Đọc truyện Vô Địch Hoán Linh – Chương 24: Xem Như Tử Địch!
– Khải Hoàn, ra dùng bữa thôi con.
Tiếng gọi của mẫu thân vang lên bên ngoài cửa sổ. Nhung Khải Hoàn trả lời, đứng phắt dậy từ giường ngủ của mình, ra khỏi cửa với khuôn mặt hớn hở.
Phương Tú Lệ nhìn con trai mình với ánh mắt đầy kinh ngạc:
– Khải Hoàn,hôm nay con có chuyện vui gì hả?
Nhung Khải Hoàn khẽ nhếch miệng mỉm cười trả lời:
– Lâu rồi không thấy mẫu thân, không nghe thấy tiếng người gọi thức dậy nên con nhớ vô cùng, hôm nay được tận hưởng lại nên tự nhiên thấy cao hứng.
Phương Tú Lệ che miệng khẽ cười:
– Tiểu quỷ tử lém lỉnh, mới ra nội thành có một lần mà miệng lưỡi trở nên trơn tru quá rồi.
Hai mẹ con trêu đùa vô cùng vui vẻ rồi cùng nhau đi vào đại sảnh. Hai người Nhung Dực Hà và Nhung Dực Dương đã sớm chờ sẵn, ngồi cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện tựa hồ đang có một câu chuyện vô cùng hấp dẫn.
Nhung Khải Hoàn nhanh nhẹn đi lên trước nói to:
– Đại bá, phụ thân hai người dùng bữa trước đi ạ!
Nhung Dực Hà khẽ phất tay mỉm cười nói:
– Không vội, đều là người một nhà cả, cùng ngồi xuống dùng cơm đi.
Nhung gia quy củ tương đối nghiêm khắc, trong lúc dùng cơm không được phép trò chuyện. Bữa điểm tâm kết thúc nhanh chóng, tiếp đó Dực Hà rửa mặt khẽ ho nhẹ rồi lên tiếng:
– Khải Hoàn, nếu Kiệt Hiên tộc lão đã từng phân phó thì cháu coi đi sửa sang đồ đạc rồi cùng chúng ta nhanh chóng quay về bổn gia thôi.
Nhung Dực Dương nghe thế cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy, Khải Hoàn. Con đi sửa soạn đồ đạc đi.
Nhung Khải Hoàn suy nghĩ trong chốc lát trả lời:
– Còn mẫu thân thì sao?
Nhung Dực Dương mỉm cười:
– Đương nhiên là cũng trở về nhà cùng chúng ta rồi.
Trên mặt Phương Tú Lệ không dấu được sự kích động, đôi tay khẽ siết lại, mắt nhìn nhi tử đầy âu yếm.
Nhung Khải Hoàn nhoẻn miệng cười, suy nghĩ một hồi trả lời:
– Như thế rất tốt, con cũng không có bao nhiêu đồ đạc cần chuẩn bị cả.
Kỳ thật, ngay vừa rồi hắn chợt suy nghĩ đến Linh Thể đáng thương phải một mình ở trong núi sâu.
Nếu như nó hoàn toàn là nhân loại thì Nhung Khải Hoàn không thể nào không lo lắng, nhưng sau khi xác nhận được rằng đó là loại Linh Thể đặc thù trong truyền thuyết, hơn nữa có thiên phú chiến đấu cực kỳ hiếm thấy về sau nên Nhung Khải Hoàn hoàn toàn yên tâm về nó. So sánh việc để Linh Thể long nhong với hắn thì ném nó vào trong núi sẽ mang lại nhiều hiệu quả hơn, từng bước phát triển mạnh mẽ. Nhưng hắn lại không biết một điều, nếu như để ai khác biết được suy nghĩ này thì sợ rằng sẽ lập tức thịt hắn, nguyền rủa mười mấy đời tổ tông.
Linh Thể đặc thù là một loại không hề bị bị hạn chế không gian phát triển, một sinh mệnh như thế tồn tại rất rất dài, và vì sở hữu sự đặc biệt đó nên khi so với hầu hết các sinh vật khác thì nó mạnh hơn rất nhiều lần.
Nếu một vị cường giả bất kỳ sở hữu một Linh Thể đặc thù như thế thì đương nhiên hắn sẽ tận hết sức lực để tài bồi, khiến nó trưởng thành nhanh chóng để trở thành trợ lực to lớn cho bản thân.
Nhưng với Nhung Khải Hoàn thì…, sau khi ngưng tụ ra đặc thù Linh Thể thì lại chẳng bảo hộ lẫn nuôi dưỡng, trái lại còn ném nó vào trong núi để tự sanh tự diệt….Đúng là quá dị nhân! Trong lịch sử lược qua tất cả các cường giả thì chắc chắn là độc nhất vô nhị.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong trang viên lại trở nên ồn ào náo nhiệt. Nhung Khải Hoàn ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn xung quanh, trong mắt xuất hiện chút không nỡ.
– Ha ha, Khải Hoàn à! Mọi thứ đều nhìn thẳng về phía trước, cháu có tiền đồ tốt như vậy thì không việc phải phải lãng phí ở nơi này cả.
Nhung Dực Hà ở bên cạnh lên tiếng khuyên bảo.
Nhung Khải Hoàn lên tiếng nhẹ giọng trả lời:
– Vâng, chất nhi hiểu ạ!
Liếc mắt nhìn trang viên lần cuối rồi Khải Hoàn giục ngựa tiến về phía trước, đuổi theo xe ngựa của song thân.
Bắt đầu từ hôm nay, Nhung Khải Hoàn chính thức tiến vào Nhung thị gia tộc, trở thành một phần tử của nó.
Một tường thành cao lớn xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Màn xe được vén lên, Phương Tú Lệ ngắm nhìn khung cảnh này khóe mắt dần dần ướt đi.
Nhung Khải Hoàn thúc ngựa tiến lên hỏi:
– Mẫu thân làm sao vậy?
Phương Tú Lệ mỉm cười trả lời:
– Vi nương đã hơn mười năm chưa trở lại nơi này rồi, vì thế trong lòng hơi cảm khái.
Nàng nhẹ nhàng cầm tay con trai, xoa xoa bóp bóp vài cái.
Nhung Dực Dương bất mãn nói:
– Không nên đa sầu đa cảm vậy, chúng ta tiến vào thành rồi, sau này không nên ra ngoài.
Nhung Dực Hà mỉm cười nói:
– Tam đệ nói hay lắm, phu thân đã chuẩn bị nhà ọi người rồi, sau này sinh hoạt ở trong thành, bất kể là ai cũng không dám khi dễ chúng ta.
Vừa nói xong những lời này thì khóe mắt hắn liếc sang Nhung Khải Hoàn.
Chuyện phụ tử bọn họ xung đột với Nhung Dực Thiết không còn là bí mật nữa. Tuy rằng một nhà Nhung Dực Thiết có quyền có thế nhưng cả nhà bọn họ cũng không phải quả hồng mềm, mún nhào nặn thế nào cũng được.
– Giá…giá…”
Bỗng nhiên ở phía sau bụi bay mù mịt, mấy chục thớt kỵ vội vàng chạy tới.
Nhung Dực Hà ngưng mắt, lông mày nhắn lại nói:
– Lại mấy tên tiểu tử này, thật làm người ta nhức đầu mà.
Nhưng Dực Dương trầm giọng nói:
– Đại ca, bọn họ là ai thế? Sao có thể ngang ngược ngoài thành Nhung thị như vậy?
Nhung Dực Hà thở dài mở miệng:
– Bọn họ đều là hậu đại quyền quý, ai nấy có chỗ dựa to lớn, cho dù Giới Luật đường ra mặt cũng chỉ có thể trấn áp được tức thời, không thể nào hạch tội được bọn chúng cả.
Nhung Dực Dương cười khổ, im lặng ngay tắp lự.
– Ồ!!
Những kỵ sĩ này chạy qua rất nhanh, trong giây lát đã vượt qua đoàn xe, tiến về phía cửa thành. Đột nhiên ngay lúc đó một vị kỵ sĩ đột nhiên ghìm cương ngựa ngừng lại, ánh mắt tập trung lên người Nhung Khải Hoàn.
– A, thì ra là Vương cô nương.
Đôi mắt Nhung Khải Hoàn sáng lên, vội vàng hành lễ.
– Ra là Nhung huynh à, không cần đa lễ.
Vương cô nương ngồi trên ngựa, mỉm cười ưu nhã đáp lời. Từ thần thái cho đến động tác của nàng đều toát lên khí chất cao nhã, tựa hồ trời sinh đã là người nổi bật.
– Vương cô nương, sao đột nhiên nàng dừng lại thế?
Mấy kỵ sĩ phía trước lần lượt dừng lại, nhao nhao quay đầu nhìn quanh.
Hiển nhiên, lực ảnh hưởng của nữ tử với những người này cực lớn, vừa thấy nàng có hành động kỳ lạ thì đã dừng lại ngay lập tức.
Vương cô nương quay đầu lại trả lời:
– Ta gặp được vị bằng hữu, mọi người đi trước đi.
Mặc dù hôm nay trên đầu nàng không đội nón nhưng trên mặt vẫn có tấm lụa che mặt, dù vậy nàng vẫn không thể tránh khỏi tình trạng trở thành người được chú ý nhiều nhất.
– Không được không được. Nếu đã là bằng hữu của Vương cô nương thì hiển nhiên cũng là bằng hữu của chúng ta.
Một vị kỵ sĩ cười to cao giọng.
– Không sai!…
Đúng vậy!
Âm thanh tán thành vang lên không ngừng.
Nhung Dực Hà nhìn sang Nhung Dực Dương mở miệng hỏi:
– Tam đệ, các ngươi làm sao quen với Vương cô nương thế?
Nhung Dực Dương giật mình, thấp giọng trả lời:
– Đại ca, khi chúng ta gặp phụ tử Nhung Dực Thiết, bị đám người đó vu hãm thì chính là nhờ Vương cô nương ra mặt nên mới giải được nỗi oan khuất đó. Mà vị Vương cô nương này là ai thế, rất được đám người này tôn kính nhỉ?
Hắn bỗng nhiên tò mò nên hỏi thăm.
Nhung Dực Hà cười khổ trả lời:
– Với thân phận và địa vị của Vương cô nương chuyện này cực kì bình thương thôi.
Nhung Dực Dương kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Vương cô nương. Nghe khẩu khí của đại ca thì tựa hồ rất kiêng kỵ và kính sợ cô nương này, lông mày nhíu lại thật chặt nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được lại lịch của nàng.
Vương cô nương đảo mắt một lượt, khẽ do dự rồi cuối cùng nhẹ giọng hỏi:
– Nhung huynh, lần này trở về ắt hản huynh muốn đi vào linh đường phải không?
Nhung Khải Hoàn gật đầu nói:
– Đúng vậy.
– Tốt, vậy hẹn gặp mặt tại đó nhé.
Vương cô nương hạ lễ nói:
– Tiểu muội xin phép đi trước một bước.
Nhung Khải Hoàn vội hoàn lễ trả lời:
– Tạm biệt Vương cô nương.
– Chậm đã.
Bỗng nhiên từ trong đám kỵ sĩ có một người thúc ngựa chạy ra. Là một thanh niên hơn hai mươi, diện mạo anh tuấn thân hình cao ráo, điển hình loại khí độ công tử.
– Nhung Khải Tiệp, có chuyện gì?
Vương cô nương mặt không chút biểu tình, thản nhiên hỏi.
Về phần Nhung Dực Hà, sau khi nhìn thấy đám người này mắt khẽ lóe lên rồi sau đó im lặng không hành động gì nữa.
Nhung Khải Tiệp mỉm cười nói:
– Vương cô nương xin đừng trách.
Tiếp đó hắn quay đầu sang phía Nhung Khải Hoàn, âm thanh băng lãnh:
– Ta chỉ muốn hỏi rõ ràng tên của hắn thôi.
Đám người kỵ sĩ liếc mắt nhìn nhau. Những người này ai nấy đều là hậu đại đám đại lão, tuy rằng bình thường hoành hành đã quen nhưng ai ngu ngốc cả. Ánh mắt Nhung Khải Tiệp nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, lập tức mọi người đều hiểu rõ.
Nhung Khải Hoàn thì lại buồn bực vô cùng, cao giọng nói:
– Tại hạ Nhung Khải Hoàn.
– Nhung Khải Hoàn…”
Trong mắt Nhung Khải Tiệp lóe lên sự âm lãnh, tiếp đó chậm rãi nói:
– Ta là Nhung Khải Tiệp, gia phụ Nhung Dực Thiết, xá đệ của Nhung Khải Tâm.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, ngồi thẳng trên lưng ngựa, đôi mắt ngước lên nghênh đón đầy dũng cảm. Hai người giương mắt nhìn nhau, hệt như bốn thanh đao sắc bén giao phong.
Vương cô nương khẽ nhíu mày, lạnh giọng:
– Nhung Khải Tiệp, phụ thân huynh trưởng ngươi làm chuyện gì thì hẳn ngươi cũng biết. Nếu như không hài lòng kết quả xử lý hiện tại thì hoàn toàn có thể tìm ta chất vấn.
Nhung Khải Tiệp cười to thu hồi ánh mắt trả lời:
– Vương cô nương hiểu lầm rồi, gia quy Nhung gia chúng ta trước giờ có công ban thưởng gây tội phải chịu phạt. Gia phụ cùng xá đệ đã vi phạm tộc quy nên hiển nhiên phải bị chế tài.
Hắn khẽ dừng một chút rồi nói tiếp:
– Tại ha không có không hài lòng, chỉ là muốn chào hỏi Khải Hoàn huynh đệ chút thôi.
Vương cô nương hừ nhẹ, hai chân khẽ kẹp lại, con người lập tức hí dài quay đầu chạy đi. Đám người còn lại nhìn nhau, nhao nhao thúc ngựa đuổi theo.
Nhung Khải Tiệp thúc ngựa quay đầu nhưng ngay lúc đó âm thanh rất nhỏ vang lên bên tai Khải Hoàn:
– Đừng tưởng rằng Tụ Linh Sĩ là rất giỏi. Ta muốn cho ngươi biết, cho dù ngươi như thế nào thì một nhà các ngươi cũng sẽ bị ta dẫm nát dưới chân. Trước mặt ta các ngươi không khác những con gián không tài nào lật người nổi….
Hai nắm đấm Nhung Khải Hoàn bóp chặt, chân khí linh lực trên người cuồn cuộn gần như có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Nếu như Khải Tiệp chỉ nhằm vào hắn thì Khải Hoàn tuyệt không tức giận như thế, đằng này những lời nói kia có cả song thân của hắn, vậy thì hoàn toàn khác hẳn rồi.
Gió phút này Khải Hoàn đã hoàn toàn xem Nhung Khải Tiệp như tử địch.