Võ Đạo Bá Chủ

Chương 17: Cùng nhau đột phá


Đọc truyện Võ Đạo Bá Chủ – Chương 17: Cùng nhau đột phá

Hai tay Băng Nhược Lam bị La Phong nắm từ phía sau, thân thể của hai người dính chặt vào nhau, thậm chỉ còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của nhau.

Đây là lần đầu tiên Băng Nhược Lam cùng một nam nhân khác tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở nóng rực của nam nhân khiến cho trái tim của nàng đập thình thịch.

Nghĩ đến “nghiêm khắc trừng phạt” trong miệng La Phong vừa rồi, gương mặt của Băng Nhược Lam đỏ nhừ đến tận mang tai, thân thể mất tự nhiên giãy giụa một hồi: 

“La Phong, ngươi…”

“Đừng nhúc nhích.” – Băng Nhược Lam vừa mới lên tiếng, La Phong liền cất giọng ở phía sau, âm thanh trong suốt, khiến người ta không cảm thấy nửa điểm ác cảm.

Băng Nhược Lam không tự chủ được, ngừng giãy giụa, chỉ là ráng hồng trên gương mặt lại đậm thêm vài phần, kiều diễm ướt át. 

“Hãy nhớ kỹ cảm giác tiếp theo.” – Giọng nói bình tĩnh của La Phong lại vang lên, đồng thời, hắn nắm hai tay Băng Nhược Lam, bắt đầu thi triển Hổ Khiếu Quyền.

“Thì ra hắn đang muốn giúp ta tu luyện, ta lại cứ tự mình suy nghĩ miên man, mắc cỡ chết được…” – Băng Nhược Lam kịp phản ứng lại, mắc cỡ khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì La Phong ở phía sau lưng nàng, không nhìn thấy sắc mặc của nàng lúc này.

Khẽ hít nhẹ một hơi, Băng Nhược Lam tỉnh táo lại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm vào việc tu luyện Hổ Khiếu Quyền. 

“Nộ hổ xuất động.”

“Ác hổ hồi thủ.”

“Liệt hổ liễu nguyên.” 

La Phong cùng với Băng Nhược Lam đem ba chiêu thức vừa rồi của Hổ Khiếu Quyền thi triển một lần, lưu loát sinh động.

Trải qua thời gian dài cùng nhau tu luyện như vậy, hai người đã tương đối ăn ý với nhau, lúc thi triển quyền pháp, giống như là một.

Trước lúc hoàn thành ba chiêu thức, vừa đúng lúc Băng Nhược Lam cho rằng đã đến lúc dừng lại thì thân thể chợt nhẹ bẫng. 

La Phong đạp một bước lên mặt đất, bốn dòng long khí trong suốt bay lên, thân ảnh hai người lập tức cất cao.

“Đây là… Hổ Khiếu Quyền tứ trọng.” – Băng Nhã Long sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, trong ánh mắt lóe lên tia kích động.

“Vù” 

Long khí bốc lên, La Phong mang theo Băng Nhược Lam lập tức bay lên. Lúc cách mặt đất khoảng ba mươi mét, khí thế toàn thân chợt biến đổi, phảng phất như kiếm xuất vỏ, khí thế ép người khiến Băng Nhược Lam cũng không chịu được, thầm giật mình trong lòng.


“Hổ Khiếu Quyền quan trọng nhất chính là khí thế, hổ là vua của muôn thú, há miệng gầm một tiếng có thế rống rụng lưu tinh, chấn động núi cao, bất kỳ cái gì cũng không thể ngăn cản bước chân của nó.”

“Lúc ra quyền không thể có bất kỳ do dự nào, phải tưởng tượng rằng mình chính là một thanh đao sắc bén, có một không hai, như vậy mới có thể thi triển được uy lực chân chính của Hổ Khiếu Quyền. 

Thanh âm của La Phong cứ liên tục không dứt, mỗi chữ đều làm cho Băng Nhược Lam có cảm giác thông suốt hơn hẳn.

Giảng giải xong, cảm giác rục rịch trong cơ thể La Phong giống như lửa cháy bừng bừng, muốn phát tiết ra ngòai, không khỏi hét to một tiếng:

“Nhìn kỹ! Mãnh hổ hàng cốc.” 

“Vù”

La Phong mang theo Băng Nhược Lam lộn vòng một cái, đột nhiên rơi xuống dưới.

Tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, đồng thời bắt đầu xoay tròn càng lúc càng nhanh, ở giữa không trung tạo thành một luồng khí hình xoắn ốc. Từ xa nhìn lại, giống như là trăng đuổi sao rơi, thiên thạch rơi xuống đất, khí thế trong chốc lát có một không hai. 

“Ầm ầm”

Thân thể hai người rơi mạnh trên mặt đất, khí tức trào dâng tới mấy thước, trong chớp mắt cả tiểu viện sụp xuống một hố sâu, phạm vi vài dặm xung quanh mặt đất chấn động dữ dội.

“Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?” 

“Vù vù…”

Những đệ tử ban Ngân Nguyệt ở gần đó đều nhao nhao chạy ra khỏi tiểu viện của mình, ánh mắt sợ hãi ngó bốn phía, hiển nhiên là mới vừa bị cơn chấn động làm cho kinh động.

“Chắc có người đang tu luyện loại võ học lợi hại gì đó.” – Không phát hiện ra điều gì đặc biệt, có người liềnđưa ra suy đoán. 

“Chà chà, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định là những thiên tài đến từ ban Kim Dương rồi, không biết tu luyện loại võ học gì mà lại lợi hại như vậy…”

“Xem ra giải đấu Sấm Vương năm nay lại có trò hay để xem rồi. Không biết vị trí hạng mười Sấm Vương sẽ có biến động như thế nào, hy vọng ban trưởng của chúng ta sẽ vào được hạng mười năm nay…”

Mỗi người một kiểu, nhao nhao suy đoán nguyên nhân gây ra chấn động đáng sợ vừa rồi. 

Bên trong tiểu viện, La Phong và Băng Nhược Lam nhìn thấy đống hỗn độn của tiểu viện, sợ hãi đến nói không ra lời.


Lấy chỗ đứng của hai người làm trung tâm, mặt đất bên dưới tiểu viện sụp xuống tạo thành một cái hố to phạm vi mười thước.

“Đây chính là uy lực của Hổ Khiếu Quyền tứ trọng. Thảo nào có thể sánh ngang với võ học hoàng cấp thượng phẩm.” – Băng Nhược Lam hít sâu một hơi, thán phục một tiếng. 

“Uy lực cỡ này, cho dù là võ học hoàng cấp thượng phẩm thì cũng thuộc loại cao cấp.” – La Phong gật đầu.

Băng Nhược Lam đang muốn đồng ý thì ánh mắt đột nhiên biến đổi. Vẻ tươi cười trên gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện một ráng hồng hưng phấn, ngẩng đầu nhìn La Phong nói:

“La Phong, ngươi có thể hộ pháp cho ta được không?” 

La Phong quay đầu nhìn một cái, ánh mắt lóe lên:

“Cô muốn đột phá?”

Khí huyết toàn thân Băng Nhược Lam như sóng xô cuồn cuộn không ngớt, nguyên khí trào dâng không dứt, hiển nhiên đã đến thời khắc mấu chốt để đột phá. 

Sắc mặt Băng Nhược Lam ửng đỏ gật đầu, lộ vẻ hết sức kích động:

“Vừa rồi nhờ ngươi giảng giải, ràng buộc trong lòng ta từ trước tới nay đều được phá bỏ, nên tối nay ta có thể mở ra đạo mạch luân thứ năm. Bước vào ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh.”

“Được. Ta giúp cô hộ pháp.” – La Phong gật đầu. 

Tận dụng thời cơ, Băng Nhược Lam dùng ánh mắt cảm kích nhìn La Phong, lập tức khoanh chân ngồi xuống, toàn lực trùng kích cảnh giới.

La Phong thấy Băng Nhược Lam tiến vào trạng thái, nhè nhẹ thở hắt ra, nhìn lướt qua thấy da mình cũng trở nên nhẵn nhụi trơn láng như ngọc, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng:

“Da như ngọc thạch, ta cũng tiến vào Cương Nhu Cảnh trung kỳ rồi.” 

Thi triển “mãnh hổ hàng cốc” trong nháy mắt, chút dược lực của Hổ Lực Bá Thể Đan còn sót lại trong cơ thể La Phong được hòa tan hết vào da thịt, thành công bước vào Cương Nhu Cảnh trung kỳ.

“Lúc đầu cho rằng đột phá Cương Nhu Cảnh trung kỳ phải cần đến mười ngày, không ngờ giúp nha đầu kia tu luyện, đánh bậy đánh bạ, hắn lại đột phá trước. Như vậy, dưới ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, sợ rằng không có ai là đối thủ của ta.” – Trong mắt La Phong lóe lên một tia sáng, mơ hồ có chút kích động.

Thực lực của Lý Vân Hạo nằm trong hạng hai mươi của ban Kim Dương, đánh bại Lý Vân Hạo, thực lực của La Phong đã có thể xếp vào hạng hai mươi của ngoại viện. 


Ánh mắt La Phong nhìn về phía Băng Nhược Lam.

“Nha đầu kia bây giờ bước vào ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, nếu như tu luyện thành công Hổ Khiếu Quyền, sẽ có cơ hội tiến vào nội viện. Tất nhiên, ta cũng phải cố gắng mới được.” – La Phong thu ánh mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục củng cố cảnh giới của mình.

Một đêm trôi qua. 

Sáng sớm, La Phong đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn sang Băng Nhược Lam.

Lúc này, toàn thân Băng Nhược Lam đổ mồ hôi đầm đìa, đồng phục đều ướt đẫm, trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng kêu vù vù, mơ hồ còn truyền ra tiếng nước dâng lên dâng xuống.

“Muốn đột phá.” – Ánh mắt của La Phong lóe lên tia sáng, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng Băng Nhược Lam. Kinh nghiệm trùng kích cảnh giới kiểu này có thể giúp cho hắn thuận tiện hơn khi đột phá cảnh giới về sau. 

Thời gian sau nửa nén hương, thân thể mềm mại của Băng Nhược Lam đột nhiên chấn động, trong cơ thể hình như có tiếng chuông trống kêu vang, tạo ra âm thanh ầm ầm, tựa như từ xa xưa vọng lại, lại tựa như tiếng sấm.

“Cốt bộc lôi âm. Ban trưởng, chúc mừng cô đã thành công tiến vào Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh.” – La Phong cười nói.

Băng Nhược Lam mở hai mắt ra, đôi mắt màu xanh lam mê người toát ra vẻ vui mừng kích động. 

Nàng rốt cuộc cũng đột phá đến ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, không chỉ vậy, Hổ Khiếu Quyền của nàng cũng tu luyện tới tứ trọng, thực lực tăng vọt, hiện tại cơ hội tiến vào nội viện đã có bảy phần nắm chắc.

Băng Nhược Lam ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú của người thiếu niên, cắn đôi môi đỏ mọng một cái, mừng đến chảy nước mắt:

“La Phong, đa tạ ngươi, đa tạ, đa tạ…” 

La Phong khổ não vò đầu bứt tai:

“Ai da, tại sao cô lại khóc?”

“Ta thật là vui quá đi. Lúc đầu ta cứ nghĩ để đột phá được ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, chí ít phải mất ba tháng, đến lúc đó ta đã bị học viện cho nghỉ học rồi. Ta…” Băng Nhược Lam vừa cười vừa lau nước mắt, kích động đứng dậy, nhìn La Phong nói: “La Phong ta phải làm gì để tạ ơn ngươi?” 

La Phong lắc đầu, nhìn chằm chằm Băng Nhược Lam, cười nói:

“Được rồi. Ta cũng đột phá đến Cương Nhu Cảnh trung kỳ rồi, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, quà tạ ơn của cô ta cũng đã nhận được.”

“Quà tạ ơn? Quà tạ ơn gì?” 

Băng Nhược Lam lấy làm lạ, nhìn theo ánh của La Phong, thình lình phát hiện trong lúc trùng kích cảnh giới, đồng phục của mình đã hoàn toàn ướt đẫm. Đồng phục của học viện vốn màu trắng, quần áo dính sát vào da thịt, thân ảnh bên trong như ẩn như hiện, bụng dưới trơn tuột, bằng phẳng, bộ ngực đầy đặn bị nhìn thấy không sót một chút gì, xuân sắc vô biên.

“A!” Băng Nhược Lam sợ hãi kêu lên, vội vàng che ngực, cái cổ trắng ngần như tuyết đỏ ửng một dường dài, đôi mắt màu xanh lam ướt át như nước trừng lớn nhìn La Phong, vừa thẹn vừa vội: “Ngươi… ngươi còn nhìn. Còn không nhanh quay mặt đi.”

“Vừa rồi những thứ cần thấy đều đã thấy hết rồi…” – La Phong lẩm bẩm quay mặt lại. 


Băng Nhược Lam nghe thấy lời nói của La Phong, vừa xấu hổ vừa giận nói:

“Không cho phép quay đầu.”

“Yên tâm, ta muốn nhìn thì sẽ quang minh chính đại mà nhìn.” – Giọng nói thản nhiên của La Phong khiến Băng Nhược Lam không còn gì để nói. 

Sau một loạt tiếng “soạt soạt”, Băng Nhược Lam cất giọng nói:

“Được rồi.”

La Phong quay đầu lại, bất ngờ nhận ra Băng Nhược Lam đã thay xong một bộ đồng phục sạch sẽ, mái tóc ngắn màu lam nhạt, duyên dáng yêu kiều. 

“Ngươi?”

“Đúng, chính là cái này.” – Băng Nhược Lam cười ngọt ngào, kéo ống tay áo, làm lộ ra cổ tay trắng mượt mà như một đoạn ngó sen.

Chỗ cổ tay của Băng Nhược Lam có mang một cái vòng tay màu xanh lam, óng ánh trong suốt, linh quang lóe sáng, khiến cho làn da như ngọc của Băng Nhược Lam càng thêm trong suốt như tuyết. 

Ngón tay của Băng Nhược Lam đặt trên vòng ngọc, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, phù điêu trên vỏ kiếm nổi lên hình ảnh mây lành, đây chính là thanh kiếm lấy được từ tay của Lý Vân Hạo lần trước – Linh Vân Kiếm.

“Trữ vật linh khí.” La Phong hít thở một trận, giật mình nhìn Băng Nhược Lam: “Ban trưởng, cô rốt cuột là…”

Trong trữ vật linh khí là một chiều không gian khác, có thể chứa đựng đồ đạc, mang theo bên người vô cùng thuận tiện, đối với võ giả mà nói là một thứ vô cùng tiện lợi. 

Chẳng qua, trữ vật linh khí vô cùng trân quý. Học viện Tử Dương là một trong bốn học viện lớn của Lưu Vân Lĩnh, địa vị cao cả, toàn bộ học viện chỉ có một mình viện trưởng là có trữ vật linh khí.

La Phong không ngờ Băng Nhược Lam vậy mà cũng có trữ vật linh khí, quả thật là khiến người ta chấn kinh một phen.

Băng Nhược Lam nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của La Phong, rũ tầm mắt, có chút hơi khó nói: 

“La Phong, chuyện này sẽ giải thích với ngươi sau được không?”

La Phong gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Băng Nhược Lam không hề kiêng dè, lấy trữ vật linh khí ra ngay trước mắt hắn, đây đích thực là một sự tin tưởng vô cùng lớn dành cho hắn. 

Người ta sở hữu một linh vật như trữ vật linh khí, khẳng định là thân phận không hề đơn giản, chẳng qua, việc này với hắn cũng không có quan hệ.

Thấy La Phong không tiếp tục truy hỏi, Băng Nhược Lam thở phào nhẹ nhõm, xoay người, chuyển ánh mắt hỏi:

“La Phong, không phải ngươi muốn đi Thanh Phong trấn sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.