Đọc truyện Vô Địch Hoán Linh – Chương 1: Người Bị Thương
Mặt trời chói chang treo lơ lửng trên không trung, từng tia hồng quang giống như mũi tên chiếu xạ xuống khiến mặt đất bốc cháy, phát ra những tiếng nổ lộp bộp tựa như vạc dầu đang sôi. Hơi nóng, khó chịu, khốc liệt, buồn bực…. quả thực làm cho các tế bào thần kinh trong não của mọi người muốn căng lên, đứt thành từng sợi.(Cái đoạn chết tiệt này dịch mãi không như ý, phải nhờ Bem kưng đấy )
Nhưng dưới ánh mặt trời như thế, một thiếu niên ở trần vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên quảng trường. Hoàn thân hắn lộ ra lớp da màu cổ đồng khỏe mạnh, mồ hôi to như hạt đậu dưới cái nóng nực chảy ra.
Khuôn mặt của hắn mặc dù không tới mức tiêu sái anh tuấn, nhưng mà đôi mắt thì đặc biệt sáng ngời, sâu bên trong hiện lên vẻ kiên nghị và quả cảm.
– Uống!!!
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng của hắn bạo phát, thanh âm như tiếng rồng ngâm hổ khiếu, tràn ngập lực lượng cương dương.
Thiếu niên bước tới một bước, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất nứt nẻ vì cái nóng. Tuy rằng bên trên có một ít đá dăm (loạn thạch nhỏ vụn) nhưng dường như hắn không hề có cảm giác gì.
Sau đó, hai nắm đấm đánh mạnh về phía trước. Trong hư không vang lên một tiếng xé gió nho nhỏ, đây chính là thanh âm sau khi tốc độ đạt tới trình trạng làm không khí chấn động.
Cứ như thế, một quyền nối tiếp một quyền, đồng thời hắn sải thêm một bước dài về phía trước. Mỗi một bước hắn bước ra đều mang theo khí thế quyết chí tiến lên vĩnh viễn không lui về phía sau. Quyền phong càng thêm nhanh và mạnh mẽ, khí thế cũng càng thịnh.
Chỉ là mỗi một quyền cơ hồ hắn đã dùng Hoàn lực, liên tiếp sau mười quyền, khí thế của hắn đã đạt tới đỉnh phong và không còn cách nào tiến thêm được nữa.
– Uống!!!
Một tiếng rống to vang lên, thiếu niên đã đánh ra quyền thứ mười.
Một quyền này của hắn cường hãn vô cùng, tựa hồ đem tinh khí thần trong thân thể cùng đánh ra. Quyền phong lăng lệ ác liệt quanh quẩn trong hư không phát ra những tiếng bạo liệt chói tai.
Một quyền này có lẽ đã không thua gì uy năng quyền thuật của một vị võ giả chính thức rồi.
Bất quá, sau khi đánh ra một quyền này, thân hình của thiếu niên hơi lảo đảo. Hắn bước nhanh về phía trước mấy bước, sau đó vất cả ổn định thân thể, thở từng ngụm hào hển.
Thật lâu về sau, khí tức của hắn rốt cục đều bình tĩnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt quật cường toát ra một tia ảo não.
Cách đó không xa, một vị nam tử trung niên chậm rãi đi tới bên cạnh hắn. Người trung niên này có khuôn mặt nhang nhác như thiếu nhiên, chỉ là vẻ mặt lộ ra sự tang thương của năm tháng.
Hắn nhìn sắc mặt của thiếu niên, tuy rằng trong lòng sớm có đáp án, nhưng vẫn nhịn không được mang mà hỏi, bên trong ẩn chứa một tia hi vọng:
– Khải Hoàn, sao rồi?
Thiếu niên cúi đầu, hắn mím môi, lắc đầu.
Khẽ thở dài một tiếng, trung niên nhân trầm mặc nửa ngày mới nói tiếp:
– Khải Hoàn. Được rồi, có lẽ con không có thiên phú trở thành võ giả. Ai, kỳ thật chúng ta sống như thế cũng tốt hơn vô số người rồi.
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, nói:
– Cha, người nói vậy là có ý gì? Là muốn con bỏ cuộc ư?
Trung niên nhân cười khổ một tiếng, nói:
– Hài tử, con người có đôi khi phải chịu chấp nhận số mệnh a.
Hắn dừng một chút rồi lại nói:
– Từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, vi phụ đã truyền thụ cho quyền thuật Nhung gia, nhưng mà suốt một năm nay, con không thể cô đọng ra một tia chân khí. Ai, đây có lẽ mà mệnh trời đã định sẵn như thế rồi.
Hắn nhìn nhi tử trước mặt, sâu trong mục quang ẩn chứa một tia đắng chát khó nói lên lời.
Nhung Dực Dương – một trong những đệ tử trực hệ của Nhung gia.
Chỉ là hắn mặc dù sinh ra ở trực hệ, nhưng vì mấy chục năm trước, khi hắn mười lăm tuổi không thể cô đọng ra chân khí, vì thế phải rời khỏi nội tộc tới quản lí một nông trường vắng vẻ thuộc Nhung gia.
Đối với đệ tử trực hệ Nhung gia mà nói, kết cục như vậy cũng tương đương với việc ăn uống chờ chết mà thôi, không thể phong quang bằng một số đệ tử chi thứ cường đại.
Sau khi tới chỗ này, Nhung Dực Dương không thể gượng dậy nổi. Mặc dù không có hoàn Hoàn buông tha quyền thuật, nhưng vì thiếu đi cái tâm tranh đoạt nên hắn trở nên cam chịu, mấy chục năm nay hắn vẫn chưa từng một lần ngưng tụ ra chân khí.
Bất quá, từ khi nhi tử sinh ra, hắn liền đem Hoàn bộ hi vọng đặt lên trên người tiểu tử tên Khải Hoàn này..
Sở dĩ gọi là Khải Hoàn, tự nhiên là ẩn chứa nguyện vọng ẩn chứa trong nội tâm của hắn, một loại khát vọng chưa từng bộ lộ ra ngoài.
Có điều nguyện vọng thì rất tốt đẹp nhưng sự thật thì quá tàn khốc.
Tiểu tử này từ nhỏ khắc khổ rèn luyện quyền thuật, chưa bao giờ có lười biếng. Nhưng mà trời xanh tựa hồ chưa bao giờ chiếu cố cho hắn. Cho đến hôm nay, hắn sắp được mười lăm tuổi mà vẫn chưa thể cô đọng chân khí.
Đến tận lúc này, cho dù trong lòng Nhung Dực Dương không cam tâm nữa cũng không khỏi muốn bỏ cuộc.
Nhung Khải Hoàn ngậm miệng lại không nói nữa, nhưng bởi vì dùng sức quá độ, bờ môi trở nên trắng bệch.
Hắn không cam lòng nói:
– Cha à. Người cứ yên tâm đi, con nhất định có thể cô đọng ra chân khí!
Nhung Dực Dương lắc đầu nản lòng thoái chí nói:
– Hài tử, kỳ thật dùng tư chất và sự cố gắng của con, một năm trước có lẽ đã có thể cô đọng ra chân khí. Nhưng mà kết quả mỗi một lần đều lỡ mất dịp tốt. Ai, chuyện này có lẽ chính là số mệnh đã chú định rồi.
Hắn thở dài một hơi, lại nói tiếp:
– Hơn nữa, ba tháng sau là lúc con mười lăm tuổi, tới tận lúc đó mà con không thể cô đọng ra chân khí thì cả đời này trên con đường võ đạo và tu luyện sẽ không có tiền đồ quá lớn. Vì thế, hiện tại hãy bỏ cuộc đi, an tâm là một phú gia ông (phú hộ) kì thật cũng tệ đâu.
Tuy rằng hắn luôn mồm an ủi nhi tử, nhưng mà cảm giác cô tịch và tiếc nuối trong nội tâm lại không thể nào che giấu.
Lông mày của Nhung Khải Hoàn nhíu lại, hắn đột nhiên nói:
– Phụ thân, ngài nói đúng, kỳ thật một năm nay hài nhi mỗi một lần kiệt lực đánh quyền đều có thể cảm ứng. Nhưng vẫn còn kém một chút…
Thần quang lóe lên trong mắt Nhung Khải Hoàn, hắn kiên định nói:
– Cha à, nếu như con vào thâm sơn thí luyện, có lẽ sẽ có đột phá.
Sắc mặt Nhung Dực Dương đại biến, hắn lập tức quát:
– Vớ vẩn. Ta không cho phép con làm chuyện xằng bậy.
Ngẩng đầu nhìn phương xa, hắn nói:
– Bên ngoài sơn lâm hàng năm đều có tiền bối Nhung gia có chúng ta tuần tra không có cái gì hung hiểm. Nhưng mà sâu bên trong núi thì có trời mới biết có nguy cơ gì, ngay cả võ giả đại nhân cũng không dám xâm nhập, tiểu tử ngươi đi vào thì chỉ như bao bao thịt đánh chó (ý nói làm chuyện vô ích mà còn mất mạng) có đi mà không có về.
Nhung Khải Hoàn trầm giọng nói:
– Cha, nhưng mà người từng từng nói qua, kẻ tập võ như chúng ta chỉ có rèn luyện trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh thì mới có thể kích phát tiềm năng bản thân làm ình đi xa hơn trên con đường tu hành.
Nhung Dực Dương đưa tay gõ vào đầu Nhung Khải Hoàn một cái nói với sắc mặt khó coi:
– Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó, hừ, võ giả chúng ta tại thời điểm sinh tử tồn vong, quả thật có thể đủ bộc phát tiềm lực phóng xuất ra lực lượng rất lớn, thậm chí còn đột phá bình cảnh của bản thân vượt cấp là chuyện thường. Nhưng mà con có biết cái gì gọi là cửu tử nhất sinh không?
Hắn hung dữ nói:
– Cái gọi là cửu tử nhất sinh, chính là đem chính mình vào hoàn cảnh phải chết. Nếu như không thể đột phá thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hừ. Con có thể cam đoan, chính mình khẳng định có thể đột phá sao?
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hắn cúi thấp đầu xuống.
Nếu như lâm vào cảnh phải chết, hắn có thể trong khoảnh khắc đó đột phá và cô đọng ra chân khí hay không?
Vấn đề này ngay cả bản thân của hắn đều không thể trả lời.
Nhung Dực Dương hung hăng hất lên ống tay áo, nói:
– Có thể từ trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh đi ra xác thực cũng có, họ đều lấy được vinh quang to lớn. Nhưng mà nếu chết đi thì ngay cả một danh tự cũng không có. Hừ! Con nghe cho kĩ đây, vi phụ tuyệt không hi vọng con đi thâm sơn, đó không phải là cửu tử nhất sinh, mà là thập tử vô sinh. Con…Đã nghe rõ chưa???
Nói xong lời cuối cùng này, thanh âm của Nhung Dực Dương trở nên biếng dạng, thậm chí khuôn mặt của hắn còn hiện lên một tia dữ tợn.
Nhung Khải Hoàn dù sao chỉ là một thiếu niên mà thôi, bị khí thế của phụ thân chấn nhiếp, dũng khí trong lòng hắn lập tức tiêu tán không ít.
Gật đầu một cách mờ mịt, thân thể Nhung Khải Hoàn theo thời gian thả lỏng xuống.
Nhung Dực Dương lúc này mới đập nhẹ vào vai Nhung Khải Hoàn nói:
– Thời gian không còn sớm, con đi nghỉ ngơi một chút đi. Ai, còn có ba tháng, chúng ta có thể tiếp tục thử thêm mấy lần nữa.
Chỉ là khi Nhung Dực Dương nói những lời này, trong lòng hắn không còn ôm một tia hi vọng gì nữa.
Đã hơn một năm vô số lần thử qua, nó tiêu hao vô số sự kiên nhẫn và hi vọng của Nhung Dực Dương.
Nhung Khải Hoàn gật nhẹ đầu, hắn quay người rời đi. Bất quá, hắn cũng không trở về đến nhà của mình, mà là chậm rãi rời khỏi thôn trang đi về phía một gốc đại thụ.
Nhìn phương hướng ly khai Nhung Khải Hoàn ly khai, Nhung Dực Dương thở dài một hơi, cô độc trở về trang viên.
Phương hướng Nhung Khải Hoàn rời đi ở phía sau trang viên, những cây đại thụ này là do Nhung Dực Dương hạ lệnh trồng, hơn nữa sau mấy chục năm tạo thành một rừng cây có quy mô không nhor.
Vì thế, nhìn thấy nhi tử hướng phía bụi cây mà đi, Nhung Dực Dương mới có thể yên tâm lại.
Nhung Khải Hoàn bước nhanh như bay tiến nhập rừng cây, chẳng biết tại sao khi nghe phụ thân nói như những lời đó, trong lòng của hắn giống như là có một tảng đá lớn chặn lấy ngực, khó có thể thổ lộ u sầu của mình.
Hắn đi tới một gốc cây to nhất, chậm rãi ngồi ở trên mặt đất.
Trong đầu không ngừng hiện ra thời điểm chính mình đánh quyền cùng với phụ thân dạy bảo.
Hai nắm đấm của hắn chẳng biết lúc nào đã nắm chặt, trong lòng hắn đã có một quyết định. Cho dù đã mười lăm tuổi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha chuyện tu hành võ đạo.
– Hô!!!
Đột nhiên, trước mắt hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Nhung Khải Hoàn.
Nhung Khải Hoàn sững sờ trợn tròn tròng mắt, ở trước mặt của hắn, chẳng biết lúc nào có thêm một lão giả tóc trắng xóa. Trên mặt lão giả này dính đầy vết máu, mà càng làm người ta cảm thấy khó có thể tin chính là thân thể lão giả chỉ còn có một nửa.
Nửa thân dưới từ bộ ngực của lão trở xuống không hề có bất kì vật gì, kể cả nội tạng cũng không có.
Nhưng mà, lão giả này vẫn chưa chết.
Lão mở to đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, ánh mắt đó làm cho hắn nổi da gà.
– Hắc hắc, các ngươi muốn ta chết, muốn đoạt đồ đạc của ta. Lão phu dù có tiện nghi cho ngoại nhân, cũng tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thực hiện được.
Lão giả nhe răng cười một tiếng, đột nhiên thò tay đập nhẹ vào người Nhung Khải Hoàn.
Tuy rằng Nhung Khải Hoàn muốn né tránh, nhưng mà tốc độ của lão giả thật sự là quá nhanh. Hơn nữa sau cái vỗ nhẹ của lão, ý thức của Nhung Khải Hoàn trở nên mơ hồ, đầu hắn nghiêng một cái, thân thể té ngã rồi hôn mê.