn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn đây là tình nhân của một vị lãnh đạo nào đó trong tòa Thị Chính. Đầu năm nay a, tình nhân cũng dám trực tiếp chạy đến tòa Thị Chính rồi.
An Nhược quay đầu nhìn thấy Phan Mộng Lệ chạy càng ngày càng gần chiếc xe lập tứ vỗ vào lưng ghế.
“Bác tài, bác nhanh lên một chút có được không, cháu đang có việc gấp.”
Lái xe khinh thường liếc nhìn An Nhược một cái, lúc xe bắt đầu chuyển bánh cố ý khiến cho tốc độ trở nên nhanh hơn. Đầu An Nhược thiếu chút nữa đã đập vào cửa kính xe.