Vô Địch Hoán Linh

Chương 40: Đông Hoa Phẩm Bảo Đường


Đọc truyện Vô Địch Hoán Linh – Chương 40: Đông Hoa Phẩm Bảo Đường


Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Nhung Kiệt Lâm ngập ngừng hỏi:
– Con bỏ cuộc?
– Dạ, con bỏ cuộc.
Nhung Khải Hoàn thành thật đáp:
– Đợi sau này thực lực con tăng lên rồi lại đi xem cũng không muộn.
Kỳ thực, tất cả sách có liên quan đến ngũ hành trên giá sách hắn đều đã xem qua hết rồi, nên dù Nhung Kiệt Lâm không tìm hắn hỏi, hắn cũng quyết định mai không tới nữa.
Bây giờ lão nhân gia đã cho nấc thang để xuống, đương nhiên là hắn dùng ngay.
Nhung Kiệt Lâm gật đầu, nói:
– Khải Hoàn, con nói đúng. Tu luyện giả cấp Sĩ Giai như chúng ta, nền móng mới là cái quan trọng. Trụ cột cơ sở càng thâm hậu, thành tựu sau này càng cao.
Lão dừng lại một chút rồi nói với giọng đầy sâu xa:
– Lão phu biết con rất muốn chứng tỏ bản thân. Nhưng con phải nhớ kỹ, đi theo chất lượng mới là đạo lý đúng đắn nhất đối với con đường tu luyện của chúng ta.
Nhung Khải Hoàn gật đầu liên tục, hắn đương nhiên hiểu ý tốt của gia gia.
Đối với người bình thường, mấy lời dạy này của Nhung Kiệt Lâm có thể gọi là lời vàng ngọc. nhưng đối với Nhung Khải Hoàn, thì chúng chẳng có hiệu quả gì.
Vì bây giờ hắn không còn là một người đang tu luyện căn bản nữa. Hắn đã có được lục đại linh thể, bất kể là tu chân khí võ đạo hay tu linh lực ngũ hành đều chẳng khó khăn gì với hắn.
Nhưng điều này trừ bản thân hắn ra thì không một ai có thể biết được.
Nhung Kiệt Lâm nói chuyện với cháu rồi an tâm rời đi.
Nhung Khải Hoàn nghỉ ngơi một ngày, đến ngày thứ hai, lúc đầu óc sảng khoái thoải mái mới lấy ba tấm phù ra.
Đây là đồ mà tộc lão Nhung Kiệt Hiên tặng cho hắn, nhưng mấy hôm nay hắn vì linh thể Chú linh sĩ mà chạy khắp nơi, mất bao công sức, nên chuyện phong ấn linh thể đấu sĩ chưa làm được.
Hôm nay, hắn giải quyết xong chuyện đó rồi, nên có thời gian rảnh rỗi xử lý ba cái phù lục này.

Bên trong não vực, một phần ba năng lượng viên cầu bùng phát, tạo ra một linh thể hình người hiện ngay trước mặt hắn.
Nhung Khải Hoàn cầm lấy một tấm phù lục, truyền một tia năng lượng vào trong. Hình như chúng có khả năng phối hợp với nhau, nên tấm phù lục lập tức tỏa hào quang, hút linh thể đấu sĩ vào.
Hơn nữa, ngay khi linh thể đấu sĩ bị hấp thu vào trong phù lục, thì năng lượng Nhung Khải Hoàn truyền vào phù lục lại thuận lợi truyền ngược trở về.
Nhung Khải Hoàng cười đắc ý, hắn không chút do dự làm tương tự với tấm phù lục thứ hai, thứ ba. Chỉ trong chốc lát, ba tấm phù lục linh thể đấu sĩ đã chế xong.
Xoay tròn mắt hai vòng, Nhung Khải Hoàn cất phù lục đi, để lại một lá thư lại, rồi rời khỏi nhà.
Sang ngày thứ hai, người nô bộc phụ trách quét dọn phòng hắn mới phát hiện ra lá thư, lập tức đem đi nộp.
Nhung Kiệt Lâm xem thư xong, không khỏi dở khóc dở cười.
Trong thư, Nhung Khải Hoàn viết rất đơn giản, nói muốn một mình ra ngoài một thời gian ngắn, nhiều thì một tháng, ít thì nửa tháng sẽ trở về.
Nhung Dực Dương xem thư xong, dậm chân mắng:
– Thằng nghịch tử, dám bỏ nhà trốn đi, thực làm ta tức chết!
Nhung Dực Ưng cười ha hả:
– Tam đệ, đừng có nóng. Ha ha, thằng nhóc này quả là to gan, không sợ trời không sợ đất, rất có phong phạm năm đó của cha nó a!
Nhung Dực Hà cũng bật cười:
– Nhưng mà có tiền đồ hơn cha hắn năm đó.
Nhung Dực Dương vẻ mặt xấu hổ, lắc đầu:
– Đại ca, nhị ca, hai người còn nói giúp cho nó!
Đương nhiên hắn hiểu, hai vị huynh trưởng nói đùa như vậy là để trấn an hắn. Nhưng mà Nhung Khải Hoàn là con trai hắn, nghĩ tới trước giờ thằng bé chưa bao giờ rời nhà một mình đi đâu, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
– Hừ.
Nhung Kiệt Lâm khẽ hừ một tiếng, đặt thư lên bàn, nói:
– Lão tam, bình tĩnh đi, đừng nóng.

– Dạ, phụ thân.
Nhung Dực Dương do dự một chút, rồi ngoan ngoãn nghe theo.
Nếu là hai mươi năm trước, lúc tính tình còn chưa biết trời cao đất rộng, hắn sẽ có dũng khí làm trái lời phụ thân. Nhưng mấy năm nay cuộc sống đã mài dũa hắn, hắn đã lựa chọn trở về nhà, hơn nữa phụ thân lại quá cường thế, nên hắn không dám quá phận chống đối nữa.
Nhung Kiệt Lâm liếc ba anh em:
– Khải Hoàn một mình ra ngoài hành tẩu tuy có hơi sớm một chút, nhưng nó cũng không phải người bình thường, chưa chắc đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Mặt Nhung Dực Dương giật giật:
– Phụ thân, nó vừa mới tròn mười lăm tuổi.
Nhung Kiệt Lâm phẩy tay:
– Tuy nó còn trẻ, nhưng nó là linh vũ song tu, không những triệu hoán được ít nhất ba linh thể đấu sĩ, còn có được tâm của võ giả, có thể gặp may tránh xấu. Hà hà, muốn lấy tính mạng của nó không phải dễ đâu.
Ai cũng hơi giật mình, nhớ tới biểu hiện trên lôi đài của Nhung Khải Hoàn.
Trận chiến kinh diễm đó đã để lại ọi người một ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nên nhớ tới thực lực mà Nhung Khải Hoàn đã bày ra, Nhung Dực Dương cũng thấy an tâm không ít.
Nhung Tài đột nhiên nhướng mày, nói:
– Lão gia, lão nô nhớ ra rồi, tiểu thiếu gia từng hỏi lão nô cửa hàng linh đạo lớn nhất trong quận nằm ở đâu, lúc đó lão nô cũng không nghĩ nhiều, liền đáp là Đông Hoa phẩm bảo đường. Lão gia, người xem có thể tiểu thiếu gia sẽ tới Kiền Cống thành không?
Nhung Kiệt Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu:
– Thằng nhóc kia chắc chắn đi Kiền Cống thành.
Lão hơi dừng lại một chút, hạ giọng nói:
– Khải Hoàn đi cũng đi rồi, các ngươi đừng có gióng trống khua chiêng đi kiếm, âm thầm mà xử lý. A Tài, Dực Hà, các ngươi lập tức mang theo Khải Hoa đi Kiền Cống thành trước.
Nhung Dực Hà nghiêm sắc mặt, hỏi:

– Phụ thân, người là lo đám Nhung Dực Thiết phải không?
Nhung Kiệt Lâm gật đầu:
– Ừ, Khải Hoàn đã giết Nhung Khải Tâm, với tính cách của đám Nhung Dực Thiết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó. Hừ, nếu lão phu đoán không sai, chúng nó nhất định đang âm thầm để mắt tới Khải Hoàn. Chúng ta không thể cho bọn chúng có cơ hội.
– Rõ.
Ai nấy biến sắc, cùng kêu to.
Cách gia tộc Nhung thị ở Đông phương tam hơn trăm dặm, có một tòa thành rất to.
Tòa thành này chính là tòa thành đứng đầu của quận thành – tên là Kiền Cống thành.
Ba hôm sau, Nhung Khải Hoàn một mình đi tới Kiền Cống thành, nộp mấy đồng phí rồi vào trong thành.
Tuy đây là lần đầu tiên tới Kiền Cống thành, nhưng Nhung Khải Hoàn không đi loạn lung tung vô mục đích.
Hắn cười cười hỏi thăm người chung quanh, một lúc sau đã biết đường tới chỗ Đông hoa phẩm bảo đường.
Khiến hắn hơi bất ngờ chính là cái chỗ này hình như rất nổi tiếng, hắn hỏi ai cũng biết.
Thực ra, Đông hoa phẩm bảo đường là một trong số những thương hội lớn nhất của cả quận thành, thế lực rất lớn, cao thủ như mây, lại rất chú trọng đến uy tín và danh tiếng. Thế nên chẳng có mấy người mà không biết đến nó.
Khi Nhung Khải Hoàn tới Đông hoa phẩm bảo đường, hắn giật nảy mình.
Ngay trước mặt hắn là một quảng trường to lớn náo nhiệt, mà ngay chỗ cao nhất của quảng trường, có một tấm bảng chữ thiếp vàng rất to, ghi chữ ‘Đông hoa phẩm bảo đường’.
Giờ hắn mới biết, thì ra cái cửa hàng này chiếm miếng đất to đến thế, hèn gì ai cũng biết.
Bên trong quảng trường có tới mấy chục cửa tiệm, mỗi cửa tiệm đều to bự. Vậy mà cửa hàng nào cũng đầy là người. Không cần nói tới cái gì khác, chỉ riêng trình độ thu hút khách cũng đủ thấy người chủ trì ở đây có chỗ bất phàm.
Nhung Khải Hoàn không vào trong cửa hàng ngay, mà đi bên ngoài qua từng gian từng gian xem.
Cuối cùng, ánh mắt hắn tập trung vào một gian, giữa bao nhiêu gian, gian nào cũng đông khách, thì cửa hàng này lại rất vắng vẻ.
Quan sát một hồi, hắn phát hiện các cửa hàng ở đây đại khái chia làm hai loại.
Loại thứ nhất là cửa hàng chuyên bán đồ, có cửa hàng chuyên bán đan dược, có cửa hàng chuyên bán linh khí, cũng có cửa hàng chỉ toàn bán đồ trang sức đẹp đẽ, chẳng liên quan gì tới việc tu luyện.
Loại thứ hai là cửa hàng chuyên thu mua, bất kỳ ai cũng có thể đến bán hàng hóa đồ đạc cho cửa hàng.
Đương nhiên, những cửa hàng thu mua này cũng có phân loại, có cái do người thường mở, có cái do võ giả mở, nhưng cửa hàng chỉ thu mua vật phẩm có liên quan đến linh giả thì chỉ có một cái mà thôi.
Cửa hàng này nằm ở một vị trí khá vắng vẻ, trong tiệm chẳng có người khách nào.

Linh giả dù ở bất kỳ đâu cũng đều là chức nghiệp nổi tiếng nhất.
Tất cả những món đồ do linh giả chế tạo ra đều là thứ vô cùng trân quý.
Những người có được những món đồ này nói chung hoặc là người có quyền hành cường thế hoặc là tu luyện giả thực lực cường đại, và bình thường thì không ai đem bán chúng.
Vì thế, sinh ý của cửa hàng này ảm đạm là chuyện tự nhiên.
Nhung Khải Hoàn hơi do dự một chút, rồi đi vào.
Trong cửa hàng chỉ có ba tiểu nhị, lúc Nhung Khải Hoàn đi vào, đều ngước lên nhìn, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt khách thì đều lãnh đạm.
Nhung Khải Hoàn còn nhỏ tuổi quá, ở độ tuổi này mà xác suất có được thứ đồ gì tốt thì thấp lắm.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ thằng nhóc này đi nhầm đường.
Nhưng dù sao người ta cũng là khách, bọn họ không thể đuổi ra được.
Tên tiểu nhị tính cách kém nhất đứng dậy, nặn một nụ cười:
– Tiểu huynh đệ, xin chào. Không biết cậu muốn làm gì?
Nhung Khải Hoàn nhìn ra sự lãnh đạm và hờ hững đằng sau nụ cười giả tạo ấy, trong lòng hơi bất mãn, nên nói thẳng:
– Ở đây thu mua phù lục linh giả đúng không?
Tiểu nhị hơi ngẩn ra, ánh mắt nóng hẳn lên, vội vàng đáp:
– Hắc hắc, tiểu ca nói đúng, ở đây chúng ta thu mua tất cả những thứ vật phẩm có liên quan tới linh giả, đương nhiên là có mua phù lục.
Hắn hơi ngừng lại một chút:
– Tiểu ca xin yên tâm, ở đây là Đông hoa phẩm bảo đường, chỉ cần huynh đệ có đồ tốt, chúng ta cam đoan sẽ không để cho huynh đệ chịu thiệt thòi.
Tiểu nhị vỗ vỗ ngực, rất khí thế, cứ như mình chính là chủ nhân của thương hội vậy.
Nhung Khải Hoàn chớp chớp mắt, lắc cổ tay, lấy ra một tấm phù lục, hỏi:
– Cái này thì sao?
Tiểu nhị nhận lấy phù lục, cẩn thận nhìn, mặt bỗng nhiên biến sắc, kêu lên:
– Phù lục linh thể đấu sĩ nhất giai siêu hạng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.