Võ Đạo Đan Tôn

Chương 45: Tấn cấp Luyện Tủy


Đọc truyện Võ Đạo Đan Tôn – Chương 45: Tấn cấp Luyện Tủy

– Cáo tội ta?

Lô Ba cười lạnh hai tiếng:

– Ngươi cứ đi cáo trạng đi, thuận tiện ta còn muốn nhắc nhở ngươi một câu, chẳng những ngươi muốn đi cáo, chỉ bằng chuyện ngươi trước kia che chở Lưu Lực làm xằng làm bậy, hôm nay càng ở trong Huấn Luyện Quán ra tay độc ác với đệ tử ta cũng sẽ bẩm báo lên quán chủ, để hắn bỏ đi chức trợ lý giáo quan Huấn Luyện Quán của ngươi.

Lô Ba ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc.

– Ngươi. . .

Lưu Lỵ thần sắc âm tình bất định, rốt cục cắn răng một cái, gọi Lưu Lực một tiếng, oán hận nói:

– Chúng ta đi!

Lưu Lực sắc mặt tâm thần bất định, không còn hung hăng càn quấy như trước nữa, đi theo sau lưng Lưu Lỵ, thần sắc hoảng hốt rời đi luyện công đại sảnh.

– Tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?

Bên ngoài luyện công đại sảnh, Lưu Lực sợ hãi lo lắng lên tiếng.


– Đệ đệ không phải sợ, có tỷ tỷ ta ở đây thì nhất định sẽ không để cho ngươi bị trục xuất khỏi Huấn Luyện Quán đâu, ngươi về trước chờ đi, ta hiện giờ lập tức đi tìm quán chủ, hướng hắn vạch tội Lô giáo quan vượt quá chức vụ.

Lưu Lỵ trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén:

– Còn có Lâm Tiêu kia, đừng tưởng rằng có Lô giáo quan làm chỗ dựa thì sẽ có ngày tháng tốt lành, ta sẽ cho hắn biết kết cục khi đắc tội Lưu Lỵ ta.

Lưu Lỵ ánh mắt nhíu lại, trong mắt một mảnh hàn quang.

Trong luyện công đại sảnh.

– Lô giáo quan, đa tạ rồi.

Lâm Tiêu đi đến trước mặt Lô giáo quan, mặt lộ vẻ cảm kích nói, đây là cảm kích phát ra từ tận đáy lòng hắn. Những ngày này trong khi giảng bài, Lô giáo quan đã đề điểm hắn rất nhiều, càng vì chuyện hôm nay đắc tội Lưu Lỵ, Lưu Lỵ kia mặc dù chỉ là giáo quan trợ lý, nhưng cũng là một gã Chuẩn Võ giả, đứng ở góc độ của Lô Ba mà xem, vì mấy đệ tử đắc tội một võ giả tương lai thật sự không khôn ngoan chút nào.

Nhưng loại tính cách cương trực công chính này lại khiến Lâm Tiêu kính nể tự đáy lòng.

– Không sao, ta chỉ là dựa theo quy củ Huấn Luyện Quán làm việc, thực sự cầu thị mà thôi.

Lô Ba khoát tay áo, chợt ánh mắt lại lại quét về rất nhiều đệ tử chung quanh, sắc mặt bỗng dưng chìm xuống.

– Chuyện vừa rồi ta đều thấy được, các ngươi thân là đệ tử Huấn Luyện Quán, nguyên một đám tự xưng truy cầu võ đạo cực hạn, nhưng lại ngay cả chút chính trực chi tâm cũng không có, tương lai lại có thành tựu gì, xét thấy biểu hiện của các ngươi vừa rồi, giảng bài hôm nay hủy bỏ.

Lô Ba hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt rời đi luyện công đại sảnh, chỉ còn lại rất nhiều đệ tử hai mặt nhìn nhau, thần sắc xấu hổ.

– Vương Kiện, Triệu Phi, nếu giảng bài hôm nay đã hủy bỏ, vậy thì chúng ta cũng trở về đi.

Lâm Tiêu cùng Vương Kiện, Triệu Phi rời khỏi Huấn Luyện Quán, sau khi cáo biệt nhau thì liền mở ra bước chân, nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu, Lâm Tiêu liền về tới võ giả đình viện, giờ phút này trong nhà cũng không có một người, Lâm Tiêu im im lặng lặng đứng trên đất trống trong sân, cảm thụ hai tay và ngực ẩn ẩn đau nhức, trong nội tâm giống như sóng cả giống như mãnh liệt. Tuy rằng bằng vào võ đạo ý chí kiên nghị của mình cũng không khiến Lưu Lỵ chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng trải qua chuyện sáng hôm nay, một loại sỉ nhục bốc lên trong lòng hắn, trong lòng Lâm Tiêu lộ ra khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với lực lượng.

Đồng thời Lâm Tiêu cũng biết được nguyên nhân mình không địch lại Lưu Lỵ.


Thứ nhất, mặc dù mình có được đại lượng kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú, võ đạo ý chí kiên định, không sợ sinh tử, nhưng yêu thú dù sao không phải nhân loại, gặp phải loại đệ tử gà mờ như La Hạo thì không sao, chỉ khi nào gặp phải loại Chuẩn Võ giả đã thông qua thực chiến khảo hạch, đã trải qua chiến đấu sinh tử với yêu thú như Lưu Lỵ thì kinh nghiệm thực chiến của mình lại lộ ra có chút không rõ ràng, không cách nào quyết định kết quả chiến đấu.

Tiếp theo, chiêu số đối phương cực kỳ huyền diệu, từng chiêu từng thức đều thiên chuy bách luyện, mình ở ý cảnh Mãnh Hổ Quyền Pháp mặc dù cao, bhưng Mãnh Hổ Quyền pháp dù sao chỉ là trụ cột quyền pháp.

Thứ ba, cũng là một điểm mấu chốt nhất, thực lực của mình không bằng Lưu Lỵ, song phương chênh lệch quá xa, đối phương cảnh giới cao hơn mình nhiều, nếu như mình là đệ tử Luyện Tủy Kỳ thì có lẽ kết quả chiến đấu sẽ khác.

Lâm Tiêu hai mắt lập loè, trong nội tâm bốc lên vô cùng, tính cách của hắn tuy rằng không liều lĩnh, nhưng tuyệt đối không phải loại hình cam chịu, ai đánh hắn, hắn sẽ nhớ dưới đáy lòng, khổ luyện gấp 10 lần, gấp trăm lần, sau đó lại lại.

– Đại ca mất, ta đã từng âm thầm thề qua, nhất định phải thủ hộ cái gia đình này, nhưng ta hiện giờ ngay cả mình cũng thủ hộ không được, có tư cách gì đi thủ hộ cả nhà chứ? !

– Lưu Lỵ kia hung hăng càn quấy như thế, coi như ta nguyện ý dàn xếp ổn thỏa, ta nghĩ Lưu Lỵ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tất cả đều là thực lực đang tác quái, người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi, mọi thứ chỉ là giả dối, chỉ có lực lượng mới là thứ vĩnh hằng. Chỉ có lực lượng vô địch, mới có thể quét ngang tất cả, trong cái thế giới mạnh được yếu thua này bảo hộ được thân nhân của mình!

– Võ đạo dài đằng đẵng, Lưu Lỵ này chẳng qua chỉ là chút nhấp nhô nhỏ trên cả đường dài phía trước, thậm chí còn không tính là địch nhân của ta, nếu như ngay cả chút nhấp nhô này cũng không thể vượt qua, cần người khác bảo hộ, ngày sau ta lại dựa vào gì để chiến thắng địch nhân càng cường đại hơn, đứng ngạo nghễ trên đỉnh phong võ đạo chứ?

Lâm Tiêu trong đầu không ngừng bốc lên, trong lòng không ngừng hiện lên các ý niệm, một võ giả chính thức, tuyệt sẽ không cúi đầu trước khó khăn, mà phải dũng cảm ngẩng đầu về phía trước, nghênh đón khó khăn, dùng ý chí của mình, cố gắng chiến thắng đối thủ, đây mới thực sự là võ giả, cũng là tín niệm võ đạo.

– Hô!

Lâm Tiêu nghĩ như vậy, mạnh mẽ kéo áo ngoài rách nát ra, hoàn toàn không để ý đến đau đớn, trực tiếp tu luyện trong đình viện

– Hổ Thị Đam Đam!


– Hổ Khiếu Sinh Phong!

Từng quyền đánh ra, tâm Lâm Tiêu dần bình tĩnh lại, phẫn nộ trước kia tất cả đều biến mất, tinh thần triệt để dung nhập vào trong quyền pháp, trong đầu một mảnh không linh, ngoại trừ quyền pháp thì trống rỗng, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả.

Uy phong nhẹ phẩy, mây trắng lượn lờ, dưới vạn dặm trời quang, Lâm Tiêu từng lần khổ luyện, không có nửa điểm lười biếng, tinh thần và ý niệm cô đọng đến mức tận cùng, áp bách trước kia trong Huấn Luyện Quán vào thời khắc này đã hoàn toàn chuyển hóa thành động lực tu luyện.

Một nén nhang!

Nửa canh giờ!

Một canh giờ!

Đến cuối cùng, Lâm Tiêu toàn thân cao thấp tất cả đều là mồ hôi, đánh cho từng khối cơ bắp một mảnh bóng loáng, tóc của hắn đã toàn bộ bị mồ hôi ướt nhẹp, lọn tóc ướt sủng đọng trên trán, sắc mặt đỏ bừng.

– Thần Hổ Bái Vĩ!

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Tiêu đột nhiên rống to một tiếng, một chân vung ra, khí lưu cuốn đi, không khí phát ra tiếng nổ vang lăng lệ ác liệt, phảng phất như sét đánh giữa trời quang, một cước này đá ra, Lâm Tiêu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lập tức cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, như hư thoát vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.