Đọc truyện Vô Địch Hoán Linh – Chương 51: Đầu Tư Lớn Nhất
Diệp Kiến Hạo khó tin nhìn hắn, ánh mắt cổ quái, giống như đang nhìn một con quái thú thời thượng cổ.
Nếu như y nhớ không lầm, lần trước Nhung Khải Hoàn duy nhất một lần cầm đi 100 trương Không Bạch phù lục… Đây không phải một, cũng không phải mười, mà là tròn 100 trương.
Tuy nói phải hoàn thành trong tám ngày, nhưng Nhung Khải Hoàn đã hôn mê tròn năm ngày.
Mặc dù y không phải là Linh Giả, nhưng đối với Linh Sĩ cũng không lạ lẫm gì.
Chế luyện phù lục tương đối khó khăn, đặc biệt là thời điểm phong ấn, chỉ cần không cẩn thận một chút, linh thể sẽ ngay tại chỗ bạo liệt biến mất.
Cho nên, cho dù là Tụ Linh Sĩ có thiên phú, cũng phải ở thời điểm Linh Sĩ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ mới bắt đầu học chế luyện phù lục Linh Thể Đấu Sĩ.
Hơn nữa, tốc độ bọn họ chế luyện tương đương với tốc độ con rùa.
Một Linh Sĩ hậu kỳ trong một ngày có thể chế tạo ra hai, ba trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ nhất giai trung phẩm hoặc thượng phẩm cũng đã là thành tích tương đối khá rồi.
Y sở dĩ kính trọng Nhung Khải Hoàn vài phần, không tiếc một mình bỏ tiền mua hai đan dược cấp ba để tặng, cũng là bởi vì y nhìn trúng loại thành tựu nghịch thiên khi chế luyện phù lục của Nhung Khải Hoàn.
Một Linh Sĩ sơ kỳ có thể chế luyện phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất. Thiên tài như vậy, cho dù tiêu phí lớn hơn nữa để kết giao cũng là đáng.
Thế nhưng, giờ phút này sau khi y nghe được Nhung Khải Hoàn nói, liền lâm vào một loại trạng thái gần như ngốc trệ.
Tiểu huynh đệ này tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba ngày thời gian để chế luyện phù lục. Chẳng lẽ trong ba ngày ngắn ngủi, y đã làm ra gần trăm trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ sao?
Nhấp thoáng bờ môi, Diệp Kiến Hạo đem rung động trong nội tâm cưỡng ép xuống.
Y vươn một tay, chậm rãi mở rương hòm ra.
Lập tức, mắt của y không khống chế được run rẩy vài cái.
Ngay khi rương hòm được mở ra, một cổ khí tức cường đại liền đập vào mặt. Đây là một cổ khí tức lăng lệ ác liệt, cường đại đến ngay cả y cũng cảm thấy kinh hãi.
Y lập tức biết rõ, phù lục trong rương này không còn chỗ trống rồi.
Lần lượt lấy ra từng phù lục, y cẩn thận từng li từng tí xem xét. Một lúc sau, y thở dài một tiếng, nhìn Nhung Khải Hoàn, hỏi:
– Huynh đệ, ngươi. . . làm thế nào mà chế ra được?
Nhung Khải Hoàn nháy mắt, nói:
– Rất đơn giản, trước sử dụng Tụ Linh Thuật đem linh thể triệu hoán ra, sau đó sử dụng Phong Ấn Thuật kích phát năng lượng bên trên phù lục, đem linh thể quấn quanh, cuối cùng phong ấn vào.
Hắn dừng lại một chút, tự đáy lòng nói:
– Nếu như Diệp đại ca muốn học, tiểu đệ có thể dạy cho huynh.
Diệp Kiến Hạo liếc mắt, dở khóc dở cười nói:
– Huynh đệ thật biết nói đùa. Diệp mỗ cũng không phải là Linh Giả, làm sao có thể chế luyện phù lục.
Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, nói:
– Đúng vậy, là đệ sơ sót.
Diệp Kiến Hạo nuốt nước miếng, nói:
– Huynh đệ, đại ca không phải hỏi thăm quá trình chế luyện, mà là hỏi ngươi như thế nào chỉ trong ba ngày, đã chế luyện trăm cái phù lục.
Nhung Khải Hoàn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, hồ nghi nói:
– Rất đơn giản, chỉ cần dụng tâm để làm, đừng ham chơi là được rồi.
– Ah, dụng tâm chế luyện, đừng ham chơi. . . Là được rồi.
Diệp Kiến Hạo thì thào lập lại một lần, ngay cả thanh âm của y cũng có chút đắng chát.
Trong lòng của y điên cuồng hét lên: Nói láo!
Chỉ cần dụng tâm là có thể trong ba ngày chế tạo ra hơn chín mươi trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất sao?
Cuối cùng là Linh Sĩ, hay là Linh Sư?
Trên thực tế, nếu như y không phải biết rõ chi tiết lời nói của Nhung Khải Hoàn, thật là còn có chút hoài nghi, tiểu gia hỏa này có phải là một vị Linh Sư cải trang hay không.
Nhung Khải Hoàn cười hắc hắc, nói:
– Diệp đại ca, người xem xem chất lượng của những phù lục này như thế nào?
Diệp Kiến Hạo như trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói:
– Đều là thượng giai phù lục. À, huynh đệ chờ chút, lão ca bảo người chuẩn bị linh tệ cho ngươi.
Ánh mắt của y quét qua rương hòm, nói:
– Nơi này là chín mươi sáu cái phù lục. . .
Nói đến đây, khuôn mặt của y vẫn nhịn không được co quắp một phát.
Chín mươi sáu phù lục, so với lần trước chỉ có bốn tờ.
Một trăm phù lục không có một cái phế phẩm nào.
Giờ này khắc này, y đối với quyết định sáng suốt của mình thật là vui mừng. Thiên tài chế luyện phù lục như vậy, cho dù táng gia bại sản cũng đáng được y toàn lực tương giao.
Ho nhẹ một tiếng, y nói:
– Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm linh tệ.
Nhung Khải Hoàn mí mắt run rẩy vài cái, trong nội tâm kìm nén không được niềm vui bất ngờ.
Bốn ngàn tám trăm linh tệ….
Đây là con số khổng lồ như thế nào? Trước khi bước vào Càn Cống Thành, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng lúc này đây, ở Càn Cống Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thoáng thu lại tinh thần, Nhung Khải Hoàn nói:
– Diệp đại ca, tiểu đệ chỉ cần tám trăm linh tệ là đủ rồi.
Diệp Kiến Hạo liền giật mình, kinh ngạc hỏi:
– Vì sao?
Nhung Khải Hoàn trì hoãn âm thanh nói:
– Bởi vì còn dư lại bốn ngàn linh tệ, đệ muốn đổi thành Không Bạch phù lục.
Híz-khà-zzz. . .
Ngay cả với lòng dạ to lớn như Diệp Kiến Hạo, sau khi nghe được những lời này, cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Bốn ngàn cái phù lục? Đây là con số giao dịch nghe rợn người đến cỡ nào.
Đương nhiên, với tư cách chấp sự Đông Hoa Phẩm Bảo Đường, cho dù nhiều Không Bạch phù lục đi chăng nữa, y cũng đã giao dịch qua. Nhưng những đối tượng giao dịch kia đều là gia tộc cự phách hoặc tông môn khổng lồ.
Bốn ngàn phù lục đối với dạng thế lực này mà nói, kỳ thật không khó tiêu hóa.
Nhưng nếu để ột người chế luyện bốn ngàn Không Bạch phù lục. . .
Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ khiến người có một loại cảm giác không rét mà run.
Diệp Kiến Hạo do dự một chút, trầm giọng nói:
– Huynh đệ, không phải đại ca không chịu cùng ngươi giao dịch, mà là. . . số lượng này, ngươi sẽ không suy nghĩ thêm một chút sao?
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:
– Đa tạ hảo ý của đại ca, tiểu đệ đã quyết định.
Diệp Kiến Hạo suy nghĩ, đột nhiên nói:
– Huynh đệ, bốn ngàn phù lục là rất nhiều, ngươi mang theo cũng bất tiện. Không bằng lão ca hướng lên trên, ở Nhung gia mở một chi nhánh, dành riêng cho ngươi cống hiến sức lực, như thế nào?
Y tương đối tin tưởng, nếu như đem một vị thiên tài phù lục của Nhung gia bẩm báo lên trên, như vậy thượng cấp nhất định sẽ đồng ý.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, liên tục khoát tay, nói:
– Đại ca, tiểu đệ bây giờ còn không muốn cho quá nhiều người biết việc này, xin huynh tha thứ.
Trong mắt Diệp Kiến Hạo hiện lên một tia thất vọng, nhưng y tuyệt đối sẽ không bởi vì điều này mà trở mặt với Nhung Khải Hoàn.
– Tốt, hết thảy liền theo huynh đệ.
Y đứng lên, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ như đang suy tư vấn đề gì. Sau một lát, y cắn răng một cái, nói:
– Huynh đệ chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Nhung Khải Hoàn gật đầu mỉm cười. Bốn ngàn phù lục được coi là một lượng hàng lớn. Y tự mình tiến hành cũng là phải.
Sau một phút, Diệp Kiến Hạo chậm rãi bước đến, ngồi xuống trước mặt Nhung Khải Hoàn, mỉm cười lấy ra một giới chỉ, nói:
– Huynh đệ, đồ vật lão ca đã vì ngươi mà chuẩn bị xong. Ngươi kiểm tra lại một chút.
Nhung Khải Hoàn sửng sốt cả nửa ngày, ánh mắt đảo qua mặt nhẫn, vẻ mặt hồ nghi.
Diệp Kiến Hạo cũng khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi:
– Ngươi không biết vật này là gì sao?
– Không biết.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, thành thật nói.
Diệp Kiến Hạo kinh ngạc nói:
– Huynh đệ, sư trưởng trong gia tộc ngươi là vị nào? Ngay cả cái này cũng không nói cho ngươi biết sao?
Nhung Khải Hoàn đỏ mặt, nói:
– Diệp đại ca, Nhung gia không có Tụ Linh Đường, cho nên tiểu đệ học ở Chú Thuật Đường.
Vẻ mặt Diệp Kiến Hạo không thể tưởng tượng nổi, nổi lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt.
Một vị thiên tài phù lục như vậy, vậy mà trong gia tộc không có sư phụ chỉ đạo chuyên môn? Chẳng lẽ bên trong Nhung gia đều là một đám mắt bị mù sao?
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi lập tức bị y vứt bỏ.
Nhung gia tốt xấu gì cũng được coi là một tiểu gia tộc. Nếu như cao tầng đều là một đám người vụng về như vậy, vậy thì Nhung gia sớm đã bị địch nhân diệt vong rồi.
Mặc dù không rõ những người kia vì sao như vậy, nhưng khẳng định có điều mà y không biết. Hơn nữa cũng không tiện lẫn vào.
Con ngươi đảo một vòng, Diệp Kiến Hạo đột nhiên nói:
– Huynh đệ, ngươi có hứng thú gia nhập Đông Hoa Phẩm Bảo Đường không?
Y nghiêm nghị nói:
– Ta có thể cam đoan tìm cho ngươi một vị vi sư Tụ Linh Giả cấp Tiên Thiên.
Nhung Khải Hoàn trong nội tâm rung động, nhưng sau một lát, hắn vẫn lắc đầu nói:
– Đa tạ hảo ý của Diệp đại ca, nhưng hiện tại ta chưa muốn rời nhà.
Ở Nhung gia, dù sao còn có cha mẹ của hắn, một vị đại ca không tiếc sinh mệnh của mình, còn những tộc lão mà hắn coi trọng.
Hắn cũng không nguyện ý rời gia tộc một cách không có nguyên nhân, tíến vào một nơi hoàn toàn xa lạ, bái một người xa lạ làm môn hạ.
Diệp Kiến Hạo than nhẹ một tiếng, nói:
– Được rồi, việc này sau này hãy nói.
Y tự tay điểm một cái trên giới chỉ, nói:
– Đây là một không gian giới chỉ, bên trong có một không gian lập phương di động. Bốn ngàn phù lục và tám trăm linh tệ đều ở bên trong.
– Không gian giới chỉ?
Nhung Khải Hoàn sửng sốt một chút. Mặc dù hắn chưa từng nghe nói qua vật này, nhưng danh như ý nghĩa, mơ hồ đoán được công năng của nó.
Diệp Kiến Hạo cười hắc hắc, nói:
– Ngươi cầm lấy giới chỉ, sử dụng linh lực hoặc chân khí dung nhập vào trong đó thí nghiệm một chút đi.
Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, cầm giới chỉ lên, đem một tia chân khí dung nhập vào.
Lập tức, đôi mắt của hắn liền phát sáng lên.
Ngay khi chân khí tiến vào, hắn liền cảm ứng được một không gian quỷ dị mà thần bí tồn tại.
Trong không gian này quả nhiên có bốn mươi rương hòm và tám túi linh tệ.
Lập tức, tim Nhung Khải Hoàn bắt đầu kịch liệt chuyển động.
Ánh mắt của hắn ngắm nhìn giới chỉ, nửa ngày sau, hắn để xuống, nói:
– Diệp đại ca, vật ấy giá trị bao nhiêu?
Diệp Kiến Hạo cười, nói:
– Đây là quà tặng đại ca tặng cho ngươi, ngươi cầm lấy đi.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:
– Không được, huynh cho ta đã nhiều lắm rồi, ta không thể nhận tiếp.
Diệp Kiến Hạo sắc mặt cau lại, nói:
– Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, phần lễ này không nhận cũng phải nhận.
Y vung tay lên, nói:
– Nếu như ngươi không nhận, vậy cũng được. Ngày sau gặp nhau, hai ta coi như không quen biết.
Nhung Khải Hoàn vẻ mặt đau khổ, nói:
– Diệp đại ca, như vậy sao được?
Nếu là mấy ngày trước, Nhung Khải Hoàn tự nhiên sẽ không để ý. Nhưng sau khi Diệp Kiến Hạo cứu mạng đại ca, tình huống liền hoàn toàn bất đồng.
Phần ân tình này, như thế nào có thể tùy ý cắt đứt.
Diệp Kiến Hạo cười ha ha, nói:
– Huynh đệ, nam tử hán đại trượng phu, đừng như đàn bà nữa. Nhận hay không nhận, ngươi hãy cho câu trả lời.
Hít sâu một hơi, Nhung Khải Hoàn nhận lấy giới chỉ, cảm kích nói:
– Đa tạ Diệp đại ca.