Đọc truyện Võ Đạo Bá Chủ – Chương 4: Sức mạnh 1500 cân
“Linh hồn lực cường đại, không chỉ khiến cho tố chất sẵn có trong cơ thể ta tăng mạnh, ngay cả giác quan và tốc độ phản ứng cũng trở nên nhạy bén hơn so với người thường!” – La Phong nhìn kẻ ngã trên mặt đất, trên mặt Dương Đình đầy vết máu, vẻ hưng phấn hiện trên khuôn mặt khó mà che giấu.
Hắn vậy mà lại đánh bại được Dương Đình Mạch Luân Cảnh tam trọng!
Lúc Dương Đình đứng ra, La Phong tự tin bản thân mình có bốn đạo Mạch Luân, sức mạnh gần năm trăm cân, mới có thể cùng với Dương Đình người tám lạng kẻ nửa cân (*). Tệ nhất thì bị đối phương đẩy lùi mấy bước.
Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đột nhiên Dương Đình sử dụng võ học, La Phong hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn cố gắng tập trung tinh thần, trong mắt người khác động tác Dương Đình nhanh như gió, nhưng trong mắt của hắn lại có chút chậm chạp, cuối cùng bắt được sơ hở của đối phương, một kích giành chiến thắng.
“Soạt”
Sau một chốc yên tĩnh ngắn ngủi, toàn bộ học viên ban Ngân Nguyệt trở nên náo loạn.
“Thật không thể tin được! Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi, người thua lại là Dương Đình?”
“Ngươi không có nhìn lầm, chính xác người thắng là La Phong, hơn nữa còn là một chiêu giành chiến thắng! Xem ra đúng là hắn đã đột phá Mạch Luân Cảnh tam trọng rồi.”
Kỳ quái, hai người đều sử dụng võ học căn bản. Hơn nữa Dương Đình so với La Phong đột phá sớm hơn, theo lý thì tu vi phải cao hơn so với La Phong, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì…”
Chung quanh bàn luận sôi nổi, âm thanh càng lúc càng lớn.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho là La Phong sức mạnh không bằng Dương Đình, nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Chỉ có Vô Cơ Nguyệt hơi nheo mắt thầm đánh giá La Phong, con ngươi đen nhánh lóe lên thần sắc kỳ dị.
“Lúc nãy chiêu thức thứ nhất của Dương Đình là Nha Quyền, cho dù là thời cơ hay tốc độ đều thuộc hạng thượng thừa, La Phong lại có thể ra sau tới trước, bắt được sơ hở của Dương Đình, một chiêu giành chiến thắng!” – Cơ Vô Nguyệt hơi hơi nhíu mày, có chút lộ vẻ xúc động.
Có thể nắm bắt được những thay đổi trong chớp mắt, chuyển bại thành thắng, khả năng kiểm soát nhãn lực lẫn thời cơ đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Mạch Luân Cảnh tam trọng. Nếu như tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của La Phong, vậy thì chỉ có thể dùng từ khủng bố để diễn tả.
“Lẽ nào những điều này chỉ là ngẫu nhiên?” – Cơ Vô Nguyệt có chút không đoán ra được.
Ban Ngân Nguyệt gần năm trăm học viên, hơn bốn trăm người đã mở ra được ba đạo mạch luân, thực lực của La Phong luôn nằm ở vị trí dưới cùng của ban. Hiện tại mặc dù đã thành công mở ra được mạch luân đạo thứ ba, cũng không thể có chuyện chỉ trong chốc lát thực lực đột nhiên tăng mạnh.
“Giáo tập! Hắn gian lận!” Một tiếng quát to bất ngờ vang lên từ trong đám đông, sau đó Lâm Huy hùng hổ chạy ra đỡ Dương Đình mặt đầy máu tươi lên, chỉ vào La Phong nói: “Giáo tập, La Phong vi phạm ý của người, dám sử dụng võ học, nhất định phải trừng phạt!”
Nói xong, Lâm Huy quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn mấy người sau lưng. Những học viên đón nhận ánh mắt hung ác của Lâm Huy, trong mắt đều lộ sự sợ hãi, đồng loạt hùa theo lời của Lâm Huy.
Lâm Huy tính cách ngang ngược, cộng thêm hôm nay Lâm Tiêu Tiêu kết thân với học viên tinh anh của nội viện Đoan Mộc Ngọc, thì càng không coi ai ra gì, rất nhiều học viên đều sợ hắn.
Đôi mắt Cơ Vô Nguyệt hơi nheo lại, đột nhiên một quyền đánh về phía đồng nhân dùng để luyện công bên cạnh.
“Bang”
Tú Quyền đánh vào đầu của đồng nhân, cả khuôn mặt của đồng nhân được đúc từ thép ròng trong nháy mắt dẹp xuống, âm thanh như chuông lớn Đại Lữ (*), chấn động khiến cho tất cả học viên trong lòng không khỏi giật mình, kinh ngạc nhìn Cơ Vô Nguyệt.
“Ai trong các ngươi nghe thấy ta nói không được sử dụng võ học?” – Cơ Vô Nguyệt ánh mắt sắc bén lướt nhìn từng học viên một, những người bị ánh mắt nàng quét qua, sắt mặt đều trở nên trắng bệch, lập tức lắc đầu như trống bỏi (*).
“Rất tốt!” Cơ Vô Nguyệt cười hài lòng, vỗ tay một cái, tiện tay chỉ hai học viên: “Ngươi, ngươi, đem Dương Đình khiêng xuống đi.”
“Mang đi đâu?” – Hai học viên nơm nớp lo sợ đứng lên, hỏi.
“Tùy các ngươi, miễn sao ta không thấy hắn là được!” – Giọng Cơ Vô Nguyệt uy nghiêm, tựa như nói thêm câu nữa cơn tức giận sẽ bộc phát.
“Vâng! Vâng!” – Hai học viên phát run, đồng thời tự nhủ bản thân mình xui xẻo, vừa mắng tên Dương Đình cẩu huyết lâm đầu (*).
Nếu không phải Dương Đình sử dụng võ học, chọc giận Cơ Vô Nguyệt, bọn họ sao lại vô cớ bị vạ lây.
Hai người vẻ mặt đau khổ, chạy đến bên cạnh tên đần độn Dương Đình, không để ý đến tên Dương Đình kêu như heo bị giết, đem Dương Đình vác lên vai giống như khiêng xác heo chết, chạy như bay rời đi, sợ đi chậm Cơ Vô Nguyệt sẽ đánh một chưởng lên người bọn họ giống như đánh đồng nhân thép dẹp xuống vậy.
“Hừ!” – Mắt thấy Dương Đình rời đi, Cơ Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu nhìn La Phong, ánh mắt Cơ Vô Nguyệt dịu lại:
“La Phong, chúc mừng ngươi mở ra được đạo mạch luân thứ ba!”
La Phong có thể một quyền đánh bại Dương Đình Mạch Luân Cảnh tam trọng, đã đột phá là điều không thể nghi ngờ, trong tâm Cơ Vô Nguyệt cảm thấy vui mừng thay La Phong.
Nàng trước kia cũng là học viên của ban Ngân Nguyệt, hơn nữa thiên phú cũng không hề xuất chúng, bản thân biết rất rõ cái cảm giác bị kẻ khác khinh thường.
Nghĩ một lát, Cơ Vô Nguyệt lấy một bình sứ từ trong ngực ra, bỏ vào tay La Phong, điềm đạm cười nói:
“Ngưng Nguyên Đan này là một chút tâm ý của ta, ngươi phải tiếp tục nỗ lực tu luyện, cố gắng tiến vào trong nội viện, khiến cho ban Ngân Nguyệt của chúng ta hãnh diện!”
Nàng vừa rồi lại tự hoài nghi học viên của mình, trong lòng Cơ Vô Nguyệt có chút cảm giác mắc nợ, vì vậy mới muốn dùng Ngưng Nguyên Đan bồi thường cho La Phong.
La Phong nắm chặt bình sứ vẫn còn mang theo hơi tấm từ tay của Cơ Vô Nguyệt, trong lòng mừng rỡ, bây giờ hắn đang thiếu tài nguyên tu luyện, bình Ngưng Nguyên Đan này rõ ràng là đang giúp người gặp nạn.
“Đa tạ giáo tập!” – La Phong đa tạ một tiếng, liền trở về chỗ của mình.
Các học viên bên cạnh đều ghen tỵ nhìn bình sứ trong tay La Phong.
Một viên Ngưng Nguyên Đan trị giá trăm lượng bạc, đối với những học viên mà nói đây không phải là con số nhỏ.
“Lâm Huy, ngươi còn có chuyện gì nữa không?” – Cơ Vô Nguyệt thấy Lâm Huy còn đứng đó, lạnh lùng hỏi.
Thân thể Lâm Huy chấn động một cái, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cắn răng nói:
“Không có.”
Xoay người đi về chỗ của mình, cả người Lâm Huy run rẩy, sắc mặt càng thêm u ám muốn đổ mồ hôi.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy!
Lâm Huy không dám trách móc Cơ Vô Nguyệt, chỉ có thể đem tất cả oán hận đổ lên người La Phong.
“Soạt”
Xuyên qua đám người, Lâm Huy trừng mắt nhìn La Phong, đôi con ngươi phủ đầy tia máu dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tóe ra ngoài vành mắt.
La Phong không để ý đến ánh mắt của Lâm Huy, hắn bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sau khi kết thúc giờ học, trùng kích vào Mạch Luân Cảnh tam trọng.
Bản thân vẫn chưa bước vào Mạch Luân Cảnh tam trọng, sức mạnh cũng đã đạt đến năm trăm cân, La Phong muốn xem thử, bản thân nếu như thật sự bước vào Mạch Luân Cảnh tam trọng, thực lực sẽ đạt đến trình độ nào.
Tiếp tục giờ học, ánh mắt Cơ Vô Nguyệt quét qua mọi người, mở miệng nói:
“Hôm nay đại đa số các ngươi đều đã mở ra đạo Mạch Luân thứ ba, qua thêm một thời gian nữa chính là cơ hội cho các ngươi tham gia khảo hạch nội viện, hôm nay ta sẽ truyền thụ lại cho các ngươi Hổ Khiếu Quyền!”
“Ồ”
Cơ Vô Nguyệt vừa nói dứt lời, học viên ngồi kín chỗ đều ồ lên.
“Cư nhiên là Hổ Khiếu Quyền, nghe nói đây là võ học hoàng cấp trung phẩm!”
“Không sai, Hổ Khiếu Quyền đúng là võ học hoàng cấp trung phẩm, cương mãnh ác liệt, uy lực vô cùng, nghe đồn nếu như tu luyện đến cảnh giới cuối cùng, thậm chí có thể sánh bằng võ học hoàng cấp thượng phẩm! Có điều, cũng không phải là võ học trong học viện, nghe nói là Cơ Vô Nguyệt trong một lần đi ra ngoài lịch luyện tình cờ có được.” – Có người hiểu về Hổ Khiếu Quyền đĩnh đạc nói.
“Hóa ra là vậy.” – Mọi người rối rít gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên thiết tha hơn.
Tài nguyên tu luyện của ban Kim Dương và ban Ngân Nguyệt có sự khác biệt rất lớn.
Học viên ban Kim Dương, sau khi mở ra được đạo mạch luân thứ ba, có thể đến Võ Kỹ Đường của học viện lựa chọn một quyển võ học hoàng cấp trung phẩm, mà học viên ban Ngân Nguyệt chỉ có thể lựa chọn một môn võ học hoàng kim hạ cấp.
Cấp bậc của võ học, chẳng những có thể ảnh hưởng đến thực lực của võ giả, mà còn ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của võ giả.
Cấp bậc của võ học càng cao, tốc độ tu luyện của võ giả càng nhanh, lúc chiến đấu còn có thể phát huy được thực lực mạnh hơn nữa.
Đối xử có sự khác biệt lớn như vậy, vô tình khiến cho thực lực của học viên ban Kim Dương và ban Ngân Nguyệt cách biệt càng ngày càng lớn.
“Là võ học hoàng cấp trung phẩm!” – La Phong nhìn Vô Cơ Nguyệt, ánh mắt lóe lên, liếm môi đầy hưng phấn.
Hổ Khiếu Quyền có thể sánh bằng võ học hoàng kim trung phẩm, nếu như tu luyện thành công, nhất định có thể nâng cao cực độ thực lực của bản thân!
La Phong lập tức quyết định, nhất định phải tu luyện được Hổ Khiếu Quyền, hơn nữa còn phải tu luyện tới cảnh giới cao nhất! Như vậy mới có thể trong thời gian ngắn, mở ra đạo Mạch Luân thứ tư, đạt được tư cách tiến vào nội viện.
Hít sâu một hơi, đôi mắt La Phong không chớp nhìn Cơ Vô Nguyệt.
“Hổ Khiếu Quyền tổng cộng có bốn thức, phân làm tứ trọng, ta chỉ biểu diễn một lần, các ngươi có thể học được mấy thức, phải xem sự lĩnh ngộ của bản thân các ngươi rồi.” – Cơ Vô Nguyệt vừa dứt lời, những âm thanh đang ồn ào liền trở nên an tĩnh.
“Nhìn đây!” – Cơ Vô Nguyệt khẽ quát một tiếng, giống như tiếng sấm, nàng đột nhiên nhảy lên, thân hình như mũi tên, trong nháy mắt vượt qua cự ly mười bước, xuất hiện bên cạnh đồng nhân luyện công, bỗng nhiên ra quyền.
“Nộ Hổ Xuất Động!”
“Ngã Hổ Hồi Đầu!”
“Liệt Hổ Liêu Nguyên!”
“Mãnh Hổ Giáng Cốc!”
Liên tục biểu diễn, động tác nhanh như tia chớp, nối tiếp như sấm động, thân hình Cơ Vô Nguyệt như hổ, song quyền võ động như gió, từng chiêu mạnh mẽ, đem đồng nhân đúc thành từ thép ròng nện xuống tạo thành âm thanh loảng xoảng vang dội, chờ động tác nàng ngưng khí dừng hẳn lại, đồng nhân đã văng tung tóe thành mấy khối, rơi rải rác đầy đất.
Tất cả mọi người đều bị khí thế của Cơ Vô Nguyệt làm cho kinh hãi, trong mắt La Phong đều là vẻ chấn động, tay không vậy mà có thể đánh nát sắt thép, phải cần sức mạnh lớn như thế nào!
Đem Hổ Khiếu Quyền biểu diễn xong, Cơ Vô Nguyệt không có tiếp tục ở lại, mà trực tiếp tuyên bố giờ học hôm nay kết thúc, liền lướt qua mọi người rời đi.
Nghe thấy giờ học kết thúc, mọi người được trận vui mừng, từng nhóm từng nhóm tản ra, thảo luận hết sức sôi nổi nào là phải đi đâu dạo chơi…
Thời gian của học viên ngoại viện của học viện Tử Dương hết sức tự do, ngoại trừ võ kỹ mười ngày một lần phải lên, những thời gian khác đều có thể tự do bố trí.
La Phong không nhúc nhích, tựa như cây gỗ đứng nguyên tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại lúc nãy Cơ Vô Nguyệt thi triển những động tác của Hổ Khiếu Quyền, không bỏ qua bất kì một chi tiết nhỏ nào.
Đem cả bộ quyền pháp từ đầu tới cuối ghi nhớ lại ba lần, sau khi chắc chắn rằng bản thân không bỏ sót bất kì một chi tiết nào, La Phong mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời khỏi nơi luyện công.
Lúc này một thân ảnh chắn ngay trước mặt hắn.
La Phong giương mắt nhìn một cái, chân mày nhíu lại:
“Lâm Huy, ngươi muốn làm gì?”
Người bên cạnh nhìn thấy Lâm Huy, mặc dù đồng tình với La Phong, nhưng không khỏi bước nhanh hơn, sợ rước họa vào thân.
Lâm Huy đứng chắp tay, cười lạnh một tiếng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn La Phong:
“La Phong, không nghĩ tới loại phế vật như ngươi vậy mà đột phá rồi. Ngươi đả thương Dương Đình, lẽ nào cứ như vậy mà muốn đi?”
“Dương Đình tự mình đứng ra muốn đấu một quyền với ta, năng lực hắn không bằng người, nên mới bị thương, có liên quan gì tới ta? Ngươi nếu như không vừa lòng, có thể tìm giáo tập mà nói chuyện!” – La Phong không muốn nói nhiều, xoay người vòng qua Lâm Huy rời đi.
“Đứng lại cho ta!” – Lâm Huy giận dữ, vung tay kéo bả vai La Phong lại. La Phong sớm đã biết, nhanh nhẹn tránh qua bên cạnh nửa bước, bả vai run một cái, tránh được móng tay phải của Lâm Huy, nhưng Lệ Phong mạnh mẽ vẫn kéo rách một miếng nhỏ trên đầu bả vai. Lâm Huy vốn dĩ không coi La Phong ra gì, một trảo không trúng, thẹn quá hóa giận, lại thêm một trảo tới cánh tay phải của La Phong mà nắm.
“Xuy xuy…”
Lần này Lâm Huy không giữ lại chút nào, trảo phong gào thét, âm thanh mơ hồ như có kim thiết giao kích, một trảo này nếu như rơi vào người, nhất định trầy da tróc vẩy!
Đúng lúc này, một mùi thơm bay tới, không biết là lúc nào, trước mặt La Phong xuất hiện thêm một thân ảnh yểu điệu. Một đầu tóc ngắn màu lam ngang vai, con ngươi xanh da trời, như ngọc ngọc lộ ra hồ quang, dung nhan xinh đẹp, đôi chân thon dài duyên dáng yêu kiều, không phải là nữ tử phàm trần.
Nữ tử xuất hiện trước mặt La Phong, đưa tay phải ra, cong ngón tay bắn ra, đầu ngón tay mền mại vừa vặn rơi vào tay phải của Lâm Huy, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Lâm Huy kêu đau một tiếng, bay ngược về sau mấy bước mới ngừng lại.
“Băng Nhã Lam!” – Lâm Huy nhìn bóng người đứng trước La Phong, ánh mắt sợ hãi.
Băng Nhã Lam là ban trưởng ban Ngân Nguyệt, thực lực là Mạch Luân Cảnh tứ trọng hậu kỳ, trên hắn rất xa! La Phong nhìn nữ tử trước mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù sớm biết Băng Nhã Lam sẽ xuất thủ, nhưng nhớ lại Lâm Huy lúc nãy công kích ác liệt, La Phong tận đáy lòng vẫn có chút phát rét.
“Lâm Huy, ngươi có biết đây là nơi nào không?” – Đôi đồng tử màu lam ngọc của Băng Nhã Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Huy, chất vấn, thanh âm nhẹ nhàng giống như chuông gió khẽ lay động.
***
(*) Người tám lạng kẻ nửa cân: ý nói cân sức ngang tài.
(*) Chuông lớn Đại Lữ: bảo vật thời Chu.
(*) Trống bỏi: trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.
(*) Cẩu huyết lâm đầu: mắng chửi xối xả, mắng té tát.