Vô Địch Dị Giới

Chương 15: Trận Đấu Đầu Tiên Tại Đại Hội


Đọc truyện Vô Địch Dị Giới – Chương 15: Trận Đấu Đầu Tiên Tại Đại Hội

Ngày hôm sau…

Ánh mặt trời ban sớm uể oải tia ra khắp Vân Hải, đệ tử Thanh Vân Môn lại tập trung đến quảng trường như buổi đầu, tiếp tục chứng kiến kỳ đại thí Thất Mạch Hội Võ một giáp mới có một lần.

Người của Đại Trúc Phong đứng trước tấm bảng ngày hôm qua, thấy một nửa danh sách đã bị gạch bỏ, bên cạnh tên Trương Tiểu Phàm, đã hiện lên đối thủ hôm nay: Sở Dự Hồng. Dù tự tin nhưng Tiểu Phàm vẫn hỏi Tống Đại Nhân:

-Tống Sư huynh gã Sở Dự Hồng này thế nào vậy

Tống Đại Nhân nhíu mày lắc đầu đáp:

-Ta cũng không rõ, chưa nghe tên bao giờ, trên bảng chỉ thấy ghi hắn là đệ tử của Triêu Dương Phong, còn đạo hạnh thì ta không rõ, nhưng với thân tiềm tàng của đệ chẳng lẽ còn phải sợ cậu ta.

Lúc này Đỗ Tất Thư mới nói:

– Hay chúng ta cược xem sư đệ sẽ thắng trong bao lâu

– Được Được, ta bắt năm nút sư đệ thắng trong 2 chiêu

Mọi người đồng thanh nói. Lúc này Điền Bất Dịch và Tô Như đi lại, chúng đệ tử Đại Trúc Phong tiến lên đón, Điền Bất Dịch nhìn suốt lượt, nói:

-Hôm qua các con thể hiện rất tốt, nhưng hôm nay đã là vào vòng hai, những người còn lại hầu như đều là tinh hoa của các chi phái, các con phải hết sức cẩn thận.

-Vâng sư nương.

Lúc này Tô Như mới nhìn Tiểu Phàm rồi nói:

-Tiểu Phàm con không nên để lộ quá nhiều thực lực, nếu không bất quá chỉ nên suất ra năm phần công thực để tránh các sư thúc sư bá dị nghị con hiểu không.

-Vâng con đã ghi nhớ.


Tiểu Phàm cười nhẹ rồi đạp chân đã đến quẻ chấn nơi cậu thi đấu chào trưởng lão râu tóc bạc phơ phiêu diêu nhẹ nhàng Tiểu Phàm lơ lửng hìn ánh mặt trời ban mai đang chiếu sáng Thông Thiên Phong vầng triêu dương mới chớm đang dần nhô lên, ánh sáng ôn như đáng chiếu rọi lên bóng hình cô đơn của cậu. Tiểu Phàm thốt cảm thái hai năm trước ở thế giới thật cậu bị chính người mình thương yêu nhất phản bội rồi đến nơi này cậu đang thay đổi toàn bộ cục diện chăng. Đúng là nhân sinh mịt mờ chẳng thể nói trước được ngày mai.

“coong”, tiếng chuông ngân vang báo hiệu cuộc tỷ thí bắt đầu Tiểu Phàm lên tiếng:

-Đệ tử Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm mong Sở Sư huynh chỉ giáo

Sở Dự Hồng cười mĩm nói:

– Không dám, không dám. Mời.

Rồi Sở Dự Hồng bắt kiếm quyết Thiếu Dương kiếm tung bay trong gió tự tin bay đến trước mặt Tiểu Phàm tính dùng một chiêu để đả bại Tiểu Phàm nhưng cậu đã đoán sai thực lực của Tiểu Phàm rồi. Lúc này Tiểu Phàm mới nhẹ nhàng lại phiêu đãng gương mặt lạnh như mặt băng làm người ta phải rét nhẹ nhàng dùng hai ngón tay hóa chỉ lực nhẹ nhàng gạt bỏ mọi đường kiếm mỹ mãn của Sở Dự Hồng. Chỉ thấy Sở Dự Hồng đã bắt đầu thở nhiều hơn trán đã lấm tấm mồ hôi rơi, mọi người chứng kiến ai cũng bất ngờ tuy ở Triêu Dương Phong Sở Dự Hồng không phải là đệ nhất nhưng cũng là cao thủ của chi phái, ấy vậy mà giờ đây mọi sở học của cậu hầu như vô dụng trước thân pháp quỷ mị của Tiểu Phàm. Tiểu Phàm dùng vô ảnh cước nhẹ nhàng tránh né cốt muốn xem Sở Dự Hồng Tu vi đến đâu nhưng được một lúc cậu bỗng tập trung tinh lực tay phải bắt pháp quyết khí thế đột nhiên bùng nổ làm tất cả mọi người ngơ ngạc còn Sở Dự Hồng thì vội vã kêu gọi Thiêu Dương kiếm quay lại rồi lập ra một tầng phòng hộ đợt khí thế qua đi mọi người nhìn lại Sở Dự Hồng đã rơi đài mất rồi, khóe miệng vẫn còn vương huyết tích. Mọi người đỡ cậu dậy rồi đưa đi Tiểu Phàm cũng nhẹ nhàng phiêu lãng đi về phía đám người Đại Trúc Phong mọi người ai cũng mĩm cười nhìn cậu. Lúc này lão lục chạy nói:

– Thế lúc nãy đệ thắng trong bao nhiêu chiêu thức.

– Đệ chỉ mới vận công thôi.

– Vậy là không ai thắng nhé

Mọi người cười xòa, lúc này Người của Đại Trúc Phong giờ đến tụ tập dưới đài quẻ Khôn, xem Tống Đại Nhân, người cuối cùng trong ngày hôm nay thi đấu. Trên đài, Tống Đại Nhân và đối thủ đang kịch chiến, tiên kiếm Thập Hổ như hoá ra vô số hổ to hung tợn trong không trung, phát ra tiếng vang làm đất chuyển núi rung, kiếm nào cũng phách thẳng vào đối thủ, hoàn toàn chiếm được ưu thế.

Ngày tiếp theo, Thất Mạch Hội Võ sẽ chỉ còn 16 người dự đấu, trong đó, thật vượt xa sự dự liệu của nhiều người, Đại Trúc Phong vốn thoi thóp từ xưa tới nay lại chiếm đến ba chỗ, hơn hẳn tất cả các kỳ đại thí trước. Bất kể nội bộ như thế nào, Điền Bất Dịch ngoài mặt vẫn rất hớn hở, suốt ngày hôm đó cứ cười ha ha, làm bọn đệ tử phải lào xào bàn tán.

Đỗ Tất Thư:

-Mọi người xem cái bộ dạng cao hứng của sư phụ kìa, cứ hí ha hí hửng!

Ngô Đại Nghĩa:

-Còn gì nữa, đại sư huynh và tiểu sư muội cùng tiểu sư đệ quả thực đã làm lão nhân gia người được mở mày mở mặt!


Hà Đại Trí:

-Nói ra quả là xấu hổ, tiểu sư muội tuổi còn nhỏ, mà chí khí đã vượt xa tứ sư huynh ta đây, sau này tiền đồ thật không thể tiên lượng!

Tiểu Hôi được trả tự do, cao hứng nhảy vọt đi, nhưng không lại bên cạnh Trương Tiểu Phàm, mà lao xuống đất chạy như bay lên phía trước, chỉ mấy bước đã nhào đến trước mặt hai người đang đi ngược lại, rồi soạt, leo lên mình một người.

Trương Tiểu Phàm ngây sững, ngước mắt nhìn, thấy một cô gái tươi tắn như hoa, đứng lẫn trong mây trắng phiêu diêu, tà áo lay động, bên hông thắt dải lụa hồng, thanh lệ vô song, thì ra chính là Điền Linh Nhi. Lòng Trương Tiểu Phàm thốt trào lên niềm vui sướng, hắn mở miệng toan nói, bỗng nhiên máu nóng toàn thân lạnh ngắt đi, lạnh thấu vào tim, bên cạnh Điền Linh Nhi là một nam tử tiêu sái hiên ngang đĩnh đạc, chẳng phải là Tề Hạo thì còn là ai?

Điền Linh Nhi thì giật thót, ngày thường Tiểu Hôi toàn quấn quýt với Trương Tiểu Phàm, chẳng ngờ hôm nay đột nhiên đổi tính, lại thân thiết với cô ta, đúng là lạ! Thực ra Điền Linh Nhi cũng rất ưa con khỉ thông minh lanh lợi, bèn vỗ về nó, rồi mỉm cười:

-Tiểu Phàm, sao lại ở đây?

Tiểu Phàm gương mặt lạnh như băng đáp:

-Đệ cùng bạn đi dạo

Tề Hạo nhìn thấy hai người cũng vòng nói:

-Tăng sư đệ và Trương sư đệ chúng ta lại gặp nhau

Tăng Thư Thư cũng đáp:

-Tề sư huynh, chào huynh

Điền Linh Nhi nhìn hai người rồi nói:


-Hai người quen nhau à

Tề hạo mĩm cười rồi đáp:

-Tăng sư đệ là ái tử của Tăng Thúc Thường sư thúc bên Phong Hồi Phong, gia truyền thì uyên bác, là một kỳ tài địch thủ cả chúng ta trong lần này

Tăng Thư Thư cười đáp:

– Tề sư huynh nổi tiếng, đệ tử trẻ tuổi của thanh vân môn điều kính huynh, đệ nào dám vô lễ.

Điền Linh Nhi thấy trong lời nói của Tiểu Phàm không có cảm xúc bèn hỏi:

– Tiểu Phàm đệ làm sao vậy.

Lúc này Tiểu Phàm trả lời:

-Đệ không sao, ngày mai tỷ đấu với lục tuyết kỳ sư tỷ bên tiểu trúc phong ngươi phải cẩn thận đấy.

-Ta biết, riêng chuyện này, Tề sư huynh đạo hạnh cao thâm, lại nhiệt tình vì có chút quan tâm tới ta nên đã hẹn ta ra để chỉ điểm vài chỗ cho trận thì đấu ngày mai.

Tiểu Phàm im lặng một lúc rồi trả lời:

-Sư tỷ ngày mai thượng đại đệ cũng gặp bành sư huỳnh của Phong Hồi Phong không đến cổ vũ được, sư tỷ cẩn thận.

Điền linh nhi hờ hững đáp:

-Không sao, cha mẹ ta đều nói muốn xem ta thi đấungoài ra còn có.

Điền Linh Nhi nồng nàn nhìn Tề Hạo rồi nói tiếp;

-Tề sư huynh cũng đến nữa, huynh ấy đạo hạnh cao thâm, có huynh ấy chỉ điểm cho ta nhất định sẽ thắng cho xem.

Tề Hạo vội cười nói:


-Đều ấy thì ta không dám chắc

Điền Linh Nhi lườm y một cái bén ngọt, rồi không nhịn được cười òa lên. Tăng Thư Thư đứng một bên thấy rõ ánh mắt xám xịt của Trương Tiểu Phàm nhất thời lộ ra một tia khí thế làm Tăng Thư Thư bất giác chau mày.

Đêm đã về khuya, trăng lạnh treo cao bên trời.

Vân Hải tịnh không tiếng nói. Một bóng hình cô đơn, khắc khoải dưới ánh trăng suông, vơ vẩn bước mãi, bước mãi, trong mây mù thăm thẳm hư vô.

Hắn vô tình bước chân đến Hồng Kiều, rồi lại đi tới bên đầm nước biếc. Mặt đầm phẳng lặng như gương, sóng không đung điêng, bóng sao đầy trời lạc hết vào lòng nước.

Đêm lành cảnh đẹp…

Nhưng người này tựa hồ chẳng hề chú ý đến những thứ ấy, chỉ đờ đẫn bên bờ đầm, nhìn mặt nước, vẻ như đang nghĩ ngợi một sự gì, lâu lắm, thân hình hắn bỗng run rẩy, hai tay nắm chặt, dáng điệu thống khổ.

Sau đó, hắn chầm chậm quay đầu, nhìn sang lùm cây nhỏ âm u bên Hồng Kiều, rồi từ từ đi lại.

Trăng soi lên mặt Trương Tiểu Phàm sầu thảm.

Có nên không, nếu mãi mãi đứng trong góc tăm tối này, lặng lẽ, ngắm nhìn người ta hạnh phúc, rồi gặm nhấm nỗi đau đớn riêng mình!

Từ xa hình như vọng lại tiếng bước chân.

Bóng âm u im lìm ngủ mãi trong dải cây nhỏ.

“Muộn thế này rồi, chưởng môn sư huynh còn gọi bọn ta đến đây làm gì?” Cùng với tiếng nói, sáu bóng người xuất hiện, Trương Tiểu Phàm ẩn vào bóng tối, kinh ngạc, đó là thủ toạ sáu chi phái, không kể Thông Thiên Phong, Điền Bất Dịch cũng có mặt, người vừa nói chính là Thương Chính Lương thủ toạ Triêu Dương Phong.

Thương Tùng Đạo Nhân đi đầu đáp:

-Nghe nói hôm nay chưởng môn sư huynh đã dùng Thông Linh Thuật để thử với linh tôn, chắc là có phát hiện, muốn chúng ta đến thương nghị.

‘Linh Tôn’ Thuỷ Kỳ Lân là linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, quan hệ rất lớn, mọi người nghe vậy đều im lặng không nói gì nữa, nét mặt ngưng trọng, giây lát sau bóng họ khuất dần.

Đợi mấy cao nhân đi được một lúc lâu, Trương Tiểu Phàm mới dám ra khỏi lùm cây nhỏ, lơ đãng nhìn sang cái đầm biếc, chỉ thấy mặt nước vẫn tĩnh lặng như thường, linh tôn chắc đã ngủ yên dưới đáy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.